Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Đào Hoa
Tiếng hô kinh ngạc của Dương Ninh Vân vừa vang lên, ánh mắt của mọi người đều dồn trên người cô.
Nhìn thấy khuôn mặt mông lung của cô, mọi người cũng trở nên mông lung theo. “Lẽ nào không phải đại sư Trần sao?”
Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì vẻ mặt của Dương Ninh Vân không lừa được người, nói rõ cô không biết Trần Hoàng Thiên là đại sư Trần, ngay cả vợ cũng không biết, này tám chín phần là không phải rồi. “Sao vậy, cô không biết cậu ta là đại sư Trần sao?” Trần Hoàng Hạo nhìn về phía Dương Ninh Vân mà hỏi.
Dương Ninh Vân lắc đầu: “Mặc dù Trần Hoàng Thiên cũng họ Trần, nhưng anh ấy không phải là đại sư Trần, nếu như anh ấy là đại sư Trần cũng sẽ không bị các người bắt nat.” “Ha ha!”
Đột nhiên Trần Hoàng Hạo bật cười lớn: “Người phụ nữ này, cô thật biết giả vờ đấy, cho rằng làm vậy thì bọn tôi có thể bỏ đi hiện thực rằng cậu ta là đại sư Trần sao?” Ông ta đang cố ý thăm dò một lát, nhìn vào phản ứng của Trần Hoàng Thiên, không ngờ Dương Ninh Vân lại phản ứng mạnh như vậy. Hại ông ta không thăm dò được gì, đang muốn tiếp tục thăm dò Dương Ninh Vân. “Ba tôi mới trả qua một kiếp nạn, mới về được mấy ngày, ba tôi bảo đại sư Trần rời khỏi mình được sao?” Đỗ Nhã Lam khó chịu mà nói: “Thật không biết bên trong óc heo các người là cái gì, lại nghi ngờ Trần Hoàng Thiên là đại sư Trần, ông có thấy ai trẻ như vậy mà thực lực đạt được đan cảnh đại viên mãn không?” “Cô.” Trần Hoàng Hạo bị nói cho á khẩu.
Lúc này, ông Tiêu mở miệng: “Cô là con gái của Đỗ Văn Mạnh sao? Nếu như cậu ta không phải là đại sư Trần, vậy thì tại sao ba cô lại đưa giới Ma Hoàng cho cậu ta, tại sao phải che chở cậu ta? Phải có một lý do chứ?” “Lý do rất đơn giản” Đỗ Nhã Lam khoát tay: “Trước đây ba tôi bị người Nhật đánh cho hấp hối, là anh Trần đưa cho ba tôi hai viên thuốc, chữa khỏi cho ba tôi, ba tôi cảm kích ơn cứu mạng của anh ấy, nên đưa giới Ma Hoàng cho anh ấy, bảo vệ anh ấy, có bệnh gì sao?” “Chuyện này.”
Ông Tiêu lập tức nghẹn lời.
Ông ta thực sự đã nghe nói, trước đây Đỗ Văn Mạnh bị thương rất nặng. Vừa đang sắp chết, vài ngày sau lại nhảy nhót tưng bừng rồi.
Lúc này, ông cụ Tiêu đứng dậy, đi về phía Trần Hoàng Thiên, vừa đi vừa nói: “Lý do cũng có thể bịa từ sớm, cậu ta không phải là đại sư Trần, vẫn phải để tôi xem qua rồi mới biết”
Nói xong, ông ta đứng trước mặt Trần Hoàng Thiên, lạnh lùng nói: “Đưa tay ra đây.”
Trần Hoàng Thiên có chút căng thẳng mà đưa tay ra, hôm trước anh thi triển Chân Vũ Quyết để ẩn giấu thực lực, cũng không biết ông cụ Tiêu có thể nhìn ra hay không. “Cậu đang căng thẳng cái gì?” Ông cụ Tiêu thấy tay Trần Hoàng Thiên có chút run rẩy, không nhịn được mà cười hỏi.
Trần Hoàng Thiên bày ra một nụ cười: “Ai mà không biết thực lực của ông cụ Tiêu cao siêu, trước mặt người cao thủ như ông, có thể không căng thẳng sao?”
Ông cụ Tiêu nghe thấy liền rất hài lòng. Sờ lấy mạch của Trần Hoàng Thiên.
Không lâu sau, ông ta buông tay ra.
Đột nhiên ông ta quay về phía Trần Hoàng Thiên mà cong một ngón tay
Soạt
Một ánh sáng đánh lên ngực Trần Hoàng Thiên. “A!”
Trần Hoàng Thiên kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau, va lên tường. Đạn rơi xuống đất, phun một ngụm máu ra ngoài.
Đột nhiên như vậy làm cho Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam sợ ngây người. “Trần Hoàng Thiên!”
Hai người kinh hãi mà hét một tiếng, chạy về phía Trần Hoàng Thiên, nâng Trần Hoàng Thiên dậy, Dương Ninh Vân lo lắng mà hỏi tình hình của Trần Hoàng Thiên, Đỗ Nhã Lam tức đến nổ phổi mà hét với ông cụ Tiêu: “Quá đáng rồi đấy, cậy già bắt nạt trẻ vui lắm hả?” “Ngậm mồm lại cho tôi” Ông cụ Tiêu tức giận mà trợn måt.
Đỗ Nhã Lam cảm nhận được sát khí, không nhịn được mà rùng mình một cái. “Sao rồi ba?” Ông Tiêu hỏi.
Ông cụ Tiêu nói: “Thông qua võ mạch của cậu ta, không khó phán đoán, cậu ta đã có ám kình tầm cửu trọng, còn cách đan cảnh đại viên mãn rất xa. Vì vậy đây không phải đại sư Trần
Không phải đại sư Trần?
Kết quả này làm không ít người thất vọng, cứ như vậy thì không thể trừ khử mầm họa Trần Hoàng Thiên được rồi. “Có điều trẻ như vậy mà đã có tu vi ám kình cửu trọng, giữ lại cũng là một mối họa, cậu ta là người nhà họ Trần các người, tôi đã đánh thương cậu ta rồi, các người đưa đi xử lý đi.” Ông cụ Tiêu nhìn về phía Trần Hiếu Sinh.
Trần Hiếu Sinh rất khó xử, nhưng vẫn cắn răng, nói: “Vẫn như lần trước, phế bỏ võ mạch tay chân của nó đi.” “Vâng!”
Lập tức có một ông già đi về phía Trần Hoàng Thiên. “Ông còn muốn dùng cách này với tôi à?” Trần Hoàng Thiên cười khổ mà nhìn Trần Hiếu Sinh. Trong lòng tràn đầy oán hận. “Không còn cách nào khác rồi.” Trần Hiếu Sinh nói: “Nhà họ Trần có quá nhiều người hãm hại mày rồi, giờ để cho mày lớn mạnh, thì đó chính là một mối họa, tao phải suy nghĩ cho con cháu. “Ha ha!”
Trần Hoàng Thiên giận dữ mà cười: “Ông cũng biết có nhiều người nhà họ Trần hãm hại tôi, cũng sợ tôi trả thù nhà họ Trần, đã như vậy, thì ông nên giảm sự phẫn nộ của tôi lại, chứ không phải tăng thêm oán hận giữa tôi với nhà họ Trần!” “Chỉ cần ông thả Thanh Vân ra, từ giờ không hãm hại chúng tôi. Tôi có thể bảo đảm, cho dù tôi có mạnh đến mức nào, cũng sẽ không ra tay với người nhà họ Trần. “Nhưng nếu như ông tiếp tục hại tôi, thỏ điên lên thì cũng cần người, vậy các người đừng hòng sống an ổn!”
Vừa thốt ra lời đó, ông cụ Tiêu liền vỗ bàn đứng dậy: “Vậy tao lập tức làm thịt mày, xem mày còn có thể gây ra sóng gió gì nữa!”
Dứt lời, ông ta tụ khí thành đạo, muốn động thủ
Đỗ Nhã Lam hét lên: “Tôi khuyên ông đừng có chơi với lửa, có ngày sẽ chết cháy, ba tôi nói rồi, nếu Trần Hoàng Thiên chết ở nhà họ Trần, hoặc là bị thương quay về. Vậy thì đừng trách ông ấy ngọc nát đá tan với các người! “Hơn nghìn sư đệ của ba tôi, toàn bộ sẽ đến để đối phó với các người, vậy cho con cháu nhà họ Trần và nhà họ Tiêu đừng hòng ra khỏi cửa. Bắt được một người liền giết một người, ai cũng đừng mong sống yên ổn!”
Thanh đạo dài hơn một mét của ông cụ Tiêu cũng biến mất, bị ông ta thu lại. “Ba cô không muốn sống nữa hả?” Ông cụ Tiêu nheo mắt nhìn Đỗ Nhã Lam. “Hừ!” Đỗ Nhã Lam hừ nói: “Ba tôi trọng nghĩa khí nhất. Mạng của ông ấy là do Trần Hoàng Thiên cứu về, có thể vì Trần Hoàng Thiên mà không cần mạng nữa, không sợ thì các người thử xem, đại sư Trần sẽ giết nhà họ Trần đầu tiên rồi đến nhà họ Tiêu, tôi cũng không tin ông cụ Tiêu có thể sống thêm hai, ba mươi năm nữa.” “Chờ ông cụ Tiểu nhà các người chết đi, với thực lực của đại sư Trần, giết đảm nhà họ Tiêu các người chỉ như làm thịt chó!”
Lời kia vừa phát ra, đám người nhà họ Trần đều hoảng
SỢ.
Ông cụ Tiêu phát điên rồi, cơ thể loáng một cái đến trước mặt Đỗ Nhã Lam, đi đến bóp lấy cổ của cô ấy, nhả ra vài chứ: “Con khốn này, dám nói như vậy, có tin tao bóp chết mày không?” “Ha ha.” Đỗ Nhã Lam cười lạnh: “Nếu như tôi chết, ba tôi sẽ ra tay với các người, không ngại nói với các người, ba tôi đã phải một trăm người ẩn núp gần nhà họ Tiêu và nhà họ Trần các người, tuyệt đối đừng chơi trò độc ác với ba tôi, không thì ba tôi chỉ có thể độc ác lại với các người!
Đỗ Nhã Lam vừa dứt lời.
Ầm ầm ầm! Một tiếng nổ mạnh vang lên. “Chuyện gì vậy?” “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Nổ ở đâu vậy?”
Mấy trăm người trong phòng khách đều hoảng loạn. “Không ổn rồi ông chủ! Không ổn rồi!”
Lúc này, có người vô cùng gấp gáp chạy vào, nói: “Cổng nhà họ Trần chúng ta bị nổ rồi, người trước cửa bị nổ chết năm, bị thương tám người, hung thủ đã biến mất rồi!” “Cái gì?”
Toàn bộ mọi người đều kinh hãi!
Ngay lúc này, điện thoại của ông Tiêu vang lên, ông ta ý thức được không ổn, lập tức nghe điện thoại, sau khi nghe điện thoại, ông ta vô cùng tức giận mà nói: “Ba, cổng nhà chúng ta đã bị nổ tung rồi, chết bảy bị thương sau!” “Cái gì?”
Toàn bộ mọi người lại kinh hãi!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Đào Hoa, truyện Chàng Rể Đào Hoa, đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa, Chàng Rể Đào Hoa full, Chàng Rể Đào Hoa chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!