Chàng Rể Đào Hoa

Chương 250: 251


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Đào Hoa

Dương Ninh Vân vô cùng tò mò!

Đây đều là những ông chủ lớn trong giới kinh doanh Kim Độ, lúc đầu còn luôn miệng nói sẽ giết Trần Hoàng Thiên để trút giận, kết quả khi Trần Hoàng Thiên vừa đến bọn họ lại lật mặt nhanh như vậy.

Vừa hướng về phía Trần Hoàng Thiên chào hỏi, lại vừa ra vẻ nịnh nọt đưa ra những bản hợp đồng giá trên trời, còn giúp thu hút khách hàng ứng trước 4,4 tỷ.

Nếu như không phải sợ Trần Hoàng Thiên thì các ông chủ Kim Đô sẽ làm ra những hành động khiến người khác mở rộng tầm mắt như vậy sao?

Đánh chết cô cũng không tin

Trần Hoàng Thiên vừa cười vừa nói: “Bởi vì anh có thể đánh nhau nên bọn họ mới sợ anh” “Nghiêm túc một chút!” Dương Ninh Vân mở to mắt nhìn Trần Hoàng Thiên liếc một cái: “Đây không phải thời đại mà mọi việc có thể giải quyết bằng nắm đấm, đây là thời đại giải quyết mọi việc bằng tiền và quyền lực, không có tiền và quyền lực ai sẽ sợ nắm đấm của anh, hơn nữa anh có thể cứng hơn súng sao?”

Cô chưa từng gặp qua tông sư, cô không biết tông sư không sợ súng, cũng đúng, võ đạo đã không còn rõ ràng, tông sư sống ở một xã hội rất thực tế, nhìn vào cũng giống như hầu hết những người bình thường.

Cô không tin Trần Hoàng Thiên là dựa vào nắm đấm chinh phục được những ông chủ của giới kinh doanh Kim Đô này.

Trần Hoàng Thiên nghiêm túc nói: “Bà xã, lời anh nói đều là sự thật” “Em không tin!” Dương Ninh Vân nói: “Em hỏi anh, anh là có một người phụ nữ chống lưng đúng không, gia thế cô ta rất lợi hại. Vì vậy những ông chủ của giới kinh doanh này mới sợ anh?”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy dở khóc dở cười: “Bà xã, anh sao có thể có người phụ nữ khác được, em thật sự nghi oan cho anh rồi.” “Còn không chịu thừa nhận!” Dương Ninh Vân rất tức giận, cầm lấy chén trà muốn ném vào Trần Hoàng Thiên, nhưng vẫn là không nhẫn tâm xuống tay, thở hổn hển nói: “Đừng nghĩ là em không phát hiện, tối hôm qua ở khách sạn em nhìn thấy anh và một người phụ nữ rất xinh đẹp, dáng người vừa cao lại khêu gợi, hai người vai kề vai cùng nhau bước ra khỏi khách sạn và bước lên chiếc RollsRoyce biển số 58.” “Người có thể có biển số xe này nhất định là một người rất có danh tiếng, chắc chắn là người phụ nữ kia đưa anh đi gặp bọn họ, biết anh và người phụ nữ kia có quan hệ rất tốt vì vậy bọn họ mới không dám đắc tội anh, em nói đúng hay không?”

Lúc này Trần Hoàng Thiên mới chợt hiểu ra, liền hỏi: “Em nghi ngờ anh và người phụ nữ khác thuê phòng là bởi vì nhìn thấy cảnh đó?” “Đúng!” Dương Ninh Vân tức giận nói: “Trừ lần đó ra, ngày em bị em gái chém một cái, em vốn định tìm anh để tái hôn, kết quả nhìn thấy một người phụ nữ đang xoa bóp cho anh, hai người cười cười nói nói rất là thân mật, lúc đó trái tim của em…”

Nói đến đây, mũi của cô đau xót, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng, không nói được nữa.

Mà Trần Hoàng Thiên khi nghe xong, cả người sững sờ ngồi trên sô pha.

Bây giờ anh mới biết được cô bị uất ức muốn sà vào lòng mình, nhưng bởi vì thấy được những thứ không nên thấy nên đã sinh ra hiểu lầm, vì vậy suốt đêm mới chạy đến Kim Độ.

Anh có thể tưởng lúc đó tâm trạng của cô tồi tệ đến mức nào.

Chỉ sợ rằng trái tim đã tan nát?

Nghĩ đến đây, Trần Hoàng Thiên đứng dậy, đi đến chỗ Dương Ninh Vân ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực. “Anh tránh ra, anh làm em rất khó chịu!” Dương Ninh

Vân đẩy Trần Hoàng Thiên ra, khóc oà lên.

Giống như một đứa trẻ chịu oan ức, lúc đầu muốn khóc nhưng không khóc, khi bị cha mẹ hỏi liền khóc oà lên, giờ phút này Dương Ninh Vân chính là như vậy. “Bà xã, em nghe anh giải thích đi, người phụ nữ đó tên là Đỗ Nhã Lam, quan hệ giữa anh và cô ấy thật sự không phải như em nghĩ.” Trần Hoàng Thiên lại ôm cô lần nữa. “Anh còn muốn gạt em!” Dương Ninh Vân tức giận nói: “Cô ấy chắc là ở Kim Đô lại chạy đến Đông Quan, đến nhà anh xoa bóp cho anh, sau đó từ Đông Quan đưa anh đến Kim Đô, còn cùng anh từ khách sạn đi ra, có đánh chết em cũng không tin hai người trong sạch, không xảy ra quan hệ gì!” “Thật sự không phải vậy bà xã.” Trần Hoàng Thiên cổ gắng giải thích: “Là ba cô ấy bị thương, anh đã đưa hai viên đạn dược do Tôn thần y luyện thành cho ông ấy. Khi chữa lành vết thương cho ba cô ấy, ông ấy đã cảm ơn anh và nói cô ấy đến Đông Quan đưa anh đi Kim Độ.”

Dương Ninh Vân hỏi: “Vậy tại sao cô ấy lại xoa bóp cho anh và hai người thân mật như vậy?” “Chuyện này. Trong lúc nhất thời Trần Hoàng Thiên không biết nên giải thích như thế nào. “Không thể nói gì nữa đúng không?” Đột nhiên Dương Ninh Vân nín khóc mỉm cười: “Đàn ông các người, cuối cùng vẫn là lén lút vụng trộm, tìm đủ lý do để lừa gạt vợ, em không tin những lời nói dối của anh!” Nói đến đây, cô cười tự giễu: “Em cũng hèn mọn như vậy, em đã ly hôn với anh rồi thì còn quản anh vụng trộm lén lút làm gì, chuyện đời tư hỗn loạn của anh thì liên quan gì đến em?” “Anh đi đi!” Cô đứng dậy kéo Trần Hoàng Thiên, đẩy anh ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa nói: “Em vô dụng, ngoại trừ gây rắc rối cho anh còn khiến anh rước lấy phiền phức, anh đi tìm người phụ nữ kia đi, gia cảnh và xuất thân cô ấy tốt các ông chủ đều sợ cô ấy. Anh ở cùng một chỗ với cô ấy sẽ không bị khi dễ, đừng nghĩ đến chuyện chân đứng ở hai thuyền, coi chừng khi cô ấy phát hiện liền không cần anh, đến lúc đó em cũng không cần anh, vậy chắc chắn anh sẽ chìm xuống biển và chết đuối.”

Khi nói xong Trần Hoàng Thiên đã bị cô đẩy ra khỏi phòng làm việc.

Nguỵ Nhật Anh và một vài nhân viên nghe được những lời của Dương Ninh Vân và nhìn thấy bộ dạng dở khóc dở cười của Trần Hoàng Thiên tất cả mọi người đều bị Dương Ninh Vân làm cho tức cười. “Cười cái gì mà cười, đôi mắt sáng một chút sau này tìm chồng đừng tìm những người như anh ta nếu không các cô chỉ có khóc, tôi chính là tấm gương tốt nhất cho các cô, làm việc đi!”

Dương Ninh Vân lớn tiếng nói.

Trần Hoàng Thiên mới phát hiện thì ra vợ của anh cũng có dáng vẻ đáng yêu như thế, anh không nhịn được liên tục cười. “Đi ra ngoài!”

Dương Ninh Vân chỉ về phía cửa chính của công ty. “Bà xã, thật sự không phải như em nghĩ.” Trần Hoàng Thiên thật sự không biết phải giải thích như thế nào mới có thể làm cho Dương Ninh Vân tin tưởng. “Đi ra ngoài!”

Dương Ninh Vân hét lớn, ngực tức giận run lên.

Trên thực tế, Trần Hoàng Thiên có thể tìm được một người phụ nữ có năng lực, có thể bảo vệ anh an toàn cô cũng rất vui mừng. Ít nhất thì không phải lo lắng cho an nguy của Trần Hoàng Thiên không phải sao?

Nếu cô và Trần Hoàng Thiên tái hôn, khi cô gây tai hoạ không biết sẽ làm cho Trần Hoàng Thiên gặp phải bao nhiêu phiền phức, cho nên cô mới đuổi anh ta đi. Chẳng qua chỉ là chính bản thân cô sẽ lại chảy thêm không ít nước mắt.

Ôi!

Trần Hoàng Thiên không biết phải làm sao, đang định tìm Đỗ Nhã Lam bàn bạc như thế nào mới có thể làm cho Dương Ninh Vân tin tưởng

Nhưng vào lúc này, một giọng nữ truyền đến. “Xin hỏi Tổng Giám đốc Dương có ở đây không?”

Lời vừa nói ra, Dương Ninh Vân liền nhìn sang, nhưng khi cô nhìn thấy đó là người phụ nữ đã xoa bóp cho Trần Hoàng Thiên và là người phụ nữ đã cùng Trần Hoàng Thiên đi thuê phòng, trong lòng ngực của cô đột nhiên nổi lên một cơn tức giận. “Tôi đây!”

Cô lớn tiếng trả lời.

Đỗ Nhã Lam nghe thì xoay lại, nhìn thấy Trần Hoàng Thiên cũng ở đó liền đi nhanh đến, mỉm cười nói: “Anh Trần cũng ở đây à” “Tôi đang định để anh ấy đi tìm cô, mau đưa anh ấy đi rồi cùng anh ấy kết hôn, tôi cầu xin cô!” Dương Ninh Vân thở hổn hển nói.

Đỗ Nhã Lam không hiểu chuyện gì, không dám tin nói: “Cô muốn đem chồng cũ của cô nhường cho tôi?” “Không phải anh ấy đã cùng cô thuê phòng, từng có quan hệ với cô sao, vậy anh ấy là của cô, không nên nói nhường hay không!” Dương Ninh Vân nghĩ một đẳng nói một nẻo nhưng thật ra rất không đành lòng.

Đỗ Nhã Lam dở khóc dở cười: “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm tôi và anh Trần, hai chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì.” Dương Ninh Vân hỏi: “Là anh ấy kêu cô nói như vậy đúng không?”

Đỗ Nhã Lam lắc đầu: “Tôi không biết cô đang nói gì, thật sự tôi và anh Trần chưa từng xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn, xin cô hãy tin tôi và anh Trần là trong sạch. “Tôi nhìn thấy cô xoa bóp cho anh ấy, cùng anh ấy rất thân mật, còn đưa anh ấy từ Đông Quan đến Kim Đô du lịch và bước ra khỏi khách sạn, cô muốn tôi làm sao tin hai người là trong sạch? Dương Ninh Vân tức giận, cô hoàn toàn không tin Trần Hoàng Thiên và Đỗ Nhã Lam chưa từng phát sinh quan hệ vượt quá giới hạn. “Đủ rồi!”

Đỗ Nhã Lam cũng tức giận: “Tôi nói không có là không có, nếu như cô không tin, tôi cho cô kiểm tra, chờ cô nhìn thấy lần đầu tiên của tôi vẫn còn xem cô còn nói được gì.”

Dứt lời, Đỗ Nhã Lam tức giận kéo Dương Ninh Vân tiến vào phòng Tổng Giám đốc đóng sầm cửa lại, sau đó tiếng cửa khoá trái vang lên. “Đúng vậy!”

Lúc này Trần Hoàng Thiên mới phản ứng lại. “Đây thật sự là cách tốt nhất để chứng minh anh và Đỗ Nhã Lam là trong sạch!”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Đào Hoa, truyện Chàng Rể Đào Hoa, đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa, Chàng Rể Đào Hoa full, Chàng Rể Đào Hoa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top