Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Đào Hoa
“Tôi không thích nghe anh giải thích!”
Dương Ninh Vân đã bị tức giận làm cho mù quảng, vừa nằm chặt dao vừa bước nhanh về phía Dương Chí Văn. Cô thật sự muốn giết anh ta! Vì ích lợi của mình là dám sắp đặt kế mưu sát em họ có quan hệ máu mủ với mình, còn là em họ kiếm tiền giúp anh ta.
Cô cảm Dương Chí Văn còn không bằng súc sinh. Hay!
Đúng là cổ phần công ty của nhà Dương Chí Văn rất ít, đúng là anh ta cũng bị đuổi ra khỏi tập đoàn Dương Thị nhưng cũng không thể vì vậy mà anh ta trà thủ cô và Trần Hoàng Thiên chứ?
Cả ngày anh ta cứ muốn làm tổng giám đốc, muốn loại bỏ cả nhà cô ra khỏi tập đoàn Dương Thị, khiên tập đoàn Dương Thị không chia hoa hồng hằng năm cho nhà cô. Cô đồng ý, quyết định rời khỏi, không cần chia hoa hồng, rồi khỏi công ty với Trần Hoàng Thiên, hai vợ chồng cũng cố gắng kiếm tiền sống sót, là do ông nội xin cô ở lại, sợ cô đi rồi, tập đoàn Dương Thị sẽ bại trong tay anh ta.
Đường cũng nên cô mới ở lại, ông nội cũng đồng ý với điều kiện Trần Hoàng Thiên đưa ra, hơn nữa còn nói về những mặt lợi và hại với nhà Dương Chí Văn. Cô và Trần Hoàng Thiên mở công ty, tập đoàn Dương Thị vẫn giống như những năm trước, chỉ có thể kiếm được vài triệu, cùng lắm là hàng chục triệu cho dù kiếm mười triệu đưa cho Dương Chí Văn, anh ta cũng chỉ có mười triệu. Nhưng nếu cô ở lại tập đoàn Dương Thị Trần Hoàng Thiên đưa việc làm ăn của Giải Trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh cho tập đoàn Dương Thị làm, có thể giúp tập đoàn Dương Thị kiếm ít nhất hai trăm triệu một năm.
Mặc dù cổ phần công ty của Dương Chí Văn ít nhưng tiền kiếm được nhiều hơn, 10% hoa hồng cũng nhiều hơn 100% quyền cổ phần trước kia, anh ta khó chịu gì chứ? Có cần phải đưa cô và Trần Hoàng Thiên vào chỗ chết không?
Cô ta hiểu được, còn càng nghĩ càng tức, cô và Trần Hoàng Thiên cam lòng kiểm rất nhiều tiền cho nhà họ Dương, kiếm tiền cho bọn họ, vậy mà bọn họ lại hạn hai người chết đi?
Súc sinh như vậy mà không chém chết thì còn giữ làm “Ninh Vân! Anh oan mà! Thật sự là anh oan lắm!” gì?
Dương Chí Văn sợ đến mức sắp són ra quần, vừa chạy vừa kêu lên: “Không phải anh làm, thật sự không phải anh làm, bọn họ vu khống hại anh, cô không được tin chuyện nhàm nhi của bọn họ “Tôi không tin những gì anh nói ”
Dương Ninh Vân đuổi giết Dương Chí Văn như phát điện, từ đầu cô đã cảm thấy nghi ngờ anh ta rồi, bây giờ có nhiều cậu ấm chĩa mũi dùi về phía anh ta như thể khỏi mà khiến cô cho rằng anh là vô tội. “Dù em không tin thì cũng không được chém anh chứ! Giao anh cho cảnh sát để bọn họ điều tra xem có phải anh làm hay không?”
Dương Chí Văn vừa chạy vừa gào.
Giao cho cảnh sát xử lý, cảnh sát làm việc phải có chứng cử, dưới tình hình không có chứng cứ bọn họ không luận tội anh ta được, không thể giam anh ta lại. Anh ta tin rằng mình làm kín lắm rồi, không có sơ hở gì, cảnh sát không điều tra ra được đến chỗ anh ta.
Trong tình huống bết bát nhất, cho dù bọn họ có điều tra ra được là anh ta làm, hinh phạt nặng nhất cũng không phải là tử hình, vì không tông chết người. Mặc dù tài xế chết rồi nhưng đó là chuyện của tài xế, anh ta chỉ bỏ tiền ra sai tài xể làm, tôi không đáng chết. “Anh muốn tôi và Trần Hoàng Thiên chết, tôi cũng phải chém chết anh trước rồi nói sau!” Dương Ninh Vân không nuốt được cơn giận này, không định bỏ qua dễ thế, tiếp tục đuổi theo, Trần Hoàng Thiên thấy có không bắt kịp Dương Chí Văn, bèn bước lên ghim Dương Chí Văn nằm dưới đất. “Tôi chém chết anh! Chém chết anh! Chém chết anh!” Dương Ninh Vân ngồi xổm dưới đất, đập dao vào lưng Dương Chí Văn.
Cô rất muốn chém thật nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, biết là mình không thể xử tội phạm một mình, nên mới lấy dao đập vào lưng anh la, như vậy không làm a! chết mà cũng có thể trút cơn giận trong lòng cô “A! Đừng đập! A!”
Dương Chí Văn bị đập kêu thảm liên tục, sau lưng nhiều xương, anh ta biến thành dưa chuột ưới lưỡi dao, đau lắm! “Tôi và Trần Hoàng Thiên bỏ công ty của mình, bỏ qua kiểm nhiều tiền, ở lại công ty giúp ông nội, anh và chủ kiếm tiền, anh lại đối xử với tôi và Trần Hoàng Thiên như vậy! Tôi phải dọa anh sợ chết khiếp, rồi ném vào cục cảnh sát
Dương Ninh Vân phẫn nộ không kiềm được, vừa nói vừa đánh.
Lý Tú Lam nghe xong, cũng nổi giận chạy đến giảm lên mông Dương Chí Văn. “Cho mày dám mưu sát con gái tao! Mày coi tao làm sao giảm chết tên súc sinh nhà mày!”
Dương Bảo Trân túm lấy cây lau nhân đập mạnh vào hai chân Dương Chí Văn, vừa đập vừa mắng: “Chị tôi cho tôi liền tiêu vặt mà dám mưu đồ giết chị tôi, may mà chị tôi mạng lớn không chết, nếu không thì tôi không có tiền tiêu vặt rồi, coi tôi đánh gãy chân anh như thế nào!” “Tôi xin các người! Đừng đánh nữa! Báo cảnh sát bắt tôi đi, các người bảo cảnh sát bắt tôi đi! Xin các người…
Dương Chí Văn bị đánh khóc lên, từ nhỏ đến lớn, anh ta đã từng ăn đòn đau như thế này bao giờ đầu? Cho dù là ở club suối nước nóng, bị vệ sĩ của Giang Hoành giẫm đạp cũng không hung tàn bằng ba mẹ con các người!
Ngay khi anh ta tuyệt vọng, bỗng nhiên cửa phòng bị đập mạnh!
Rầm rầm rầm!
Sau đó, tiếng dồn dập vang lên ở bên ngoài. “Làm gì vậy? Các người làm gì vậy? Tại sao Chí Văn lại khóc thảm như vậy chứ? Mau mở cửa ra, mở cửa ra cho ông!” “Là ông nội.”
Dương Ninh Vân nghe thấy tiếng ông nội, mới ngừng tay lại, sau đó Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân cũng ngừng đánh. “Hu hu…”
Dương Chí Văn ấm ức khóc: “Ông nội, ông tới đúng lúc lắm, mau cứu cháu, nếu không thì cháu sẽ bị ba người đàn bà điện nhà chủ Hai đánh chết mất… “Hừ!” Dương Ninh Vân tức giận hừ một tiếng: “Tôi muốn nói chuyện anh lập kế hoạch mưu sát tôi và Trần Hoàng Thiên cho ông nội biết
Dứt lời, cô kêu lên: “Chú Lưu, mở cửa!”
Két!
Chú Lưu lập tức mở cửa ra, sau đó, Dương Chấn Kỷ, bác cả và chủ vội vàng chạy vào. Khi trông thấy Dương Chí Văn máu me đầy mình, ba người bọn họ sợ nhảy dựng lên, không bao lâu sau, bác cả bèn lao đến đỡ anh ta lên, phát hiện ngoại trừ trên tay anh ta bị chém trúng, mấy chỗ khác không sau cả, mới âm thầm thở phào.
Nhưng ông ta vẫn gào lên với ba mẹ con Dương Ninh Vân: “Làm gì vậy? Các người làm gì vậy? Chí Văn nhà tôi làm gì các người mà các người lại ra tay nặng nề với nó như vậy?” “Nó lập kế hoạch mưu sát con gái tôi, bọn tôi đánh nó một chút thì sao chứ?” Lý Tú Lam không cam tâm quát về.
Không đợi bác cả đáp lại, Dương Chấn Kỷ quát to: “Bây! Chí Văn không thể sắp đặt vụ tai nạn xe cộ đó được!” “Ba à, ba đừng có bao che cho Dương Chí Văn, những cậu ấm này đã đứng ra làm chúng, nói là do Dương Chí Văn làm!” Lý Tú Lam chỉ vào đảm người kia
Dương Chấn Kỷ nhìn qua. “Bạn tôi bị ép mà!” Ngụy Thiếu Hưng đi đầu nhảy ra: “Do Trần Hoàng Thiên lấy dao chém bọn tôi, ép cung nên bọn tôi mới nêm nồi cho Dương Chí Văn, thực tế là bọn tôi cũng không biết là ai làm! “Đúng! Là do bọn tôi ném nổi cho Chí Văn, không phải anh ta làm.
Chu Tử Hào và những người khác cũng sửa miệng. “Mẹ nó!”
Trần Hoàng Thiên bước lên đã Ngụy Thiếu Hưng và Chu Tử Hào ngã lăn quay. “Cậu dừng tay cho tôi!”
Không đợi Trần Hoàng Thiên nói gì, Dương Chấn Kỷ đã quát lên “Điều tra vụ án không làm như cậu!” “Thằng ba, gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra, ba sẽ rửa sạch tội danh cho Chí Văn, trả lại sự trong sạch cho nó!”
Dương Chấn Kỷ tin chắc rằng cháu trai của mình không làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy. “Được thưa ba.”
Chú ba lấy điện thoại di động ra. “Chú ba, bỏ đi, đừng xẻ chuyện này ra to, lên giải quyết là được rồi.” Dương Chí Văn vội vàng ngăn cản, anh ta cũng sợ, lỡ như cảnh sát điều tra ra được thì sao? “Sao vậy? Sợ hả? Chột dạ?” Trần Hoàng Thiên cười lạnh, khiến người khác cảng tin là Dương Chí Văn có tật giật mình. “Sợ cái đầu máy chủ sợ!” Dương Chí Văn tức giận nói: “Mày cầm dao chém bọn tối, báo cảnh sát là máy tiêu chắc, tạo nói cho mày biết, mày sẽ bị tạm giam “Vừa rồi Ninh Vân nói mới làm tạo tỉnh lại, chúng mày kiếm tiền cho tao, tao không hy vọng bọn mày gặp chuyện, đừng coi lòng tốt của tao là lòng lang dạ thú” “Tôi đang tự vệ Trần Hoàng Thiên nói “Các người dẫn người da đen đến nhà tôi, đánh bọn tôi, tôi không thể lấy đạo tự vệ à?” “Anh đừng có mà già mù sa mưa, còn nói là vì tốt cho tôi, anh có tật giật mình, sắp đặt án mưu sát nên không dám đối mặt với cảnh sát đúng không?” “Mày nói bậy!”
Dương Chí Văn rất tức giận, nhưng không nói gì được vì đúng là anh ta đang chột dạ. “Chứng cứ đâu?” Dương Chấn Kỷ nói: “Cậu nói là Chí Văn sắp đặt án mưu sát, lấy chứng cứ ra, nếu cậu làm được thì tôi sẽ đưa nó lên tòa, xin quan tòa xử phạt nó thật nặng, không nuông chiều “Bây giờ đúng là cháu không có chứng cứ, nhưng có vài chỗ có thể chúng mình anh ta có liên quan đến án mưu sát!” Trần Hoàng Thiên nghiêm túc nói. “Một, vừa rồi Chu Tử Hào nói, Dương Chí Văn biết gần đây cháu hay đưa Dương Ninh Vân đến công ty đi làm, còn là đường công nghiệp, cho nên mới mai phục ở đó, chờ xe đi qua thì giảm chân ga tông bọn cháu bay, phải là người rất quen với bọn châu mới làm được chuyện này “Hai, trước đó anh ta không hề quen biết đám cậu ấm này, khi ở Vạn Hào, anh ta lấy thẻ đen của cháu đi khoe mẽ với Ngụy Thiếu Hưng, đủ để chứng minh, nhưng bây giờ lại thành bạn tốt của bọn họ, như lời Chu Tử Hào nói, anh ta cố ý sắp đặt tai nạn xe cộ lấy mạng tôi nên mới kết bạn với bọn họ.” “Ba, một ngày trước khi tai nạn xảy ra, cháu đến cửa hàng 4S lấy xe về, đổ đầy xăng rồi đi đón Ninh Vân tan làm, sau khi về nhà không hề lái xe, chỉ là sáng sớm hôm sau xe lại hết xăng, rõ ràng là đêm đó có người ăn cắp xăng hết rồi, mà đoàn xe của Dương Chí Văn vẫn thường làm chuyện trộm xăng bản đi, với anh ta mà nói là ngựa quen đường cũ, cho nên chắc chắn xăng của Palamela đã bị anh ta rút sạch!” “Từ ba điều này, cho dù anh ta không phải chủ mưu của vụ tai nạn thì cũng có tham gia sắp đặt.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Đào Hoa, truyện Chàng Rể Đào Hoa, đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa, Chàng Rể Đào Hoa full, Chàng Rể Đào Hoa chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!