Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Cực Phẩm
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh, lắc lắc đầu.
Thái độ và lời nói của Triệu Lan Như rất rõ ràng, cô ta khinh thường anh.
“Tôi qua lại với Công Tôn Thu Vũ thì có liên quan gì tới cô?”, Lâm Ẩn thản nhiên nói: “Cô lấy đâu ra sự tự tin thái quá như vậy?”.
Có lẽ đây là loại bệnh chung của kiểu người như Triệu Lan Nhi, luôn thích dùng thái độ trịch thượng để nhìn xuống người khác.
Lại không biết, hai mắt đã sớm bị che mờ.
Nghe vậy, Triệu Lan Nhi nhăn đôi mày đẹp, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Cô ta không hiểu, một tên trai bao tuổi còn trẻ lại bám váy bạn thân Công Tôn Thu Vũ để kiếm cơm, ngay cả thiệp mời tới buổi tiệc này còn không lấy được như “anh Lâm” này, lấy đâu ra dũng khí để chất vẫn cô ta?
Trai bao như thế này, cô ta cũng không còn thấy lạ lẫm khi lăn lộn trong giới thượng lưu ở thủ đô.
Lúc như thế này, Lâm Ẩn kia phải nhún nhường xin lỗi mới phải.
“Tôi thật sự cảm thấy loại đàn ông như anh đã hết thuốc chữa rồi, đúng là làm người ta chán ghét”, Triệu Lan Nhi cao ngạo nói: “Dựa vào đàn bà để lăn lộn ở bên ngoài, sao anh có thể sống ung dung sung sướng như vậy? Nếu không phải vì Thu Vũ, thì loại người có thân phận trai bao giống như anh đã không có tư cách nói chuyện với tôi rồi”.
“Nể mặt Thu Vũ, tôi cũng lười đi so đo với hạng tôm tép như anh”, Triệu Lan Nhi dùng giọng điệu dạy dỗ nói: “Hôm nay, người anh đánh kia chính là cậu cả của nhà họ Hứa. Anh nghĩ thử mà xem, nếu không phải Thu Vũ bảo vệ anh, anh đã có kết cục thảm thế nào?”.
“Nhưng hành động hôm nay của anh đã mang đến phiền phức cho Thu Vũ, khiến cậu ấy mất mặt. Cho nên, tôi hi vọng sau này không nhìn thấy anh ở bên cạnh cậu ấy nữa”.
Lâm Ẩn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, chậm rãi lắc lắc chiếc ly cổ cao, khóe miệng cong lên tia cười lạnh lùng.
Anh cũng thoáng hiểu ra, Triệu Lan Nhi cảm thấy anh đã làm mất thể diện của cô ta.
Cô ta và Hứa Minh ít nhiều cũng có chút quan hệ, nên cho rằng anh đang vả vào mặt cô ta sao?
“Tôi không đồng ý với lời cô nói”, Lâm Ẩn nhìn về phía Triệu Lan Nhi, chậm rãi nói: “Nhưng cô cũng nói một câu không sai, nếu không phải nể mặt Thu Vũ, cô đúng là không có tư cách nói chuyện với tôi”.
“Ha ha ha”, Triệu Lan Nhi khinh thường cười lạnh, tựa như hoàn toàn không nghiêm túc nghe Lâm Ẩn nói, ra vẻ tự cho là đúng.
“Tôi nói nhiều như vậy là nhắc nhở anh một tiếng, không đến lúc xảy ra vấn đề, anh có hối hận không nghe lời khuyên hôm nay của tôi cũng muộn rồi”, Triệu Lan Nhi cười lạnh nói: “Nếu anh đã biết mình dựa vào quan hệ với Thu Vũ, thì tốt nhất nên tự biết thân biết phận một chút. Mảnh đất thủ đô này không phải là nơi anh có thể làm càn”.
Lâm Ẩn cười không nói, anh không để ý tới cô ta nữa, chỉ uống liền một hơi cạn sạch rượu vang đỏ trong ly.
“Lan Lan, hai người nói chuyện gì vậy?”.
Lúc này, Công Tôn Thu Vũ bưng một khay rượu cocktail và mấy thứ điểm tâm tinh xảo, dẫn theo Sở Sở chậm rãi đi tới.
Cô ấy dùng ánh mắt tò mò nhìn Lâm Ẩn và Triệu Lan Nhi.
“Không nói chuyện gì cả”, Triệu Lan Nhi mỉm cưởi nói: “Chỉ là thấy anh Lâm dường như không quen tới những nơi thế này, cho nên giới thiệu cho anh ta”.
“À à”, Công Tôn Thu Vũ nói: “Đây là mấy loại rượu cocktail nổi tiếng của Pháp, mọi người nếm thử đi”.
Vừa nói, Công Tôn Thu Vũ vừa buông khay xuống, bưng một ly rượu lên chậm rãi thưởng thức.
Lâm Ẩn cũng bình tĩnh nhấc một ly lên nhấp hai ngụm rượu.
“Thu Vũ, nghe nói lần này cậu tới thủ đô để thay mặt nhà họ Công Tôn xử lý chuyện làm ăn ở thành Thiên Long à?”, Triệu Lan Nhi mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Công Tôn Thu Vũ có chút đắc chí nói, rất có cảm giác tự hào.
Dẫu sao, ở trong lớp con cháu đời thứ ba của các thế gia ở thủ đô, có thể một mình quản lý việc làm ăn lớn như vậy, tuyệt đối đủ để kiêu ngạo”.
Phải biết rằng, rất nhiều người cầm quyền đời thứ hai cũng có được quyền hạn lớn như vậy.
“Vậy đúng là phải chúc mừng một phen rồi. Thu Vũ, lần này cậu có thể coi là nổi bật nhất, được gia tộc giao cho trọng trách lớn như vậy! Nào, Thu Vũ, tớ mời cậu một ly”, Triệu Lan Nhi mặt mày tươi cười, tán dương nói.
“Lan Lan, cậu khách khí quá. Tớ có thể nhận được quyền quản lý việc làm ăn ở thành Thiên Long cũng là có nguyên nhân mà”, Công Tôn Thu Vũ khiêm tốn nói, rồi mời lại một ly rượu.
“Thu Vũ, cậu khiêm tốn quá”, Triệu Lan Nhi mỉm cười nói: “Thu Vũ, cậu có tiếng nói như vậy ở thành Thiên Long, tớ cũng hưởng ké được chút lộc từ cậu”.
“Cậu cũng biết, nhà họ Triệu bọn tớ cũng đang có kế hoạch ở thành Thiên Long. Tớ không trông cậy có thể nói về chuyện này ở đây, nhưng đang có ý định giành được trung tâm sưu tầm, mở một phố đồ cổ ở thành Thiên Long. Cậu cũng biết tập đoàn đấu giá dưới danh nghĩa cá nhân của tớ đang mở rộng quy mô, cho nên, muốn hỏi ý kiến của cậu một chút”, Triệu Lan Nhi thẳng thắn nói.
“Chuyện này...”, Công Tôn Thu Vũ nhíu mày, nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, cũng không dám tùy tiện tỏ thái độ.
Trước đó, cô ấy đã nói chuyện với anh họ, cũng báo cáo với ông nhà mình, nên đã lấy được câu trả lời chắc chắn rồi. Quyền quyết định ở thành Thiên Long của nhà họ Công Tôn đã giao cho Lâm Ẩn.
Hiển nhiên, Triệu Lan Nhi đang muốn mở một con đường ở thành Thiên Long, một trung tâm đồ cổ lớn, sản nghiệp này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nếu là bình thường, với quan hệ giữa Công Tôn Thu Vũ và Triệu Lan Nhi, không cần do dự cô ấy sẽ gật đầu đồng ý ngay.
Nhưng liên quan đến chuyện của anh họ, cô ấy không dám vượt quá bổn phận một chút nào.
“Không phải chứ! Thu Vũ, chút việc nhỏ như vậy cũng phải do dự sao”, Triệu Lan Nhi hơi bất mãn nói: “Chẳng lẽ cậu còn không tin tài lực và năng lực của tớ à? Chỉ cần cậu cho tớ một miếng đất ở thành Thiên Long, để tớ mở một con phố buôn bán, mọi người đều có thể lời to.”
“Hay là, Thu Vũ, cậu có quyền có thế rồi, thì...”, Triệu Lan Nhi nói thầm, ra vẻ vô cùng uất ức.
“Lan Lan, cậu nghĩ đi đâu vậy? Chuyện làm ăn nhỏ như vậy, tớ có cần cố ý làm khó cậu không? Chuyện này có nguyên nhân, tớ không thể giải thích ngay với cậu được”, Công Tôn Thu Vũ hơi có vẻ khó xử.
“Được rồi được rồi, đùa tí thôi. Thu Vũ, tớ biết cậu tốt với tớ mà”, Triệu Lan Nhi cười nói: “Như vậy đi, Thu Vũ, đêm nay tớ mời cậu tới cũng là muốn giúp cậu một chuyện, đó là lót đường bắc cầu ở thành Thiên Long”.
“Bữa tiệc từ thiện hôm nay là do nhà họ Triệu tổ chức. Ban đầu, đại diện của ncác chủ nhà, thương gia, nhà phát triển và một số nhà đầu tư ở thành Thiên Long đều có mặt ở đây”, Triệu Lan Nhi đưa ra đề nghị, chậm rãi nói: “Bạn bỏ ra một số tiền để xây dựng một quỹ tài chính, chuyên dùng để xây dựng các công trình công cộng trong khu vực thành Thiên Long, mang đến cho nhà đầu tư và cư dân phúc lợi công cộng tốt hơn. Khi đó, danh tiếng không những được nâng cao, mà còn có thể dễ dàng giành được một số quyền phát triển ở thành Thiên Long.
“Ồ?”, Công Tôn Thu Vũ vô cùng tò mò: “Vậy cũng được đó, đây là một chuyện tốt. Lan Lan, vậy tớ phải cảm ơn cậu trước rồi.”
“Đừng khách khí”, Triệu Lan Nhi cười nói: “Vậy Thu Vũ, chúng ta đi qua đó đi. Buổi đấu giá từ thiện cũng đã bắt đầu rồi”.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Chàng Rể Cực Phẩm,
truyện Chàng Rể Cực Phẩm,
đọc truyện Chàng Rể Cực Phẩm,
Chàng Rể Cực Phẩm full,
Chàng Rể Cực Phẩm chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!