Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Cực Phẩm
Sau khi ra ngoài, người Lâm Ẩn biến thành một vệt sáng, chẳng mấy chốc đã biến mất không con tăm hơi.
“Anh chín, rốt cuộc tiền bối này là ai thế, chẳng là anh ấy là cao thủ Địa Tiên?”
Một con cháu canh giữ ở nhà tổ nhìn vệt sáng đi xa, nhỏ giọng hỏi.
Võ giả Thần cảnh được gọi là anh chín lắc đầu nói: “Các cậu đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài, nếu không chúng ta cũng không sống nổi. Dù vị tiền bối này là cao thủ Địa Tiên thì hôm nay đi đến nơi ở của nhà họ Nguyên cũng không phải một sự lựa chọn đúng đắn, chắc chắn sẽ không chiếm được lợi thế, thật tiếc cho người đàn ông này”.
Nói đến đây, anh chín thở dài một tiếng.
“Haiz”.
Tốc độ của Lâm Ẩn rất nhanh, mấy phút sau đã xuất hiện ở chỗ cách nơi ở hiện tại của nhà họ Nguyên không xa. Đầu tiên anh đi tới mộ của Nguyên Chấn, cách nơi ở của nhà họ Nguyên không xa, mặc dù Nguyên Chấn bị nhà họ Nguyên bức tử, nhưng bọn họ vẫn chôn ông ta ở gần đó, nói với người trong tộc rằng Nguyên Chấn chết vì gia tộc, là anh hùng của gia tộc.
Nhưng với con gái duy nhất của Nguyên Chấn lại là nỗi khổ trăm bề.
Lâm Ẩn đứng yên trước mộ của Nguyên Chấn, im lặng rất lâu.
“Ông bạn già, tôi đến thăm anh đây, sau đó tôi sẽ giết chết những người đã ra tay với anh, hoàn toàn kết thúc mối ân oán này. Anh yên tâm đi đi, còn Tú Nhi, tôi sẽ chăm sóc con bé”.
Lâm Ẩn nhìn bia mộ, anh lấy một bầu rượu ngon từ trong túi Càn Khôn ra, rót xuống trước bia mộ, thầm nói trong lòng.
…
Lúc này, khách khứa đang tập trung trong nhà họ Nguyên.
Người nhà họ Nguyên ai cũng rất vui vẻ, hôm nay Nguyên Cẩm Nhi gả cho Chu Chiếu, địa vị của nhà họ Nguyên bọn họ ở bí cảnh Bồng Lai sẽ trở nên vững như bàn thạch.
Chu Chiếu là con trai trưởng của gia chủ Chu Giang, sau trăm tuổi sẽ thừa kế nhà họ Chu, Nguyên Cẩm Nhi là vợ cả của Chu Chiếu, sau này sẽ là chủ mẫu của nhà họ Nguyên, nhà họ Nguyên là nhà mẹ của cô ta, ai dám xem thường chứ.
Cuộc sống tốt đẹp thuộc về nhà họ Nguyên sắp đến rồi.
Trong phòng nghị sự của nhà họ Nguyên.
Nguyên Thịnh ngồi trên ghế chính, mặt mày hồng hào, cười tươi rói.
Trưởng lão ba nhà Chu Tần Thanh ngồi bên dưới Nguyên Thịnh, người của các gia tộc lớn còn lại cũng ngồi trên ghế, không nhìn thì cũng chỉ trỏ Nguyên Tú Nhi đang đứng trong đại sảnh, còn bàn tán gì đó.
Bây giờ dù Nguyên Tú Nhi đã mười lăm mười sáu, nhưng vẻ mũm mĩm trẻ con vẫn chưa mất đi, nhìn những người trước mặt bằng ánh mắt lạnh nhạt, không có chút màu sắc.
“Ông Nguyên, sức kiên nhẫn của nhà họ Tần chúng tôi có hạn, hôm nay nhất định phải hỏi cho bằng được công pháp!”, trưởng lão Tần Toàn Vũ của nhà họ Tần lạnh lùng nói.
Mặc dù ông ta là Địa Tiên mới đột phá của nhà họ Tần, như còn chưa đến trăm tuổi, xem như là một Địa Tiên rất trẻ, hơn nữa ông ta còn là người của nhà họ Tần, không một ai dám coi thường cả.
“Đúng thế, thật sự nên giải quyết chuyện này, tôi biết nhà họ Nguyên các người sợ Lâm Ẩn vẫn chưa chết, không dám ép buộc quá đáng, nhưng đã năm năm rồi, nếu Lâm Ẩn không chết thì đã xuất hiện từ lâu. Nếu cô bé này không chịu nói thì cứ giết bà mẹ ốm yếu của nó trước, tôi xem xem cô ta có chịu nghe không”, Chu Hà nói, con trai của cụ ta chết trong tay Lâm Ẩn, không có ấn tượng tốt với nhà họ Nguyên, càng không có thiện cảm gì với đệ tử của Lâm Ẩn.
“Đúng thế, ông Chu nói có lý”.
Địa Tiên của nhà họ Thanh cũng lạnh lùng nói.
Sắc mặt của người trong mấy gia tộc lớn khác cũng rất hờ hững, rõ ràng là đồng ý với cách bọn họ nói, gia chủ Cao Huyền của nhà họ Cao cũng ở trong đó. Năm năm trước ông ta còn xưng bạn xưng bè với Lâm Ẩn, nhưng bây giờ nghe những người này muốn ra tay với đệ tử của Lâm Ẩn thì lại không có chút cảm xúc gì.
“Các vị, hôm nay là ngày vui của Gấm Nhi nhà tôi và Chu Chiếu, chuyện ngày mai để ngày mai hẳn bàn được không”, Nguyên Thịnh cười khẽ nói.
Có nhà họ Chu làm chỗ dựa, cụ ấy nói chuyện cũng tự tin hơn không ít.
“Ông Nguyên, không phải chúng tôi không nể mặt ông, chỉ là đã năm năm trôi qua rồi mà ông vân chưa hỏi ra được công pháp, không bằng để chúng tôi tự ra tay đi?”
Tần Toàn Vũ đề nghị.
Ông ta đã sớm thấy động lòng không thôi vì Lâm Ẩn là Địa Tiên sơ kỳ đã có thể đấu với cao thủ Địa Tiên hậu kỳ rồi, nếu có thể lấy được công pháp Lâm Ẩn tu hành, chắc chắn thực lực của ông ta sẽ có thể tiến thêm một bước, nói không chừng còn có thể trở thành Lâm Ẩn tiếp theo nữa.
“Ông Tần đang trách tôi làm việc chậm chạp ư?”
Nguyên Thịnh lạnh lùng nói, cụ ấy cũng rất chấn động với sức chiến đấu của Lâm Ẩn, nhưng mấy năm nay dù cụ ấy có sử dụng thủ đoạn gì, Nguyên Tú Nhi vẫn không chịu giao công pháp ra, cụ ấy cũng đã dùng mẹ cô bé để uy hiếp rồi, nhưng Nguyên Tú Nhi vẫn không bị lay động, khiến cụ ấy không biết phải làm sao, lại không thể ra tay với Nguyên Tú Nhi, dù sao trong cả bí cảnh Bồng Lai cũng chỉ có mỗi Nguyên Tú Nhi biết về công pháp của Lâm Ẩn thôi.
Mà không phải bọn họ chưa từng có ý định với nhà họ Lâm ở thế giới bên ngoài, nhưng tiểu thiên sư của núi Long Hổ tọa trấn nhà họ Lâm, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội đến đó bắt người.
Không phải bọn họ không muốn tấn công nhà họ Lâm, ba năm trước gia chủ ba nhà cùng ra ngoài, đi tới nhà họ Lâm ở Lang Gia. Tiểu thiên sư Tửu Đạo Nhân và gia chủ Tần đấu bất phân thắng bại, gia chủ Thanh và Chu định liên thủ xử lý Tửu Đạo Nhân, lại bị lão thiên sư của núi Long Hổ cho một chưởng làm cả ba bị thương nặng, mãi đến bây giờ tình trạng thương tích của ba gia chủ vẫn chưa hồi phục, cũng không dám đến nhà họ Lâm ở Lang Gia kiếm chuyện nữa.
“Ông đâu chỉ làm việc chậm chạp thôi, thật sự là vô dụng thì có, ông giao cô bé này cho tôi, tôi đảm bảo trong vòng bảy ngày sẽ có thể lấy được công pháp”, Tần Toàn Vũ khinh thường nói.
“Tần Toàn Vũ, ông bớt ngông cuồng đi, nơi này là nhà họ Nguyên”, Nguyên Thịnh đập bàn một cái lạnh lùng nói.
“Nhà họ Nguyên thì thế nào? Hôm nay tôi nhất định phải mang con bé này đi, nếu không đừng trách tôi không quan tâm hôm nay là ngày vui của nhà họ Nguyên”, Tần Toàn Vũ lạnh lùng nói, hoàn toàn không coi nhà họ Nguyên ra gì.
“Ông Nguyên, tôi cũng cảm thấy ông Tần nói có lý”, Chu Hà nói.
“Đúng thế”, Thanh Chính cũng hùa theo.
“Đúng vậy, không bằng ông Nguyên giao cô bé này ra đi”.
“Nếu lấy được công pháp chắc chắn sẽ có phần của nhà họ Nguyên ông”.
“…”
Những người khác cũng vội vàng phụ họa, rõ ràng là bất mãn vì đã bao nhiêu năm rồi Nguyên Thịnh vẫn chưa lấy được công pháp.
“Ông Chu, ông…”
Nguyên Thịnh vô cùng giận dữ, cụ ấy không ngờ người nhà họ Chu lại không đứng về phía mình, không có sự ủng hộ của nhà họ Chu, cụ ấy cũng không có gan chống lại nhiều gia tộc như thế.
“Muốn dẫn Nguyên Tú Nhi đi cũng được, nhưng nhất định phải qua ngày hôm nay, hôm nay là ngày vui của Cẩm Nhi, tôi không muốn xảy ra chuyện không hay”, Nguyên Thịnh lạnh lùng nói.
“Được, quyết định vẫy đi”.
Tần Toàn Vũ tỏ vẻ vui mừng, chỉ cần Nguyên Thịnh chịu buông là được rồi.
“Chuyện này các người đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa, cửa lớn khóa kỹ đổ ầm xuống, theo ánh mắt trời chói lóa bên ngoài, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện trước mắt mọi người.
Người đến chính là Lâm Ẩn, anh nhìn thoáng qua Nguyên Tú Nhi, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, nói: “Ức hiếp đệ tử của Lâm mỗ tôi mà không hỏi ý kiến của tôi à?”
- -------------------
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Chàng Rể Cực Phẩm,
truyện Chàng Rể Cực Phẩm,
đọc truyện Chàng Rể Cực Phẩm,
Chàng Rể Cực Phẩm full,
Chàng Rể Cực Phẩm chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!