Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 4: Nhà trẻ Ngôi sao (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Gõ cửa


"Ai đó đã gọi tên của Thẩm Mỹ Nhân, đó là giọng của Lục Bích. "


******************************************


Cậu mờ mịt mà chớp chớp mắt, phản ứng vài giây mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Không gian yên tĩnh buổi sáng liền bị tiếng thét này phá vỡ, người chơi vội vã lên lầu hướng thanh âm dò hỏi , khắp nơi hành lang tràn ngọc tiếng khóc.


Thẩm Thanh Thành xốc chăn đứng dậy đi tới mở cửa, mặc một kiện áo ngủ đứng ở cửa , "Chết người? "


Người chết tên là Thi Quyên, chính là nữ nhân ở phòng đối diện Thẩm Thanh Thành.


Cửa phòng Thi Quyên lúc này mở lớn, bên trong có một số người đang kiểm tra tình huống, hôm qua có hai người không chịu hợp tác, chính là Thi Quyên cùng một nam nhân nữa.


Thẩm Thanh Thành cách khá xa, ở vị trí của cậu chỉ có thể mơ hồ thấy cổ chân trắng bệch rũ xuống bên mép giường.


Ở cửa chính là Bạch Ý đang đang khóc nức nở được Tiết Đồng an ủi bên cạnh, Thẩm Thanh Thành nhớ lại, hình như tiếng thét là của Bạch Ý.


Mới buổi sáng đã chứng kiến người chết, thật đáng thương.


Trần Cách là người đầu tiên rời khỏi phòng Thi Quyên, cậu ta che miệng, bộ dáng muốn ói nhưng cố nhịn, sắc mặt thoáng trâng bệch không khác người chết.


Cậu ta đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thành, thấp giọng kêu :"Thẩm ca. "


Thẩm Thanh Thành nhìn cậu ta :"Tình huống bên trong như thế nào. "


Trần Cách sắc mặt lại trắng thêm vài phần, "Thi Quyên đã chết. "


Tên của nữ nhân đã chết này là do Bạch Ý nói cho bọn họ, Bạch Ý tối hôm qua cùng ăn cơm với Thi Quyên, sau đó Thi Quyên về trước, cô cùng Tiết Đồng lúc sau mới về.


"Anh biết cô ta đã chết, nhưng mà chết như thế nào. " Bạch Ý thét lớn như vậy, cậu lại không bị điếc.


Trần Cách nói :"Em không có xem kĩ càng, hình như là bị ngạt thở. "


Thi Quyên cả khuôn mặt đều tím tái, đôi mắt mở to trừng lớn, nhớ tới bộ dáng chết không nhắm mắt của cô ta, Trần Cách không rét mà run, phó bản lần này quá nguy hiểm, mới ngày đầu tiên đã chết người.


"Không có vết máu sao? " Thẩm Thanh Thành nhướn mày.


"Không tìm thấy. "


"Thẩm tiên sinh vì cái gì cảm thấy sẽ có vết máu? "Chu An An từ trong phòng đi ra nói. "Không bằng cùng mọi người chia sẻ. "


Bạch Ý vẫn còn đang khóc, ghé vào đầu vai Tiết Đồng thút thít, bộ dáng như sắp xỉu đến nơi.


Chu An An nghe nàng ta khóc đến phiền lòng, tức giận nói :"Có thể đừng khóc nữa không, chỉ có mình cô biết sợ? Ở đây ai lớn lên cũng biết sợ hãi!"


Tiết Đồng cũng không biết có phải hay không chướng mắt Chu An An, mỗi lần cô ta lên tiếng cậu đều muốn phản bác lại.


Người ôn hòa Lưu Tử Mai đuổi theo phía sau hòa giải :"Được rồi, chúng ta trước bàn về vấn đề của Thi Quyên đi. "


Cô ngừng một chút :"Dù sao vẫn phải biết rõ có phải do quỷ quái giết chết hay không hay là..... "


Hai chữ cuối cùng mặc dù cô ta không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều rõ, dù sao cũng cũng phải biết rõ có phải do người chơi khác làm không.


Nếu thật là người làm, như vậy bọn họ vừa phải đề phòng quỷ quái đồng thời còn phải cảnh giác người bên cạnh.


Chu An An cùng Tiết Đồng mỗi người ít nói vài câu, Chu An An nói :"Mọi người xuống hội trường dưới lầu tập hợp đi, thảo luận một chút xem tối qua xảy ra chuyện gì. "


"A, tôi muốn đi tắm trước." Thẩm Thanh Thành nói, trước một vài ánh mắt dò xét, cậu kéo kéo quần áo nhàu nát của mình, "Nếu các người không chê, kỳ thực tôi có thể để sau. "


Ngữ khí hào phóng.


"Mười phút." Chu An An nói xong liền quay đi.


"Thẩm ca, em đi xuống trước đây" Trần Cách nhỏ giọng nói, rồi theo sát mọi người đi xuống.


Cô nói mười phút liền mười phút, tôi cũng đâu có đồng ý.


Thẩm Thanh Thành bĩu môi, rảo bước vào phòng Thi Quyên.


Mười phút sau, Thẩm Thanh Thành đúng giờ xuất hiện trong hội trường, không chỉ đã tắm rửa xong, còn đem đồ ăn từ nhà ăn trở về.


Sự việc buổi sáng phát sinh sớm, mọi người đều sáng sớm đã dậy, còn chưa kịp ăn sáng, nghe thấy mùi thơm từ đồ ăn Thẩm Thanh Thành mang về, không khỏi nhớ tới bọn họ còn đang ở hội trường chờ, trong lòng vô cùng khó chịu.


Có thể nói là vừa đói vừa tức.


"Cậu đi mua lúc nào vậy, bọn tôi ở hội trường thế nhưng không thấy ?" Tiết Đồng nhíu mày hỏi.


"Từ thang lầu đi xuống có một cửa sau, tôi cũng mới vừa phát hiện." Thẩm Thanh Thành nói rồi tìm vị trí ngồi xuống, đem túi bánh đưa đến bên cạnh, "Ăn không ? "


Lục Bích nghiêng đầu nhìn cậu, một lúc sau cầm hai cái xíu mại, "Cảm ơn. "


"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.",đem toàn bộ túi nhét vào lồng ngực hắn, cậu vui vẻ nói:"Tôi sức ăn ít, này đều cho anh. "


Trần Cách im lặng đem động tác hai người ghi vào trong mắt, trong lòng ứa nước mắt, nếu sức ăn anh nhỏ, em cũng chưa ăn sáng a.....


"Tốt, hiện tại chưa đến 8 giờ, sớm đem sự việc của Thi Quyên giải quyết, rồi chúng ta đi ăn sáng." Chu An An nói xong, liếc mắt nhìn Bạch Ý ngồi cạnh Tiết Đồng.


"Bạch Ý, thi thể Thi Quyên là cô phát hiện đầu tiên, cô có thể hướng mọi người giải thích tại sao lúc 7 giờ cô đi tìm Thi Quyên không? "


Bạch Ý nắm nắm váy, cô hiện tại đã ngưng khóc, nhưng lời nói có chút khụt khịt, "Tối hôm qua tôi cùng Thi Quyên rủ nhau hôm nay cùng ăn sáng, chúng tôi đều thức dậy sớm, cho nên rửa mặt xong tôi liền đi đến phòng Thi Quyên tìm cô ấy. "


"Gõ cửa không thấy ai lên tiếng, tôi kêu hai tiếng nhưng vẫn không ai đáp lời, tôi liền đem cửa đẩy vào," nói tới đây cô lại run lẩy bẩy, nhẽ khí mang theo sợ hãi :"Kết quả, kết quả chính là mọi người đã thấy rồi..... "


Thi thể Thi Quyên Thẩm Thanh Thành cũng đã xem qua, xác thực như Trần Cách nói là do ngạt thở mà chết, hơn nữa cậu còn có thể khẳng định, việc này không phải lệ quỷ làm.


20 năm làm thiên sư, có phải việc lệ quỷ giết người hay không sao cậu có thể không phân biệt được, trò chơi rác rưởi, phong ấn Âm dương nhãn của ta cũng vô dụng!


Thẩm Thanh Thành đắc ý mà nghĩ, húp một ngụm nước súp , a , mỹ vị~


"Tôi có thể làm chứng cho Bạch Ý, cô ấy ngày hôm qua xác thực có hẹn cùng Thi Quyên ăn sáng. " Tiết Đồng nói.


Hắn sở dĩ biết, chính là bởi vì hôm qua hắn ngỏ ý cùng đối phương ăn sáng nhưng bị cự tuyệt.


Bất quá chỉ bằng lý do này cũng không giúp Bạch Ý thoát khỏi hiềm nghi.


"Trong mấy người chúng ta, những ai ở lầu bốn ?" Lên tiếng chính là Mông Điền Hải , trước đó hắn vẫn luôn biểu hiện bản thân mờ nhạt.


Tiết Đồng vốn ở tại lầu bốn, nghe vậy liền bất chấp Bạch Ý can ngăn, lớn tiếng nói :"Anh đây là có ý gì? Ý muốn nói là người trên lầu bốn giết phải không!"


Mọi người biểu tình một lời khó nói hết, rõ ràng hiện tại vẫn chưa tra được có phải do người làm không, người hiện tại vì lời nói mà hốt hốt hoảng hoảng, thấy thế nào cũng nghĩ vì chột dạ.


Thẩm Thanh Thành tới gần Lục Bích kề tai nói nhỏ :"Tôi cảm thấy hắn ta thật ngu ngốc. "


"Đừng dựa gần tôi như vậy. " Lục Bích nhíu mày, giọng nói trầm thấp, đối diện Thẩm Thanh Thành ánh mắt vô tội, cậu liền hướng bên cạnh xích xích ra.


"Ở tại lầu bốn có tôi, Tiết Đồng , Thi Quyên tỷ tỷ, Lục Bích cùng Thẩm Mỹ Nhân" , Bạch Ý ngăn lại Tiết Đồng, nhỏ giọng nói.


Chu An An tiếp tục :"Những người ở lầu bốn tối hôm qua có phát hiện động tĩnh nào không ? "


Tiết Đồng đầu tiên mở miệng :"Không có gì! "


Lục Bích nhàn nhạt nói :"Tiếng bước chân. "


"Oa, thật giỏi nha, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân~" Thẩm Thanh Thành lập tức giơ tay.


Tất cả mọi người đem mắt nhìn hướng Bạch Ý.


Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Ý tựa hồ khẩn trương, cúi đầu không dám nhìn mọi người, đứt quãng nói :"Tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân, mặt khác, còn, còn nghe thấy tiếng người gõ cửa."


Thẩm Thanh Thành nhìn phía người nói, mắt nheo lại.


"Ai gõ cửa? Gõ cửa ai? Có phải phòng Thi Quyên không?" Chu An An truy hỏi.


"Không, hình như không phải",Bạch Ý ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thành một cái, "Tôi ở bên cạnh phòng Thẩm Mỹ Nhân, hình như là từ cửa phòng Thẩm Mỹ Nhân truyền đến."


"Hơn nữa, hơn nữa..... " Giọng nói cô hơi chần chừ, tầm mắt đảo qua hai người Thẩm Thanh Thành và Lục Bích.


"Hơn nữa thế nào? Ngươi mau nói a!"


Bạch Ý lúc này mới cắn răng , "Hơn nữa ta nghe thấy âm thâm kêu tên Thẩm Mỹ Nhân chính là giọng của Lục Bích."


Cô ta nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, lỗ tai ửng đỏ, "Mọi người đều biết, giọng của Lục Bích nghe thực đặc biệt, ta sẽ không nghe lầm."


"Là thực đặc biệt, đặc biệt dễ nghe, đặc biệt trầm thấp sao" Thẩm Thanh Thành gật đầu đồng ý.


Trần Cách thấy cậu còn tâm tư trêu chọc người khác, rất muốn khóc, cậu ta lần đầu tiên cảm thấy ôm đùi người này chính là sai lầm, Thẩm ca là tân nhân vương có lẽ không sai, nhưng chính là anh ấy không đáng tin cậy có biết không!


"Chỉ có một mình cô nghe thấy sao?" Trần Cách hỏi, nhắc nhở mọi người đây chỉ là lời nói của một người.


Lục Bích cũng mở miệng, "Tôi tối hôm qua không có rời khỏi phòng."


Một người nói không rời khỏi phòng, một người lại nói nghe thấy giọng nói của hắn xuất hiện ngoài cửa phòng Thẩm Thanh Thành, rốt cuộc ai là người nói thật vẫn phải chờ xác nhận.


"Khó trách" Bạch Ý lúc này như là bừng tỉnh đại ngộ nói "Hóa ra Lục đại ca không có rời khỏi phòng",ta thấy vừa rồi Thẩm Mỹ Nhân cố ý mang đồ ăn sáng cho anh,vậy mối quan hệ của hai người tốt rất tốt mới đúng, như thế nào cậu lại không mở cửa phòng?"


Đúng vậy, nếu mối quan hệ tốt, vì cái gì không mở cửa? Không nói người gõ cửa đến cùng có phải là Lục Bích hay không, Thẩm Mỹ Nhân vì cái gì lựa chọn không mở.


Là cậu không nghe thấy? Hay là căn bản không có ở trong phòng......


Thấy mọi người đều nhìn mình, Thẩm Thanh Thành lấy giấy lau miệng, xoa xoa bụng vì no, "Tôi không giết người."


Hiện tại còn sớm thời tiết còn mát mẻ, vừa lúc ra cửa có thể tản bộ,cậu là thiên sư chứ không phải cành sát, phá án gì gì đó vốn không phải công việc của cậu.


Chu An An đứng lên, "Thẩm Mỹ Nhân , phiền cậu giải thích một chút lời Bạch Ý nói, nếu không....."


Cô sẽ không giết người, nhưng trước lúc hoàn thành nhiệm vụ thông quan cô sẽ không để Thẩm Mỹ Nhân tự do hoạt động, nếu không sợ chết như thế nào cũng không biết.


"Bằng không cái gì?" Thẩm Thanh Thành tò mò.


Chu An An :"Bằng không chúng ta chỉ có thể đem cậu nhốt lại."


Ở thế giới này tồn tại rất nhiều quỷ quái, bị mắc kẹt ở tại một chỗ cơ bản chính là chờ chết.


"Ồ, tôi đây rất sợ đó nha.", nếu biểu hiện của cậu không quá quan trọng, câu nói này có lẽ nghe thật hơn một chút.


Lục Bích :"Suy đoán hiện tại của các người đều dựa theo lời nói của một mình Bạch Ý."


"Đúng vậy, đúng vậy." Trần Cách phụ họa,"Nếu cô ta nói dối, kia chẳng phải chúng ta nghi ngờ nhầm người sao?"


"Tôi, tôi không có nói dối, tôi thật sự nghe thấy giọng của Lục đại ca... " Bạch Ý ủy khuất cuối đầu, "Tôi chỉ đem những chuyện tôi biết nói ra thôi, không phải là Thẩm Mỹ Nhân , cậu ta phủ nhận là được, vì cái gì đột nhiên nói sang chuyện khác..... "


Rõ ràng vẫn đang thảo luận về cái chết của Thi Quyên.


Nói rất coa đạo lý, Thẩm Thanh Thành cũng sắp tin rồi.


Tiểu cô nương hiện nay, suốt ngày không chịu học, đều suy nghĩ những chuyện gì đâu.


Cậu khều khều người bên cạnh, "Anh đổi tên hồi nào vậy?"


Lục Bích :"Cái gì."


"Bằng không tại sao cô ấy cô anh Lục đại ca, là họ Lục tên Đại Ca sao? "


"Thẩm Mỹ Nhân !" Thái độ của cậu chọc giận Chu An An, "Phiền cậu nghiêm túc một chút, việc này còn liên quan đến sinh mạng người chơi."


"Tôi nói không phải, các người cũng không tin mà",cậu vô tội nhún vai, "Được rồi, được rồi, tôi nghiêm túc, Bạch Ý, cô liền như vậy khẳng định là tôi giết?"


Bạch Ý nói :"Tôi không có nói như vậy."


Thẩm Thanh Thành :"Cô không có nói như vậy, nhưng ý của cô là như vậy, nhìn tôi thật tốt nên liền hắt nước bẩn lên người tôi?"


Mọi người đều đem lực chú ý dồn vào hai người, Bạch Ý co rúm lui về phía sau, như là bị lời nói của cậu dọa sợ :"Cũng, cũng có khả năng là quỷ....."


Không ngờ Thẩm Thanh Thành nghe xong biểu tình vi diệu, chống tay lên bàn, nhướn mày nói :"Cô tối hôm qua nghe thấy tiếng gõ cửa?"


Bạch Ý không hiểu sao cậu lại hỏi câu này, chần chừ một lát rồi gật đầu.


Ánh mắt Thẩm Thanh Thành trở nên phức tạp rồi lại đồng tình , haiz, đều ngượng ngùng truy cứu.


Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, tình huống lâm vào thế giằng co. Mọi người đều trầm mặc, cậu xích lại gần Lục Bích nhỏ giọng hỏi :"Anh thật sự không biết hung thủ là ai?"


Lục Bích rũ mát nhìn cậu, con ngươi màu đen thoạt nhìn phá lệ thâm thúy, hắn không nói có biết ai là hung thủ hay không , mà khẳng định nói :"Cậu biết là do người làm."


"!" Thẩm Thanh Thành theo bản năng che miệng lại.


Không nói thì thôi, làm gì bóc trần người ta, cậu căm giận mà xích ra xa nam nhân.


Vài phút sau.


"Mọi người đều ở đây sao?" Lưu Vương Ngọc từ ngoài cửa tiến vào thấy tất cả mọi người đều ở hội trường, cười nói :"Vừa lúc, công tác của mọi người tôi đã an bài xong, hẳn là đã phát tới di động các vị."


Ông ta vẫn mặc đồ giống hôm qua, căn kính gọng đen được đeo trên sống mũi, tơ máu trong mắt giảm rất nhiều, tựa hồ hôm qua nghỉ ngơi rất tốt.


Thẩm Thanh Thành tùy ý lấy di động ra :


" Thân phận : Giáo viên lớp lá 1 ban giải trí nhà trẻ Ngôi sao.


Phụ kiện : Hoạt động trong phòng học mật mã xxxxxx. "


Cậu quên vừa rồi vừa giận Lục Bích, quay qua hỏi :"Anh là gì? "


Lục Bích : "Bảo an."


Nha nha nha, dáng người này rất phù hợp.


Xác nhận mọi người đều biết thân phận của mình, Lưu Vương Ngọc nói :"Hôm nay sẽ có một nhóm đồng phục và sách giáo khoa của lớp trẻ em sẽ đợc gửi tới, phòng học và bố trí phòng sách xin nhờ các vị."


Nói xong ông ta hướng mọi người cười cười, sau đó thực mau liền rời khỏi.


"Chúng ta hiện tại nên làm gì?" Lưu Tử Mai hỏi. Nàng là một người hiền lành, thành thật ôn hòa, chỉ là không có chủ kiến.


"Ăn cơm trước đi." Chu An An mệt mỏi nói :"Có thân phận, những nơi hôm qua khóa kín có thể hôm nay sẽ mở được , mọi người cố gắng thu thập tin tức."


"Kia, chuyện Thi Quyên chết liền mặc kệ sao?" Tiết Đồng bất mãn.


"Cậu biết là ai làm?" Chu An An hừ lạnh một tiếng, giày cao gót dẫm lên sàn , lộc cộc đẩy Tiết Đồng ra rồi đi.


Thẩm Thanh Thành và Lục Bích không đi cùng mọi người, hai người bọn họ đã ăn sáng xong.


Mọi người tản ra, Lục Bích mới nhận chức bảo an liền hướng văn phòng bảo an đi tới, giáo viên văn nghệ Thẩm Thanh Thành nối bước đi theo phía sau.


Lục Bích không nói một lời, căn bản không hỏi lý do, Thẩm Thanh Thành không nhịn được :"Anh không hỏi xem tôi vì cái gì đi theo anh sao?"


"Tùy ý cậu."


"Anh nói đó nha, bảo an đại ca phải bảo vệ tốt tôi đó , anh xem vừa nãy mọi người đều nhắm vào tôi, làm tôi sợ quá !" Cậu giơ tay che ngực, vô cùng đau đớn nói :"Thậm chí còn muốn đem tôi nhốt lại, tôi sợ nhất là phòng tối đó!"


"Tôi họ Lục."


Cậu sửng sốt :"Gì cơ ?"


Lục Bích lại không hề mở miệng, Thẩm Thanh Thành nghĩ nghĩ, do dự nói :"Lục đại ca ?"


Lục Bích bước nhanh, Thẩm Thanh Thành phản ứng chậm liền nhanh chóng tăng tốc, thực mau đuổi kịp.


"Aizz, từ từ đợi tôi với !" Đi trước cũng không nói một tiếng.


À, cậu có phải hay không đã quên chuyện gì?


Văn phòng bảo an của nhà trẻ Ngôi sao đã được tu sửa nằm bên cạnh khu dạy học, nhãn hiệu màu trắng được dán trên khung cửa xanh lam, Lục Bích đứng ở cửa, cửa ngày hôm qua còn bị khóa mật mã, hôm nay đã được mở ra.


Hắn vừa định duỗi tay đẩy cửa.


"Anh đi nhanh quá, chạy nhanh liền nóng quá !" Thẩm Thanh Thành phía sau oán giận nói, cậu chạy nhanh trong hai phút để đuổi kịp người này, lúc này trên người có chút nóng.


Thấy động tác Lục Bích, cậu thuận tay đem cửa đẩy ra, một cỗ bụi bặm lớn lạnh ập vào mặt hai người.


"Khụ khụ", cậu lập tức lùi về phía sau Lục Bích, giơ tay vẫy vẫy, "Nơi này không được sử dụng bao lâu rồi, dơ như vậy."


Không gian phòng bảo an không quá lớn, ánh sáng tối tăm, nhìn qua rất đơn sơ, giữa phòng được bày hai cái bàn ghép lại, trên bàn có hai cái máy tính, lúc này đang được tắt.


Đối diện cái bàn là bức tường được treo một cái màn hình theo dõi, màn hình lúc này tối đen, bên cạnh có mấy đoạn dây điện bị xé toạc, ngoài ra dưới đất rơi rất nhiều giấy trắng.


"Một tháng rưỡi." Lục Bích đưa tay ấn công tắc bật đèn, nhấc chân đi vào.


"Anh tới điều chỉnh giám sát?"


"Phải."


Thẩm Thanh Thành do dự không biết nên vào không, nơi này cũng quá dơ đi, cậu buổi sáng mới tắm rửa sạch sẽ, lúc này phần eo truyền đến một lực đẩy mạnh, Thẩm Thanh Thành đột nhiên không kịp đề phòng bị đẩy vào trong.


Sau đó " Rầm" một tiếng, cửa đóng lại.


Editor có lời muốn nói :


Chương này hai tiểu ca chỉ cho ta ăn cẩu lương thanh đạm ~~


Mấy chương sau dự kiến sẽ ngọt sâu răng (*'∇`*)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới, truyện Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới, đọc truyện Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới, Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới full, Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top