Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 73: 73


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Lại nói câu sẽ đạt được tâm nguyện? Gần đây Phó Chiêu Hoa hay thường xuyên nói câu này, Mục Từ Túc vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu.

“Để anh nhìn xem có phải em giở trò tinh quái gì không? Toàn giúp người ta cầu nguyện đồ.”

Phó Chiêu Hoa cũng không chống cự, để mặc Mục Từ Túc táy máy tay chân, nhưng vẫn vặn lại một câu “Em không có, rõ ràng là anh giúp người nhiều hơn.”

“Không giống nhau.” Mục Từ Túc muốn nói đó là trách nhiệm của mình.

Nhưng Phó Chiêu Hoa đột nhiên nghiêm túc nói “Nếu bọn họ không gặp anh thì sẽ không được như hiện tại!”

Phó Chiêu Hoa nói những lời này rất nghiêm túc, ánh mắt của cậu chăm chú nhìn anh cũng rất nóng bỏng.

Mục Từ Túc khẽ khựng lại, Phó Chiêu Hoa trịnh trọng nói tiếp “Luôn còn rất nhiều người không vui vẻ, nhưng những người giống như Mễ Nhã thì lại may mắn hơn, bởi vì họ có anh.”

“Không phải mà.” Mục Từ Túc lắc đầu “Bất kì ai đi nữa, hễ gặp chuyện như vậy đều không phải là may mắn gì. Cái gọi là lấy lại công bằng chỉ là vì khi bị đối xử không bình đẳng nên mới lên tiếng kêu oan đòi lại công bằng mà thôi.”

“Giống như những trường hợp được gọi là khởi tố hình sự, trong đó có một trường hợp gọi là vụ án khi không có khai báo của nạn nhân (*). Trên thực tế, rất nhiều người dù có bị tổn thương, họ vẫn không hiểu cách để bảo vệ mình.”

“Đó là tại sao em nói họ may mắn.”

Mục Từ Túc lắc đầu “Chỉ khi bất hạnh, họ mới đến tìm anh.”

“Hơn nữa có thể giúp họ lấy lại công bằng, không phải chỉ có sự hỗ trợ của anh mà còn có cả luật pháp. Thoạt nhìn anh làm tất cả, nhưng thực tế có rất nhiều người đứng sau lưng anh.”

Vụ việc lần này, bởi vì Phó Chiêu Hoa giúp Mục Từ Túc chạy việc bên ngoài, nên Mục Từ Túc cũng dần dần giới thiệu mạng lưới giao thiệp của mình cho cậu.

“Em cũng gặp gỡ không ít người, em cảm thấy tại sao họ lại giúp mình? Là vì lòng tốt? Không phải, là vì mọi người đều muốn bảo vệ sự công bằng lẽ phải của pháp luật.”

Phó Chiêu Hoa gật đầu, cậu hiểu những gì Mục Từ Túc nói. Nhưng cậu có chỗ không đồng tình.

Cậu không cảm thấy những người đó đến tìm Mục Từ Túc là vì bất hạnh, thậm chí trong mắt cậu, Mục Từ Túc giống như một tia sáng dưới đáy vực tối tăm tuyệt vọng, cho dù khó khăn đau khổ như thế nào đi nữa, chỉ cần có anh ở bên là có thể đợi được xuân về hoa nở.

Và đây cũng là điểm dịu dàng chết người của Mục Từ Túc. Phó Chiêu Hoa có thể biện luận một cách sắc bén, nhưng lúc này cậu lại không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình.

Cậu chỉ là một kẻ phàm tục, nhưng trong lòng cậu, Mục Từ Túc là một người tốt đẹp không dính khói lửa bụi trần.

Đột nhiên Phó Chiêu Hoa duỗi tay ôm lấy Mục Từ Túc, nhỏ giọng gọi anh một tiếng, nhưng trong tay lại bị nhét một quyển tài liệu.

“Anh?”

“Đây là tổng hợp những vụ án dân sự của Yến Kinh trong tháng này, sắp xếp lại và gửi cho anh vào thứ sáu.”

“Dạ.” Phó Chiêu Hoa ngớ người một chút rồi lập tức nhận việc.

Đứa nhỏ này đã ra ngô ra khoai rồi, Mục Từ Túc im lặng nhìn cậu, cảm thấy Phó Chiêu đã chín chắn hơn lúc trước rất nhiều.

Chắc hẳn đứa trẻ này sẽ nhanh chóng trở thành một luật sư giỏi có thể tự mình đảm đương công việc. Còn về câu nói sẽ đạt được tâm nguyện kia của Phó Chiêu Hoa, Mục Từ Túc thật sự không để trong lòng. Lần gặp gỡ đầu tiên, Mục Từ Túc cũng biết đây là một ‘tiểu thần côn’ từng sống trên núi, hơn nữa từ góc độ nào đó mà nói, con người có chút tín ngưỡng thì cũng không phải là chuyện xấu gì.

Mục Từ Túc đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn ra. Anh dời mắt khỏi người Phó Chiêu Hoa, cầm tài liệu lên xem.

Mặc dù nhớ rõ những chuyện ở đời trước, nhưng vẫn phải cẩn thận xem lại. Công việc này không phải là chuyện giỡn chơi, không chỉ là mạng của mình mà còn là mạng sống của những người khác.

Nói gì thì nói cũng không thể thả lỏng được.

Cuộc sống trôi qua rất nhanh, có lẽ là vì cuối năm nên bên Trung tâm trợ giúp pháp luật phá lệ yên tĩnh, không có vụ án nào khó xử lý. Mục Từ Túc rảnh rỗi đi học lái xe, thuận tiện dạy Phó Chiêu Hoa.

Chỉ là không biết ai tiết lộ, người đi theo anh học việc vốn chỉ có một mình Phó Chiêu Hoa, bây giờ trong phòng làm việc bị nhét vào không ít người.

“Từ Túc, đây đều là đồng nghiệp trẻ tuổi, hãy thân thiết với nhau nhiều hơn, sau này chính là thời đại của mấy đứa!” Thoạt nhìn thầy nghiêm túc dặn dò nhưng thật ra đang ngầm ám chỉ đã đến lúc Mục Từ Túc phải dẫn dắt lũ trẻ rồi!

Việc học hành của đám nhóc này giao hết cho em!

Mục Từ Túc dở khóc dở cười. Nhưng tuổi tác của thầy đã cao, với lại mới nửa năm mà tóc mai của thầy đã bạc, anh thật lòng không muốn thầy quá khổ cực, hơn nữa anh đã quen với việc dạy dỗ hậu bối, trái lại cảm thấy không có gì to tát.

Còn về phần đám nhóc này, trong đó có không ít người đã từng xem qua hồ sơ ghi chép quá trình xử án của Mục Từ Túc nên rất ngưỡng mộ anh, đi theo anh học hỏi cũng coi như ước mơ thành hiện thực.

Đám nhóc này miệng ngọt như mía lùi, một tiếng anh Mục hai tiếng anh Mục, không quá hai ngày đã thân thiết với anh. Chỉ có điều là Phó Chiêu lại khó chịu ra mặt, tính tình thất thường, cũng may là nhờ vậy mà đám nhóc này không dám càn rỡ quá mức, ngược lại giúp Mục Từ Túc đỡ tốn sức giáo dục bọn họ.

Chỉ như thế, mấy ngày nay này đều trải qua vô cùng yên bình(?). Đảo mắt sắp đến tết nguyên đán, có điều tết nguyên đán lần này của Mục Từ Túc cực kỳ náo nhiệt.

Vào ngày tết nguyên đán, vợ chồng sư huynh không có bà con thân thích ở Yến Kinh nên quyết định đến nhà Mục Từ Túc ăn tết. Ba người ngồi vây quanh bàn sủi cảo, Mục Từ Túc lại không tránh khỏi bị chê chân tay vụng về. Mặc dù vậy, đối với anh mà nói, niềm ấm áp này chính là điều quý giá nhất và không thể tách rời.

Ngày hôm sau, gia đình Kinh Mặc và Bán Hạ tới chúc tết. Mặc dù mẹ của Bán Hạ vẫn còn hôn mê nhưng thân thể bắt đầu có lại những phản ứng bình thường.

“Anh Mục, bác sĩ nói mẹ em đã đỡ hơn rất nhiều.” Bán Hạ trông sáng sủa hơn lúc trước, khuôn mặt của đứa bé vẫn còn non nớt nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định lạc quan. Bán Hạ và Kinh Mặc đứng trước mặt Mục Từ Túc nói về tình huống của mẹ Bán Hạ.

“Bây giờ nghe chuyện cười là mẹ em sẽ cười đó! Ngày hôm qua là tết nguyên đán, trên ti vi có chương trình tấu ngôn, mẹ em nghe thì cười! Bác sĩ nói đây là chuyện tốt!”

(Tấu ngôn: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước, hoặc nói và hát để gây cười. Phần lớn dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi phẩm chất tốt.)

“Ừm. Anh cảm thấy mẹ em sẽ nhanh chóng tỉnh lại!”

“Chắc chắn là thế!” Mục Từ Túc nhìn vẻ mặt vui mừng của đứa trẻ trước mắt, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều.

Đến ngày nghỉ tết cuối cùng, Mục Từ Túc đi đến viện mồ côi thăm Mục Uyên.

Khác hẳn với vẻ đông vui trước đây, bây giờ trước cổng viện mồ côi có thể giăng lưới bắt chim, mặc dù vụ án nhà họ Thời vừa mới kết thúc, nhưng độ nổi tiếng của viện mồ côi lại giảm sút nên cơ sở vật chất cũng trở nên nghèo nàn thô sơ theo.

“Anh Mục!” Trẻ con trong viện mồ côi đều không hoan nghênh Mục Từ Túc, nhưng Mục Uyên vẫn niềm nở ra chào đón anh.

Cậu cầm trong tay vài tờ giấy màu, có vẻ như là đang làm thủ công.

“Tiệm hoa bên cạnh sẽ mua mấy cái này, tụi em làm xong sẽ đưa qua đó, đỡ đần phần nào cho việc chi tiêu của viện.” Mục Uyên thấy Mục Từ Túc nhìn mình, cậu mỉm cười đưa tờ giấy trong tay cho anh.

“Bên phía trường học vẫn ổn chứ?” Vụ án của nhà họ Thời gây ầm ĩ quá lớn, sau khi Mục Uyên thừa nhận quan hệ mẹ con với Mục Chi Đồng, chắn chắn sẽ bị bên phía trường học và thầy cô đặc biệt chú ý.

Mục Từ Túc quan sát thấy đứa trẻ này sụt cân rất nhiều, cũng biết cuộc sống của cậu không mấy suôn sẻ, nhưng Mục Uyên lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm “Rất ổn.”

Không phải là không có chỉ trích, thậm chí có vài học sinh ra mặt tẩy chay cậu, nhưng Mục Uyên cảm thấy đây là những gì cậu đáng phải nhận.

Mẹ cậu tạo ra tội nghiệt, cậu nguyện ý gánh chịu nó. Dù sao trên lưng bọn họ đang gánh chính là mạng sống của rất nhiều người.

Nghĩ tới đây, Mục Uyên ngẩng đầu mỉm cười với Mục Từ Túc “Anh Mục, em thật sự sống rất tốt. Mấy ngày trước viện trưởng dẫn em đi thăm mẹ, bà ấy rất khỏe, sẽ chăm chỉ cải tạo và cố gắng chuộc tội để được mãn hạn sớm. Viện mồ côi cũng có thể hoạt động lại bình thường, anh đừng lo lắng.”

“Kiểu gì em cũng sống được hết. Chúng em sẽ cố gắng nhiều hơn.”

“Ừm, cố gắng lên!” Mục Từ Túc không nói gì, chỉ để lại một ít tiền rồi rời đi.

Dù sao trong tình huống như vậy, đối với Mục Uyên mà nói thì đó đã là tốt nhất. Bọn họ còn có đường lui.

Chỉ có thể nói chuyện vui liên tiếp kéo tới, lúc Mục Từ Túc vừa về đến nhà, anh nhận được chuyển phát nhanh, tiếp đó là điện thoại của Kiều Tây.

“Anh Mục! Anh đoán xem bây giờ bên cạnh em là ai nè?” Về sau, cô gái lạc quan này cuối cùng cũng tìm lại nụ cười rạng rỡ và tự tin.

“Lục Tiêu?” Mục Từ Túc mỉm cười nói.

“A! Biết ngay là không lừa được anh Mục mà. Bọn em có quà cho anh nè. Anh mau mở gói đồ ra đi. Em thấy có thông báo anh đã nhận được hàng rồi!”

“Ừ, đang mở.” Mục Từ Túc mở ra thì thấy có hai bảng thành tích.

Kiều Tây vẫn giữ vững phong độ đạt thành tích cao nhất, đứng đầu toàn khối. nhưng đáng giá nhất là cô bé không chỉ đứng đầu toàn khối mà còn đạt hạng nhất trong kỳ thi cấp tỉnh.

“Kiều Tây của chúng ta thật xuất sắc!”

Mục Từ Túc khen ngợi Kiều Tây, mà Lục Tiêu ở đầu dây bên kia cũng lên tiếng “Anh Mục, anh xem của em nữa.”

“Ừ.” Mục Từ Túc cầm bảng điểm kia lên xem, cảm thấy thật bất ngờ là Lục Tiêu lọt vào top 10 toàn trường.

Đây có thể nói là chất lượng tăng vọt.

“Lục Tiêu thật giỏi, tiến bộ hơn cả lần trước.”

“Đúng vậy. Thầy nói nếu em có thể giữ vững thành tích này thì năm sau có thể thi đậu vào trường đại học luật chính quy. Anh Mục nhớ chờ em đó!”

“Ừ, anh sẽ chờ em.” Mục Từ Túc chân thành nói. Mặc dù những điều trong quá khứ vẫn làm tụi trẻ đau lòng nhưng ít ra những đứa trẻ này đã bắt đầu đi về phía trước.

Tối hôm đó, Duẫn Ninh dẫn em trai Duẫn Ngôn sang thăm Mục Từ Túc.

“Tặng cái này cho anh Mục, là em tự gói, anh đừng chê nghen.” Duẫn Ninh mang theo một hộp sủi cảo.

“Ăn rất ngon.” Mục Từ Túc mở ra nếm thử một cái, đúng lúc anh chưa ăn cơm.

“Nguội hết rồi, phải hâm nóng lên mới được.” Duẫn Ninh mượn phòng bếp của Mục Từ Túc.

Nhắc tới cũng ngộ, đều là thanh niên hai mươi tuổi đầu giống nhau, nhưng Duẫn Ninh và Phó Chiêu Hoa nấu cơm lại mang đến cho anh cảm giác hoàn toàn khác nhau. Mục Từ Túc ngồi trên ghê sofa nhìn, không hiểu sao lại nhớ đến Phó Chiêu Hoa. Trước tết, Phó Chiêu Hoa phải lên núi thăm sư phụ, cũng không biết bây giờ đã trở lại chưa? Đón tết có vui không?

Trong khi Mục Từ Túc đang ngẩn người thì Duẫn Ngôn đưa một tờ giấy vẽ đến trước mặt anh.

“Anh Mục, anh nhìn nè.” Là một bức tranh, trong đó vẽ một con đường đầy cây gai và thấm đẫm máu tươi, nhưng trên bầu trời lại tràn ngập ánh nắng rực rỡ.

“Rất đẹp.” Mục Từ Túc vô cùng bất ngờ, lúc trước anh đi, Duẫn Ngôn vẫn còn nói không dám đụng vào bút vẽ, bây giờ đã có thể vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh.

Mặc dù Mục Từ Túc không am hiểu mỹ thuật, nhưng anh có thể nhìn ra bức tranh này của Duẫn Ngôn được vẽ rất tốt, hoặc là nói rất có nghệ thuật.

“Em định tham gia cuộc thi tranh sơn dầu năm nay, em đã tìm hỏi cô giáo dạy lúc trước của em, cổ nói em có thể đạt giải.”

“Không còn sợ nữa?” Mục Từ Túc xoa đầu cậu.

Duẫn Ngôn cười nói “Anh Mục yên tâm đi, hai anh em bọn em đều rất tốt.”

Mục Từ Túc nghe thế, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Những đứa trẻ này cuối cùng vẫn dũng cảm bước ra khỏi khốn cảnh.

Ba ngày trôi qua trong chớp nhoáng, kết thúc kỳ nghỉ tết, tiếp tục nghĩa vụ lao động và học tập. Mục Từ Túc có một kỳ nghỉ tết bận rộn nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi gì, hơn nữa còn cảm thấy cái tết năm nay thật phong phú.

Nhưng sau khi anh vào văn phòng, phát hiện đám học trò của mình đều uể oải mệt mỏi.

“Chơi quá sức đến thế cơ à?” Mục Từ Túc thuận miệng nói đùa, nhưng lại nhận về một trận kêu rên than thở.

“Làm gì có thời gian chơi bời, nghỉ tết được có hai ngày rồi lại phải thức thâu đêm suốt sáng.”

Chính xác! Đây là cuộc sống tu tiên của giới trẻ thời hiện đại. Mục Từ Túc vừa nghe đã hiểu, nhưng sau đó bị một cậu thanh niên chạy tới hỏi.

“Anh Mục, anh Mục, anh có thấy bài viết trên diễn đàn luật sư tối qua không?” Sau khi giỡn qua chọc lại đôi câu, đám luật sư trẻ tuổi này không những không sợ Mục Từ Túc mà còn thích xáp xáp lại gần anh.

“Bài viết gì?”

“Nói là bài viết nhưng nó giống một bài bóc phốt hơn! Bóc phốt chuyện giật gân gì đó của những người xung quanh chúng ta!” Người này vừa dứt lời liền nhảy qua câu khác “Anh Mục, lúc trước em cực kỳ tò mò, loại bài viết bóc phốt này có được coi là xâm phạm quyền cá nhân không?”

“Khó nói, phải xem nội dung cụ thể như thế nào, cũng phải xem người hoặc tập thể liên quan trong bài viết bị ảnh hưởng cụ thể ra sao.” Mục Từ Túc vừa giải thích vừa mở điện thoại lên nhìn, phát hiện đó là một bài viết bóc phốt một người bạn cực phẩm thời đại học.

#Chiêu đãi một cô gái Quỳnh Dao nặng 180 cân (~107kg) và tên bạn trai “cặn bã” của cô ta rốt cuộc là loại trải nghiệm chua chát và sảng khoái như thế nào?#

(*) Tên gốc là 别叫告诉才处理的案件(không tìm được từ chuyên ngành tiếng Việt liên quan): Quy định của pháp luật xử lý hình sự đề cập đến việc nạn nhân cung cấp tin tức cho vụ án, nếu nạn nhân tự nguyện không khai báo thì vụ án sẽ không được xử lý theo quy trình pháp luật. Trong trường hợp nạn nhân bị ép buộc không được khai báo thì Viện kiểm sát nhân dân hoặc người thân họ hàng gần gũi với nạn nhân có thể khai báo thay, cuối cùng tội phạm sẽ bị xử phạt theo pháp luật dựa trên những lời khai của Viện kiểm sát nhân dân và người thân họ hàng gần gũi với nạn nhân.

Các loại tội danh được liệt kê vào trường hợp này: Tội phỉ báng, tội xúc phạm, can thiệp bạo lực vào quyền tự do kết hôn, lạm dụng và tham ô.

Theo “Luật Tố tụng Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa“, những loại tội phạm này chỉ có thể bị xử lý bằng pháp luật hình sự nếu người bị hại và người đại diện hợp pháp của họ khai báo, nếu họ không khai báo hoặc rút đơn trình báo thì cơ quan tư pháp sẽ không truy cứu tội phạm nữa. Nếu đã truy cứu trách nhiệm hình sự thì bãi nại.

Tuy nhiên, nếu xúc phạm, vu khống người khác, gây nguy hại nghiêm trọng đến trật tự xã hội, lợi ích quốc gia, xâm phạm quyền tự do kết hôn của người khác, làm nạn nhân chết, người nhà bị thương nặng hoặc chết người thì không thuộc phạm vi khiếu nại và người phạm tội sẽ bị điều tra theo quy định của pháp luật và chịu trách nhiệm hình sự.

Đồng thời, do cơ thể nạn nhân bị hạn chế, kiểm soát về tinh thần nên không thể nói được tội phạm, người phạm tội lớn, để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của người bị hại, người thân của nạn nhân và Viện kiểm sát nhân dân cũng có thể truy cứu trách nhiệm hình sự theo quy định của pháp luật.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống, truyện Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống, đọc truyện Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống, Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống full, Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top