Cầu Ma

Chương 982: Ở vào Thiên Nguyên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầu Ma

Mây khói trước mắt cấp tốc di chuyển, ngàn năm tháng ở bên trong trôi qua như một nháy mắt, nhưng nháy mắt này khá dài, giống như không ngừng kéo ra, làm cho người ta có loại cảm giác không biết phải làm sao.

Chỉ là nháy mắt nhưng mí mắt này tựa như cũng mang theo mỏi mệt, mang theo giẫy dụa bất lực với thời gian.

Đây chính là cảm nhận đầu tiên của Tô Minh khi xông vào màn không gian bên trong cái khe.

Cái thân thể chí bảo kia nhìn như không có thay đổi gì, nhưng Tô Minh, Hứa Tuệ cùng với đám người Huyền Thương ở trong đó đều cảm thấy tâm thần bị rối loạn. Hứa Tuệ thì tốt hơn một chút nhưng rõ ràng bốn người Huyền Thương đều cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

- Huyền mỗ tổn thất ước chừng trăm năm tuổi thọ.

- Ta cũng vậy.

- Ta tổn thất gần một trăm năm mươi năm.

Tiếng nói đến từ bốn người Huyền Thương, quanh quẩn ở bên trong tâm thần Tô Minh.

Tô Minh càng cảm thấy mệt mỏi, bởi vì hắn là chủ hồn, ước chừng hắn đã tổn thất ba trăm năm tuổi thọ.

Nếu cộng tổng mấy người thì có lẽ đã tổn thất tới ngàn năm.

Mỗi một lần xuyên qua không gian sẽ bị hao tổn ngàn năm tuổi thọ, chuyện này không được nói tới ở bên trong giọc giản của Trần Phần lão tổ. Tô Minh trầm mặc, bốn người Huyền Thương cũng trầm mặc.

- Cũng may chúng ta là phân tán ngàn năm sinh cơ, điều này cũng là sở trường của chúng ta, có thể đi xa hơn, cần gì phải trầm mặc.

Hứa Tuệ nói, nhàn nhạt truyền lại vào bên trong tâm thần mọi người.

- Đã đến nơi này cũng không thể không tổn thất một chút, giờ phút này càng không thể phân tán ra, nếu không nghe lời, mỗi người tự mình gánh chịu ngàn năm sinh cơ trôi qua, sợ là không tới mấy lần sẽ táng thân ở bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò này.

- Khó trách những lão quái kia có thể chống cự ngọn lửa nhưng không đến đây được, chỉ có đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt mới có thể bước vào bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, e rằng nguyên nhân trọng điểm chính là do mỗi một lần xuyên qua không gian đều bị hao tổn tuổi thọ.

- Không sai, cho dù bọn ta là Vị Giới hậu kỳ, Hứa đạo hữu là Kiếp Nguyệt, tiền bối là Kiếp Dương nhưng cuối tuổi thọ vẫn có cực hạn, không giống như đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt, tính mạng gần như vô hạn, bọn họ có thể tiêu hao nhiều hơn.

Bên trong tâm thần Tô Minh truyền đến tiếng cảm thán của mọi người.

Hắn biết rằng cho dù là đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt thì cũng không phải là có tuổi thọ vô tận, bọn họ cũng có thời kỳ suy kiệt. Loại tiêu hao tuổi thọ này sẽ làm cho thời kỳ suy kiệt của bọn họ tới sớm hơn.

- Vậy tuổi thọ bị Đệ Ngũ Hỏa Lò hút đi tới nơi nào?

Hàn mang trong mắt Tô Minh chợt lóe lên, nhàn nhạt tự nói.

Lời vừa nói ra, lập tức toàn bộ tiếng nói bên trong tâm thần hắn dừng lại, mọi người cũng đều suy tư.

- Nơi đây có chuyện xuyên qua không gian lãng phí tuổi thọ, rốt cuộc là tộc Trần Phần biết hay không biết?

Tô Minh chớp mắt nhìn về phía bốn phía. Hắn đang ở một không gian hoàn toàn khác. Bầu trời ở đây là một mảnh mênh mông mờ mịt, tựa như tồn tại vô số bụi đất, cũng không an tĩnh mà là liên tiếp có tiếng gào thét truyền ra.

Tiếng kêu rên kia thật thê lương, làm cho người ta sau khi nghe xong có cảm giác rung chuyển tâm thần. Nhưng so với không gian kia bình tĩnh lúc trước thì Tô Minh thích nơi đây hơn, có thể thấy, nghe được, so sánh với nhìn không thấy, nghe không được thì tốt hơn một chút.

Hắn không lập tức hành động thiếu suy nghĩ mà là suy tư trong đầu.

- Hiển nhiên là không nhiều khả năng bọn họ không biết. Chỉ có tộc Trần Phần là có thể mở ra Đệ Ngũ Hỏa Lò, nhưng vì sao bọn họ phải cách một khoảng thời gian mới mở Đệ Ngũ Hỏa Lò một lần?

Hai mắt Tô Minh lại lóe lên. Hắn mơ hồ cảm giác tựa như mình bắt được một chút đầu mối.

- Phân tích bên ngoài để phán đoán, là tộc Trần Phần mượn Đệ Ngũ Hỏa Lò mở ra để cho những Hỏa Linh có thần trí trong đó quyết định nên rời đi hay là giữ lại. Đây là một loại phương thức gia tăng tộc nhân.

Mặc dù Trần Phần lão tổ không nói thẳng chuyện này, nhưng trong lời nói không khỏi chỉ vào điểm này, làm cho người ta lúc suy tư, nguyên nhân đầu tiên nghĩ đến chính là ý này.

- Nhưng có lẽ nơi này còn tồn tại nguyên nhân khác.

Ánh mắt Tô Minh càng thêm sắc bén.

- Liệu có khả năng, trên thực tế, Đệ Ngũ Hỏa Lò này là một cái bẫy!

Hai mắt Tô Minh bỗng nhiên co rụt lại, trong đầu hiện ra ý nghĩ này.

- Mỗi một lần mở ra cũng là do tộc Trần Phần Tộc cố ý mở ra, lấy chí bảo cùng phụ bảo trong đó hấp dẫn cường giả đến, mà lúc xuyên qua không gian, những cường giả kia sẽ không ngừng bị hút đi tuổi thọ, nhưng vì bị chí bảo cùng phụ bảo hấp dẫn, cho nên bọn họ chấp nhận để tuổi thọ trôi qua, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

- Như vậy, nếu điều này là đúng thì vì sao tộc Trần Phần phải làm như vậy? Tuổi thọ mọi người mất đi tới nơi nào?

Hô hấp của Tô Minh có hơi nhanh hơn.

- Còn có hai nghi vấn, là tộc Trần Phần vì tự chủng tộc cần cho nên mới bố trí ra cái bẫy này, hay là có người cầu xin bọn họ làm như vậy?

Tô Minh cảm giác được tấm khăn che mặt lượn lờ trên Đệ Ngũ Hỏa Lò, giờ phút này đang bị mình dần dần vén lên, sẽ phải lộ ra chân tướng.

- Nếu là do tộc kia cần thì cũng đơn giản hơn rất nhiều, không có gì hơn là muốn thành chủ Đệ Ngũ Hỏa Lò, muốn để cho tộc mình trở nên cường đại. Nhưng nếu như không phải là bọn họ tự thân cần mà là bị sai sử thì nơi này đang tồn tại một bí ẩn cực lớn!

- Nếu nói là có người sai sử như vậy, ngoài Tô Hiên Y ra thì còn có thể là ai?

Hai mắt Tô Minh lộ ra ngập trời sao, ý nghĩ trong đầu hắn lại manh động, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không cách nào tin ý niệm trong đầu.

- Chẳng lẽ Tô Hiên Y không chết?

Thần sắc Tô Minh cực kỳ phức tạp. Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, nó thủy chung, ăn sâu ở trong đầu hắn, không cách nào tản ra.

- Nếu như hắn không chết, vậy thì hắn đang ở chỗ nào? Chẳng lẽ hắn ở trong Đệ Ngũ Hỏa Lò sao?

Tô Minh trầm mặc, lâu sau trong mắt mới lộ ra ý mờ mịt, than nhẹ một tiếng.

Tiếng thở dài phiền muộn, mang theo một luồng cảm xúc gì đó mà chính hắn cũng không rõ.

Hít sâu một cái, Tô Minh mạnh mẽ đè loại phức tạp này xuống, ngồi ở trên người Oán Ngụy nhìn bốn phía. Oán Ngụy vô thanh vô tức lao về phía trước, thoáng một cái tạo thành một đạo cầu vồng, bay nhanh đi xa.

Thần thức Tô Minh tản ra, tìm kiếm cửa ra vào nơi đây. Thần thức kia đảo qua, lập tức thấy được cả vùng đất ở phía trước. Có một ngọn núi, ở chính giữa ngọn núi có một cái hang động

Không gian bên trong hang động vặn vẹo, tựa như tồn tại một số khe. Từ trong những cái khe kia khuếch tán hơi thở không thuộc về nơi đây, khiến người có thể rất dễ dàng nhìn ra, nơi này chính là không gian nơi đã rời đi.

Nhưng có một kinh nghiệm không gian từ trước, Tô Minh không lập tức đi về phía trước mà là cẩn thận nhìn về bốn phía một chút. Hắn thấy ở trong không gian này tồn tại một chút sinh linh cao cỡ nửa người.

Bộ dáng bọn họ mơ hồ, bên ngoài thân thể tồn tại một chút sương mù, tựa như đang tìm kiếm cái gì ở trong vùng đất mờ mịt này. Dường như bọn họ không phát hiện ra sự xuất hiện của Tô Minh.

Sau khi Tô Minh quan sát một lát, hắn nheo hai mắt lại. Đột nhiên Oán Ngụy phía dưới xông về phía trước, trong phút chốc đã biến mất, xuất hiện ở bên cạnh ngọn núi kia. Giống như phương thức lúc trước, Tô Minh đưa ra thần thức của một người trong bốn người Huyền Thương. Một luồng thần thức này sau khi dung nhập vào bên trong sơn động kia không hề tiêu tán, thậm chí thông qua cảm ứng tâm thần, Tô Minh thấy sơn động vặn vẹo kia chính là cửa ra vào nơi đây, ở trong đó cũng ẩn chứa lực hút tuổi thọ.

Trong mắt Tô Minh hiện lên vẻ quyết đoán, Oán Ngụy phía dưới lại lao ra, lần này là chạy thẳng tới sơn động kia. Nhưng ngay khi Tô Minh vừa xông vào sơn động này, đột nhiên, một thanh âm mơ hồ, như ẩn như hiện, quanh quẩn ở trong đất trời nơi này.

Thanh âm này vừa vang lên, tâm thần Tô Minh lập tức chấn động. Mặc dù thanh âm này tới từ giới bên ngoài nhưng lại có thể trực tiếp khiến cho sâu trong nội tâm Tô Minh vang lên. Cùng lúc đó, tất cả những thân ảnh mơ hồ kia đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời, cùng phát ra từng tiếng gào thét ngập trời.

- Tô…

Bọn họ gào liên tục gào thét chung một chỗ, hóa thành âm sóng cuồn cuộn, truyền lại ra chỉ có một chữ này.

Ngay sau đó, một luồng ý gọi về mãnh liệt chợt xuất hiện bên trong tâm thần Tô Minh. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, như có một luồng ý chí vừa xa lạ lại vừa quen thuộc xuyên thấu qua vô số không gian, tựa như đã nhận ra mình giống nhau, đang truyền lại tiếng gọi về.

Tiếng gọi về này vẫn đang khuếch tán, đồng thời Hạc Trọc Lông, chí bảo bên trong thân thể Tô Minh cũng mạnh mẽ giật mình một chút, giống như tiếng này đối với nó có lực lượng thần kỳ nào đó, khiến trong đôi mắt nó lập tức xuất hiện âm lãnh cùng giãy dụa.

Tốc độ của Oán Ngụy phía dưới Tô Minh đình chỉ một chút, nhưng trong nháy mắt đã lại bay nhanh, đảo mắt xông vào bên trong sơn động vặn vẹo, biến mất không thấy gì nữa.

Lại là một ngàn năm trôi qua, một cái chớp mắt đã là ngàn năm sau. Trước mắt Tô Minh xuất hiện không gian thứ 3, thân thể chí bảo hắn thao túng xuất hiện tang thương, cả đám bên trong thân thể đều cảm thấy vô cùng mỏi mệt, lại cảm nhận được loại xuyên qua không gian này khiến tuổi thọ giảm đi kinh khủng.

- Tô…

Dường như là Tô Minh mới vừa đi ra, lập tức bên trong tâm thần của hắn lại truyền đến tiếng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Tiếng nói này như đã xa cách nhiều năm, giờ phút này đang từ từ gặp lại.

Tô Minh còn chưa kịp có hành động gì thì thần sắc của hắn, Hứa Tuệ cùng bốn người Huyền Thương ở bên trong lập tức biến đổi. Bởi vì trong một chớp mắt, toàn bộ bọn họ đều đã nhận ra kịch biến của Hạc Trọc Lông, Hạc Trọc Lông đang kêu thảm thiết, thê lương.

- Cút ngay, cút ngay, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta không phải là một thể!

- Ngươi chính là ta, ta cũng là ngươi. Sở dĩ ngươi được sáng tạo đi ra ngoài chính là vì hoàn thành sứ mạng.

- Ta không phải là ngươi, ta là Trọc Lông, ta thích tinh thạch, ta…

- Ngươi không phải là Trọc Lông, ngươi là Khổng Ma, ngươi là Khổng Ma thuộc về trận doanh Nghịch Thánh , ngươi đã quên sứ mạng của mình! Thức tỉnh đi, Khổng Ma, giết hết tiếng người làm nhiễu loạn tâm thần người, giết hết đi, dùng máu tươi kia nhuộm đỏ ngươi, thức tỉnh sự tồn tại của ta trong trí nhớ của ngươi!

- Ngươi cút cho ta, ta không phải là Khổng Ma, ta là Hạc Trọc Lông của Tô Minh!

- Ta bị ba lần trọng thương, phân liệt ra khỏi ý chí của ngươi, ngươi là không nên tồn tại. Ở bên trong Thiên Nguyên, vĩnh viễn, vĩnh viễn đều thuộc về trận doanh Nghịch thánh chúng ta.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầu Ma, truyện Cầu Ma, đọc truyện Cầu Ma, Cầu Ma full, Cầu Ma chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top