Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầu Ma
"Người hỏi là...chủ vị giới?” Ông lão do dự một chút, chắp tay hỏi.
Từ tu vi dao động trong người ông lão có thể thấy ra chắc lão đến từ tộc quần gần như tiên tộc, khoảng đỉnh bước thứ hai cho nên lúc trước nói khoảng cách là lấy tốc độ bước thứ ba làm tiêu chuẩn. Nhưng sự thật thì tại Thần Nguyên Phế Địa này, vì là tu chân từ bốn chân giới rồi còn dị tộc bí ẩn, làm chỗ này phân biệt tu vi, đẳng cấp há hỗn loạn, thế nên mới có xưng hò kéo dài trong bốn chân giới.
Chủ vị giới!
Đây là một tiêu chuẩn tu vi, lấy chủ vị giới làm trục, nếu tu vi vượt qua tiêu chuẩn đó có thể chia làm bốn cảnh giới sơ, trung, hậu và viên mãn, lên trên nữa là thứ kiếp dương, đại tu kiếp dương chan chính. Còn tu vi chưa đạt đến chủ vị giới thì tùy người, nên càng hỗn loạn, dù sao hệ thống tu hành của mỗi tộc quần khác nhau. Nhưng vô số vạn năm qua, bốn chân giới chậm rãi có một loại tu vi tiêu chuẩn được mọi người chấp nhận, cũng trở thành chuẩn mực trong Thần Nguyên Phế Địa. Bên dưới vị giới là ba tu thiên, địa, nhân. Tu vi của ông lão theo Thần Nguyên Phế Địa là đỉnh bước thứ hai tộc quần của lão, cũng là đỉnh thiên tu. Còn Tô Minh, khi bước vào mệnh khuyết thì ở trong Thần Nguyên Phế Địa xem như sư địa tu, nếu hắn có thể đột phá mệnh khuyết tiến vào mệnh cung tức là thiên tu. Nếu có thể đột phá mệnh cung, trở thành cảnh cuối của mệnh tu, tu mệnh giới, vậy là đạt đến đỉnh thiên tu, có thể trùng kích chủ vị giới.
Nhưng mỗi tộc quần khác nhau, nhìn như cảnh giới giống lại chia ra chênh lệch mạnh yếu. Cộng thêm Thần Nguyên Phế Địa vốn là tài nguyên khan hiếm, linh lực thiên địa thiếu thốn, cho nên phân chia mạnh yếu càng bị phóng to hơn. Còn cảnh giới dưới nhân tu ở trong Thần Nguyên Phế Địa không bị gọi chung, vì bọn họ chỉ có thể là con kiến nơi này.
Nghe ông lão nói xong mắt Tô Minh chợt lóe, mặt không biểu tình gật đầu. Xung quanh bảy, tám chục người dù rằng tu vi không bình thường nhưng Tô Minh biết cách mình đi ra rất kinh người, cộng thêm mãnh thú đầu phượng dưới thân toát ra khí thế khủng bố, mới chấn nhiếp đám người. Bị ấn tượng đầu định khuôn, ngộ nhận hắn là chủ vị giới đến từ khung trời bên ngoài đi ngang đây. Tô Minh không thể ngờ đến việc này, vốn hắn chỉ định mượn uy thế mãnh thú đầu phượng tìm hiểu chút chuyện chỗ này mà thôi, để tiện cho hắn sinh tồn tốt hơn.
‘Không lẽ người nơi đây đều sẽ phong ấn tu vi? Nếu không thì ông lão này thấy rõ tu vi của mình, không nên xuất hiện hiểu lầm như vậy.’ Tô Minh vẻ mặt như thường, dựa vào biểu tình của đám người đã đoán ra đại khái.
"Hỏa Xích Tinh cách trung tâm Thần Nguyên Phế Địa khá xa, tới gần tinh vực chân giới, bị chân vệ tuần tra thường xuyên. Cho nên giới tôn chỉ có hai người, một ở đông một ở tây, bình thường các đại nhân bế quan không hỏi chuyện đời. Trừ hai đại nhân vị giới ra thì Hỏa Xích Tinh không có giới tôn thứ ba nữa.” Ông lão chắp tay nói.
“Chỗ này là khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh, năm trăm năm trước có một vị giới tôn đại nhân nhưng khi chân vệ ở ngoài không gian tuần tra đã tỏa ra khí thế bất kính nên bị chân vệ giết chết. Ngoài ra trên Hỏa Xích Tinh có không ít mãnh thú thần linh cũng có tu vi chủ vị giới.” Người đàn ông áo tím Nhạc Hoành Bang ở một bên chắp tay cung kính nói, liếc Xích Mãng Phượng dưới thân Tô Minh. Gã có lòng muốn hòa hãn quan hệ với Tô Minh, lo lắng bị đối phương tìm chuyện nên nói ra chuyện mà ông lão không nói.
“Từ nay mỗi lần các ngươi đến thì không thay đổi nguyên tắc xác nhưng phải đưa lên chút vật đặc biệt của tinh cầu này, nếu có thứ gì Tô ta vừa mắt sẽ có ban thưởng.” Tô Minh bình tĩnh nói, ánh mắt rơi vào người đàn ông áo tím Nhạc Hoành Bang.
“Các ngươi đi đi, ngươi, ở lại, ta có chuyện dặn dò."
Nhạc Hoành Bang tinh thần run lên, những người sau lưng gã cũng dựa sát lại, vẻ mặt cảnh giác, người toát ra tu vi. Mấy người đó lòng đau khổ nhưng nghĩ đến mấy năm nay Nhạc Hoành Bang chăm sóc họ, bây giờ không lưu luyến gì sinh hoạt sống không bằng chết này.
Khi mấy người họ toát ra tu vi thì Xích Mãng Phượng khổng lồ dưới chân Tô Minh lạnh lùng liếc qua, miệng phát ra tiếng gầm gừ, uy nhiếp hùng hồn không kém gì chủ vị giới bùng phát.
Nhạc Hoành Bang toàn thân dựng đứng lông tơ, mấy người xung quanh đều chắp tay với Tô Minh, không chút do dự lùi lại, bất chấp sự sống chết của gã. Ngay cả ông lão đầu lĩnh cũng vội chắp tay, thụt lùi. Chớp mắt bảy, tám chục người hóa thành vệt sáng nhanh chóng lùi ra bốn phía.
“Các ngươi lùi lại, ở bên ngoài chờ ta đi.” Nhạc Hoành Bang do dự một chút cắn răng nói, tu vi của gã có thể đạt đến cảnh giới thiên tu trừ tư chất ra còn liên quan đến tâm tính. Gã thấy nếu đối phương thật muốn giết mình thì không cần rắc rối như vậy, bây giờ giữ gã ở lại đây, có lẽ...đây là cơ hội. Nghĩ vậy Nhạc Hoành Bang lòng máy động.
Những người sau lưng gã khựng lại, thấy Nhạc Hoành Bang biểu tình dứt khoát thì im lặng lùi ra xa.
Bây giờ trong ngoài miệng núi lửa trừ mãnh thú đầu phượng một lớn, một nhỏ ra thì chỉ còn lại Tô Minh cùng Nhạc Hoành Bang.
“Trong Thần Nguyên Phế Địa phân chia tu vi như thế nào?” Tô Minh nhìn Nhạc Hoành Bang, lát sau bỗng hỏi.
Nhạc Hoành Bang vẻ mặt như thường nhưng nghe Tô Minh hỏi câu này thì tim rớt cái bịch, gã bỗng phát hiện mới nãy mình đoán không đúng, người đối diện không là cường giả từ trong Thần Nguyên Phế Địa đi ra mà là...
Nhạc Hoành Bang hít thở dồn dập, vụt ngẩng đầu nhìn Tô Minh, nghĩ đến lần đầu tiên mình thấy đối phương, lòng càng khẳng định. Gã liền chắp tay nói ra hết chuyện mình biết, về ba tu thiên, địa, nhân và xưng hô liên quan chủ vị giới.
“Còn về tinh vực chân giới là chỗ bốn chân giới liên kết lại dùng để trân áp Thần Nguyên Phế Địa, cũng là lối ra duy nhất tại đây. Nhưng trong tinh vực chân giới thường hay phái cường giả đi ra ngoài tuần tra, họ sẽ không tới gần trung tâm Thần Nguyên Phế Địa mà tuần xét nhiều tu chân tinh ngoài vòng. Những người bị phái ra chính là chân vệ!"
“Lúc trước Âu Dương Thượng có nói về Hắc Mặc Tinh Thần Nguyên Phế Địa, tinh cầu này rất có tiếng trong Thần Nguyên Phế Địa, là một trong tu chân tinh có dấu ấn nhất, cũng là tu chân tinh duy nhất chưa hoàn toàn bị vứt đi, còn sót lại ít linh lực."
"Âu Dương Thượng chính là ông lão mới nãy, lão nghĩ lầm người là cường giả đến từ Hắc Mặc Tinh, bởi vì trong Thần Nguyên Phế Địa ngẫu nhiên có giới tôn to gan vượt vũ trụ, bỏ mặc sống chết đi tu chân tinh khác sưu tầm vật cần thiết cho tu luyện.” Nhạc Hoành Bang nhìn Tô Minh, trầm giọng nói.
"Vậy ngươi nghĩ sao?” Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
"Nhạc ta cho rằng người không phải đến từ Hắc Mặc Tinh mà là...sơ đại tội nhân bốn chân giới mới bị đưa vào Thần Nguyên Phế Địa!” Nhạc Hoành Bang không chút do dự nói ra, vẻ mặt mong chờ.
"Hễ là người nắm giữ ký ức bên ngoài lần đầu tiên bị đưa vào đây đều là sơ đại tội nhân. Họ ở đây sinh sản con cháu, dần khiến Thần Nguyên Phế Địa xuất hiện nhiều người giống như ta, từ khi sinh ra cho đến chết đi đều không rời khỏi nơi này. Không biết người đến từ giới nào trong bốn chân giới?” Nhạc Hoành Bang hít sâu, cung kính nói.
Tô Minh ánh mắt lạnh lùng, đối với câu hỏi của Nhạc Hoành Bang hắn không phủ nhận, cũng không lên tiếng mà vỗ mãnh thú đầu phượng dưới thân.
Con thú gầm lên, lặn xuống miệng núi lửa, mang theo Tô Minh biến mất trong mắt Nhạc Hoành Bang, chìm vào núi lửa không thấy bóng dáng.
Nhạc Hoành Bang đứng đó, biểu tình âm trầm khó đoán, thật sâu cúi đầu hướng miệng núi lửa rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Lòng dã dâng lên do dự, có suy đoán khác về điều trước đó mình đã nghĩ.
‘Không lẽ người này cố ý hỏi mấy câu đó dẫn dắt ý thức của mình?' Nhạc Hoành Bang không tìm ra đáp án, nhớ lại tình hình vừa rồi, ký ức gã khắc sâu nhất là ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh. Trong ánh mắt vô tình đó như là nhìn thấu chúng sinh.
'Mặc kệ lai lịch của người này là gì, không thể chọc vào, cũng không thể nói ra điều mình đã đoán.' Nhạc Hoành Bang thầm quyết định, dần biến mất phía xa.
Thời gian ở Thần Nguyên Phế Địa dường như qua rất nhanh, Tô Minh chìm trong miệng núi lửa, nửa người ngâm vào dung nham đã tròn một năm. Trong một năm nay đám người Nhạc Hoành Bang đến bốn lần, lần cuối cùng số người từ bảy, tám chục biến thành chưa đến năm mươi. Bốn lần đến họ mang theo trừ cái xác cần thiết ra còn có không ít vật phẩm của Hỏa Xích Tinh. Hiện tại trôi nổi trước mặt Tô Minh là một khối tinh thạch màu xanh bất quy tắc. Bên trong tinh thạch có nhiều tạp chất, trông nó như từng mảnh vụn nhưng không có chút linh lực. Nhưng tảng đá kia hấp dẫn Tô Minh chú ý.
Quan sát một lát sau Tô Minh giơ lên tay phải, lấy tốc độ mắt thường trông thấy nhanh chóng héo rút, mãi đến khi nguyên cánh tay đều khô héo như da bọc xương, hắn bắt lấy tảng đá.
Lập tức tảng đá lóe ánh sáng xanh, nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng thành mảnh vụn trong tay Tô Minh. Tay phải của Tô Minh thì dần có thịt, hồi phục một chút khỏi trạng thái da bọc xương.
'Bàn về tu vi thì mình khó thể so sánh với nhiều người nơi đây, nhưng không ngờ chốn này có vật khiến thân thể Di Thị tộc tu hành!’ Mắt Tô Minh lóe tia kỳ lạ nhìn chằm chằm tay phải của mình.
'Thần Nguyên Phế Địa đúng là đầy bí ẩn, chỉ là một Hỏa Xích Tinh vùng biên giới sản xuất ra loại đá vô dụng bị vứt đi mà cũng có lực máu thịt.’ Tay phải Tô Minh chộp hướng dung nham, lại moi ra một tảng đá xanh cỡ nắm tay. Nhìn tạp chất như từng mảnh vụn trong tảng đá, Tô Minh nheo mắt.
'Trừ phi Hỏa Xích Tinh sẽ ăn thịt người? Nếu không thì tại sao trong tảng đá có máu thịt?'
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầu Ma, truyện Cầu Ma, đọc truyện Cầu Ma, Cầu Ma full, Cầu Ma chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!