Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầu Ma
Thời gian trôi qua nhanh, đây là ngày thứ bảy Tà Linh tông đi, ngày cuối cùng.
Buổi tối ngày này có lẽ người Tà Linh tông sẽ đến, mang đi Tô Minh hoặc là Tên Hề Nhi, một trong hai bị đưa tới chỗ Triệu trưởng lão Tà Linh tông.
Lúc sáng sớm mưa đã tạnh. Trong rừng quế một năm nay hắn thường đến, Tô Minh ngồi trên lá cây đọng nước, nhìn bầu trời.
Trời sáng sủa không có mây, so với ngày hôm qua hoàn toàn khác hẳn.
Dù là sáng sớm nhưng ánh nắng rất ấm áp, rơi trên người xua tan ẩm ướt trong thời gian này, khiến người thấy lười biếng. Nhưng rừng quế bị nước bùn điểm xuyết, khiến nước bùn cũng có mùi hương hoa, khiến người ngửi thấy dung hợp vào mùi hương bùn đất, có cảm xúc khác.
Tô Minh cứ nhìn lên trời, không ai biết hắn nhìn cái gì, bản thân hắn cũng không biết nữa. Đôi mắt hắn nhìn trời nhưng lòng thì trầm xuyên, lặng lẽ nhúc nhích thân thể cứng ngắc, khiến một phần tu vi hồi phục chậm rãi chuyển động.
Tu vi hồi phục khó khăn hơn hắn tưởng tượng, năm đó bị thương thật sự rất nặng, đặc biệt là bộ dạng của hắn giữ lại hình dáng Túc Mệnh. Về chuyện này hắn nhiều lần phân tích cộng với phía Đế Thiên vẫn không ra đáp án.
Có lẽ vì trạng thái hiện giờ mới khiến Đế Thiên tìm không thấy. Còn tại sao hắn như vậy, tại sao thoát khỏi đại kiếp nạn đến từ Đế Thiên thì Tô Minh chỉ nhớ trước khi chết, cốt Huân biến ra, hắn tưởng tượng được cứu mình là ông lão sửa Huân.
“Man Hồn...sau khi tu vi hồi phục, mấu chốt nhất bày trước mặt mình chính là Man Hồn!” Tô Minh thì thào, trong tay cầm một cọng cỏ đánh gút, mỗi một gút cuối cùng bện thành một món đồ chơi.
“Thảo kết ký sự, lấy tinh thần cha người thường mà ngưng tụ ra được lực lượng chúc phúc này, nếu đổi thành người có tu vi làm như vậy thì lực lượng sẽ càng cường đại nhiều! Thảo kết ký sự chắc là một loại thuật pháp đặc biệt, chắn có liên quan...nguyền rủa!” Đây là khi Tô Minh nghe cha Tên Hề Nhi nói đến thảo kết thì phản xạ nghĩ.
Nếu đem nguyền rủa một người ngưng tụ vào thảo kết, vậy người kết hợp nhiều nguyền rủa bện ra một búp bê bằng cỏ có thể...thi triển loại nguyền rủa khác không?
‘Trong Nhiếp Hồn có thuật pháp dùng tóc người tiến hành nhưng đa số chỉ là truyền thuyết, dù có tồn tại thì uy lực không lớn, đối với cường giả có thể bỏ qua. Nhưng nếu kết hợp thuật thảo kết thi triển thì...’ Mắt Tô Minh chợt lóe, cúi đầu nhìn thảo kết trong tay, im lặng không nói.
Tới giữa trưa, thời gian cứ thế trôi qua, đến trưa thì ánh mặt trời nóng cháy xuyên qua rừng rơi xuống người Tô Minh. Ngoài rừng vang tiếng bước chân, Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn trời, đưa mắt nhìn sang.
Đó là Tên Hề Nhi, cô bé đi đến trước mặt Tô Minh.
“Cẩu Thặng ca ca, ca không thể đi.” Cô bé nhìn Tô Minh, khẽ nói.
“Ca đi sẽ chết đó, đây là việc nhà chúng ta, nên là muội đi...” Tên Hề Nhi cắn môi dưới, giọng nói dứt khoát.
“Tới đây, ngồi cạnh ca.” Tô Minh cười cười, nhích người chừa chỗ lá cây khô, nhìn Tên Hề Nhi.
Cô bé cau mũi ngồi cạnh Tô Minh, mở miệng định nói gì thì hắn cười nhìn bé, hỏi.
“Ca đi sẽ chết vậy muội đi không giống nhau sao?"
“Không giống với, muội...muội thông minh hơn ca! Muội đi thì không chừng sẽ không chết, Cẩu Thặng ca ca, ca nghe lời muội một lần được không?"
“Không nói nữa, cùng ca ngồi một lát đi.” Tô Minh sờ đầu Tên Hề Nhi, dựa vào thân cây, nhìn lên trời, không mở miệng nữa.
Tên Hề Nhi do dự một lúc, cũng tựa vào cây nhìn lên trời. Trời trong xanh khiến người nhìn như bay lên ngao du trên trời.
“Cẩu Thặng ca ca, ca nói bầu trời lớn cỡ nào?"
"Rất lớn."
"Vậy...trời rốt cuộc cao bao nhiêu?"
"Rất cao."
"Hừ, ca chơi xấu. Vậy muội hỏi ca, Cẩu Thặng ca ca, ca nói phía sau bầu trời là cái gì?"
Tô Minh im lặng, nhìn trời xanh, khẽ nói.
“Sau trời là vòng xoáy sương khói."
"Vậy đằng sau vòng xoáy sương khói thì sao?” Tên Hề Nhi tò mò chớp mắt, hỏi.
“Sau vòng xoáy là trời sao, ở đó có rất nhiều ngôi sao, có rất nhiều đất bềnh bồng...” Tô Minh thì thào, đây là hắn chính mắt trông thấy.
“Chỗ đó là đâu chứ?” Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Tên Hề Nhi nghe nói như thế, cô bé dù gì là con nít, đã quên mục đích tới tìm Tô Minh, ngược lại bị hắn dấy lên lòng tò mò.
“Đó là một thế giới khác.” Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, từ từ nói.
“Thế giới khác...ở đó họ có giống chúng ta không?” Lấy tuổi của Tên Hề Nhi mơ hồ nghe Tô Minh nói, nhíu mày hỏi.
“Ca cũng muốn biết, cho nên sẽ có một ngày ca đi nhìn thế giới kia là bộ dạng gì, có gì khác với chúng ta...” Tô Minh bình tĩnh nói, biểu tình cố chấp mà Tên Hề Nhi xem không hiểu. Có lẽ cô bé sẽ nhớ kỹ hình ảnh này, cho đến nhiều năm sau mới hiểu được.
Bầu trời dần không sáng nữa, theo hoàng hôn đến, trời đỏ thẫm khiến mặt đất như cũng nhuộm vầng sáng. Đến lúc này Tên Hề Nhi mới nhớ đến mục đích của mình, lập tức đứng dậy nhìn Tô Minh.
“Cẩu Thặng ca ca, muội chính thức nói với ca, ca không thể đi, đây là việc của muội! Tối hôm nay người bị mang đi là muội, ca...ca nhớ chăm sóc cha mẹ giúp muội...” Tên Hề Nhi cố nén nỗi sợ tương lai, nói với Tô Minh.
“Muội rất muốn đi sao? Nếu ca ca của muội không chết?” Tô Minh đứng dậy nhìn Tên Hề Nhi, nhẹ giọng nói, trong thanh âm có tiết tấu kỳ lạ, rơi vào tai cô bé làm biểu tình bé dần mờ mịt.
“Muội...muội không muốn đi, muội muốn cùng cha mẹ, bên họ cả đời, muội cũng không muốn ca đi, muội muốn người nhà chúng ta vĩnh viễn cùng nhau."
Tô Minh yêu thương sờ đầu Tên Hề Nhi, nắm tay cô bé đi ra ngoài rừng.
Mãi đến đi ra khỏi rừng thì Tên Hề Nhi tỉnh táo lại, ngây một lúc lập tức vùng khỏi tay Tô Minh, lùi vài bước, chống nạnh nói.
“Cẩu Thặng ca ca, ca đừng xem bình thường muội ngoan chứ giận lên là dữ lắm nha! Ca...ca không được đi!” Tên Hề Nhi phồng má, bộ dạng như người lớn làm Tô Minh thấy thì bật cười.
"Rồi rồi rồi, ca không đi được chưa?"
“Thật hả?” Tên Hề Nhi nghe vậy lập tức hỏi.
“Thật sự.” Tô Minh cười đáp.
Nghe Tô Minh nói vậy Tên Hề Nhi mới yên tâm, tiến lên kéo tay hắn nhảy nhót đi về nhà, nhưng biểu tình sợ hãi với tương lai không thể che giấu ở lứa tuổi này, giả bộ vui sướng là điều từ nhỏ cô bé đã học, bây giờ thật tự nhiên lộ ra.
Một đêm này không có mưa.
Đêm nay cơm chiều nhà Tên Hề Nhi vang vọng tiếng cười vui vẻ của cô bé, nhưng tiếng cười nghe có chút run run. Cha Tên Hề Nhi im lặng, biểu tình đau thương. Mẹ Tên Hề Nhi thì thường quay đầu lau lệ.
“Cẩu Thặng à, ăn nhiều chút, này...” Mẹ Tên Hề Nhi gắp thêm thức ăn cho Tô Minh, bà nhìn hắn, biểu tình phức tạp.
Có một chén đồ ăn bà và chồng không ăn, Tên Hề Nhi cũng tránh đi, chỉ mình Tô Minh ăn món này. Vị thức ăn hắn nếm không ra nhưng cảm giác được lá cây là một loại thảo dược, tác dụng có thể an thần, khiến người buồn chủ, nếu ăn nhiều sẽ bất giác thiếp ngủ.
Tô Minh thầm than, sao hắn không hiểu cách nghĩ của gia đình này. Cuối cùng họ quyết định không để hắn thay thế sống chết chưa biết mà để hắn ngủ một giấc ngon lành, đợi trời sáng Tên Hề Nhi sẽ không còn. Quyết định này có lẽ hai vợ chồng có tranh chấp và giãy dụa, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn như thế. Họ sẽ đau lòng, sẽ hối hận, nhưng khoảnh khắc này, họ quyết định làm vậy.
Khi bữa cơm cuối kết thúc, Tô Minh đứng dậy, thật sâu cúi đầu hướng cả nhà Tên Hề Nhi, hành động này không khiến ai phản ứng, bởi vì bây giờ mắt Tên Hề Nhi khép chín, cha mẹ cô bé cũng vậy.
Mặc dù tu vi của Tô Minh chỉ hồi phục một phần nhưng đủ khiến gia đình này bất giác ngủ say, để hắn không bị dính tác dụng thảo dược.
Dìu cha mẹ trở lại phòng họ, đắp chăn cho họ, Tô Minh nhìn hai vợ chồng đầu có tóc bạc, biểu tình dịu dàng. Hắn nâng lên tay phải, chậm rãi điểm một chỉ vào trán họ, tặng ra một chút sự sống, khiến thân thể hai vợ chồng tương lai chậm rãi hồi phục, không bệnh tật liên miên nữa.
Ôm Tên Hề Nhi, Tô Minh nhẹ đặt cô bé vào phòng mình. Nhìn đứa trẻ ngủ say, bên tai Tô Minh lại vang vọng cô bé yếu đuối cõng hắn từ trên núi xuống.
Thật lâu sau tay phải Tô Minh đặt ở bớt trên mặt Tên Hề Nhi, lát sau khi hắn rụt tay ra thì mặt trên bớt cô bé nhạt nhiều.
Đắp chăn cho cô bé, Tô Minh đi ra khỏi phòng, thu dọn bát đũa bữa tối, dùng nước rửa sạch. Hắn xắn tay áo, quét dọn mỗi góc trong nhà, nhìn nơi quen thuộc một năm, vẻ mặt hắn có luyến tiếc.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầu Ma, truyện Cầu Ma, đọc truyện Cầu Ma, Cầu Ma full, Cầu Ma chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!