Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi
" Cả lớp , hôm nay chúng ta sẽ học tập theo nhóm "
" Thật sự rất thú dị a~~ "_ Tiểu Anh hân hoan .
" Có đúng không ? "_ Tiểu Anh mắt sáng rỡ quay sang nhìn Thiên Hàn .
" Các em sẽ chia bốn bạn một nhóm , nhưng theo sỉ số lớp ta thì sẽ có hai bạn lẻ nên sẽ có hai nhóm năm bạn nha . Các em sẽ được lựa chọn nhóm "
" Ca , chúng ta đi qua đây đi "_ Tiểu Anh lôi kéo Thiên Hàn qua một đám bạn nhỏ .
" Minh Nhi , cậu qua bên đây đi . Còn một chỗ nè "_ Một đứa nhóc vẫy tay gọi .
" Tớ tới liền "_ Minh Nhi vui vẻ chạy lại .
Minh Nhiên lúc này mới đi vào . Khuôn mặt âm ẩm hồng , mi mắt vẫn còn đọng nước . Khả ái vô cùng~~ .
Cảm thấy chưa hiểu , cậu chôn chân đứng trước lớp .
" Minh Nhiên , em mau tìm nhóm cho mình đi "
Thiên Hàn đưa mắt nhìn Minh Nhiên ngơ ngẫn .
" Ca , anh nhìn cậu ấy dữ dậy ? "_ Tiểu Anh ngờ nghệch hỏi .
Sao ca ca nhìn cậu ấy chăm chăm vậy ?
" Minh Nhiên , em chọn mau đi . Chúng ta còn bắt đầu bài học "_ Cô giáo hối thúc .
" Minh Nhiên , cậu qua đây đi "_ Tiểu Anh chạy lại nắm tay Minh Nhiên .
Minh Nhiên bị Tiểu Anh kéo đi .
" Ngồi xuống đây đi "_ Tiểu Anh cười cười nói .
Đứa nhóc ngồi kế cạnh Tiểu Anh hình như thấy không ưa mắt nhìn Minh Nhiên , chạm chạm nhẹ vào sau lưng Tiểu Anh .
" Sao cậu lại cho cậu ấy vào nhóm mình chứ ? "
" Sao vậy ? "_ Tiểu Anh liếc mắt sang nhìn .
" Minh không thích cậu ấy chút nào cả , người gì mà cứ lầm lầm lì lì còn có... "_ Đứa nhóc đó ấp úng . Hất nhẹ mặt về phía Minh Nhiên đang ngồi cạnh Thiên Hàn cúi cúi mặt .
" Còn có gì chứ ? "_ Tiểu Anh đang cảm thấy những lời lẽ của cô bạn này phát ra không có chút sạch sẽ gì cả .
" Cậu ta không có mẹ "
" Không có mẹ thì làm sao chứ ? Cậu khó chịu sao ? "_ Giọng nói phát ra sắt như lưỡi dao chém .
" Ba mẹ mình nói mấy đứa mà có cha sinh mà không có mẹ dạy liền không có một chút gì hay ho cả "_ Giọng nói có chút hóng hách .
Tiểu Anh như không còn cảm tình với cô bạn này nữa , liền nhích nhẹ ra xa .
" Chúng ta bắt đầu vào bài học thôi "
Buổi học diễn ra khá tốt .
" Các em về nhà tham khảo thêm tư liệu nha . Tiết sau là tiết tự học , các em nhớ giữa trật tự "
" Ca , em chưa hiểu chỗ này "
Thiên Hàn giảng lại bài cho Tiểu Anh , nhưng bên tai văng vẳng những lời...
" Minh Nhiên , tớ không hiểu chỗ này . Cậu có thể giảng lại cho tớ không ? "_ Một đứa con trai trong nhóm nhờ vả .
" Được chứ "_ Minh Nhiên xích ghế sát vào người kia .
Thiên Hàn đảo mắt nhìn , thật sự là rất bực tức . Không phải vì lời nhờ vả của đứa con trai kia mà là hành động của Minh Nhiên ngồi lại gần với người kia . Quả thật là không vừa mắt .
" Anh , làm sao vậy ? "_ Tiểu Anh vẫn không hiểu sau Thiên Hàn lại áp đặt ánh mắt đấy lên người Minh Nhiên nữa . Tựa như là sự chiếm hữu chăng ?
" Không có gì đâu "_ Thiền Hàn vẫn không rời thoát khỏi Minh Nhiên .
" Minh Nhiên à , cậu thông minh quá đi "_ Đứa con trai kia thán phục .
" Cảm ơn cậu "_ Minh Nhiên cười cười .
" Tớ mời cậu ăn kẹo bông nha "
" Được a~~ "
' Đúng là con mèo tham ăn , tôi đây có thể mua cho cậu một tấn kẹo bông , mua đến nỗi cậu dùng cả đời này ăn còn không hết . Cần gì một cây kẹo bông của cậu ta '_ Thiên Hàn siết chặt cây bút chì trong tay .
-----//-----
" Thiên Hàn a~~ , tớ có kẹo bông này "_ Vừa được Nguyên Tuân tặng cho liền chạy đi khoe với Thiên Hàn .
" Cậu có muốn ăn cùng không ? "_ Ngồi phịch xuống kế bên Thiên Hàn , khuôn miệng nhỏ xinh phát ra những tiếng cười lay động lòng người nhưng Thiên Hàn lại cảm thấy nó vô cùng chướng tai .
Chướng tai không phải vì ghét Minh Nhiên mà là ghét cái tiếng cười mà Minh Nhiên phát ra lại không phải do mình tạo ra . Một nụ cười không phải là điều gì to tác nhưng đằng này nó là một nụ cười , cười đến vui vẻ .
" Đến giờ ăn trưa rồi mà còn muốn ăn đồ ngọt sao ? "_ Giọng Thiên Hàn khó ở .
" Tại vì để một lúc nữa là nó xẹp mà , minh không muốn nó xẹp trước mắt mình đâu , xấu lắm "_ Minh Nhiên lời nói như hờn như dỗi , bĩu môi giải thích .
" Được , vậy cậu ăn đi . Ăn xong chúng ta ăn trưa "
Minh Nhiên mở kẹo bông ra , kéo ra một miếng kẹo âm ẩm nóng . Lớp đường dính lên tay , áo một lớp bóng .
Minh Nhiên cho nó vào miệng mà tận hưởng kẹo ngọt , đột nhiên cánh tay lại bị nắm lấy . Đôi môi cảm thấy ấp áp vô cùng , hình như có thứ gì đó đang luồn trong miệng cậu...
" Kẹo bông đúng thật là rất ngọt "_ Thiên Hàn đắc ý nhìn cái con người đang đơ ra trước mặt . Khuôn miệng còn chưa kịp khép lại còn cố gắng hít thở không khí , đôi má ửng hồng . Đúng là cực phẩm~~ .
_____//_____
Tớ nhớ cậu ????
_____//_____
Vote nhaa ❤️!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi, truyện Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi, đọc truyện Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi, Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi full, Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!