Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc." Hức...hức "_ Đột ngột Minh Nhiên khóc nức nở , ôm chằm lấy người kia mà thút thít .
" Làm sao ? Sao lại khóc "_ Người kia đáp lại cái ôm của Minh Nhiên , nhè nhẹ vỗ lưng cậu .
" Hức..cậu ấy quá đáng lắm . Đi lâu như vậy vẫn còn chưa chịu về "_ Như đứa con nít , oa oa mà khóc .
" Ai chứ ? "
" Cậu ấy có phải không cần tôi nữa không ? Đi lâu như vậy...hức "_ Minh Nhiên buông người kia ra , xoay ngang người , ngồi lên đùi .
" Cậu nhớ cậu ta lắm sao ? "_ Người kia ôn nhu vén vén vài cọng tóc mái nhỏ ra .
" Ai thém nhớ cái tên ngốc đó chứ...hức hức cậu ta có nhớ gì đến tôi đâu . Cậu ta đúng là đồ đáng ghét...đồ đáng ghét của đáng ghét "_ Minh Nhiên giận dỗi đập đập đôi chân nhỏ.
" Thật là không nhớ cậu ta sao ? "_ Người kia nâng cằm Minh Nhiên lên . Ánh mắt ướt đẫm nước , gò má đo đỏ , khuôn miệng cứ khe khẽ mở . Giọng điệu nói đanh đá nhưng lại bi thương , thật khiến người ta cả đời sủng nịnh mà .
" Cậu ta đi lâu như vậy , tên tôi có thể xem như đã quên rồi đi...tôi cần gì nhớ chứ . Chỉ có... "_ Minh Nhiên cúi mặt xuống .
" Như thế nào ? "_ Người kia chăm chú muốn nghe câu trả lời , di chuyển đôi tai đặt kề cái miệng nhỏ nhắn đó mà nghe .
" Chỉ có , không biết khi nào cậu ta mới trở về "
" Nhớ cậu ta đến vậy sao không chịu thừa nhận ? "
" Cậu ta sẽ nhớ tôi sao ? "_ Vươn mắt nhìn .
" Đương nhiên là cậu ta rất nhớ cậu "
" Nói dối "
" Sao lại không tin tôi ? "_ Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau , đôi mắt ấy làm Minh Nhiên suy nghĩ đến Thiên Hàn .
" Thiên Hàn....tớ nhớ cậu chết đi được hức..đồ xấu xa nhà cậu , đi lâu như vậy mà không nói cho tớ biết "_ Tay áp vào hai má người kia mà tâm sự , hai hàng nước mắt không ngừng lăn xuống .
" Nhớ tôi đến vậy sao ? "_ Thay đổi nhanh đến vậy . Vừa nói không nhớ liền quay qua trách móc .
" Không có cậu ở đây , tớ bị người khác ăn hiếp...hu hu không ai đem đồ ăn cho tớ , không ai tâm sự với tớ nữa . Thật sự tớ rất buồn đó "_ Minh Nhiên nấc từng tiếng một , kể ra hết nhưng ủy uất mà minh phải chịu .
" Ngoan , không phải bây giờ tôi về rồi sao ? Yên tâm , sẽ không người nào có thể ăn hiếp cậu nữa đâu "_ Vuốt ve một chút , nhiều năm xa cách như vậy liền chỉ muốn nuốt trọn vật nhỏ này . Hôn nhẹ lên mái tóc thơm mịn .
" Tớ nhớ cậu lắm , cậu có nhớ tớ không ? "
" Tất nhiên là rất nhớ cậu rồi , bảo bối nhỏ "_ Chạm nhẹ vào đầu mũi cậu .
" Tớ muốn ăn kem , Thiên Hàn a~~ "
" Đợi một lát "_ Thiên Hàn mở ngăn lạnh nhỏ trên xe , lấy một cây kem vị dưa lưới . Cẩn thận đem vỏ bọc tách ra .
" Này , mở miệng ra "_ Thiên Hàn đem cây kem đặt trước miệng Minh Nhiên .
" Tớ không muốn , cậu đút tớ đi "_ Minh Nhiên chu môi .
" Được rồi , đồ nhõng nhẽo "_ Thiên Hàn cắn một cái , hôn lên môi Minh Nhiên .
" Ưm..ngọt quá "_ Minh Nhiên câu cổ Thiên Hàn hôn sâu xuống .
" Ngon không ? "_ Thiên Hàn ròi khỏi môi Minh Nhiên .
" Ngon lắm , cậu đút là ngon nhất "_ Minh Nhiên cười tịt cả mắt .
" Muốn nữa không ? "
" Muốn...muốn cậu đút tớ nữa "
" Được "
Tiếp tục đút vật nhỏ ăn hết cây kem .
" Ưm...tớ buồn quá "
" Sao lại buồn ? Nói tôi biết , ai ăn hiếp cậu ? "_ Sờ má Minh Nhiên , lâu như vậy vẫn còn mềm mại , thật thoải mái quá đi .
" Bọn họ không cho tớ chơi cùng , giành công với tớ. Ép tớ trực dùm nữa , bọn họ còn quá đáng hơn nữa giành đồ ăn của tớ...hức hức "_ Nói đi nói lại thì cũng chỉ vì thức ăn thôi .
" Thật vậy sao ? "_ Không ngờ vật nhỏ ở đâu bị chèn ép đến thế .
" Thật mà . Thiên Hàn đi rồi , bỏ Minh Nhiên rồi "_ Vật nhỏ khóc lóc .
" Từ giờ sẽ không có ai ăn hiếp được cậu nữa đâu "
" Tớ không tin đâu , cậu lại bỏ tớ . Hôm cậu đi , tớ đã rất buồn . Tại sao lại không nói cho tớ biết chứ ? Tớ không xứng đáng được biết chuyện của cậu sao ? "
" Không nói cho cậu , bởi vì không nỡ nhìn cậu khóc thảm . Không ngờ cậu lại khóc đến quên trời quên đất như thế "_ Nhẹ nhàng lau đi những viên pha lê đang rớt xuống .
" Cậu quá đáng..tớ ghét cậu..ghét cậu lắm "_ Minh Nhiên mặc kệ người trước mặt là ai , chỉ cần biết đang rất tức giận đánh thật mạnh vào đối phương .
" Đừng ghét tôi nữa có được không ? "_ Thiên Hàn áp hai tay vào má Minh Nhiên , ép nhẹ vào làm môi Minh Nhiên vểnh lên .
" Cậu đừng bỏ rơi tớ nữa có được không ? "
" Được , chúng ta về nhà thôi "_ Thiên Hàn đặt Minh Nhiên ngay ngắn lại .
" Tớ không muốn "_ Minh Nhiên bĩu môi nắm chặt Thiên Hàn lại .
" Vậy chúng ta về khách sạn . Có được không ? "_ Thiên Hàn mặc lại áo cho Minh Nhiên .
" Được "_ Minh Nhiên gật gật .
" Ngồi yên lại nào "_ Thiên Hàn chạy hướng về một khu nghỉ dưỡng .
" Thiếu gia , phòng đã chuẩn bị sẵn "
" Được rồi "
Thiên Hàn bế Minh Nhiên vào trong . Đặt cậu xuống giường , chuẩn bị rời đi thì bị Minh Nhiên giữ chặt .
" Đừng đi mà , ở lại với tớ . Tớ khó chịu quá "_ Minh Nhiên bức rức trong người .
" Cái này là do cậu tự chọn "_ Thiên Hàn đè Minh Nhiên xuống .
" Ưm...a "
_____//_____
Ahihi :>>
Hôm nay Yu siêng lắm luôn á ????
Bình luận ủng hộ Yu đi ????
( Minh họa cho đoạn Thiên Hàn bế Minh Nhiên )
[ Nội tâm gào thét : Duệ Tổng , tay anh đang đặt ở đâu vậy hả ??? Điềm Điềm là của tôi ]
_____//_____
Vote nhaa ❤️!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi, truyện Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi, đọc truyện Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi, Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi full, Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!