Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng
"Ngươi dám!" Một âm thanh lạnh đến cực điểm truyền đến, vũ khí trong tay Mộ Dung Sương bất chợt bị đánh rơi. Nàng căm tức nhìn người vừa tới, cùng lúc đó, vẻ mặt Mộ Dung Sương tức thì thay đổi, "Ngươi . . ."
Mộ Dung Tế vẻ mặt lạnh lùng, chắp tay chậm rãi đi tới. Đi sau lưng hắn còn có Phượng Cảnh Duệ.
Khom người đỡ Mật Nhi dậy, Phượng Cảnh Duệ dịu dàng nắm lấy cả thân thể nàng đang run lên nhè nhẹ, trong ánh mắt chợt lóe lên sát ý, "Có sao không?"
Đứng dậy nhìn hắn, nuốt nước miếng, sau đó Lưu Mật Nhi mới tìm lại được thanh âm của mình, "Không sao!"
Vẻ mặt Mộ Dung Sương đầy hoảng sợ khi nhìn thấy Mộ Dung Tế đột nhiên xuất hiện, "Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Đây là chỗ của ta, vì cái gì ta lại không thể xuất hiện ở đây?" Mộ Dung Tế cười lạnh, "Ngược lại, ngươi, ta đã cho phép ngươi rời khỏi chỗ của ngươi sao?"
Mộ Dung Sương né tránh ánh mắt của hắn, "Ta . . ."
"Ta nói rồi, không cho phép ngươi xuất hiện ở đây, ngươi xem lời ta như gió thoảng bên tai sao?" Mộ Dung Tế âm trầm mở miệng.
Mộ Dung Sương rụt cổ một cái, vừa muốn rời đi, lại nhìn thấy Lưu Mật Nhi, sau đó trợn to hai mắt, "Hắn là ai?"
Mộ Dung Tế cười lạnh, "Không phải ngươi nên nói cho ta biết sao?"
Hô hấp của Mộ Dung Sương cứng lại, "Ta. . . Không biết gì hết!"
Lạnh lùng và châm chọc cười một tiếng, Mộ Dung Tế cũng không nhiều lời, chỉ xoay người nhìn Lưu Mật Nhi, "Ngươi có sao không?"
Núp trong ngực Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi lắc đầu một cái, "Không sao!" Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, vậy tại sao nàng ta lại hận nàng đến nông nổi phải giết nàng đây.
"Các ngươi đi về nghỉ ngơi đi!" Mộ Dung Tế lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
Không đợi Lưu Mật Nhi có phản ứng, Phượng Cảnh Duệ khom người ôm lấy thân thể Lưu Mật Nhi rồi xoay người rời đi.
"Phượng Cảnh Duệ, ta muốn . . ."
"Những chuyện kia không có quan hệ với nàng!" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt mở miệng.
"Nhưng. . ."
"Mộ Dung Tế sẽ giải thích cho nàng!" Phượng Cảnh Duệ không mở miệng nói thêm một câu.
Lướt qua vai Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi thấy hai người Mộ Dung Tế cùng Mộ Dung Sương lại nói tiếp chuyện gì đó. Mộ Dung Sương hình như đang rất sợ hãi, né tránh Mộ Dung Tế, sự lo lắng trong lòng nàng càng lúc càng lớn.
"Ngươi, không cần tới gần như thế! Ta. . ." Mộ Dung Sương rụt rè mở miệng.
Mộ Dung Tế âm trầm cười một tiếng, "Vô Song thành chưa bao giờ muốn có con song sinh. Nếu có con song sinh thì người đó sẽ bị xem là kẻ mang điềm xấu. Mẫu thân của ta, ngươi nói đi, nếu như một nữ nhân bị phát hiện sinh con song sinh thì sẽ xử lý như thế nào?"
Sắc mặt Mộ Dung Sương tái nhợt, "Ngươi hỏi ta chuyện này làm gì?" Rồi không tự chủ lui về phía sau một bước.
"Chỉ là đột nhiên thật tò mò" Mộ Dung Tế tiến lên một bước, ánh mắt tràn đầy gây sự.
"Ta. . . Ta không biết!" Mộ Dung Sương xoay mặt đi chỗ khác.
Mộ Dung Tế dừng bước lại, khóe môi khẽ nhếch, "Này, mẫu thân của ta, lúc ngươi mới thấy được người kia, ngươi có cảm tưởng ra sao?"
Sắc mặt Mộ Dung Sương laị càng thêm tái nhợt "Ta. . . Không biết!"
"Mẫu thân yêu quí à, tại sao ngươi muốn giết vị công tử kia?" Mộ Dung Tế cười lạnh, "Vị công tử kia giống ta đến mấy phần, hành động của ngươi như vậy sẽ làm ta cảm thấy, trong lòng ngươi hận nhi tử của ta, hận không được giết cho sảng khoái!" Nói mấy chữ cuối cùng, hắn chậm chạp nhả ra đầy thâm ý.
"Mộ Dung Tế, ngươi không thể vì một người xa lạ mà . . ."
"Ta không cảm thấy nàng là người xa lạ!" Mộ Dung Tế cười ra tiếng, "Mẫu thân, ngươi sẽ cho ta một lời giải thích!" Dứt lời, Mộ Dung Tế không ép hỏi nữa mà xoay người rời đi.
Đưa mắt nhìn Mộ Dung Tế rời đi, gương mặt Mộ Dung Sương tái nhợt không còn chút máu, chậm rãi nắm chặt tay, trong tròng mắt lóe lên kiên quyết sát ý.
Nàng không thể để cho người khác biết, tuyệt đối không thể! Vô Song Thành chưa bao giờ cho phép có con song sinh xuất hiện, nếu như bị người ta phát hiện, những năm tháng này mọi cố gắng của nàng không phải toàn bộ đều không còn giá trị rồi sao. Cho đến hôm nay, nàng, chỉ có thể hy sinh hắn thêm một lần nữa . . .
Nữ nhân kia rốt cuộc là ai? Tại sao phải giết nàng? Họ chỉ mới gặp qua có một lần mà thôi, tại sao nàng ta lại có nồng đậm sát ý như vậy?
Kể từ khi bị Phượng Cảnh Duệ ôm trở về phòng, trong đầu Lưu Mật Nhi vẫn băn khoăn đúng mấy vấn đề này.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Phượng Cảnh Duệ ngồi bên giường quan tâm hỏi.
Lưu Mật Nhi trợn mắt, "Phượng Cảnh Duệ, mới vừa rồi tại sao ngươi muốn ngụy trang mình không biết võ công?"
Phượng Cảnh Duệ chậm rãi nhếch môi, "Mật Nhi, giấu tài, có thể khống chế người. Nàng hiểu không?"
"Ngươi gạt bọn họ rốt cuộc là vì cái gì?" Lưu Mật Nhi không được rõ ràng hỏi lại.
Phượng Cảnh Duệ chỉ cười không nói.Trong hoàn cảnh xa lạ, hắn không muốn giọng khách át giọng chủ thì ló đầu làm cái gì.
Lưu Mật Nhi ghét nhất chính cái vẻ mặt này của hắn, giống như moi chuyện đều đã chuẩn bị kỹ càng, vậy mà vẫn không chịu nói cho nàng nghe.
Nàng lập tức nắm lấy cổ áo Phượng Cảnh Duệ, "Mau nói cho ta biết, ngươi biết được bao nhiêu về cái Vô Song thành này?"
Đến lúc nói cho nàng biết rồi. Phượng Cảnh Duệ gật đầu. Ý bảo Mật Nhi nhích người, hắn xoay người đến bên nàng cùng nàng sóng vai ngồi xuống, thuận tay ôm lấy thân thể của nàng đặt bên người, "Vô Song thành, tên đã nói lên ý nghĩa, ở chỗ này không được có hai người tương tự, cũng chính là không có con song sinh, bất kỳ ai sinh con song sinh đều sẽ bị coi là kẻ chẳng lành, cho nên, cho dù có sinh được hai đứa bé, một người trong đó cũng sẽ gặp phải bất hạnh!"
Nghe vậy, Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Thúi lắm, nữ nhân sinh bao nhiêu thì sao chứ, làm sao có thể trách nữ nhân được!"
"Bởi vì lúc trước từng có chuyện song sinh vì muốn tranh đoạt quyền lợi mà tự giết lẫn nhau xảy ra, cho nên, trong Vô Song thành, không cho phép có con song sinh xuất hiện!" Một đạo âm thanh lạnh lẽo truyền đến.
Phượng Cảnh Duệ cùng Lưu Mật Nhi đảo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, Mộ Dung Sương nhảy qua cửa sổ đi vào phòng của hai người, từ nãy nàng nhận ra thức được, Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi là hai kẻ thư sinh tay không xương gà sức yếu. Đợi đến lúc nhìn thấy động tác thân mật trên giường của hai người, nàng càng thêm xì mũi coi thường.
"Hai người đàn ông ôm ấp lấy nhau, vô sỉ!"
Lưu Mật Nhi sờ mũi một cái, "Mắc mớ gì tới ngươi?"
"Dù ta có liên quan hay không, rất nhanh thôi, ngươi sẽ không làm phiền ta nữa!" Cổ tay nàng rung lên, một cây roi xuất hiện trên tay nàng.
Lưu Mật Nhi co rụt thân thể một cái, nàng nhớ lúc chiều khi thấy nàng ta, binh khí trong tay của nàng không phải cái này. Bây giờ lại biến thành roi mềm. Nàng coi mình như người dạy thú ư!
Roi mềm trong không khí vút một cái, phát ra một âm thanh làm lòng người phát rét, Mộ Dung sương cười lạnh, "Chịu chết đi!" Tiếng nói vừa dứt, roi trong tay nàng hướng tới trước mặt Lưu Mật Nhi cùng Phượng Cảnh Duệ quét tới.
Kêu lên một tiếng, Lưu Mật Nhi theo bản năng nhắm mắt lại núp trong ngực Phượng Cảnh Duệ. Một làn gió vụt qua, nàng chậm rãi mở mắt. Chỉ thấy Phượng Cảnh Duệ vững vàng không nhúc nhích, vẫn duy trì lấy tư thế đang ôm ấp của mình, một tay bắt được roi của Mộ Dung Sương, cử chỉ thanh nhàn hờ hững.
Mộ Dung Sương trợn to hai mắt, hình như không nghĩ tới mình toàn lực ra tay lại sẽ bị người khác thoải mái bắt được như vậy, nàng dùng sức kéo roi ra, lại phát hiện hoàn toàn không có chút hơi sức. Lúc này, nàng mới giật mình, người đàn ông trước mắt này, không phải như nàng cho là kẻ tay trói gà không chặt như vậy.
Phượng Cảnh Duệ đột ngột buông tay, Mộ Dung Sương không tập trung lùi về phía sau mấy bước, một giây kế tiếp, bóng Phượng Cảnh Duệ chợt lóe, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Mộ Dung Sương, một tay bóp cổ nàng, Phượng Cảnh Duệ cười âm trầm, "Thế nào? Sợ rồi?"
Bị người bóp chặt cổ, Mộ Dung Sương không mở miệng được, huyết sắc trên mặt chậm rãi biến mất, mà hình như Phượng Cảnh Duệ không có ý muốn thả tay ra.
"Phượng Cảnh Duệ, đủ rồi!" Lưu Mật Nhi tiến lên đưa tay lôi kéo bàn tay Phượng Cảnh Duệ, "Buông nàng ra!"
Mặt Phượng Cảnh Duệ tràn đầy âm u, lạnh lùng không nói.
Bất đắc dĩ, Lưu Mật Nhi tiến lên há mồm cắn bàn tay của hắn, một đôi mắt to nhìn thẳng vào Phượng Cảnh Duệ.
Hô hấp đã bị người chặn, cặp mắt Mộ Dung Sương hướng lên xoay chuyển, một giây nữa thôi là có thể lìa đời.
Phượng Cảnh Duệ nhìn Lưu Mật Nhi, sự kiên trì trong mắt nàng làm cho hắn lặng yên mà than, chậm rãi buông Mộ Dung Sương ra. Đồng thời cất giọng, "Vô Trần!"
Một lúc sau, Vô Trần từ ngoài cửa đi cửa, thấy tình trạng bên trong nhà, hắn tiến lên, "Chủ nhân!"
"Giao người cho Mộ Dung Tế, nếu có lần sau nữa, người nào cầu xin cũng không có tác dụng!" Lúc nói lời này một mắt hắn nhìn Lưu Mật Nhi. Người phía sau rụt cổ một cái.
"Dạ!" Vô Trần mang theo người rời đi. Thuận tiện đóng cửa lại.
Phượng Cảnh Duệ đứng chắp tay im lặng không lên tiếng.
Lưu Mật Nhi chậm rãi tiến lên, đưa ra hai ngón tay nắm vạt áo hắn kéo, "Phượng Cảnh Duệ, sao ngươi hẹp hòi như vậy!"
Phượng Cảnh Duệ nổi đóa, xoay người muốn mở miệng, chợt ngây thơ xoay mặt hừ một tiếng.
Lưu Mật Nhi bĩu môi, ngây thơ!
"Phượng Cảnh Duệ, ở trên địa bàn người ta, không nên giết người thì tốt hơn!" Nàng thở dài.
Phượng Cảnh Duệ xoay người, "Không phải nàng sợ ả là người thân của nàng đấy chứ? !"
Lưu Mật Nhi ngẩng đầu, "Ta nói rồi ta không phải là . . ."
"Đã như vậy, ta giết ả thì thế nào?"
"Ngươi là ma đầu giết người sao? Tại sao cứ phải đánh phải giết?" Lưu Mật Nhi cũng tức giận, sưng mặt lên nhìn hắn.
Không kiềm hãm được đưa tay nhéo gương mặt của nàng, Phượng Cảnh Duệ lặng yên than một tiếng, "Ta không muốn để nàng chịu một chút tổn thương nào!"
"Không phải ta không có chuyện gì rồi sao?" Nhu tình, là thứ lưới nữ nhân khó vượt qua nhất. Nàng, Lưu Mật Nhi cũng cũng thế. Khi Phượng Cảnh Duệ làm vẻ mặt như thế, trong lòng nàng dù có bao nhiêu chuyện không vui, cũng không thể nào phát tiết ra được.
Buộc chặt cánh tay, gương mặt Phượng Cảnh Duệ bất mãn "Thôi, nàng thay nữ trang thì hơn"
"Tại sao?" Nữ trang rất phiền toái, nàng cũng không có tướng mạo xuất sắc gì.
"Ta thích thế" hắn không kiên nhẫn cúi đầu, đưa tay sờ soạng trước ngực nàng, "Tại sao phải buộc lại? Còn đang cố ý làm lớn hơn một chút, bây giờ không công rồi!"
Lưu Mật Nhi đỏ mặt, cả giận nói, "Phượng Cảnh Duệ, suy nghĩ đầy trong đầu ngươi đều là cái gì hả?"
Phượng Cảnh Duệ vô tội cười cười, "Đây là phúc lợi của ta, nàng không thể tước đoạt!" Dứt lời, lắc mình đến một cái đến ngoài cửa, "Ta đi tìm một bộ y phục cho nàng!"
Nói qua trước, nhà Mộ Dung chưa từng xuất hiện nữ nhân, nữ nhân duy nhất chính là Mộ Dung Sương, nhưng không chứng tỏ Vô Song Thành này không có nữ nhân. Cho nên, tìm một bộ quần áo nữ cũng không tính là quá khó khăn. Phân phó cho Vô Trần chú ý Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ một mình bước chậm trên đường phố Vô Song Thành.
Bỗng chốc, một người đụng phải hạ thân của hắn, chân mày Phượng Cảnh Duệ nhíu lại, một lần nữa giang hai tay ra, trong tay lại nhiều hơn một thứ đồ tốt.
Nhìn lệnh bài trong tay, khóe miệng Phượng Cảnh Duệ co giật.
Thiên hạ Đệ nhất lâu, thật là chỗ nào cũng nhúng tay vào!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng,
truyện Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng,
đọc truyện Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng,
Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng full,
Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!