Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Càn Song Khôn Đối
Sau khi Tạ Liên trở về Thượng thiên đình, giấc ngủ của y thật sự không tốt. Cho dù Đế quân phê chuẩn cho y một toà Tiên Lạc cung, Tạ Liên vẫn khó có thể chìm vào giấc ngủ. Không biết lần thứ bao nhiêu bừng tỉnh từ trong mộng, y phát hiện chính mình kỳ thực cũng không ngủ được bao lâu.
Hơn nữa lại là một cơn ác mộng, may mà trong ngực có thứ gì đó khiến y tỉnh lại. Ngồi một lúc, Tạ Liên lấy một vật từ trong lồng ngực, mở bàn tay ra. Trong lòng bàn tay là hai viên xúc xắc, đúng là hai khối đem theo từ Cực Lạc phường. Một đầu ngón tay Tạ Liên lưu luyến vuốt ve cặp xúc xắc tinh xảo, mặt khác bắt đầu ngồi ngẩn người.
Tạ Liên không có lúc nào là không đem theo bên mình, cho dù là nhẫn kim cương hay là đôi xúc xắc. Hoa Thành đưa cho y vật gì, mỗi một thứ đều thực sự có giá trị. Ngẫm lại bản thân mình chỉ tặng cho hắn một nửa màn thầu ăn còn thừa, lại còn lấy oán trả ơn dẫn người đi đốt Cực Lạc phường của Hoa Thành.
Tạ Liên không phải người trầm mê vinh hoa phú quý, nếu không y cũng không làm thần tiên "lượm đồng nát" nhiều năm như vậy. Nhưng Tạ Liên vẫn không nhịn được xót xa nghĩ, nếu mình vẫn là Thái tử tám trăm năm trước thì tốt rồi... Y nhất định sẽ tặng Hoa Thành những thứ tốt nhất, sau đó xây một toà cung điện mới bồi thường cho đối phương. Mà bây giờ bản thân một nghèo hai trắng, cũng không biết nên biểu đạt lời xin lỗi như thế nào mới có thành ý.
Trong đầu lại cầm lòng chẳng đặng, mơ hồ hiện ra hình ảnh lửa đỏ rực cháy, thế nhưng thân ảnh hồng y vẫn vô cùng rõ ràng, ở trong biển lửa vẫn không nhúc nhích ngắm nhìn y. Hai người đã từng sít sao kề cạnh, xúc cảm giữa hai tay ấm lạnh, và cả hương vị nhẹ nhàng thanh nhã làm say lòng người, khiến Tạ Liên nhung nhớ...
Một lúc lâu sau, Tạ Liên thở dài, Cực Lạc phường của Tam Lang cháy sạch, không biết còn thừa lại bao nhiêu. Lần này cho dù chính mình đập nồi bán sắt cũng chưa biết có bồi thường nổi hay không. Mấy chục năm, mấy trăm năm... cùng lắm thì bồi thường cho Tam Lang cả đời.
Nhìn cặp xúc xắc trong chốc lát, hai tay Tạ Liên chắp lại thành hình chữ thập, nâng cặp xúc xắc trên tay rung một hồi, ném đến bên cạnh cái giường rắn chắc. Cặp xúc xắc lăn lông lốc vài vòng rồi nhanh chóng dừng lại.
Quả nhiên, vận khí Hoa Thành cho y mượn đã bị dùng hết. Lần ném này, trong lòng Tạ Liên muốn ra hai số sáu, nhưng xúc xắc rơi xuống đất, kết quả cũng chỉ được hai số một. Tạ Liên không nhịn được lắc đầu cười khẽ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang.
Đại môn Tiên Lạc cung đột nhiên rộng mở... Ở ngoài cổng không phải đường Thần Võ rộng lớn bằng phẳng của tiên kinh mà là một mảnh không khí hắc ám trầm lặng. Tạ Liên khoác ngoại bào đi đến cạnh cửa, y không giữ tiểu thần quan lại hầu hạ trong điện, chỉ có thể tự mình ra đóng.
Đang suy nghĩ chuyện gì xảy thì trong bóng tối bỗng nhiên có vô số ngân điệp lạnh thấu xương bay đến đập vào mặt. Tạ Liên ngẩng đầu, thuận tay nâng một con ngân điệp nhỏ, vẻ mặt còn có chút mờ mịt. Trận gió bươm bướm vừa mới thổi qua, tiểu ngân điệp đậu ở trước mặt Tạ Liên đập cánh vài cái, tựa hồ như đang nhìn y, hiện tại vẫn còn đậu trên lòng bàn tay Tạ Liên, khoan khoái vỗ cánh không chịu bay đi.
Cổ tay còn lại của Tạ Liên bỗng nhiên bị siết chặt, đúng là có người nắm lấy tay y, dùng sức kéo mạnh. Cả người y bị kéo, chìm vào một mảnh tối đen. Mặc dù cả người đang ở trong tối nhưng y không có một chút bất an hay cảnh giác. Bóng tối cùng hương hoa quen thuộc, giống như một tầng phong ấn dịu dàng, chẳng những không chút nguy hiểm, ngược lại khiến người an tâm một cách khó hiểu.
Tạ Liên thốt lên: "Tam Lang..."
Thời điểm tiếng "Tam Lang" bật ra, trong lòng Tạ Liên âm ỷ có chút vui vẻ. Nghĩ lại, bản thân mới đây vừa dẫn người đốt trụi Cực Lạc phường không lâu, cũng trốn ra khỏi Quỷ Thị, không phải Hoa Thành càng có khả năng đến tìm y hỏi tội vấn trách, đòi nợ tính sổ sao?
Hoa Thành bên này, thời điểm hắn tặng xúc xắc cho Thái tử điện hạ đã âm thầm thi triển thuật pháp lên đó. Đơn giản mà nói, thuật pháp này gọi là là rút ngàn dặm đất. Nhưng lúc thực hiện thuật pháp cũng cần điều kiện, tương đối hiếm lạ phức tạp, chỉ có hiệu lực đối với Tạ Liên, mỗi khi Tạ Liên muốn gặp hắn mới khởi động được.
Tác dụng chính là đưa Tạ Liên thẳng đến chỗ Hoa Thành, hoặc mở ra trước mặt Hoa Thành một đường truyền tống thông đến trước cửa lớn điện Thái tử. Đương nhiên cái này cũng cần phải ở gần nhau, có mắt trận rút ngàn dặm đất mới dùng được. Bởi đây chính là vụиɠ ŧяộʍ mà làm, trước đó Hoa Thành cũng không nói cho Thái tử điện hạ biết.
Kỳ thật, lúc đưa nhẫn tro cốt cho Tạ Liên, Hoa Thành cũng hạ thuật pháp trên mặt nhẫn. Cái điều kiện để thực thi càng thêm dứt khoát quyết liệt, mỗi khi tính mạng Tạ Liên bị uy hiếp, nhẫn tro cốt sẽ hoá ra kết giới bảo vệ Tạ Liên, khác với bản tôn của Hoa Thành, hắn sẽ thay Tạ Liên "tan xương nát thịt".
Mới vừa rồi Hoa Thành đang ở Quỷ Thị vẫn còn nghĩ đến Thái tử điện hạ, bỗng nhiên trước mặt mở ra một cánh cửa. Hoa Thành lập tức nghĩ tới thuật pháp đã hạ lên xúc xắc, trước kia thuật pháp này cũng âm soa dương thác (*) khởi động một lần. Chính là lần đó ở Hắc Thuỷ quỷ vực lén quay về Thượng thiên đình, lần đó bọn họ đáng nhẽ phải không từ mà biệt, lặng lẽ rời khỏi Quỷ Thị.
(*) âm soa dương thác (hay âm kém dương sai - 阴差阳错): lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người
Không biết tại sao điện hạ lại trở về nơi này của hắn, còn nhào đến giang rộng tay ôm lấy hắn. Đến giờ Hoa Thành vẫn không quên được xúc cảm dịu dàng khi ấy, được điện hạ ôm lấy thật thoải mái, khiến người ta an lòng lại không nỡ buông tay. Rảo bước tiến đến cánh cửa đột nhiên xuất hiện không chút sợ hãi, Hoa Thành thả tử linh điệp dò đường, dĩ nhiên là đường thông lên thiên đình.
Ở trong đó có một chú ngân điệp nhỏ, sau khi xác định được bóng dáng Tạ Liên, bước chân Hoa Thành nhanh hơn, một phát bắt được Thái tử điện hạ, kéo y ra ngoài. Hai người một trước một sau đi trong bóng đêm thật lâu, cổ tay Tạ Liên vẫn đang bị Hoa Thành nắm lấy, y càng nghĩ càng day dứt, càng nghĩ càng hổ thẹn, không nhịn được nói: "... Tam Lang, thật xin lỗi."
Hoa Thành nghe thấy, dưới chân ngừng một chút, hỏi: "Ca ca vì sao phải nói lời xin lỗi?"Tạ Liên cũng dừng bước, thấp giọng đáp: "Ta đến Quỷ Thị, ban đầu là vì tra xét việc Địa Sư mất tích, trước đó không nói thật với đệ. Đệ thịnh tình khoản đãi, ta lại đốt mất Cực Lạc phường của đệ, lòng ta đúng là rất áy náy."
Hoa Thành nói: "Chuyện kia ca ca không cần để ý, thiêu rụi còn có thể xây lại được."
Tạ Liên thành khẩn nói: "Tam Lang... vậy lúc đệ sửa lại Cực Lạc phường, ta khuân gạch cho đệ."Hoa Thành khẽ cười: "Khuân gạch thì không cần, ca ca ngồi nhìn cũng đã rất tốt rồi."Đối với sự hào phóng của Hoa Thành, Tạ Liên không còn mặt mũi nào mà chống đỡ, y lại hổ thẹn cúi đầu.
Đi tiếp một đoạn nữa, Tạ Liên ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy ta ném xúc xắc được hai điểm, có phải chỉ cần ném được hai điểm thì có thể nhìn thấy đệ?"
Tạ Liên hoàn toàn không chú ý đến lời nói của chính mình... vô thức đã bộc lộ điều gì.⸻ Ca ca đúng là... luyến tiếc Tam Lang như vậy sao?
Hoa Thành trả lời: "Không phải. Nếu huynh muốn gặp ta, cho dù huynh ném được bao nhiêu điểm, huynh đều có thể nhìn thấy ta."
Nghe vậy, cổ họng Tạ Liên khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt hai má ửng hồng, cũng may xung quanh tối đen, đối phương sẽ không nhìn thấy cái gì. Nhưng Hoa Thành vẫn chú ý đến, hương trà vây quanh y có hơi dày đặc thêm một chút.
Tạ Liên nói lảng sang chuyện khác: "Chúng ta đi đâu bây giờ?"
Hoa Thành hỏi: "Ca ca muốn đi nơi nào?"
Tạ Liên đáp: "Vậy chúng ta quay về Bồ Tề quán xem đi, lần trước ta đã hứa phải làm cơm cho đệ ăn."
Hoa Thành nói tiếp: "Được."
Chốc lát, hai người trở lại Bồ Tề quán đã lâu không về. Bỗng nhiên, Tạ Liên xúc động giằng lại, Hoa Thành đành phải buông tay, y nói với hắn: "Tam Lang, ta... ta có chuyện muốn nói với đệ."
Hoa Thành quay đầu lại, giật mình mở to mắt: "Ca ca, huynh nói đi."
Y muốn truyền đạt cho đối phương hiểu rõ loại tâm tình đột nhiên xuất hiện, nhưng nội dung trong đó lại khiến cho Tạ Liên khó có thể mở miệng, vẻ mặt gian nan do dự một lúc lâu. Hoa Thành vẫn một mực lẳng lặng chờ y.
Cuối cùng, Tạ Liên từ từ mở miệng: "Đệ xem chúng ta thân thiết như vậy, ta cảm thấy gạt đệ không tốt lắm... Thật ra, ta là Địa Khôn..."
Vẻ mặt Hoa Thành không có chút kinh ngạc, hắn chậm rãi nói: "Ca ca, huynh hy vọng ta... giữ khoảng cách với huynh sao?"
Tạ Liên nắm chặt cổ tay áo Hoa Thành, mãnh liệt lắc đầu, cuống quýt giải thích: "Không phải! Đệ đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn giấu diếm đệ... Đệ không cần sợ ta mê hoặc đệ, bằng hữu tặng ta thanh tâm đan, ta sẽ dùng đúng hạn... Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến đệ!"
Hoa Thành không khỏi ngây dại, hắn nhìn chằm chằm Thái tử điện hạ, nháy mắt thất thần.
Tạ Liên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cho nên... chúng ta có thể vẫn giống như trước kia được không?"
Lúc này Hoa Thành rất muốn ôm Thái tử điện hạ vào trong lòng, nhưng hắn biết bản thân không có tư cách này. Thế nhưng lời Tạ Liên nói vừa rồi khiến hắn sinh ra một loại ảo giác. Giống như Thái tử điện hạ cùng với hắn lưỡng tình tương duyệt, để ý đến cảm thụ của hắn, không muốn để hắn đi...
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Càn Song Khôn Đối, truyện Càn Song Khôn Đối, đọc truyện Càn Song Khôn Đối, Càn Song Khôn Đối full, Càn Song Khôn Đối chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!