Cầm Đế

Chương 602: Trở về Cầm Thành (phần3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế

“A?”

Hải Dương khiếp sợ còn hơn cả Diệp Âm Trúc tưởng tượng. Khuôn mặt mỹ lệ ôn nhu thoáng chút không còn huyết sắc, cả thân thể mềm mại cũng không kìm được run rẩy kịch liệt,

”Chàng, chàng nói sao? Chàng thích Tô Lạp ư?”

Diệp Âm Trúc trầm mặc gật đầu, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón bão tố, cúi đầu khẽ đáp:

”Là ta có lỗi với nàng.”

Hải Dương run giọng hỏi:

”Âm Trúc, sao chàng lại có thể….., ta…ta có điểm nào không tốt chứ? Chẳng lẽ trong lòng chàng ta còn thua cả một nam nhân? Ta biết Tô Lạp đối với chàng rất tốt nhưng các người sao lại có thể như ….”

“A!!”

Diệp Âm Trúc dở khóc dở cười nhìn Hải Dương, bởi quá lo âu nên bây giờ hắn mới phát hiện ra mình chưa nói rõ mọi chuyện cho Hải Dương biết,

”Không, không phải như nàng nghĩ đâu. Hải Dương, ta sao lại có thể thích nam nhân được chứ, thật ra Tô Lạp chính là một nữ nhân.”

“Tô Lạp là nữ nhân??”

Ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc, Hải Dương thì thào trong miệng mình. Tuy trong lòng vẫn còn rối bời nhưng so với lúc trước nàng bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao hắn vẫn thích nữ nhân chứ không phải là một tên biến thái.

“Vậy ra khi ở học viện chàng với nàng ta ở chung 1 chỗ, các người…. Hoá ra chàng không chấp nhận tình cảm của ta là vì Tô Lạp ư? Sao chàng lại giấu không cho ta biết sớm? Tại sao lại muốn lừa dối ta chứ?”

Hải Dương nhìn chằm chằm Diệp Âm Trúc, đôi mắt tuyệt đẹp ánh lên vẻ cổ quái. Trước giờ nàng rất ôn nhu, có thể nói là vì Diệp Âm Trúc, nhưng Hải Dương tuyệt đối không phải là 1 người nhu nhược. Ngược lại, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn, hơn mười năm chịu đựng ánh mắt tò mò của thiên hạ về dung nhan bị huỷ hoại của mình đã làm nên tính cách trong cứng ngoài mềm của nàng.

“Không, Hải Dương, ta không hề lừa dối nàng”.

Nhìn vẻ mặt đang dần kích động của Hải Dương, Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên, tiến đến trước mặt nàng,

”Hãy nghe ta giải thích. Nếu nàng muốn ta chết thì cũng hãy để ta giải bày ngọn ngành cho nàng hiểu đã”.

Diệp Âm Trúc chợt thấy lòng mình nhói đau, hắn cũng không rõ là vì Tô Lạp hay do Hải Dương. Cảm giác đau đớn buốt giá trong trong lòng này là lần đầu tiên hắn trải nghiệm. Hắn nhận ra 1 điều, đối mặt với mười vạn đại quân của Phật La quốc cũng không bằng chịu đựng 1 cái nhìn của Hải Dương lúc này.

“Chàng nói đi”.

Hải Dương nhìn thẳng vào nam tử đang đứng trước mặt mình, bão tố trong lòng nàng chợt lặng đi vài phần. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc là có những chuyện gì xảy ra. Từ chổ sâu nhất trong tim mình, nàng tuyệt đối cũng không muốn tin rằng Diệp Âm Trúc đã lừa dối mình.

“Năm ta mười sáu tuổi, rời khỏi Bích Không Hải đến học viện nhập học khi đó ta mang theo cổ cầm và phong thư gửi cho Ny Na nãi nãi của Tần gia gia. Khi đi ngang qua 1 toà thành nhỏ, lần đầu tiên ta gặp Tô Lạp …”

Không dấu giếm điều gì, Diệp Âm Trúc đem mọi chuyện từ lúc Tô Lạp trộm đi giới chỉ của hắn, rồi quan hệ phát sinh giữa hai người ra sao. Kể cả chuyện Thất quốc thất long bài vị chiến gặp phải Hắc Phượng Hoàng. Rồi chuyện Tô Lạp lấy thân mình chắn đường tấn công của Bích Ngọc Ma Long, rồi chuyện Ngân Long công chúa Ly Sát dùng Đại tịnh hoá thuật làm lộ ra chân tướng của Tô Lạp, nhất nhất thuật lại cho Hải Dương nghe. Chỉ có chuyện đoạt lấy hồng hoàn của Tô Lạp là ngại ngần không dám nói ra, chỉ mập mờ qua loa cho qua chuyện.

Hải Dương vẫn im lặng lắng nghe, đoạn đầu thần sắc nàng vẫn có chút kích động nhưng dần dần theo câu chuyện của Diệp Âm Trúc, nỗi khó chịu cũng tan đi. Gặp khúc bi thương, tâm tình của nàng cũng hoà theo lời kể của Diệp Âm Trúc. Khi đến đoạn Diệp Âm Trúc phát hiện ra Tô Lạp là nữ nhi thì tình cảm của nàng cũng đã thay đổi. Nước mắt của Hải Dương ngừng rơi, khuôn mặt của nàng đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

Nếu Hải Dương nổi giận, chửi mắng có lẽ Diệp Âm Trúc cảm thấy lòng mình nhẹ đi 1 chút. Cứ nhìn nàng lặng im như tượng đá, lòng hắn càng thêm chua xót. Câu chuyện chấm dứt cả căn phòng trở nên tĩnh lặng. Diệp Âm Trúc giống như đứa nhỏ phạm lỗi, chỉ biết cúi đầu nín thinh bên cạnh Hải Dương, chờ nàng phán quyết.

Hải Dương như đang cân nhắc điều gì, nhãn tình đầy phức tạp, phải 1 lúc lâu sau, môi đào mới hé mở,

”Ta vẫn tưởng rằng, từ nhỏ mình đã bị huỷ dung nhan, là nữ nhân đau khổ nhất trên cõi đời này nhưng là so sánh với nàng ta, ta thấy mình vẫn còn quá hạnh phúc. Chắc Tô Lạp vô cùng đau khổ, có lẽ những lúc sống chung với chàng là những giây phút hạnh phúc nhất đời của nàng.”

Diệp Âm Trúc thuỷ chung vẫn không thốt lên tiếng nào, bởi vì hắn không biết mình phải nói cái gì, sợ làm Hải Dương xúc động.

Nhìn bộ dạng đau khổ của Diệp Âm Trúc, Hải Dương không biết mình nên cười hay nên khóc. Nàng vẫn biết rằng trong tim Diệp Âm Trúc vẫn có nàng, nếu không bây giờ hắn cũng không cần lo lắng đến vậy.

- Âm Trúc, chàng còn nhớ ta đã nói, Hải Dương là của Diệp Âm Trúc hay không?

Diệp Âm Trúc ngơ ngác gật đầu.

Hải Dương khẽ thở dài:

”Hải Dương là của Diệp Âm Trúc, khi ta đã hạ quyết tâm thì vĩnh viễn không thay đổi. Ta còn nói với chàng, bất luận là chàng có đồng ý hay không thì trái tim của ta cả đời này đều thuộc về chàng. Ta sẽ không làm chàng khó xử, Âm Trúc, ta chỉ mong được nhìn thấy chàng vui sướng”.

Hải Dương nói rất bình thản nhưng trong lời nói của nàng ẩn chứa biết bao là cảm tình. Một cỗ nhiệt huyết dâng tràn trong huyết quản của Diệp Âm Trúc, trong lòng hắn cuộn lên như sóng dậy, nàng sẽ bỏ ta, sẽ bỏ ta đi mất thôi.

Như một phản ứng của bản năng, Diệp Âm Trúc vươn tay ra ôm gọn Hải Dương vào lòng, ghì sát thân hình mềm mại ấy vào người mình. Thân thể của Hải Dương rất mềm mại tựa như tên của nàng vậy, như những con nước nhấp nhô khi biển lặng. Từ trước đến nay, Diệp Âm Trúc khi gặp nàng đều rất ưu nhã, bất ngờ bản tính cuồng dã bộc lộ làm nàng không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời có chút ngốc trệ.

“Không, ta sẽ không để nàng đi. Hải Dương ta biết ta sai rồi, ta cũng biết là mình rất ích kỉ, nhưng cái cảm giác tim xẻ làm đôi này quả thật làm ta rất đau khổ, Hải Dương, nàng đừng bỏ ta”.

Có lẽ do Tô Lạp đã đưa hắn vào đời, biến hắn thành 1 nam nhân đích thực nên trong lòng Âm Trúc có thể nhận thức rõ ràng được tình cảm của mình. Tình cảm dồn nén trong tận đáy lòng của Diệp Âm Trúc như ngọn hoả diệm sơn bùng nổ không những thiêu đốt thân thể mềm mại thơm tho của Hải Dương mà còn nung chảy linh hồn của nàng.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của An Nhã từ bên ngoài truyền đến,

“Hải Dương, Âm Trúc đã tỉnh chưa?”

Vừa nói, cửa vừa được đẩy ra, An Nhã vội vã bước vào.

Với thực lực của Diệp Âm Trúc thì có thể dễ dàng phát hiện An Nhã đang đến nhưng trong lúc tình cảm đang sôi trào trong lòng thì lực cảm giác không hơn được người bình thường là mấy.

“Ai da….”

Nhìn hai người đang ghì chặt lấy nhau, An Nhã nhất thời có chút sửng sốt. Đôi mắt to xinh đẹp khẽ chớp,

”Xin lỗi, thật là có lỗi quá…”

Hải Dương như bị điện giật lập tức vùng mạnh thoát ra khỏi lòng của Diệp Âm Trúc lúc này cũng đang sửng sốt không kém, khuôn mặt mỹ lệ chợt ửng đỏ như ráng hồng.

“An Nhã tỷ tỷ….”

Diệp Âm Trúc xấu hổ lắp bắp thốt lên.

“Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta chưa thấy cái gì hết á”

An Nhã cười khanh khách rồi xoay lưng chạy vụt ra ngoài.

Hải Dương quay đầu lại nhìn Diệp Âm Trúc đang xấu hổ, khuôn mặt của nàng cũng đỏ hồng trông vô cùng đáng yêu. Bậm môi dùng sức đấm lia lịa vào ngực Diệp Âm Trúc,

”Tại chàng, tất cả đều tại chàng. Để cho An Nhã tỷ tỷ thấy được, ta còn mặt mũi nào mà gặp tỷ ấy cơ chứ?”

Vẻ xấu hổ trên mặt Diệp Âm Trúc chợt biến mất, mặc cho Hải Dương la hoảng, lại một lần nữa siết chặt nàng vào lồng ngực rắn chắc của mình,

”Đừng đi, Hải Dương, nàng hứa với ta đi? Đừng đi nhé. Nàng muốn trừng phạt ta kiểu gì, ta cũng chịu miễn là nàng đừng rời khỏi ta là được”.

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Diệp Âm Trúc, Hải Dương bật cười dụi mặt vào sâu trong lòng hắn,

”Đồ ngốc, ta có nói là muốn ra đi bao giờ?”

“Thật ư? Thật là quá tốt”.

Càng vui sướng Diệp Âm Trúc càng siết chặt vòng tay của mình, nhưng là lúc này cơ thể của hắn cũng bắt đầu có một vài phản ứng như một người đàn ông chân chính. Ôm thân thể mềm mại như nhung của Hải Dương và của Tô Lạp là 2 loại cảm giác khác nhau hoàn toàn nhưng không thể phủ nhận rằng cả 2 loại cảm giác đó đều khiến cho Diệp Âm Trúc mê say tột độ.

Hai người cứ đắm chìm trong cơn lốc của cảm xúc và đam mê, mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, với họ thời gian không là gì cả.

“Âm Trúc, chàng định sắp xếp ta và Tô Lạp như thế nào đây?”

Hải Dương nhẹ giọng hỏi. Mặc dù nàng không hề muốn phá vỡ cái cảm giác ngọt ngào này 1 chút nào, nhưng có chuyện thì phải giải quyết.

Diệp Âm Trúc buột miệng nói thật:

”Ta cũng chẳng biết thế nào nữa”.

“Đồ quỷ tham lam, chàng định thích 1 lúc cả 2 người sao?”

Hải Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc, hắn vừa mới bình tĩnh được 1 chút nay lại giật mình âu lo nhưng Diệp Âm Trúc vẫn dũng cảm gật đầu.

“Được rồi, chuyện này ta mặc cho chàng xử trí. Chỉ cần Tô Lạp nguyện ý, ta cũng chẳng hẹp hòi, cùng nàng làm Nga Hoàng Nữ Anh (ND: cùng thờ 1 chồng) chung sống với nhau. Không thể để chàng hắt hủi nàng ấy được, ta hy vọng không phải chứng kiến chàng đau khổ, cũng không muốn Tô Lạp đã chịu nhiều cay đắng từ tấm bé phải chịu thêm nỗi bi ai này, mà bảo ta rời xa chàng, ta cũng không làm được. Chọn người này sẽ làm tổn thương người kia, chàng bây giờ chỉ có 2 lựa chọn, hoặc có được cả 2 người hoặc sẽ không có ai cả.”

“Ta muốn, ta muốn…”

Diệp Âm Trúc cơ hồ trả lời ngay tức khắc. Lời nói vừa ra khỏi miệng, nhìn thấy Hải Dương khẽ bật cười nhất thời xấu hổ không nói thành lời.

- Âm Trúc, ta nguyện ý cùng Tô Lạp chung 1 chồng, nhưng không thể hơn được nữa. Nếu không ta sợ ngay cả ta cũng không còn chỗ đứng trong lòng chàng nữa. Nếu ngày đó xảy ra, ta cũng chỉ có thể im lặng ra đi, âm thầm quan sát cuộc sống của chàng trong bóng tối mà thôi.

“Không, sẽ không có chuyện đó đâu. Có được các nàng ta còn mơ tưởng đến chuyện gì nữa chứ?”

Diệp Âm Trúc ôm chặt lấy Hải Dương,

“Chỉ là làm khổ cho các nàng quá thôi”

- Chỉ cần có được hạnh phúc thì không có gì khổ sở cả. Âm Trúc, chàng biết không, khi ta nghe xong chuyện của chàng và Tô Lạp, ta thật sự muốn ra đi. Ta thừa nhận rằng ta yêu chàng nhiều hơn là Tô Lạp, nhưng ta cũng cảm giác được rằng chàng yêu Tô Lạp nhiều hơn ta.

“Ta…”

Diệp Âm Trúc vừa định giải thích, đã bị Hải Dương lấy tay bịt miệng hắn lại.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top