Cầm Đế

Chương 6: Âm nhận ( phần 1 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế

Tinh thần hệ ma pháp so với các chủng loại ma pháp khác có sự khác biệt . Đầu tiên phải tự mình tu luyện tinh thần lực đến mức cường đại , sau đó mới thông qua các thủ pháp đặc thù thi triển ra , ảnh hưởng đến tinh thần của đối thủ . Nếu nói nguyên tố ma pháp phá hủy thân thể đối thủ thì tinh thần lực ma pháp lại phá hủy linh hồn đối thủ .

Đạn cầm là một phương pháp rèn luyện tinh thần lực , thông qua tiếng đàn có thể phóng thích tinh thần lực của bản thân . Do các cầm khúc không giống nhau nên đặc tính sinh ra cũng không giống nhau , tinh thần ba động có thể công kích , cũng có thể phụ trợ . Đây chính là sự ảo diệu của cầm ma pháp .

Tại một nơi yên tĩnh trong rừng trúc , những âm thanh du dương của tiếng đàn không ngừng vang lên . Chúng đều xuất phát từ cậu bé sáu tuổi Diệp Âm Trúc . Ngoại trừ lúc tu luyện đấu khí , xích tử cầm tâm đã giúp Âm Trúc chuyên tâm đạn cầm , không vướng bận tạp niệm gì . ‘ Lục thủy ‘ cầm khúc cứ lặp đi lặp lại , thời gian cứ thế trôi qua , tựa hồ đối với đối với Âm Trúc không có ảnh hưởng , nó vẫn cứ đắm chìm trong sự ảo diệu của cầm khúc .

Chim chóc cùng các loại động vật nhỏ trong rừng đã bị cầm khúc thu hút , thi nhau hội tụ về đây , say mê nghe Diệp Âm Trúc tấu cầm .

“ Ý , ngươi là ai ? “ . Tần Thương vừa đi tìm vật thực trở về , khi quay lại trúc ốc đã ngạc nhiên kinh hô một tiếng .

Tiếng đàn cũng dừng lại , Âm Trúc tò mò nhìn theo hướng Tần Thương đang nhìn . Cách Âm Trúc năm thước không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam hài đang si mê nghe nó tấu cầm . Nam hài này có lẽ cũng trạc tuổi Âm Trúc , tuy không tuấn tú bằng Âm Trúc nhưng vẻ mặt lại khiến cho người ta cảm giác cương nghị , nó mới chỉ là một đứa nhỏ mà thôi a ! … Khiến người khác kinh ngạc nhất chính là nó có một mái tóc màu tím , quả là phi thường hiếm thấy trong loài người .

Nghe thanh âm của Tần Thương , nam hài giật mình tỉnh lại , ánh mắt vốn ngây dại vì tiếng đàn chợt toát ra tia địch ý mãnh liệt . Nó nắm chặt hai tay như sẵn sàng chiến đấu với Tần Thương, không nói một lời nào .

Âm Trúc hưng phấn chạy lại chỗ Tần Thương , nhận lấy phần trúc miệt rồi hí hửng khoe : “ Tần gia gia , người xem , tiếng đàn của ta đã đưa tới được một người rồi “ . Vừa nói , nó vừa bẻ một đoạn trúc miệt , chạy lại đưa tới cho nam hài mới xuất hiện : “ Ngươi hảo . Mời ngươi dùng thử thứ này xem “ .

Tử phát nam hài chuyển ánh mắt từ Tần Thương sang Diệp Âm Trúc , khuôn mặt trở nên tươi cười , hai bàn tay đang nắm chặt chậm rãi buông lỏng , đưa ra đón nhận món quà của Diệp Âm Trúc . Nó gật đầu với Diệp Âm Trúc rồi không đợi Tần THương đặt câu hỏi đã xoay người bỏ chạy thục mạng vào rừng trúc , trong chớp mắt đã biến mất .

Nhìn bong dáng của nam hài biến mắt , Tần Thương không khỏi nhíu mày , chẳng lẽ mê tung trận của trúc tông đã mất đi hiệu lực rồi sao ? Nhìn thái độ của nam hài đó đối với mình tựa hồ có địch ý , nhưng nó đối với lại Âm Trúc rất thân thiện ? Chẳng lẽ nó thật sự bị tiếng đàn của Diệp Âm Trúc hấp dẫn mà tới ? Tần Thương thân là một ma pháp sư , không có khả năng truy tung , đành buông xuôi để nam hài đó đi .

Ban ngày đạn cầm , ban đêm lại được Tần Thương dùng tiếng đàn giúp tu luyện đấu khí , đây chính là cuộc sống của Diệp Âm Trúc , Tuy nhiên sự xuất hiện của tử phát nam hài đã làm cho cuộc sống đơn giản của nó có thêm vài phần sắc thái . Mỗi buổi sáng , khi Diệp Âm Trúc bắt đầu đạn cầm cũng là lúc tử phát nam hài lặng lẽ xuất hiện , lẳng lặng nghe tiếng đàn của nó . Có một thính giả nhiệt tình như vậy khiến cho quá trình tu luyện của Âm Trúc bớt cô tịch .

Kể từ lần đầu tử phát nam hài xuất hiện , Diệp Âm Trúc phát hiện ‘hắn’ chưa bao giờ nói với ai bất cứ câu gì . Khi chỉ có một mình với Diệp Âm Trúc , thấn sắc ‘hắn’ rất bình tĩnh , chăm chú lắng nghe nó tấu đàn nhưng khi Tần Thương hoặc cha mẹ , ông nội Âm Trúc xuất hiện , ‘hắn’ lại lập tức rời đi . ( ‘ hắn ‘ là cách gọi riêng của Âm Trúc với nam hài )

Diệp Trọng từng lặng lẽ đi theo tử phát nam hài , muốn tìm hiểu nó đâu mà tới nhưng chỉ phát hiên nam hài này cũng sống trong bích không hải , khoảng cách từ chỗ đó đến chỗ Âm Trúc tu luyện không quá hai ngàn thước . Điều đáng nói là đã lâu không có người nào sống tại bích không hải , vậy mà tự nhiên lại xuất hiện một nam hài , chẳng lẽ nó từ thực vật tiến hóa thành ?

Dù sao tử phát nam hài hoàn toàn không nói chuyện với Diệp Âm Trúc , tự nhiên cũng không ảnh hưởng tới việc Âm Trúc tu luyện xích tử cầm tâm , cho nên Tần Thương cùng người nhà Âm Trúc miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của nó .

Những lúc Âm Trúc rỗi rãi thì thường xuyên nói chuyện cùng ‘hắn‘ , lại đưa quần áo của mình cho ‘hắn’ , chia sẻ vật thực hàng ngày . Tử phát nam hài chỉ yên lặng tiếp nhận , vẫn như trước không nói một lời , chỉ là ánh mắt nó nhìn Âm Trúc càng lúc càng nhu hòa .

Xuân khứ thu lai, trong chớp mắt mười năm đã đi qua . Tuấn tú tiểu hài đã phát triển thành tuấn tú thanh niên . Tướng mạo của Âm Trúc hiện nay giống Diệp Trọng sáu phần , lại kế thừa thêm vẻ đẹp của mẫu thân , mười sáu tuổi đã cao một thước tám , vẻ mặt anh tuấn , mái tóc đen nhánh để xõa tự nhiên , dáng điệu càng thêm tiêu sái trong bộ bạch bào .

“ Tiểu tử , tiểu tử , ngươi đâu rồi ? “ . Diệp Âm Trúc tiến tới khu rừng , không ngớt hô vang . Thanh âm rất dễ nghe , vang vọng trong rừng trúc , tựa như tiếng đàn phiêu dật . Âm Trúc gọi cả nửa ngày cũng không có ai trả lời , không nhịn được phải dừng bước bộ , thì thào tự nói : “ Tiểu tử đi đâu vậy nhỉ ? Tự nhiên lại chẳng thấy bóng dáng đâu ? “ .

Ánh mắt lóe lên như vừa nghĩ ra được điều gì , trên mặt hắn toát ra vẻ tươi cười : “ Có cách rồi “ . Vừa nói , hắn vừa ngồi xuống , khoanh chân trên mặt đất , ngón giữa của tả thủ chợt lóe ngân quang . Một cổ cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn , thân đàn làm bằng tùng cổ , hoàng sắc , hai đầu cong cong , chân đàn màu đỏ , do mã não chế , bảy dây đàn lóe lên ngân quang yếu ớt .

Diệp Âm Trúc nhìn cây cổ cầm với ánh mắt nhu hòa mang vài phần mê luyến . “ Với ‘dương quan tam điệp’ khúc , ta không tin ngươi không ra “ . Bát chỉ vừa tiếp xúc dây đàn , Diệp Âm Trúc dường như đã hoàn toàn hòa nhập với cây đàn . Đây là một khúc biệt ly , âm thanh ai oán triền miên từ cây cổ cầm không ngừng phát ra . Quang mang đỏ sậm theo tiết tấu của cầm khúc từ từ khuếch tán , tạo thành một quả cầu bao bọc lấy cơ thể Âm Trúc

cùng cây cổ cầm . Âm ba theo tứ hướng truyền đi , thu hút tất cả các loại động vật cùng phi điểu trong bích không hải . Trong chốc lát , các loại động vật đã tạo thành một vòng tròn bao quanh Diệp Âm Trúc , thần thái si mê thưởng thức tiếng đàn .

‘Dương quan tam điệp’ là một cầm khúc được xướng ba lần , tràn ngập nỗi niềm đau buồn khi chia tay bằng hữu . Tiếng đàn đang thể hiện tâm tình Diệp Âm Trúc , các hình ảnh trong mười sáu năm sống tại bích không hải không ngừng truyền đến , dồn dập như những con sóng , khiến hắn không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng , nước mắt chợt ứa ra .

Cầm khúc đã kết thúc mà không gian vẫn còn trong trạng thái im lặng , không một tiếng động . Tất cả các sinh vật như đắm chìm vào dư âm của tiếng đàn . Diệp Âm Trúc hai tay án huyền , thu lại cây cổ cầm , có chút bi thương nói : “ Xin lỗi bạn , ta phải đi rồi , bất quá ta sẽ nhanh chóng quay trở về với ngươi . Ta cũng không muốn đi đâu , nhưng hai vị gia gia đều nói ta phải đi ra ngoài để tiếp cận với thế giới bên ngoài . Cầm khúc này dùng để cáo biệt ngươi “ .

Một thân ảnh cao lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Diệp Âm Trúc , nghe Âm Trúc nói , mặt hắn không khỏi biến sắc , hữu thủ vô thức đặt lên vai Âm Trúc .

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top