Cầm Đế

Chương 550: Hư vô chi nhận (Phần 2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế

Bích Ti và Tử Trúc thần châm bên trong ẩn chứa tánh mạng khí tức quả thật rất lớn, dưới tác dụng của tánh mạng khí tức nhu hòa, độc tố trong cơ thể Tô Lạp quả nhiên bị Diệp Âm Trúc từ từ thúc ép ra ngoài, dần dần, trên mặt ‘hắn’ màu xám tan dần đi, hơi thở cũng trở nên rõ ràng hơn, theo cánh tay, độc huyết đã chảy ra hơn nửa bồn.

Diệp Âm Trúc thầm thở phào nhẹ nhỏm, cứ tiếp tục như vậy, mặc dù độc huyết chảy ra khiến cho Tô Lạp mất máu không ít, nhưng chỉ cần điều dưỡng một khoảng thời gian nhất định là có thể hồi phục trở lại. Nghĩ vậy, hắn không nhịn được thầm thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng đối Bích Ti và Tử Trúc thần châm trong chứa tánh mạng khí tức thực lòng biết ơn. ‘Tô Lạp, ngươi không thể có việc gì, yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu giúp ngươi quay trở lại’.

Thời gian nửa giờ trôi qua, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc vô hình chung cũng hồi phục được một chút, đây là công lao của Thần Nguyên Ma Pháp Bào, tự nó vận hành đưa ma pháp nguyên tố trong không gian vào trong cơ thể, giúp cho Diệp Âm Trúc khi bị tiêu hao năng lực không cần tu luyện vẫn có thể từ từ hồi phục, vì thế đấu khí bị tiêu hao trong lúc trị liệu, hắn không cần để ý đến.

Sau khi độc huyết chảy ra đủ hơn phân nửa bồn, cuối cùng xuất hiện máu đỏ tươi, màu đen trên cánh tay Tô Lạp tất cả cũng dần biến mất. Diệp Âm Trúc lại dùng Bích Ti và Tử Trúc thần châm trong chứa tánh mạng khí tức cẩn thận nhè nhẹ rót vào thân thể Tô Lạp làm sạch lần sau cùng, lúc này mới từ từ nới lỏng Bích Ti, cũng rút lấy Tử Trúc thần châm ra.

Thở dài một hơi, Tô Lạp bây giờ cần thiết chính là nghỉ ngơi, với tình huống thân thể của ‘hắn’, ít nhất cũng mười ngày nửa tháng, toàn bộ năng lực mới có thể hồi phục lại hẳn.

Nhìn thấy Tô Lạp không có việc gì nữa, Diệp Âm Trúc nhất thời cảm giác được toàn thân một trận bủn rủn, lúc trước tại chiến trường trùng trùng sát sát mãnh liệt đã cực kỳ mệt nhọc, rốt cục lúc này cũng phát ra dấu hiệu. Hắn cũng vẫn là một con người không phải thần, lần này có thể thành công đánh chết ma pháp sư đối phương, thẳng thắn mà nói: Nhất định là có vài phần vận khí ở trong đó. Nếu như không phải chiến thuật quá kỳ dị, đối thủ chẳng thể đề phòng, với số lượng của Phật La đại quân và thực lực của những Long kỵ tướng này, chính mình và Tử cơ hồ không có khả năng xông tới giữa trận doanh ma pháp sư.

‘Ở đây nên làm cái gì bây giờ? Không có ma pháp sư, dưới sự chỉ huy của An Thiết Lạc Đế, ít nhất các chiến sĩ Mễ Lan chống đỡ ba ngày tuyệt không có vấn đề gì. Dù sao, trong thành mặc dù đại đa số là tân binh, nhưng hơn nữa bộ đội bổ cấp lương thảo cũng có hơn hai mươi vạn quân. Cho dù Phật La sử dụng chiến thuật biển người, cũng không phải dễ dàng phá tan được phòng tuyến. Huống chi, mỗi ngày qua, tình huống Phật La quân lại càng trở nên tồi tệ, bọn họ không có lương thực. Sau khi trãi qua cuộc chiến với cường độ cao, hàng loạt thể lực tiêu hao, không có lương thực như thế nào bổ sung cho lại sức đây? Cho dù giết tọa kỵ, khi toàn bộ cũng giết hết thì sao, bây giờ Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành cần phải làm chính là kiên quyết phòng thủ thành trì, kiên trì cho đến khi Phật La quân tự mình rút lui. Không có có ma pháp sư, cho dù đối phương có Long kỵ tướng, bên mình một phương cũng có các chiến sĩ Đông Long và Lợi Trảo Đức Lỗ Y, những Phật La quân đó cũng không phải dễ dàng đắc thủ được. Xem ra, mình cũng thật sự cần nghỉ ngơi một chút mới được’.

Lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị tiến vào trạng thái tu luyện để lấy lại một chút thể lực của mình thì: Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng đọng. Bởi vì, hắn phát hiện rõ ràng: Ngay trên cánh tay trái nhỏ của Tô Lạp, nơi miệng vết thương đã đọng lại trước đó, một cổ hắc khí đang bắt đầu lan tràn ra.

Độc! Độc chất Độc long!

Không, điều này sao có thể? Diệp Âm Trúc giống như lò xo từ trên mặt đất nhảy dựng lên, trước tiên dụng Bích Ti quấn chặc quanh cánh tay Tô Lạp, đồng thời Tử Trúc thần châm lại lần nữa châm xuống.

Tại sao lại như vậy? Vừa rồi rõ ràng mình đã đem tất cả độc tố thải ra a! Trong lòng Diệp Âm Trúc vừa mới yên ổn, lại đập dữ dội lên. Độc tố phát tác cũng khiến cho thân thể Tô Lạp trong trạng thái hôn mê một trận co giật, trong mí mắt toát ra vẻ thống khổ.

Chất độc của Bích Ngọc ma long, cho dù là cự long cũng bị làm cho run rẫy sợ hãi, há có thể dễ dàng giải trừ như vậy sao.

Bích Ngọc ma long này không có răng móng nhọn sắc, không có lực công kích và năng lực phòng ngự cường đại, có thể trở thành cửu cấp ma thú, được xưng là cấm kỵ chi long, chính bởi vì nó sở hữu chất kịch độc. Nếu chỉ dựa vào tánh mạng khí tức tống xuất độc là có thể hoàn toàn giải trừ độc tố, vậy, nó cũng không xứng xưng là độc long rồi.

Sắc mặt Diệp Âm Trúc trở nên rất khó coi, hắn biết, cùng một phương pháp không thể lại sử dụng lần nữa. Một là bởi vì hiệu quả không tốt, thứ nữa là trải qua lần giải độc trước, Tô Lạp đã bị mất một lượng lớn máu tươi, ‘hắn’ không có khả năng chịu đựng được lần thứ hai.

Làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ? Giờ phút này, Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn rối loạn tấc lòng.

Ngay lúc ấy, đột nhiên, một cổ ma pháp nồng nặc không rõ được chập chờn từ trên người Tô Lạp truyền đến, loại... ma pháp chấn động này khiến cho Diệp Âm Trúc có cảm giác rất thân thiết, mặc dù chấn động cũng không mạnh, nhưng nó cũng là một loại tồn tại đặc thù.

Quang mang chợt lóe, từ giữa ngực Tô Lạp bắn ra một đạo ngân quang, một con Ngân long dài chừng ba thước nhất thời xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc.

- Ba Ba. Nhìn thấy Diệp Âm Trúc, Ngân long ba thước ấy liền ngạc nhiên mừng rỡ kêu một tiếng, vẫy đôi cánh rồng dực còn chưa có thành thục, hướng về Diệp Âm Trúc vỗ đập bay lên.

Đột nhiên xuất hiện Ngân long này, đúng là Ngân Tệ lúc trước nhận chủ Tô Lạp. Bất quá, Ngân Tệ tựa hồ quên là nó đã không còn là Tiểu Ngân long như thưở ban đầu, trải qua một thời gian cùng một chỗ với Tô Lạp, thể trọng của nó tăng trưởng với tốc độ nhanh chóng đã đạt đến hàng trăm cân. Bất quá cũng may là Diệp Âm Trúc được nó gọi là ‘ba ba’ có thực lực siêu quần. Mặc dù bị dọa nhảy dựng lên, nhưng vẫn còn đỡ được thân thể Ngân Tệ béo lùn chắc nịch đó.

- Ngân Tệ, ngươi sao ra đây? Nhìn thấy Ngân Tệ, sắc mặt Diệp Âm Trúc thoáng rạng rỡ hơn một chút. Mặc dù Tô Lạp trên người độc chất như trước vẫn lan tràn, nhưng có Bích Ti và Tử Trúc thần châm ngăn cản, nhất thời trong chốc lát kịch độc này vẫn vô pháp lấy đi tánh mạng Tô Lạp.

Ngân Tệ quay đầu, bi thương nhìn thoáng qua Tô Lạp trên giường, bởi vì nó vẫn còn là ấu long, nói chuyện cũng chưa được lưu loát mạch lạc, đơn giản nói:

- Mụ Mụ bệnh àh, Ba Ba, cứu Mụ Mụ… Trước nay, Ngân Tệ đều vẫn gọi Tô Lạp là ‘Mụ Mụ’, Diệp Âm Trúc cũng từng nhiều lần bởi vì nó xưng hô như thế mà giễu cợt Tô Lạp, nhưng lúc này, nghe tiếng kêu gọi của Ngân Tệ, trong lòng hắn lại chỉ có bi thương.

- Là Ba Ba bất lực, cứu không được Mụ Mụ ngươi. Cảm giác thống khổ quanh quẩn trong lòng Diệp Âm Trúc, lúc này hắn quả thật đã nghĩ không ra biện pháp gì có thể cứu mạng Tô Lạp. Chất độc của Bích Ngọc ma long này đến tột cùng làm thế nào mới có thể giải trừ đây?

- Ba Ba ngốc. Tiểu Ngân Tệ từ trong lòng Diệp Âm Trúc mạnh mẽ nhảy ra ngoài, vỗ cánh hạ xuống trước giường, đôi mắt to sáng trong suốt nhìn Tô Lạp, thanh âm chú ngữ trầm thấp từ trong miệng nó vang lên.

Ngân Tệ một thân lân phiến màu bạc vốn rất là xinh đẹp, từ trong chú ngữ của nó, một vầng khí tức thần thánh tức thì xuất hiện, mặc dù cường độ ma pháp chỉ là đạt tới lục cấp, nhưng... chính khí tức thần thánh dày đặc ấy còn làm cho tiểu tử kia nhìn qua càng thêm đáng yêu.

- Quang Minh ma pháp? Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, ngạc nhiên mừng rỡ vội vàng tiến tới.

Một đạo quang mang xanh biếc từ trên móng vuốt nhỏ bé của Ngân Tệ bắn ra, trực tiếp hạ xuống trên người Tô Lạp, Ngân long tộc... am hiểu nhất là Quang Minh ma pháp nhất thời tẩy lễ thân thể Tô Lạp, dưới hiệu quả của Quang Minh ma pháp, Tô Lạp thần sắc trên mặt vốn thống khổ nhất thời thư giãn vài phần, màu đen trên cánh tay tựa hồ cũng nhạt một chút.

- Đúng a! Diệp Âm Trúc vỗ mạnh tay vào đầu, Quang Minh ma pháp được xưng là có thể chữa trị làm sạch hết thảy mọi mặt đều hiệu quả, mình như thế nào nắm giữ nó mà lại quên. Phương pháp bài độc truyền thống không thành công, còn có ma pháp a. Đáng tiếc, Ngân Tệ ma pháp lực còn yếu kém. Lục quang qua đi, màu đen nhạt trên cánh tay Tô Lạp một lần nữa trở nên dày đặc trở lại.

Tiểu Ngân Tệ thất vọng nhìn cánh tay Tô Lạp, làm khế ước ma thú của Tô Lạp, nó và Tô Lạp có thể nói là tâm huyết tương liên. Nói đến cũng kỳ quái, Tô Lạp thì thuộc tính Ám ma hệ, mà Ngân Tệ là Ngân long, căn bổn phải bài xích mới đúng. Ngược lại cho đến nay, Ngân Tệ và Tô Lạp quan hệ đều là cực kỳ thân mật, chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống bài xích lẫn nhau.

Ngân Tệ không cam lòng định niệm khởi chú ngữ lần nữa, nhưng bị Diệp Âm Trúc cản trở:

- Ngân Tệ, ngươi còn nhỏ. Việc cứu ‘Mụ Mụ’ hãy giao cho ‘Ba Ba’ đi. Ngân Tệ không làm được cũng không có nghĩa là Quang Minh ma pháp không được.

Quang Minh ma pháp lục cấp không cách nào lọc sạch độc tố này, vậy cấm chú cấp bậc nào mới hóa giải đây?

Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Âm Trúc một lần nữa dậy lên nổi hy vọng, trong đầu thầm kêu gọi một cái tên gần như bị quên lãng.

Quang mang ngân tử sắc nhàn nhạt bắt đầu tại trước hắn tập trung, trên trán, ấn ký đặc thù tiêu biểu cho Ngân Long nhất tộc lóng lánh sáng rực rỡ chói mắt. Quang mang dần dần dâng lên trở nên dày đặc. Quang mang chợt lóe, trước mặt Diệp Âm Trúc xuất hiện một người.

Tóc bạc mắt tím, thân thể mềm mại thon dài cơ hồ cao ngang bằng Diệp Âm Trúc, phong nhũ kiều đồn gần như khoa trương, cùng với đôi chân ngọc thon dài nọ so ra tuyệt không phải nhân loại có thể có, đủ để khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng đưa hồn vào mộng. Đáng tiếc, Diệp Âm Trúc bây giờ lại không có thưởng thức chút nào. Thấy nàng xuất hiện, vội vàng bước tới trước vài bước.

- Ly Sát, hãy giúp ta, Tô Lạp sắp không xong rồi.

Bị Diệp Âm Trúc gọi tới, đúng là Ngân Long công chúa Ly Sát. Lần trước Diệp Âm Trúc và Ly Sát cùng một chỗ, khi còn tại Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến. Lúc ấy Ly Sát tại trong trận chiến đầu tiên đã bị độc thương, sau khi chấm dứt Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, Diệp Âm Trúc một mình rời đi, Ly Sát cũng tự mình trở về Ngân long thành.

Đột nhiên bị Diệp Âm Trúc gọi về, Ly Sát cũng bị dọa nhảy dựng lên, bởi vì từ triệu hoán lần này nàng không có nghĩ rằng Diệp Âm Trúc vội vàng như vậy, còn tưởng rằng hắn xảy ra chuyện gì, tại trong quá trình bị triệu hoán tới nàng thậm chí chuẩn bị tốt để chiến đấu. Nhưng ai ngờ, vừa hiện ra lại phát giác rõ ràng mình ở trong một gian phòng rộng lớn.

- Ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã quên ta. Ly Sát thấy Diệp Âm Trúc không có việc gì, thầm thở phào nhẹ nhỏm, đồng thời cũng không nhịn được khí tức bùng lên, lần trước khi Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến chấm dứt Diệp Âm Trúc đã không nói không rằng rời đi, khiến cho vị Ngân Long công chúa cao ngạo này trong lòng tràn ngập lửa giận.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top