Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế
Minh mỉm cười nói: “Các ngươi là bằng hữu của Âm Trúc, tự nhiên cũng là bằng hữu của ta, không cần câu thúc như vậy.”
Tử, Minh nhị đế cùng Cầm đế đại nhận đồng thời đi đến đây. Hai vị thần thú đại nhân đồng thời xuất hiện, mục đích chuyến đi này của Diệp Âm Trúc khiến Minh Huy có chút nghi hoặc, là cái dạng sự việc gì có thể khiến cả hai vị thần thú đại nhân xuất mã đây?
Minh Huy cẩn thận hỏi: “ Cầm đế đại nhân, Ngài lần này tới là…?”
Diệp Âm Trúc nói: “ Còn nhớ lần trước ta hỏi qua người việc gì không? Ngươi đã nói với ta, tại trong Băng Sâm bát phương ma thú, đông bắc phương thuộc về tộc quần Long Lang, lực lượng cố kết, thực lực cũng không sai. Lần này, ta muốn tìm bọn họ nói chuyện.”
Nguyên lai là tìm đến Long Lang, Minh Huy thở phào nhẹ nhõm. Hắn cung kính nói: “ phu thê chúng ta nguyện ý trở thành người dẫn đường cho Cầm đế đại nhân.”
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói: “ không cần khổ cực hai vị tiền bối, các ngươi chỉ cần nói cho ta biết vị trí cụ thể của Long Lang nhất tộc ở là được, bây giờ nhị vị cũng là chúa tể một phương, có rất nhiều sự yếu cần xử lý, càng là huống chi các ngươi tại Băng Sâm này cũng có quy củ của chính mình, các ngươi nhất định trong khi tương trợ ta đi tìm Long Lang, khó tránh khỏi sẽ bị ma thú khác ở khắp nơi cho rằng là tương trợ ngoại nhân. Sợ rằng sẽ có phiền toái, là chúng ta tự mình xử lý sẽ hay hơn.”
Minh Huy trong mắt toát ra vài phần sắc thái cảm kích. Sự lo lắng chu toàn của Diệp Âm Trúc đã nói đến tâm khảm của hắn, quả thật, có hai vị thần thú tọa trấn, phu thê bọn họ cũng không có ý nghĩ gì quá lớn.
“ Đã như vậy, cầm đế đại nhân người tính lúc nào đến Long Lang lãnh địa đây?”
Diệp Âm Trúc nói: “ Ngay bây giờ, ta còn có nhiều chuyện quan trọng xử lý. Minh Huy tiền bối, các ngươi tại trong Băng Sâm không có cái gì phiền toái chứ.”
Minh Huy gật đầu, nói: “ không có vấn đề gì, ta và Minh Nguyệt dù sao là hai người. Mặc dù chúng ta cũng không là thượng vị ma thú. Nhưng tại trong Băng Sâm cũng sẽ không có người dễ dàng chọc vào phu thê bọn ta.”
Diệp Âm Trúc nói: “ vậy là tốt rồi, cũng xin Minh Huy tiền bối vẽ cho chúng ta một cái bản đồ đơn giản để chỉ dẫn đường đi.”
“ Không vấn đề gì.” Minh Huy lật tay lên, từ ngón tay bắn ra một đạo hắc ám lực. Ngay trên nền băng cứng tại trong băng quật nơi hắn ở, đang vẽ một bức địa đồ đơn giản.
Ra ngoài băng quật, nhất thời hàn phong lẫm liệt, lúc này đã là mùa đông, Cực Bắc hoang nguyên nhiệt độ cực kỳ thấp. Nhất là tại cực bắc Băng Sâm, càng là nước đóng thành băng, dù là chỉ thổi ra một hơi, đều lập tức bị đóng băng tại chỗ, hóa thành một mảnh băng nhỏ rơi xuống trên mặt đất.
Diệp Âm Trúc giúp Tô Lạp kéo áo khoác lông cừu lên người, quan tâm hỏi: “ lạnh không? Người nếu kiên trì không được thì nói, không bằng ở lại bên trong băng quật của Minh Huy tiền bối chờ chúng ta trở về.”
Tô Lạp lắc lắc đầu, nói: “ ta không có yếu ớt vậy, không hỏi nữa, đi thôi.”
Mặc dù nàng đã nói như vậy, nhưng Diệp Âm Trúc chính là đã tự ý thức nắm lấy tay Tô Lạp, đưa một cổ tinh thuần trúc đấu khi vào trong cơ thể Tô Lạp, mang đến cho thân thể nàng trận trận ấm áp.
Trong hoàn cảnh rét lạnh tại đây, cho dù tưởng khoái cũng căn bản không tưởng khoái được, cho dù là cường giả như Diệp Âm Trúc bọn họ cũng không ngoại lệ, chỉ có Minh là hoàn toàn miễn dịch rét lạnh này, cho dù là Tử cũng phải không ngừng thúc dục tử tinh năng lượng của chính mình để bảo vệ thân thể.
Minh Huy tiễn bọn họ đến bên rìa của lãnh địa mình mới ngừng lại, có hắn hộ tống, tại bên trong lãnh địa của Minh Huy, Diệp Âm Trúc bốn người vẫn chưa gặp phải trở ngại gì, lãnh địa của Minh Huy ở tại phương bắc. Cùng Long Lang lãnh địa tại Đông Bắc cạnh nhau, cho nên bọn họ thông qua lãnh địa của phu thê Minh Huy, trực tiếp đi vào mục đích cuộc hành trình này.
“ Tử, ngươi đã thông tri cho hắn chưa?” Diệp Âm Trúc hướng Tử hỏi.
Tử hướng Diệp Âm Trúc gật đầu, “ thời tiết ở đây quỷ thật. Âm Trúc, lần này ngươi thật sự nhất định dẫn hắn đồng thời rời đi? Đừng quên thể tích của hắn.”
Diệp Âm Trúc nghĩ ra được kế hoạch nói: “ yên tâm đi, cho dù lượng ăn của hắn rất lớn. Cũng không cần phải đến lượt chúng ta giải quyết.”
Thời tiết ở đây quả thật rất lạnh, vượt hướng tiến sâu vào trong lãnh địa của Long Lang, khí lưu rét lạnh này cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt, trên trong Băng Sâm mặc dù có vô số băng trụ có thể dùng che chắn, nhưng gió lạnh chính là giống như lưỡi dao sắc bén như cắt vào da tay bọn họ. Nếu là chiến sĩ hoặc ma pháp sư dưới thanh cấp đi tới nơi này, căn bản là không cần gặp phải ma thú sợ rằng trực tiếp sẽ bị cái rét lạnh nơi này hủy diệt.
Lần trước trong khi đi tới Băng Sâm, vừa lúc là đại lục vào mùa hè. Mặc dù bọn họ cũng thấy lạnh vô cùng, nhưng cùng so sánh với rét lạnh vào mùa đông này là có chênh lệch không nhỏ. Minh Huy nói cho Diệp Âm Trúc, bây giờ loại khí hậu này, đừng nói là ngoại lai giả. Cho dù là cường đai ma thú bên trong Băng Sâm, cũng rất ít ra ngoài hoạt động. Dù sao, dưới tình huống lạnh vô cùng như thế, đối với thể lực phi hao phi thường lớn. Mà mùa đông vừa là lúc khuyết thiếu thực vật nhất. Trong đó một vài loại ma thú yếu và nhỏ sẽ lựa chọn ngủ đông bên trong động quật, thẳng đến mùa xuân năm thứ hai mới có thể tỉnh lại.
“ Chúng ta nghỉ ngơi một lát.” Cái lạnh vô cùng khiến Diệp Âm Trúc cũng có chút cảm giác không chịu được, dù sao hắn cần đấu khí chính mình chiếu cố Tô Lạp, Tô Lạp tùy ý hắn lôi kéo. Dưới trúc đấu khí bảo vệ của hắn, tựa hồ rét lạnh đối với nàng cũng không có cái gì ảnh hưởng.
Tử gật gật đầu, ánh mắt hướng bên cạnh tìm tòi một chút, tìm được một cây băng trụ thật lớn đường kính vượt qua năm thước, trực tiếp tiến lên một bước, một quyền đánh mạnh vào trên băng trụ nọ.
Trong tiếng nổ ầm ầm, băng trụ nhất thời thủng một cái lỗ lớn. Nhưng Tử có chút kinh ngạc, hắn vốn muốn một quyền đánh ra một cái cũng đủ bọn họ bốn người tạm thời nghĩ ngơi tại đây. Nhưng một quyền này đánh xuống, băng trụ nọ lại chỉ bất quá rơi ra một cái lổ hổng không được nửa thước mà thôi.
“ Băng cứng lắm.” Tử lại giơ lên nắm tay thì Minh nắm tay đã trước hắn một bước hạ xuống trên băng trụ. Đồng thời hướng Tử nhếch miệng cười, “ đương nhiên cứng rồi, Cực Bắc hoang nguyên này băng cứng đã tồn tại không biết đã bao nhiêu năm, không phải là ngoại giới bên ngoài có khả năng so sánh được.”
Dưới sự oanh kích của Tử, Minh lưỡng đại thần thú, rốt cục tạm thời trên băng trụ đã đào ra một địa phương có thể nghỉ ngơi, Tử để cho Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp đi vào bên trong trước, chính mình và Minh ngồi ở bên ngoài.
Diệp Âm Trúc từ trong Tu Di thần giới lấy ra một ít thực vật phân cho Tử và Mình, chính mình cầm một ít thủy quả cùng Tô Lạp cẩn thận ăn. Bên ngoài phong lực chí ít đã ngoài thất cấp, tại loại hoàn cảnh này, ngoại trừ lương khô ra không có khả năng có được một loại thực vật khác.
Sau khi ăn xong vài món đơn giản, Diệp Âm Trúc khoanh chân ngồi ở bên trong băng quật bắt đầu tu luyện, nhanh chóng khôi phục thể lực tiêu hao vì rét lạnh.
Khi hắn ngồi khoanh chân thì đột nhiên tinh thần lực cho chút nhất động, tựa hồ cảm giác được cái gì đó, dưới ý thức thông qua linh hồn hướng Tử phát ra một tiếng hỏi. Tử thông qua linh hồn nhắn nhủ hồi tin tức, hắn cũng chú ý tới tinh thần ba động nọ giấu ở cách đó không xa, bọn họ bốn người đã bị giám thị.
Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một nụ cười ưu nhã, hướng bên người Tô Lạp nói: “ xem ra, mục tiêu lần này của chúng ta đã xuất hiện. Tô Lạp, đã Lâu không có đạn cầm cho ngươi nghe, muốn hay không nghe cầm khúc của ta.”
Tô Lạp nhẹ nhàng gật gật đầu, trong mắt toát ra một tia chờ mong.
Diệp Âm Trúc trên tay quang mang chợt lóe, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm đã ở trên đầu gối. Thần tư thoáng tự hỏi chốc lát, hắn đột nhiên đã thu hồi Hải Nguyệt Thanh Huy cầm, đã được thay thế thành thần khí Phi Bộc Liên Châu cầm.
Tay trái đặt trên cầm huyền nhẹ nhàng lướt qua, một chuỗi ông minh nhàn nhạt bám vào, tay phải lúc này mới khinh đạn, một chuỗi tiếng đàn trầm thấp bay ra.
Chỉ là một cái âm phù, Tô Lạp tựu phát hiện Diệp Âm Trúc đã thay đổi, lúc này hắn trên người phảng phất lại không có chút nhiệt độ nào, cả người đều trong phút chốc dung nhập vào trong hết thảy chung quanh, phảng phất hắn chính là một khối băng vậy, một phiến tuyết, lại như một cơn hàn phong tự do phiêu đãng, tựa hồ chính là thân thể hắn, đã dung nhập vào trong băng trụ bên cạnh vậy, mà tai đây dung nhập hoàn toàn. Một chuỗi tiếng đàn lại trong phút chốc xâm nhập vào trong thế giới tinh thần chung quanh một người cùng hai thần thú. Phô thiên cái địa bi thương phảng phất rét lạnh từ bốn phương tám hướng cuồng cuộng tràn đến, làm bọn hắn tâm thần không nhịn được hơi bị khiên động.
Đây là loại cầm khúc như thế nào a! Đây chỉ là một cái âm phù đơn giản, Tô Lạp đột nhiên hiểu được, Âm Trúc đã tiến bộ, không chỉ có ma pháp cùng đấu khí của hắn đã tiến bộ. Tại trên cầm khúc y’ cảnh, với trọng trọng kinh nghiệm của hắn cũng đã không ngừng tiến bộ. Lúc này tiếng đàn của hắn đã không còn là cái loại thuần thuần thông thấu này, mà là khiến không người nào có thể nhìn đến tột cùng thâm thúy, thậm chí là mang theo một tia tang thương nhàn nhạt. Đây có phải là một người không có kinh nghiệm có khả năng đạn tấu ra nhạc khúc này sao?
Hai tay Diệp Âm Trúc động tác rất chậm, đúng là bởi vì tinh thần thế giới trong hắn đã đạt tới thiên nhân hợp nhất, cùng chung quanh hết thảy hợp thành một thể, mới có thể gây cho Tô Lạp hóa thành cảm giác băng tuyết. Tay trái án, tay phải đạn tấu, chuỗi án âm đơn giản tại đầu ngón tay nhảy lên. Vãng phục hồi toàn, hình thành một cổ đặc thù bi thương, bi thương nọ khí tức hóa thành một vòng sáng tử sắc từ trong băng trụ này phóng ra, mờ ảo hướng vào chỗ sâu ở trong Băng Sâm, phảng phất như trời cao cảm thán.
Giờ khắc này, tựa hồ ngay cả hàn phong lẫm liệt nọ cũng cảm nhận được sự bi ai trong cầm khúc mà trở nên không còn cuồng bạo, là lẳng lặng lắng nghe, lắng nghe giai điệu động lòng người rồi lại không ngừng rơi lệ.
Tiếng ngâm khẻ tại đây vang lên, tự ngâm tự xướng. Nhưng cùng bát chỉ nọ giai điệu hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, “ Gió cũng tiêu tiêu. Tuyết cũng tiêu tiêu. Trong cơn say nghe ngàn tiếng chảy phiêu diêu; là mộng cảnh. Không là mộng cảnh. Trong mộng ngoài mộng khó tiêu là tình; đẩy trăng, đùa trăng. Một trăng một trụ nghĩ về tuổi xuân; đau khổ. Đau khổ, cổ kim có thể nói là tình vô tận.”
Tử quang nhàn nhạt đột nhiên trở nên phát ra càng thâm thúy, Tô Lạp bên cạnh đã ngây ngốc, thì thào nhớ kỹ một câu cuối cùng nọ, trong mắt lệ quang lóe ra, phảng phất trong nội tâm tất cả áp lực và bi thương đều tại giờ khắc này phóng thích hết. Tình vô tận. Tình vô tận.
Tình này có thể đãi thành hồi ức, Âm Trúc a Âm Trúc, tại sao muốn làm ta khóc?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!