Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế
Diệp Âm Trúc chỉ gẩy ra một âm phù, rồi song thủ dừng lại, đầu tóc mặt mũi hắn đều đã biến thành một mảng đen cháy, nhìn không ra thần sắc lúc này, nhưng nếu như quan sát ở cự li gần, nhất định có thể thấy biểu tình trên bộ mặt của hắn lúc này hoàn toàn vặn vẹo. Sự thống khổ mà hắn phải chịu lúc này, bất kì ai cũng vô pháp nhận thức, vô pháp lí giải.
Dù Lôi Thần Chi Chuy chỉ là một nửa siêu thần khí, nhưng, là thần khí gần tiếp cận với siêu thần khí nhất, bị tiêm đầu chuỳ cùng với toàn lực đâm lên thân thể mình, lôi điện cường hoành đó lần đầu tiên đã hầu như kích xuyên tâm tạng Diệp Âm Trúc, biến toàn thể người hắn thành than cốc.
Sở dĩ Diệp Âm Trúc làm vậy, vì hắn muốn đánh bạc một phen, với thực lực hiện tại của hắn, căn bản vô pháp điều dụng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, chỉ có thể dựa vào kích thích mạnh mẽ của ngoại giới mới có thể khiến nó xuất hiện. Thực lực của Ni Na ngay cả Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư cũng rất khó có sức phản kháng, không dùng đến uy lực chân chính của siêu thần khí, thì bản thân mình sao có thể là đối thủ của bà?
Diệp Âm Trúc thắng bạc rồi, chính giống như hắn dự liệu, dưới tác dụng của lực oanh kích cường đại của Lôi Thần Chi Chuy, siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm lần đầu tiên bị kích nộ hoàn toàn, trực tiếp từ trong thân thể hắn thoát ra. Khác nhau lớn nhất của siêu thần khí và thần khí chính là tính tự bảo hộ chủ nhân của bản thân nó, nó đã nhận Diệp Âm Trúc là chủ, chắc chắn không cho phép bất kì sức mạnh nào tổn hại đến Diệp Âm Trúc, mặc dù hiện tại sức mạnh của Diệp Âm Trúc còn chưa đủ để khiến cây cổ cầm cấp siêu thần khí này bảo hộ toàn thân, nhưng chí ít bảo hộ chỗ hắn ngủ say tuyệt không vấn đề.
Cho nên, vào lúc Lôi Thần Chi Chuy oanh kích vào tâm tạng Diệp Âm Trúc, siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm lập tức từ trong ngủ say tỉnh lại. Chớp mắt cường hành đem lôi điện chi lực từ Lôi Thần Chi Chuy công nhập vào thân thể Diệp Âm Trúc hoàn toàn khu trừ. Khác biệt về đẳng cấp khiến năng lượng của Lôi Thần Chi Chuy còn xa mới có thể chống lại nó. Nhưng mặc dù vậy, Diệp Âm Trúc bị Lôi Thần Chi Chuy oanh kích vẫn phải chịu thống khổ không nói ra được.
Nói thẳng ra, lúc Lôi Thần Chi Chuy mới đâm vào ngực, Diệp Âm Trúc cảm giác thấy chỉ là toàn thân lập tức tê dại, phảng phất như toàn bộ sinh mệnh lực đều bị cỗ lôi điện chi lực đó mang đi, tịnh không có cảm giác thống khổ gì. Nhưng, lúc siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm cường hành đem cỗ lôi điện chi lực đó đánh tan đi, thống khổ tê tâm liệt phế từ trong truyền ra ngoài, khôi phục lại cảm giác đau, vậy lúc thân thể bị lôi điện hoàn toàn thiêu đốt một phen thì cảm giác thế nào? Nhất là da thịt bên ngoài, dù cho là Tử Tinh Bỉ Mông mang đến cho mình Tử Tinh chi thể, dưới tình huống không phải là trạng thái đầy đủ, mà Lôi Thần Chi Chuy còn hầu như nướng cháy da thịt bên ngoài của mình. Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm lúc này làm chính là hoàn toàn bài trừ hậu quả tiêu cực của đích phụ diện, bằng vào lực cường hoành của siêu thần khí khiến thân thể mình nhanh chóng chữa khỏi. Chữa khỏi đương nhiên là điều tốt, nhưng quá trình đó lại khiến người ta khó mà chịu nổi.
Mỗi một sợi dây thần kinh trong cơ thể, dưới sự lôi kéo của 7 dải năng lượng cuồn cuộn, đều kịch liệt vận động theo quy luật, thống khổ kinh người khiến Diệp Âm Trúc ngay cả hô hấp cũng vô pháp tiến hành, trong lồng ngực phảng phất có một khối liệt hỏa đang thiêu đốt cháy bỏng, thân thể tùy thời đều có khả năng bạo liệt vậy. Mà còn miễn cưỡng gẩy cầm huyền một chút, hầu như đã hao phí hết toàn bộ đề kháng lực của hắn. Dù trên mặt nhìn không ra, nhưng thực tế lúc này trên dưới toàn thân của hắn mỗi một tế bào đều đang co giật kịch liệt.
“Kiên trì trụ vững, độ quá cửa ải này, đối với ngươi sẽ sản sinh ra chỗ tốt cực kì, đồng thời cũng có thể khiến ngươi và kiện siêu thần khí này dung hợp một chỗ tốt hơn” thanh âm trầm thấp của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vang lên trong não hải của Diệp Âm Trúc khởi. Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác thấy từ ngón tay đeo Long Hồn Giới truyền đến một trận thanh lương, trong chớp mắt phun vào trong đại não của mình. Trong khoảnh khắc, linh hồn khí tức to lớn cuộn lại tinh thần chi hải của mình, bao khỏa chắc chắn tinh thần lạc ấn của mình.
Một cỗ thanh lương chi khí gia nhập, tuy nhiên vẫn còn rất đau đớn, nhưng đại não đã tìm lại được cảm giác thanh tỉnh. Diệp Âm Trúc không thể nói nên lời, thậm chí vô pháp thông quá tự kỉ đích tinh thần lực hòa Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn giao tiếp.
“Ta biết ngươi muốn nói gì. Ngươi thật sự quá liều lĩnh. Siêu thần khí này dễ dàng sử dụng như vậy sao? Nếu như thực là như vậy, tại sao ta lại nói cho ngươi biết rằng cần phải đạt đến mức thần cấp mới có thể bắt đầu phát huy uy lực của nó. Tuy nhiên, hiện tại ngươi đã thành công triệu hoán nó hoàn chỉnh xuất ra, nhưng đồng thời ngươi mất đi sức mạnh để sử dụng nó. Hiện tại, thống khổ ngươi phải chịu, chính là do ngươi liều lĩnh mà gây ra. Đã làm thầy của ngươi, chính là không thể để nhầm lẫn, tình huống trước mắt sẽ giao cho ta. Trận chiến này đã là tổng hợp chiến, ẩn tàng trong thân ngươi, linh hồn của hoàn toàn nối thông với ngươi, cũng có thể tính là một bộ phận tổng hợp sức mạnh của ngươi. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành lục đạo chi chiến này. Hiện tại đối với ngươi mà nói, tối trọng yếu chính là từ trong thống khổ trước mắt mà chống đỡ. Chỉ cần ngươi có thể chống trụ được, bất luận là vũ kĩ hay là ma pháp, đều có trợ giúp rất lớn, sẽ trở thành đề thăng tốt nhất phụ trợ ngươi trong tương lai tiến nhập mức thần cấp .”
Nghe được lời của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, Diệp Âm Trúc khống chế trở lại thần kinh vốn sắp tan vỡ. Dưới tác dụng của linh hồn chi lực to lớn do Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn truyền vào não hải của hắn phấn chấn trở lại. Kiên nhẫn chịu thống khổ cường liệt trên toàn thân, vào lúc này, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, mình đã mất đi quyền khống chế thân thể.
Biến hóa trong cơ thể Diệp Âm Trúc, cũng chỉ có Tử mới có thể cảm thấy một chút. Nhưng thực lực của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn là ở đẳng cấp này, dù ông mất đi bản thể và Hồn Châu của mình, nhưng ông đã tiếp cận với linh hồn mạnh mẽ của thần, không nói là Tử, dù là Ni Na người mạnh mẽ nhất trước mắt cũng không thể so sánh với ông, giản đơn phong bế tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc cũng là thành công cắt đứt liên hệ giữa Diệp Âm Trúc và Tử.
Đương nhiên người ngoài không nhìn ra biến hóa trong thế giới nội tâm của Diệp Âm Trúc. Bọn họ nhìn thấy chỉ là bên ngoài. Diệp Âm Trúc toàn thân cháy đen vào lúc Ni Na đáp xuống đất cũng đồng thời chầm chậm mở to hai mắt.
Tròng mắt hắn biến thành đem nhánh giống như thân thể, thậm chí ngay cả lòng trắng cũng đã biến mất. Mục quang bình tĩnh lạnh nhạt nhìn thẳng vào Ni Na trên mặt đất, linh hồn chi lực cuồn cuộn giống như hai cái dao nhọn tấn công Ni Na.
Cảm thụ được linh hồn chi lực vô hình ấy cường đại như vậy, Ni Na không khỏi hoảng sợ, vội vã nhắm hai mắt của mình lại, cường hành phong bế tinh thần chi hải. Thực lực của bà đạt đến mức độ như vậy, dù vô pháp đem đấu khí chuyển hóa thành tinh thần lực, nhưng để đấu khí và tinh thần lực dung hợp thành một, phong bế tinh thần chi hải của mình thì vẫn đủ để làm. Thân thể chớp lên, đã bay ra hơn 100m.
“Nhận thua đi, ngươi không có cơ hội gì đâu.” thanh âm khản đặc từ miệng Diệp Âm Trúc bay ra, cái đó không phải là thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, lôi điện chi lực của Lôi Thần Chi Chuy cũng sản sinh ảnh hưởng tương tự đến dây thanh quản của hắn.
Ni Na nhìn Diệp Âm Trúc trên không trung xa xa, trong lòng kinh nghi bất định. Bà thực sự vô pháp tin tưởng, Diệp Âm Trúc cuối cùng từ trống không lại có thêm một kiện siêu thần khí, mà còn dựa vào kiện siêu thần khí đó đối kháng với mình.
“Nhận thua? Âm Trúc, chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào một kiện siêu thần khí, là ngươi có thể chống lại ta sao? Với thực lực của ngươi, căn bản vô pháp phát huy được uy lực của kiện siêu thần khí đó mới đùng. Ngươi chẳng qua chỉ là mới tiến vào tử cấp mà thôi, chênh lệch so với ta bạch cấp lục giai quá xa quá xa. Siêu thần khí của ngươi rất khó làm ta bị thương thật sự, đến lúc sức mạnh của ngươi vì nó mà bị tiêu hao hết, còn lấy gì ra chống lại ta?”
Nếu như lúc này, người đối diện với Ni Na chính là bản thân Diệp Âm Trúc, vậy thì, lời nói của bà chẳng sai chút nào. Từ Tử Vi Cầm Tâm nhất giai, đến mức thần cấp lục giai, chênh lệch này đơn giản chính là một trời một vực. Không nói Diệp Âm Trúc còn vô pháp chân chính sử dụng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, dù cho hắn có thể sử dụng, chắc chắn cũng không thể dựa vào một siêu thần khí mà bù vào chênh lệch to lớn như vậy. Trang bị dù là trọng yếu, nhưng thực lực chân chính lại càng quan trọng. Đáng tiếc, hiện tại diện đối diện với Ni Na tịnh không phải là bản thể của Diệp Âm Trúc.
Không thể không nói, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lại là một vị đại sư của Ma Pháp Giới, cũng là một vị chính thống ma pháp sư tâm địa thuần lương. Nếu không, với linh hồn chi lực to lớn của ông, vào lúc xưa Diệp Âm Trúc cứu ông ra, ông hoàn toàn có thể xóa sạch tinh thần lạc ấn trong tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc, để tinh thần lạc ấn của mình chiếm cứ lấy, đoạt lấy thân thể của hắn. Tuy nhiên như vậy sẽ xuất hiện rất nhiều tác dụng phụ, thậm chí ngay cả thực lực cũng phải tu luyện lại từ bắt đầu của tử cấp, nhưng với căn bản hiện tại như vậy của ông, không có chút năng lực nào mà nói. Còn cần mạnh hơn rất nhiều nữa, chí ít như vậy sẽ không bị Hồn Châu uy hiếp, có bản thể rồi, cũng không cần sợ hãi mặt trời.
Nhưng Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tịnh không có làm vậy, ông cảm kích Diệp Âm Trúc cứu mình từ trong lao ngục ra, đồng thời cũng không bỏ thành quả khổ tu vài trăm năm, cho nên ông chỉ hi vọng dưới sự chỉ đạo của mình Diệp Âm Trúc có thể nhanh chóng lớn mạnh, giúp mình đoạt lại Hồn Châu, khôi phục thực lực Bạch Vu Hồn năm xưa, thậm chí còn có thể có khả năng lại xung kích thần cấp, tiến nhập vào tầng mức đặc thù.
Lúc này, vì linh hồn Diệp Âm Trúc chính đang chịu thống khổ vô bì xung kích, để giúp hắn giải quyết vấn đề trước mắt, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mới dựa vào linh hồn chi lực cường đại của mình tạm thời khống chế thân thể hắn. Giống như bảo vật siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, laf thuộc về một loại ma pháp đạo cụ, chủ yếu nhất còn cần thông qua tinh thần lực để khống chế, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc đương nhiên còn xa mới đủ, nhưng linh hồn chi lực của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thì sao? Dù không có phụ trợ của Hồn Châu, nhưng ông xét đến cùng là người đã từng tiếp cận gần nhất với mức thần a!
“Không sai, ta vô pháp đánh bại ngươi, nhưng, vào lúc năng lượng của ta bị mất lúc trước, ngươi cũng không thể công phá phòng ngự của siêu thần khí này, đúng hay không?” Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lạnh nhạt nhìn Ni Na nói, dù ông tạm thời chiếm cứ thân thể Diệp Âm Trúc, nhưng hai chữ nãi nãi ông vô luận thế nào cũng gọi không ra.
Ni Na hạ ý thức gật gật đầu, bà biết Diệp Âm Trúc nói không sai, khi mình mới nhằm hắn phát động công kích là có thể nhìn ra, năng lực hộ trụ của kiện siêu thần khí này phi thường mạnh, dưới tiền đề là năng lượng của Diệp Âm Trúc còn đủ để duy trì điều dụng nó, tự mình xác thật rất khó làm bị thương hắn. Nhưng Ni Na cũng nhận định rất nhầm.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!