Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế
Bóng đen hừ một tiếng nói: “Với thực lực hiện tại của con thì đừng nghĩ đến việc sử dụng siêu thần khí. Muốn sử dụng nó ít nhất cũng phải đạt đến thứ thần cảnh giới, cũng là bạch cấp nhất giai, đến lúc đó thì con mới có thể khống chế được năng lượng lớn lao của nó. Siêu thần khí trong người con có sức mạnh cường đại vô cùng, nhưng bên cạnh đó lại có sự oán hận nghi ngút, ngay cả ta cũng không cách nào tiến vào bên trong được. Con có thể khiến nó nhận con làm chủ nhân đã là may mắn hết sức, vì vậy lúc này chỉ có thể coi nó là bùa hộ mạng, đến lúc con gặp nguy cấp thì nó sẽ xuất hiện bảo vệ. Thật ra nếu con muốn dùng nó lúc này cũng không phải không có cách, nhưng …“
“Nhưng sao hả sư phụ …” hắn hấp tấp hỏi, từ khi có được bảo vật này, hắn hầu như chưa lúc nào không nghĩ đến việc sử dụng nó, lần này nghe sư phụ nói vậy hắn mừng rỡ vô cùng. Kiến thức của vị sư phụ không có hình hài này có thể so sánh với thư viện của Mễ Lan.
“Tự sát, con nghe nói chưa?” Bóng đen lạnh lùng đáp.
"Tự sát …"
oOo
Mặt trời bắt đầu ló dạng, bầu trời lúc này đầy mây, so với ngày hôm qua thì thật khác biệt. Hôm nay quả thật không phải là một ngày đẹp trời, tuy nhiên Lục Chiến vẫn phải tiếp tục. Mễ Lan và Cầm thành đại quân lại một lần nữa đối mặt với nhau.
So với hào khí ngất trời của ngày hôm trước, hôm nay cả hai bên bình tĩnh hơn rất nhiều. Đối với đội quân chỉnh tề ba trăm ngàn binh sỹ của Mễ Lan lại không có một bóng kị binh nào, các vị cao thủ của Cầm thành buồn cười thầm nghĩ nhất định do uy lực của Tử mà ra.
Một ánh sáng lóe lên, Diệp Âm Trúc hiện ra, từ từ đi đến chiến trường.
Hắn hôm nay mặc Thần Nguyên ma pháp bào màu trắng, lại không đem theo bất cứ một vật tùy thân nào, nhìn ngược nhìn xuôi cũng chỉ giống một ma pháp sư bình thường, nhưng hôm nay lại là Lục Chiến, thông qua cách ăn mặc của hắn, mọi người đều đoán được hôm nay sẽ đánh trận gì.
Mã Nhĩ Đế Ni bước ra, lần này không cưỡi kỹ long như hôm qua, từ nét mặt của lão, Âm Trúc không cảm thấy lão mất tinh thần vì trận thua hôm qua, chỉ thấy lão bình tĩnh hơn.
“Âm Trúc, ngươi biết không, trong lòng ta ngươi là một đối thủ ngang tầm” Đế Ni nói nhỏ.
Hắn mỉm cười đáp: “Đây thật sự là vinh hạnh của ta”
“Mặc dù ta không muốn cùng ngươi đối mặt, nhưng chúng ta đã đứng ở hai phía của chiến trường, thì vẫn phải chiến đấu đến cùng, mong ngươi hiểu cho. Là tướng soái, ta phải dành chiến thắng, bất chấp thủ đoạn.”
Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt một chút, hắn không hiểu hết ý tứ của lão, nhưng cũng vội đáp: “Đã như vậy, sao chúng ta không bắt đầu? Nhị chiến: ma pháp, lực lượng thần kỳ nhất thế gian, có thể thông qua vạn thiên nguyên tố mà biến hóa thành sức mạnh hủy diệt. Lục Chiến đệ nhị chiến: Ma”
Mã Nhĩ Đế Ni nhìn xoáy vào mắt Âm Trúc, đáp: “Từ cách ăn mặt của cậu ta đã nghĩ đến việc này rồi”
Âm Trúc ngồi xuống, ma pháp chiến. Dùng ma pháp để phân thắng bại, không được triệu hoán ma thú, cũng không được sử dụng võ công, đứng và ngồi càng không khác biệt, huống chi hắn lại là một thần âm sư.
Bụp, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm xuất hiện trên đùi hắn, lúc này đối thủ của hắn đã xuất hiện.
Một lão pháp sư từ đại quân Mễ Lan tiến ra, chầm chậm đi ra chiến trường, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, khi đến gần Đế Ni thì quay nhìn gật đầu một cái.
Diệp Âm Trúc đang ngồi bỗng bật dậy, hoảng sợ nhìn đối thủ phải đối mặt, bật thốt: “Sư phụ!”
Người vừa bước ra từ đại quân Mễ Lan, cũng là người đấu trận thứ hai với Âm Trúc, cũng là sư phụ của hắn, Mễ Lan Ma Vũ học viện, đại ma đạo sư tinh thần hệ, tử cấp tứ giai, viện trưởng Phất Cách Sâm.
Hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ Mã Nhĩ Đế Ni lại mời viện trưởng đến, giờ đã hiểu thấu vì sao lão lại nói đến bốn chữ không từ thủ đoạn. Âm Trúc lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi, đối mặt với sư phụ, hiển nhiên không thể nào dùng toàn lực, hơn nữa ma pháp của Phất Cách Lâm cũng không phải tầm thường, có thể nói là cực mạnh. Cầm pháp của hắn cũng là một chi của tinh thần pháp, cho dù hắn cũng là tử cấp tứ giai, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của viện trưởng, người đã chỉ điểm cho hắn không ít về tinh thần pháp. Tinh thần pháp vốn dĩ đã thần kỳ, giờ lại phải đối mặt với cao thủ … ài …
Phất Cách Sâm từ từ đi đến trước Âm Trúc, thấy đệ tử cung kính hành lễ chỉ cười khổ nói: “Ta không nghĩ lại có ngày thầy trò ta đối mặt trên chiến trường. Âm Trúc, con là đồ đệ đắc ý nhất của ta, nhưng giờ lại là địch nhân. Ta là người của Mễ Lan quốc, cho nên ta cũng không muốn nói nhiều lời, bởi ta là sư phụ của con, nhưng con cũng không cần phải hạ thủ lưu tình. Nếu con làm vậy chính là sỉ nhục ta, con nên hiểu, đệ tử có thể thắng được sư phụ, cũng là sự sung sướng của sư phụ.”
Âm Trúc ngẩn người nghe lời vị sư phụ nói, trong lòng rối ren vô cùng, Phất Cách Sâm cũng không hy vọng thầy trò quyết chiến, nhưng sự việc đã thế này thì cũng không còn cách chọn lựa nữa. Phất Cách Lâm đúng là cao thủ đệ nhất của Mễ Lan, cho dù đổi lại là ám đại ma đạo sư Nguyệt Huy, thì cũng chưa chắc hơn được, hơn nữa còn có một điểm đặc biệt, chính là thân phận sư phụ Âm Trúc.
Phất Cách Lâm giơ tay phải lên, ánh sáng bùng lên, trong tay lão đã xuất hiện một thanh ma pháp trượng màu bạc, trên đầu lại khảm một viên bảo thạch màu vàng kim, dưới ánh sáng mặt trời cây pháp trượng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Âm Trúc biết rõ loại bảo thạch này càng giúp cho người sử dụng ngưng tụ tinh thần lực hiệu quả hơn rất nhiều.
“Chúng ta bắt đầu thôi” Phất viện trưởng giơ pháp trượng, đây chính là lễ tiết đơn giản nhất của cuộc đấu giữa ma pháp sư.
Diệp Âm Trúc cũng đưa cổ cầm lên ngang ngực đáp lễ. Nếu như hỏi ai là người hắn tôn kính nhất Mễ Lan Ma Vũ học viện, hắn sẽ đáp đó là Phất viện trưởng cùng với Ny Na chủ nhiệm. Phất Cách Sâm cũng không yêu cầu hắn bất cứ điều gì, ngược lại giúp đỡ hắn rất nhiều, chỉ bảo cho hắn về tinh thần ma pháp, khiến cho cầm pháp của hắn tăng tiến đáng kể.
“Sư phụ, mời người!” Âm Trúc ngồi xuống đất, Lục Chiến không phải là cuộc chiến của cá nhân hắn, mà là cuộc chiến cho mười ngàn chiến sỹ của Cầm thành, là cuộc chiến vì Đông Long Bát Tông, hắn càng không thể thua, vì vậy hắn sớm đã đặt tình nghĩa thầy trò sang một bên.
Hai tay khẽ vuốt lên dây đàn, Âm Trúc trở nên bình thản lạ lường, hơi thở điều hòa như không có chuyện gì xảy ra. Phất Cách Sâm cũng gật gù, lão đã lâu chưa thử thực lực của gã đệ tử này, lúc này đột nhiên nhận ra lực lượng của hắn vượt quá sự tưởng tượng rất nhiều, lão thở dài một hơi, thầm nghĩ đánh xong trận này, cho dù thắng bại thế nào thì Âm Trúc cũng không trở về học viện nữa.
“Nhìn ta đây” Phất viện trưởng nhẹ nhàng cất tiếng, một dải ánh sáng màu tím từ tay lão truyền vào ma pháp trượng rồi phóng ra không trung. Hai người đứng cách nhau không xa, nhưng thanh âm của lão chỉ có mình Âm Trúc nghe được. Vừa nói xong mấy lời đó thì từ pháp trượng đã phát ra ánh sáng màu vàng kim bọc hắn vào trong.
Tinh thần ma pháp so với các loại ma pháp khác có sự khác biệt, ma pháp thuộc hệ này cũng không có đặc tính công kích đối thủ, nhưng lại có thể tăng cường độ tinh thần lực để công kích.
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn thẳng Phất viện trưởng. Hai mắt viện trưởng đã biến thành màu vàng sậm, một cỗ sóng tinh thần mãnh liệt theo đó phóng ra.
Lúc trước Phất Cách Sâm đã từng dạy Âm Trúc, nếu như phải đối phó với một tinh thần sư, chẳng những không được bỏ chạy mà phải kiên cường đối kháng. Nếu ngay cả mắt đối phương mà không dám nhìn thì làm sao có thể tránh được sự chi phối của đối phương. Không những thế, các giác quan khác như thính giác, thị giác đều có thể dùng để phát ra tinh thần ma pháp.
Bụp một tiếng, Âm Trúc thấy Phất Cách Lâm hóa thành mười người, mặc dù hắn biết rõ đây chỉ là ảo giác, nhưng vẫn làm cho hắn thất thần trong giây lát, áp lực từ từ đè nặng lên hắn, vây khốn hắn vào trong.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!