Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế
Không đợi Tần Thương mở miệng, Diệp Ly đã cướp lời nói:
- Chuyện đã rất rõ ràng. Pháp Lam thực lực mạnh mẽ như thế. Chúng ta bây giờ lập quốc căn bản chính là tự nhận lấy sự nhục nhã cho mình. Nói không chừng còn có thể làm cho Đông Long chúng ta bị đả kích mang đến sự hủy diệt, khiến cho mấy ngàn năm tích góp sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
- Câm mồm!
Vị Minh nộ quát một tiếng, râu tóc bạc trắng trên đầu đã không gió mà lay:
- Diệp Ly, chú ý đến thân phận ngươi. Đông Long lập quốc, là ba vị Thái thượng trưởng lão cùng với bát tông tông chủ chúng ta đã nhất trí quyết định đưa ra, không cần đến ngươi hoài nghi.
Diệp Ly không vì Vị Minh phẫn nộ mà nhượng bộ phân nào:
- Chẳng lẽ Thái thượng đã quyết định thì sẽ không sai lầm sao?
Cúc tông Vị Thính Phong một bên lại mở miệng:
- Đương nhiên sẽ không sai lầm. Diệp tông chủ, ngươi còn cái gì để chứng tỏ tất cả những lời nói của tôn tử ngươi là đúng sự thật? Khó bảo đảm là hắn không phải vì luyến tiếc không nỡ đem Cầm Thành cống hiến cho đế quốc mà tưởng tượng ra những lời bịa đặt.
Bắt nguồn từ quan điểm của Vị Minh. Hắn nói như vậy cũng không sai. Đông Long đế quốc vừa mới tuyên bố thành lập, cần gấp Cầm Thành này làm căn cứ địa, hắn nhất định phải muốn cho Đông Long đế quốc nhanh chóng ổn định lại. Cử hành đại điển khai quốc. Sau đó lại tiếp tục từ từ mưu tính phát triển. Diệp Âm Trúc không hợp tác hắn cũng không cần để ý tới.
Diệp Ly nhìn thoáng qua Lan Như Tuyết bên cạnh Vị Minh. Lan Như Tuyết lại không nhìn hắn, chỉ là nhíu nhíu mày không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhìn hành động của thê tử như vậy, Diệp Ly không nhịn được trong lòng giận dữ, thầm nghĩ:
‘Ngươi ngay cả tôn tử chính mình cũng không giúp đỡ sao? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng đích tôn chúng ta do vì luyến tiếc không nỡ bỏ Cầm Thành này mà tưởng tượng ra những lời bịa đặt sao?’
Dưới sự kích nộ. Diệp Ly đưa ra một cái quyết định kinh nhân:
- Ai nói Âm Trúc không có tư cách để nói chuyện. Ba vị Thái thượng trưởng lão. Bây giờ, ngay trước mặt các ngươi. Ta, Trúc tông tông chủ Diệp Ly chính thức tuyên bố, đem chức vị Trúc tông tông chủ truyền cho tôn tử ta là Diệp Âm Trúc. Bắt đầu từ bây giờ, hắn hoàn toàn có thể đại biểu Trúc tông chúng ta đưa ra mọi quyết định.
- Cái gì?
Hơn mười tiếng kinh hô cơ hồ đồng thời vang lên, Đông Long cao cấp tại đây bất cứ ai cũng không cách nào tưởng tượng đúng lúc này Diệp Ly dám vì tôn tử chính mình, vì tình cảm nhất thời đưa ra một quyết định như vậy.
Ba vị Thái thượng trưởng lão cơ hồ cùng lúc từ trên ghế đứng bật lên. Địa vị Đông Long bát tông tám vị tông chủ rất quan trọng. Ai có thể nghĩ đến Diệp Ly lại đúng vào lúc này truyền thừa chức vị tông chủ.
- Gia gia, người……
Diệp Âm Trúc cũng kinh ngạc, nhìn gia gia mình trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Diệp Ly bá đạo trong ánh mắt toát ra một tia hiền lành, vỗ vỗ bả vai Diệp Âm Trúc:
- Ngốc tiểu tử. Ngươi là tôn tử duy nhất của ta, phụ thân ngươi không đủ khí phách để lãnh đạo quần hùng, nhưng gia gia lại từ trên người ngươi nhìn thấy được, vị trí Trúc tông tông chủ này sớm muộn cũng là ngươi, sớm một chút có sao? Ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi, Đông Long bát tông mỗi một tông đều thành lập hệ thống riêng của mình, cho dù là Thái thượng trưởng lão, cũng quản không được sự việc nội bộ Trúc tông chúng ta.
- Diệp Ly, ngươi không nên quá xúc động.
Mai Tông Thái thượng trưởng lão Mai Thanh trước sau không có mở miệng, có chút lo lắng nói, hướng về Diệp Ly không ngừng đưa mắt ra hiệu, nhưng Diệp Ly lại dường như không nhận thấy. Trong ánh mắt chỉ có tôn tử chính mình.
- Diệp Ly, quyết định tắc trách của ngươi có thể gây thiệt hại cho Trúc tông.
Trong mắt Vị Minh rõ ràng phẫn nộ đã lên đến cực điểm, làm Thái thượng trưởng lão, tâm tình hắn đã thật lâu thật lâu không có giống như bây giờ kích động đến như vậy.
Diệp Ly lãnh đạm nói:
- Ta nói rồi, ta đưa ra quyết định thì sẽ không hối hận. Trưởng lão làm sao biết quyết định của ta là tắc trách? Hai ngàn đệ tử Trúc tông chúng ta, bắt đầu từ bây giờ đều do Diệp Âm Trúc thống nhất chỉ huy, ta ‘thối cư nhị tuyến’ (lùi về phía sau – ý nói sẽ ko đứng mũi chịu sào mọi chuyện nữa giống như Thái Thượng Hoàng sau khi truyền ngôi cho Hoàng Thượng - Bat Tu Thanh Vuong ==> lùi về tuyến 2)
Lan Như Tuyết nhìn Diệp Ly, trong mắt đột nhiên toát ra một tia quang mang quái dị, không biết vì sao, lúc này ‘nàng’ rõ ràng có cảm giác sao Diệp Ly lại cô đơn như thế, đối mặt với các tông chủ khác của bát tông và ba vị Thái thượng trưởng lão. Hắn và Tần Thương có vẻ giống như ‘tứ cố vô thân’ bị cô lập, mặc dù tranh cãi đã hai mươi năm, đối lập đã hai mươi năm. Nhưng hắn dù sao cũng chính là trượng phu của mình!
Hít một hơi khẩu khí, Lan Như Tuyết lạnh lùng thốt:
- Diệp Ly. Ngươi đã đưa ra quyết định thì sẽ không có cách nào thay đổi. Mặc dù Thái thượng trưởng lão chúng ta không có quyền quyết định việc kế thừa chức vị tông chủ các tông. Nhưng bây giờ ngươi đã không còn là Trúc tông tông chủ, chúng ta lại có quyền đuổi ngươi ra khỏi nơi này.
Diệp Ly lạnh nhạt cười:
- Đi thì đi, hai mươi năm trước, ta đã không yêu thích gì với các ngươi thì việc lui ra có là cái gì.
Nói xong, hắn xoay mình nhắm hướng ngoài rời đi
Nhìn bề ngoài, tựa hồ là do Lan Như Tuyết trục xuất Diệp Ly, nhưng ‘nàng’ làm như vậy, cũng đồng thời là chấp nhận Diệp Âm Trúc kế thừa địa vị Trúc tông tông chủ, xác nhận thân phận của hắn.
- Chờ một chút. Ta không tán thành. Nếu là sự tình nội bộ Trúc tông, tại sao không hỏi qua ta.
Một cái âm thanh rắn rỏi hùng hồn từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, một cái thân ảnh cao lớn bước nhanh đi vào sân. Người này một thân thanh sắc trường bào, ẩn hiện bên trên thân trúc xanh biếc, nhìn qua có vẻ hơn sáu mươi tuổi, long hành hổ bộ, tinh quang trong mắt khi ẩn khi hiện, toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí thế bức nhân, tướng mạo hắn và Diệp Ly chí ít có bảy phần giống nhau, thần sắc trên mặt lại tràn ngập phẫn nộ.
- Nhị thúc.
Nhìn thấy người này, Diệp Trọng và Mai Anh trước hết hành lễ, Diệp Ly lại cau mày.
Người đến cũng không để ý đến phu thê Diệp Trọng. Đi thẳng tới trước mặt Diệp Ly:
- Đại ca, huynh không nên làm càn. Tương lai Trúc tông chúng ta làm sao có thể giao cho thế hệ thứ ba. Huynh rời khỏi Trúc tông nhiều năm như vậy, đệ có thể liên tục giúp huynh trông coi Trúc tông. Luôn luôn vẫn như trước thừa nhận địa vị huynh là Trúc tông tông chủ. Nhưng bây giờ, đệ không thể cho phép huynh làm càn nữa. Đại ca, huynh không thể bởi vì tình cảm nhất thời làm thiệt hại đến tương lai Trúc tông chúng ta!
Diệp Ly hầm hầm nhìn thân đệ đệ trước mặt:
- Ta nói rồi, ta đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi. Diệp Thiên, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm trái mệnh lệnh của ta sao?
- Không. Đại ca, đệ không phải đi ngược lại mệnh lệnh huynh. Nhưng chuyện này đệ quyết không đồng ý.
Diệp Ly nắm lấy đệ đệ đẩy qua một bên:
- Ngươi phản đối cũng vô dụng, ta đã quyết định. Bây giờ Âm Trúc chính là Trúc tông tông chủ, Lan trưởng lão đã quyết định trục xuất ta, không nên cản đường ta đi.
- Đại ca…!
Diệp Thiên rống to lên một tiếng
Bước chân Diệp Ly phía trước ngừng lại một thoáng:
- Còn có chuyện gì sao?
Diệp Thiên hít một hơi khẩu khí, nhìn Diệp Ly nghiêng người:
- Đại ca. Nếu huynh khăng khăng làm theo ý mình, không thể trách được đệ chỉ có đắc tội thôi. Chiếu theo Đông Long bát tông các tông môn quy định, tông chủ nhất định phải là cường giả nhất trong bổn tông, vũ lực chính mình phải cực mạnh. Như vậy mới có thể để cho bổn tông đệ tử tin phục, nếu huynh quyết định từ bỏ nhường chức vị tông chủ, vậy, đệ tử còn lại đều có thể khiêu chiến với quyền lực của tân tông chủ. Vì tương lai Trúc tông, ta, Trúc tông Diệp Thiên, hướng về tân nhiệm tông chủ khiêu chiến. Nếu hắn có thể thắng được ta, ta chẳng những tiếp nhận hắn làm tông chủ, còn có thể toàn lực tương trợ. Nếu không thành lời, ta thỉnh cầu đại ca thu hồi mệnh lệnh. Vẫn như cũ giữ nguyên chức vị tông chủ. Cho dù muốn truyền cho Diệp Âm Trúc, cũng phải chờ đến khi hắn chính thức có đủ thực lực vậy.
Diệp Ly mạnh mẽ quay mình qua, hầm hầm nhìn đệ đệ:
- Diệp Thiên. Ngươi nhất định muốn cùng ta đối nghịch sao?
Ánh mắt Diệp Thiên không một chút nhân nhượng:
- Đại ca. Đệ không phải muốn cùng huynh đối nghịch. Đệ là vì Trúc tông, Trúc tông chúng ta là một trong Đông Long bát tông. Đệ không muốn nhìn thấy Trúc tông bởi vì sự xung động của huynh mà bị thiệt hại, vừa rồi các người nói ta đều nghe được, hiện tại đây trong Cầm Thành cũng tồn tại không ít quân đội, nếu Âm Trúc khăng khăng không chịu giao ra quyền thống trị, nơi này tất nhiên sẽ ‘trăm họ lầm than’, chẳng lẻ huynh muốn nhìn thấy cái cảnh này phát sinh ra sao?
- Ngươi…!
Diệp Ly mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Cái thân đệ đệ chính mình này trợ giúp mình bảo vệ Trúc tông hai mươi năm qua cũng không có làm sai. Hai mươi năm rồi, bởi vì hắn cùng Lan Như Tuyết phu thê bất hòa, rời xa Trúc tông đi, cái vị đệ đệ này của mình lại từ đầu đến cuối trợ giúp chính mình phát triển sự nghiệp Trúc tông không một lời oán thán. Làm cho uy danh Trúc tông không suy sụp. Sâu trong nội tâm, hắn đối với tên đệ đệ này chính là cực kỳ cảm kích, lúc này tâm tình thoáng bình tĩnh một chút. Hắn cũng biết chính mình có chút xung động, nhưng ở trước mặt Vị Minh Thái thượng trưởng lão và thê tử, hắn lại thật sự không nuốt trôi được giọng điệu này.
- Được! ta tiếp nhận sự khiêu chiến của ngài.
Đang lúc Diệp Ly hơi khó xử, thanh âm Diệp Âm Trúc lại vang lên trong tai mọi người
Ánh mắt hai huynh đệ Diệp Ly và Diệp Thiên đồng thời chiếu vào Diệp Âm Trúc. Diệp Ly nhíu nhíu mày, mà Diệp Thiên lại có chút kinh ngạc.
Diệp Âm Trúc lúc này, trong lúc vô tình đã trở thành trung tâm của toàn trường, ma pháp bào màu ngà, gương mặt khôi ngô tuấn tú. Phong cách quý phái mà thanh nhã cùng với khí tức siêu phàm lẫm liệt nổi bật giữa quần hùng. Không gì không làm cho kẻ khác kinh ngạc. Càng trọng yếu chính là, lúc này một tia uy nghiêm bá đạo lóe ra từ trong mắt hắn, trong đó chứa đầy sát ý trong đó. Ánh mắt kiên định dường như một khối kiên băng vĩnh cửu không lay động chút nào.
Trong thời gian ngắn ngủi này, Diệp Âm Trúc đã suy nghĩ rất rõ ràng. Cầm Thành tuyệt không thể giao ra, ở trong lòng hắn, dĩ nhiên là luyến tiếc không nỡ bỏ Cầm Thành, nhưng điều này cũng không phải là nguyên nhân trọng yếu. Mà trọng yếu nhất chính là, hắn không thể trơ mắt ra nhìn Đông Long bát tông tiến dần về hướng diệt vong, cũng càng không muốn nhìn thấy Cầm Thành chính mình thật vất vả, không dễ dàng kiến thiết nên lại bị Đông Long bát tông làm tổn hại. Tinh Linh tộc, Ải Nhân tộc, Địa Tinh bộ lạc, Bỉ Mông tộc, đều do chính mình thật vất vả mới thỉnh mời tới Cầm Thành. Nếu Đông Long bát tông nắm quyền khống chế nơi này. Bọn họ sẽ như chung sống như thế nào?
Tử hoàn toàn ủng hộ đối với những giải thích của An Nhã, khi gặp sự việc nhất định cần phải có quyết định, Diệp Âm Trúc tuyệt sẽ không phân vân lưỡng lự, mà khi hắn đã chánh thức quyết định nếu như có làm như thế nào, thì cũng tuyệt sẽ không thay đổi. Điểm này, hắn cùng gia gia Diệp Ly có rất nhiều chỗ giống nhau.
- Âm Trúc. Không được vô lễ. Ra mắt Nhị gia gia ngươi đi.
Diệp Ly khẽ quát một tiếng. Hắn rất rõ ràng thực lực của đệ đệ mình thuộc cái dạng gì.
Diệp Âm Trúc tiến lên vài bước, cung kính hướng về Diệp Thiên hành lễ:
- Bái kiến Nhị gia gia.
Diệp Thiên gật gật đầu:
- Âm Trúc. Sự tình của ngươi ta đều nghe nói, ngươi là một người trẻ tuổi rất xuất sắc. Cũng vì tương lai Trúc tông chúng ta, nhưng bây giờ ngươi tuổi vẫn còn quá trẻ, Nhị gia gia không phải phản đối ngươi làm Trúc tông tông chủ. Nhưng nếu không phải bây giờ, Đông Long đế quốc đã thành lập. Chúng ta làm một phần tử của Đông Long, cũng nhất định phải vì sự phát triển của Đông Long mà cố gắng, hy vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Nhị gia gia.
Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng:
- Nhị gia gia, người có nỗi khổ trong lòng người. Giống như vậy. Con cũng có nỗi khổ trong lòng chính mình, nếu gia gia đã quyết định đem chức vị Trúc tông tông chủ truyền cho con, vậy, con tuyệt sẽ không lùi bước. Nhị gia gia, con tiếp nhận khiêu chiến của người, nếu con thua, không chỉ không có khả năng giữ chức vị Trúc tông tông chủ này. Đồng thời cũng sẽ đem Cầm Thành nhường lại. Mang theo đồng bọn con vĩnh viễn rời khỏi nơi này. Nhưng nếu con thắng, vậy, Trúc tông tông chủ này coi như con quyết định.
Diệp Thiên có chút ngốc trệ nhìn Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc không ngờ lại trực tiếp tiếp nhận khiêu chiến, điều này hắn không có nghĩ tới. Theo hắn nhìn thấy, chính mình phát ra khiêu chiến chỉ là một cái tình thế mà thôi, tính cách Diệp Thiên so với Diệp Ly nhu hòa hơn nhiều. Càng coi trọng thân tình, nhìn tôn tử duy nhất cùa đại ca mình, không khỏi có cảm giác như thế cỡi trên lưng cọp.
- Diệp huynh, ngươi sẽ không phải là muốn nuốt lời sao, nam tử hán đại trượng phu, lời nói đã nói ra tựa như nước được phun ra, chính là mất đi không thể thu hồi được.
Ở một bên Cúc tông lão nhị Vị Thính Phong mỉa mai nói.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!