Cầm Đế

Chương 265: Bảo thạch trung đích lam tinh linh (trung)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế

Ủa, các nàng là ai?

Hải Dương kinh ngạc nhìn về một hướng, ánh mắt dẫn tới bên kia.

Mười một lam tinh linh mỹ nữ mặc y phục thiếu đến thương cảm đang hoảng sợ nhìn bọn họ, da thịt chập chờn, thân thể mềm mại hoàn mỹ động lòng người, hơn nữa bộ dáng làm cho người khác phải thương tiếc, đừng nói là nam nhân như Thường Hạo và Mã Lương, đến cả Hải Dương cũng phải cảm thán.

Tất cả ánh mắt nghi vấn đều chuyển hướng về liễu Diệp Âm Trúc, Tô Lạp nhíu mày nói:

Âm Trúc, đây là chuyện gì vậy? Các nàng là ai?

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

Ta cũng không biết các nàng là ai. Là ta ngày hôm qua và Tử cùng nhau mua được các nàng.

Trước đó bởi vì thời gian gấp gáp, hắn lại phải nghỉ ngơi, cho nên vẫn chưa kịp giải thích với mọi người, lúc trước lấy ra Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch thì mọi người trực tiếp vào. Lập tức hắn đem chuyện ngày hôm qua như thế nào cùng Tử đến Lôi Thần thương hội kiếm huy chương, như thế nào gây chuyện trong khu khách quý của thương hội, như thế nào dùng một khối kim nhỏ đối lấy Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch và lam tinh linh mỹ nữ cùng với việc đi tới phủ đệ của tù trưởng cứu người kể qua một lần.

Nghe xong Diệp Âm Trúc đích giải thích, mọi người lúc này mới hiểu được, Mã Lương giống như cười mà không cười nói:

Âm Trúc, ngươi thật lợi hại a! Mười một người này đều là mười một mỹ nữ. Ngươi mua các nàng, các nàng không phải thành người hầu của ngươi sao? Lại là loại đã trải qua huấn luyện nữa chứ!!!

Diệp Âm Trúc không để ý tới ánh mắt mập mờ của Mã Lương, chính sắc nói:

Ta và Tử cứu các nàng trở về bởi vì các nàng là tinh linh tộc. Sau khi tới Cầm thành, ta giao các nàng cho An Nhã tỷ tỷ là được.

Hải Dương mỉm cười, nhưng cũng không nói gì. Thường Hạo một bên hiếu kỳ nói:

Hải Dương học tỷ, ngươi không ghen sao? Tư sắc của các mỹ nữ này đều là cực phẩm, ngươi sẽ không sợ Âm Trúc …

Bị ánh mắt căm tức của Diệp Âm Trúc chiếu tướng hắn mới dừng lại. Trong lòng mọi người đã sớm đem Diệp Âm Trúc và Hải Dương ghép thành một đôi.

Hải Dương mỉm cười nói:

Ta tại sao phải ghen. Hắn là ai ta còn không rõ ràng sao? Nếu hắn có tư tưởng như vậy, ta sẽ là người đầu tiên xử lí hắn.

Ách …

Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không ngờ Hải Dương lại trực tiếp như thế, trong lúc nhất thời há mồm cứng lưỡi nói không ra lời.

Không đúng.

Tô Lạp đột nhiên nói:

Âm Trúc, tinh thần của các lam tinh linh thiếu nữ này rất bất ổn.

Diệp Âm Trúc vội vàng dứt bỏ sự xấu hổ vừa rồi, cùng Tô Lạp cùng nhìn về phía các thiếu nữ, gật đầu, nói:

Lúc vừa nhìn thấy thì ta đã biết tinh thần của các nàng có chuyện rồi. Từ ánh mắt của các nàng là có thể nhìn ra, nhất định là bị kích thích mãnh liệt, làm cho tinh thần thất thường. Xem ra các nàng đã chịu không ít khổ sổ. Hải Dương, ngươi thử nói chuyện với các nàng xem.

Hải Dương đáp ứng một tiếng, chậm rãi đi về phía mười một thiếu nữ, không gian này nhìn qua mặc dù rộng rãi, nhưng cũng không phải là quá lớn, nếu không cũng không chỉ có thể chứa được một trăm người. Hải Dương vừa mới tiến lên vài bước, đột nhiên mười một lam tinh linh thiếu nữ đồng thời quỳ xuống trên mặt đất, ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Âm Trúc,

Xin chủ nhân phân phó.

Chẳng những động tác nhịp nhàng, ngay cả bộ dáng cúi người khuất tất cũng giống nhau như đúc, từ trong ánh mắt của các nàng, Diệp Âm Trúc chỉ có thể thấy sợ hãi và tử tịch, không có một chút sinh khí.

Hải Dương xoay người nhìn về phía Diệp Âm Trúc, lộ ra ánh mắt thắc mắc, Diệp Âm Trúc chậm rãi tiến lên, đứng ở bên người nàng, nói với các thiếu nữ:

Các ngươi đều đứng lên đi. Ta không phải là chủ nhân các ngươi, không cần phải như vậy. Ta mua các ngươi là vì muốn trả tự do cho các ngươi.

Không, không, chủ nhân. Xin ngài tin tưởng sự trung tâm của chúng ta, không cần phải thử thách chúng ta đâu. Chúng ta nhất thị hậu ngài cẩn thận, bất luận ngài phân phó chúng ta cái gì, chúng ta cũng nhất định sẽ làm được.

Không đợi Diệp Âm Trúc nói nhiều, một lam tinh linh thiếu nữ đã cướp lời.

Đôi mắt màu lam của nàng làm cho Diệp Âm Trúc có cảm giác giống như đã từng quen biết, trong số các lam tinh linh mỹ nữ nàng cũng là xuất chúng chúng nhất, cho dù so sánh với Hải Dương cũng không kém một chút nào.

Diệp Âm Trúc cao thấp đánh giá nàng vài lần, da thịt quang khiết, trên kiều nhan xinh đẹp tuyệt trần động lòng người lộ ra vẻ sợ hãi khiến người khác thương tiếc, lông mi thật dài run rẩy, nhìn mình với vẻ mặt cầu khẩn.

Các ngươi đừng lên trước đi.

Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ nói.

Nghe được hắn ra lệnh, mười một lam tinh linh thiếu nữ mới đứng lên.

Diệp Âm Trúc tận lực làm cho thanh âm của mình nhu hòa hơn một chút, nhìn về phía lam tinh linh thiếu nữ đẹp nhất nói:

Ngươi hẳn là nữ hài tử ta cứu từ phủ đệ kia buổi tối ngày hôm qua. Ta thật sự là tới cứu các ngươi, ngươi xem, chúng ta đều là nhân loại, không phải thú nhân.

Thiếu nữ vội vàng lắc đầu, thân thể ngược lại run rẩy nhiều hơn,

Chủ nhân, chúng ta sẽ không phản kháng, bất luận ngài muốn cái gì cũng được. Bắt chúng ta chính là nhân loại a!

Diệp Âm Trúc lúc này mới nhớ tới, lam tinh linh thiếu nữ này là bị Lôi Thần thương hội mang tới Lôi Thần chi chuy yếu tắc. Nhìn những thiếu nữ đang sợ hãi lúc nào cũng có thể quỵ xuống này, hắn không nhịn được một cảm thấy đau đầu. Làm sao bây giờ? Vết thương nội tâm của các nàng hình như quá nghiêm trọng, đã hoàn toàn bài xích ngoại giới. Căn bản là không nghe lời giải thích của mình.

Âm Trúc, ta thấy tinh thần của các nàng đã bị kích thích mãnh liệt, rất có là do bị người của thương hội mà ngươi nói ngược đãi. Theo ta được biết, lam tinh linh trong tinh linh tộc cũng đồng dạng xinh đẹp thuần khiết như nguyệt tinh linh, các nàng mặc dù không có năng lực thân cận tự nhiên nguyên tố trời sinh như nguyệt tinh linh, nhưng phản ứng đối với tất cả mọi thứ của ngoại giới đều rất mẫn cảm. Người của thương hội kia có lẽ đã lợi dụng điểm này, dùng thủ đoạn đặc thù làm các nàng chịu kích thích lớn. Ngươi nói không sợ là rất khó làm các nàng tĩnh táo lại, phải sử dụng biện pháp khác.

Biện pháp khác?

Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc nhìn về phía Tô Lạp.

Tô Lạp trầm ngâm nói:

Nếu các nàng là bị kích thích tinh thần, có thể bị hao tổn chính là tinh thần lạc ấn, hoặc là nói tinh thần lạc ấn bị điếm ô rồi. Muốn cho các nàng khôi phục lại thì phải tịnh hóa tinh thần của các nàng. Ngươi coi như là một ma pháp sư tinh thần hệ, hẳn là hiểu biết nhiều hơn ta.

Nghe Tô Lạp nói, Diệp Âm Trúc không nhịn được con mắt sáng ngời, đúng vậy! Mình chẳng những là Thần Âm ma pháp sư, cũng là một ma pháp sư Tinh Thần hệ. Thần quang trong mắt lưu chuyển, bắt đầu suy nghĩ. Đến tột cùng cần phương pháp gì mới có thể khôi phục thần chí của các lam tinh linh thiếu nữ mà không thương tổn đến các nàng đây?

Vừa tự hỏi, hắn vừa hỏi lam tinh linh thiếu nữ đẹp nhất:

Ngươi tên là gì?

Hồi bẩm chủ nhân, ta, ta gọi là Yên La.

Thiếu nữ rụt rè nói.

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

Được, Yên La, ngươi và các tỷ muội của ngươi ngồi xuống trước đi.

Vâng, chủ nhân.

Mặc dù đã nghe Diệp Âm Trúc giải thích, nhưng các lam tinh linh thiếu nữ này đối với mệnh lệnh của hắn chấp hành rất nhanh chóng. Lập tức ngồi xuống ngay tại chỗ. Ba cặp nhũ phong phì nhiêu theo động tác đó run rẩy khiêu khích, đập thẳng vào mắt bọn họ. Thường Hạo và Mã Lương một bên định lực không bằng Diệp Âm Trúc vội vàng xoay người không dám nhìn nhiều. Các lam tinh linh mỹ nữ này trải qua điều giáo đều là cực phẩm vưu vật a!

Diệp Âm Trúc xoay người đi tới bên cạnh Hải Dương, nói:

Hải Dương, ngươi tới giúp ta. Chúng ta thử dùng năng lực đặc hữu của thần âm sư chúng ta tịnh hóa tâm linh của các nàng.

Hải Dương tò mò nói:

Chúng ta phải làm như thế nào?

Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:

Chỉ một nhạc khúc thì không thể bổ sung cho vết thương nội tâm của các nàng được. Với lại xem ra các nữ hài tử này hiện nay thập phần yếu ớt, chúng ta xoa dịu sự sợ hãi trong lòng các nàng trước, để cho các nàng an tĩnh lại, sau đó dùng âm luật tương đối nhu hòa khiến nội tâm các nàng trở nên bình thản. Lúc này chúng ta có thể dùng một ít dược liệu mạnh, trực tiếp tịnh hóa sự ô trọc trong nội tâm các nàng, sau đó dùng giai điệu hoán tỉnh sinh cơ làm sinh cơ trong nội tâm các nàng hồi phục lại. Cuối cùng lại dùng tiết tấu nhanh nhẹ làm cho các nàng vui vẻ. Năm thứ này thiếu một thứ cũng không được, thân thể ta bây giờ còn chưa khôi phục đến mức tốt nhất, không thể cam đoan hoàn thành một mình được, cho nên ta muốn ngươi giúp ta.

Hải Dương gật đầu, nói:

Không thành vấn đề, ngươi nói cho ta biết phải làm như thế nào đi.

Diệp Âm Trúc nói:

Trọng yếu nhất của năm phần này là ba phần trung gian, do ta làm. Phần đầu tiên xoa dịu sự sợ hãi và cuối cùng làm cho các nàng vui sướng giao cho ngươi.

Hải Dương hồi tưởng một chút nhạc khúc trong trí nhớ, nói:

Vậy ngươi xem thử, ở phần đầu tiên ta sử dụng dụng “U lan khúc” nhu hòa, cuối cùng sử dụng “Dương xuân khúc” khoan khoái nhẹ nhàng, được không?

Diệp Âm Trúc tán dương, gật đầu nói:

Hay, hai nhạc khúc này rất thích hợp. Cổ tranh chi âm tương đối cao và sắc, ngươi chỉ cần ghi nhớ, trong lúc diễn tấu ngón giữa tận lực mềm mại một chút, đem tâm tình thư thái nhu hòa của ngươi dung nhập trong đó thì không có vấn đề.

Hải Dương gật đầu, nói:

Âm Trúc, ta rất kỳ quái, ba phần trung gian ngươi sử dụng những cầm khúc nào?

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

Ta đã nghĩ xong rồi, giữ bí mật đã, chờ một chút ngươi sẽ biết. Chút nữa ngươi bắt đầu trước, sau khi ta tiếp thượng “U lan” khúc của ngươi, ngươi chờ ta hoàn thành ba phần xong rồi bắt đầu “Dương xuân” khúc của ngươi, ba phần trung gian cũng không phải ba cầm khúc.

Được, chúng ta bây giờ bắt đầu đi.

Hải Dương đáp ứng một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch lấy ra cổ tranh của mình, nhẹ nhàng đưa tay lên cổ tranh bắt đầu đàn.

Diệp Âm Trúc hài lòng ngồi xuống bên cạnh nàng. Mấy ngày nay dưới sự chỉ điểm của hắn, sự cảm ngộ của Hải Dương đối với nhạc khúc có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Muốn đàn tốt một thủ khúc, cần phải tâm định thần di, nếu chỉ biết đàn tấu dồn dập sẽ phá hỏng ý cảnh của nhạc khúc. Giống như lúc Diệp Âm Trúc mới bắt đầu học đàn, Tần Thương đã từng nói như thế. Nguyên thần ẩn vào thân, tu dưỡng tính tình, kiềm chế dục vọng, xa rời xa xỉ. Lúc luyện cầm thì phải luyện ở nơi tĩnh trai vắng lặng, hoặc trên lầu cao không bóng người, khi thì là trong hang sâu lạnh lẽo, hoặc có khi lại là đỉnh núi cao vắng vẻ, cũng có khi là bên bờ suối vắng. Đem âm thanh dung nhập vào tự nhiên, tâm tĩnh khí bình, dùng thần hòa nhập vào cầm âm để cảm thụ nhạc khúc.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top