Cầm Đế

Chương 194: Phụ tử chi chiến (phần 3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế

Lợi dụng thân hình cha còn trì trệ, Diệp Âm Trúc không dám chậm trễ, bằng tốc độ nhanh nhất lùi nhanh về phía sau. Hắn biết, bằng vào trình độ vũ kĩ của hắn muốn ngăn cản công kích của cha là điều không thể. Chỉ là trong vài cái giao thủ ngắn ngủi tự mình đã dùng toàn lực. Muốn thành công cùng cha đối kháng, tự mình phải phát huy lực lượng của cầm. Thân hình lóe lên, cơ hồ trước tiên, Diệp Âm Trúc đã lùi về phía sau mấy chục trước, lúc này Diệp Trọng đã lại một lần nữa hướng về phía hắn vọt lại. Hơn mười thước đối với Lam cấp cao thủ mà nói, chỉ bất quá nháy mắt công phu mà thôi. Thu hồi Bích Ti, từ trong không gian giới chỉ nhanh chóng lấy ra Phi Bộc Liên Châu cầm, lợi dụng nháy mắt công phu, bàn tay bắt đầu vuốt ve dây đàn, lúc này hắn hoàn toàn có thể chú tâm vào giai điệu, âm nhận do Tần Thương vì hắn nghiên cứu ra trong nháy mắt bộc phát ra bảy âm nhận. Hai tay bảy luồng, tổng cộng 14 đạo cao tần âm nhận lóng lánh quang mang màu vàng, cơ hồ tại trước tiên mênh mông phát ra, đúng là bởi vì Diệp Trọng vọt tới với tốc độ rất nhanh, có vẻ tốc độ của âm nhận này càng thêm đáng sợ. Tiếng rít chói tai, sinh ra tác dụng nhiễu loạn nhất định. Trải qua. Trải qua sự cải biến âm nhận của Diệp Âm Trúc, bất luận là ở khoảng cách công kích hay cường độ công kích, đều có sự đề cao hơn nhiều. Trong phút chốc phát ra 14 đạo cao tần âm nhận đã là cực hạn của hắn. Mặc dù cha là Lam cấp cao thủ, nhưng hắn có nguyên vẹn tin tưởng có thể bằng âm nhận dày đặc này ngăn cản cước bộ của cha. Chỉ cần có thể kéo giãn khoảng cách với cha, kế tiếp chính là cự ly tốt nhất để phát huy uy lực của cầm khúc. Cha dù sao tu luyện cũng chính là đấu khí, tại cầm khúc của mình phát huy hoàn toàn, chỉ sợ tinh thần lực còn chưa đủ.

Nhìn 14 đạo cao tần âm nhận trong nháy mắt phóng tới, Diệp Trọng hét lên một tiếng:

-Hảo

Hắn vọt tới trước với tốc độ cũng không có dấu hiệu giảm bớt chút nào, chỉ là huy động Trúc kiếm trong tay ra phía trước.

Một màn kỳ dị xuất hiện, Diệp Âm Trúc chứng kiến rõ ràng, than thể Diệp Trọng trong quá trình vọt về phía trước cũng nhanh phân ra bảy đạo thân ảnh, cũng chỉ là phân ra nửa thân người trên, phảng phất tại khoảnh khoắc Diệp Trọng đã biến thành một người với tám thân mình. Trên tám thân mình đồng thời xuất hiện tám Trúc kiếm, tám thanh kiếm lay động chung với nhau, trong khoảng thời gian ngắn, mỗi đạo thân ảnh cũng xuất ra lưỡng bại câu thương kiếm. Trong 14 kiếm đó, đón nhận 14 đạo âm nhận của Diệp Âm Trúc. Nhưng còn hai đạo kiếm, phát ra hai luồng hoàng quang chói mắt, theo hướng Diệp Âm Trúc chém tới.

-Đây là tuyệt kỹ gì vậy?

Diệp Âm Trúc sợ ngây người. Nhanh chóng phát ra mười bốn đạo âm nhận, hắn còn chưa hồi khí, đã lại công kích lần nữa.

Mười bốn tiếng huýt gió đồng thời vang lên, mười bốn đạo âm nhận Diệp Âm Trúc phát ra đồng thời tiêu mất vô hình, hai đạo kiếm trảm đấu khí nọ cũng đã tới trước mặt hắn.

Dưới phản ứng tự nhiên, Diệp Âm Trúc chỉ có thể dụng đến một tư thế buồn cười, trên mặt đất lăn tròn, chật vật né tránh hai đạo đấu khí nọ, nhưng là, hắn mục đích muốn phát động cầm khúc của hắn đã bị phá hủy.

Mười bốn đạo âm nhận chỉ là làm cho thân thể Diệp Trọng trì trệ một chút, tám đạo thân ảnh nọ liền hợp lại thành một cá thể, hắn đã đi đến trước mặt Diệp Âm Trúc, trúc kiếm điểm xuất, hướng cổ họng Diệp Âm Trúc đâm tới.

Cơ hồ không tự chủ, Diệp Âm Trúc giơ tay phải lên, Bích Ti đã không kịp thi triển, một đạo nhũ màu trắng quang hoa từ tay phải hắn trong nháy mắt bộc phát, đón trúc kiếm đâm đi ra ngoài.

Không có thanh âm, thân thể Diệp Trọng cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất lộn vòng ra, khi hắn rơi xuống đất thì, kinh ngạc nhìn thanh trúc kiếm trong tay mình đã bị gãy một đoạn.

Mặc dù chỉ là trúc kiếm, nhưng là, nhưng lại là một loại Bích trúc cực kỳ hiếm thấy ở Bích Không Hải Nội, tài chất cực kỳ cứng cỏi, so với kim chúc cũng không có kém hơn, trải qua phương pháp chế luyện đặc thù của Trúc tông , cũng có thể xem như là một thanh binh lợi khí. Lúc này bất ngờ bị chặt mất một đoạn, hơn nữa duệ khí thật khiến Diệp Trọng sửng sốt.

Diệp Âm Trúc lúc này đã từ trên mặt đất đứng lên, tại tay phải của hắn cầm một thanh trường kiếm nhũ bạch sắc, chuôi kiếm phía dưới lộ ra hình dáng long vĩ, mũi kiếm phảng phất là từ trong mệng rồng phun ra, thân kiếm hẹp, màu trắng nhũ quang hoa lóng lánh, nguyên tố đặc thù ba động, bất ngờ xuất ra nó thật là bất phàm. Cho dù không có đấu khí rót vào, kiếm phong cũng có ba tấc kiếm quang tự hành phun ra nuốt vào.

-Hảo kiếm. Ta như thế nào lại quên, con trước đây đã từng nói qua, đây chính là dùng sừng thần thánh cự long chế thành bảo kiếm cấp thần khí sao.

Diệp Âm Trúc gật đầu, lúc này hắn mới phát hiện, mặt dù chỉ là giao thủ trong giây phút ngắn ngủi, nhưng quần áo trên người đã ướt đẫm. Cha giống như cuồng phong bạo vũ không ngừng công kích, mang đến cho hắn áp lực cực kỳ lớn.

-Cha, con không phải cố ý hủy đi kiếm của người đâu

Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ nhìn cha, hắn tự nhiên biết cây bích trúc kiếm trân quý , cha đối với bảo kiếm của mình phi thường trân trọng.

Diệp Trọng thu hồi trúc kiếm bị gãy lại, sang sảng cười nói:

-Không có gì, so sánh với sự phát triển của con mình, một thanh kiếm làm sao bằng. Ân, con tiến bộ so với sự tưởng tượng của ta còn muốn hơn nhiều. Chẳng những đấu khí cùng với tinh thần lực đều có tăng tiến lớn, điểm yếu nhất của con là kinh nghiệm chiến đấu cũng đã gia tăng không ít. Duới sự công kích cường đại như vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy, Đông Long bát tông chúng ta con là người trẻ tuổi duy nhất đó.

Diệp Âm Trúc đi tới trước mặt cha, hai tay đưa Nặc Khắc Hi kiếm tới,

-Cha thanh kiếm của người đã bị phá hủy, hãy lấy thanh kiếm này đi. Trong tay cha ắt hắn sẽ phát huy tác dụng lớn hơn so với ở trong tay con. Con có Bích Ti như vậy là đủ rồi.

Diệp Trọng tiếp nhận Nặc Khắc Hi chỉ kiếm, đây là bảo kiếm cấp thần khí a! Là một chiến sĩ sử dụng kiếm, hắn như thế nào lại không thích đây? Tay trái tại trên thân kiếm búng một cái, một tiếng vang như long ngâm phá không dựng lên, thân kiếm ông minh, nhũ bạch sắc quang hoa đại thịnh, kiếm quang phun ra nuốt vào, phảng phất như sống động, thậm chí còn bám một tầng nhàn nhạt vụ khí.

-Hảo kiếm, quả nhiên là hảo kiếm!

Diệp Âm Trúc giải thích nói:

-Lúc không cần nó có thể hóa thành giới chỉ, có thể dụng tinh thần lực khống chế mũi kiếm dài ngắn, sau khi vượt quá chiều dài nhất định, mới có thể biến thành trách kiếm. Đáng tiếc nó hơi nhỏ một chút, so với kiếm trước kia của cha không giống. Bất qua uy lực của nó bù vào ắt hẳn là đủ.

Diệp Trọng mỉm cười, một lần nữa đưa Nặc Khắc Hy chi kiếm vào trong tay Diệp Âm Trúc nói:

-Sỏa tiểu tử, con giữ đi, mặc dù là kiếm tốt, nhưng không thích hợp với ta. Thanh kiếm này, quả thật chính là làm riêng cho con. Con không có ngón tay út, cầm kiếm không dễ, nhưng thanh kiếm này thân mình rất nhẹ, trên chuôi kiếm có Long Lân phù điêu có thể giúp cho con cầm nó. Thân kiếm cũng thích hợp cho con phát huy. Có nó, khi đối địch, con càng có khả năng chiến thắng. Hơn nữa nó còn có thể hóa thành giới chỉ, tại thời khắc công kích mấu chốt có thể bất ngờ làm địch nhân bị thương. Không phải vừa rồi ta không hoàn toàn tránh được,đã bị con chém Trúc kiếm sao.

Diệp Âm Trúc nói:

-Nhưng mà, con là thầm âm sư, thanh kiếm này cho cha là có tác dụng nhất.

Diệp Trọng trong mắt toát ra một tia quang mang hiền lành, sờ sờ đầu con mình nói:

-Sỏa tiểu tử, đây là thần khí a! Chẳng lẽ con không biết, thần khí một khi nhận chủ, trừ khi chủ nhân tử vong, còn lại là không thể để cho người khác sử dụng sao? Nó trong tay ta căn bản không có một chút tác dụng, so ra còn kém xa so với trúc kiếm.

Nghe cha nói như vậy, Diệp Âm Trúc mới nhớ lại, quả thật, Nặc Khắc Hi chi kiếm đã nhận mình là chủ. Bất đắc dĩ thu trường kiếm về.

Diệp Trọng chánh sắc nói:

-Vừa rồi ta đối với con khảo nghiệm mặc dù thời gian không dài, nhưng cơ bản cũng phán đoán ra thực lực của con bây giờ, Âm Trúc nói cho ba ba biết, con đối với trận đánh vừa rồi có ý kiến gì không?

Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút nói

-Bị áp chế, hoàn toàn bị áp chế. Từ lúc vừa mới bắt đầu động thủ, con đã bị cha áp chế ở thế hạ phong.Cha bất luận là đấu khí hay phương thức công kích, cùng với thời cơ đều nắm rất chắc. cuối cùng khi con phát ra 14 đạo âm nhận, tưởng rằng mình sẽ có cơ hội. Nhưng mà cha chẳng những chấn nát âm nhận của con, mà còn hoàn toàn phá hủy cơ hội phát động cầm khúc của con. Làm cho con ngay cả cơ hội đánh đàn cũng không có. Nếu không có cú đánh cuối cùng bằng Nặc Khắc Hi chi kiếm, con đã thua.

Diệp Trọng gật đầu nói:

-Con nói đúng. Nhưng con có nghĩ tới tại sao lại gặp tình huống như vậy không? Con cùng đấu khí của ta cách tam giai, nhưng con lại có cầm ma pháp. Nếu lấy thực lực tổng hợp mà nói, con hoàn toàn có thể cùng Lam cấp cường giả đối kháng. Tại sao đối với công kích của ta lại không có biện pháp gì?

Diệp Âm Trúc sững sờ nói:

-Bởi vì con không thể gia tăng khoảng cách. Con điểm mạnh chính là cầm khúc, nếu cầm khúc của con phát huy được tác dụng, con nắm chắc có thể cùng cha đối kháng.

Diệp Trọng gật đầu nói:

-Đúng rồi, đây là một trong những nguyên nhân. Nhưng còn có một nguyên nhân khác chính là khả năng nắm chắc cơ hội của con không đủ cùng với kỹ xảo chênh lệch. Thẳng thắn nói cho con biết, vừa rồi tại lúc khảo nghiệm con, ngoại trừ toàn lực sử dụng đấu khí ra, về phần kĩ xảo ta chỉ sử dụng bốn thành. Nếu không ngay cả một chiêu con cũng đỡ không được.

-Cái gì? Cái này không có khả năng. Mặc dù cha sao với con mạnh hơn, nhưng cũng không có khả năng thắng trong một chiêu a!

Diệp Âm Trúc cơ hồ bật thốt lên. Kể từ sau khi tới Mễ Lan Ma Vũ học viện cho đến giờ, hắn tại trong đám đệ tử là người mạnh nhất, cho dù cùng cao niên trung cấp xuất sắc đệ tử so sánh cũng không thua mấy. Lúc này đối với cha hơn mình tam giai đấu khí nói mình ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, Diệp Âm Trúc thật có chút không phục.

Diệp Trọng mỉm cười nói:

-Như thế nào? Không tin? Tốt lắm, chúng ta thử lại xem.

Vừa nói, hắn lấy ra cây trúc kiếm mới bị gãy vừa rồi, chỉ còn một nửa, nắm chuôi kiếm

-Vậy con cẩn thận đó.

Nghe được phụ thân nói, phản ứng đầu tiên của Diệp Âm Trúc chính là nhanh chóng bay lùi lại về phía sau, tay phải vận dụng Bích Ti, toàn lực phát ra trúc ngự, đồng thời tinh thần lực trong nháy mắt tập trung, trong mắt hàn quang đại phóng, không chút khách khí quay về phía Diệp Trọng phát ra một cái tinh thần xuyên thứ.

Quang ảnh ám hoàng sắc, không hề hoa tiếu lọt vào trong Bích Ti, Diệp Âm Trúc giật mình phát hiện cha cũng tan mất, nhưng ám hoàng sắc quang ảnh nọ giống như thủy ngân trên đất không chỗ nào không thấu, trúc ngự trước mặt nó, dĩ nhiên cũng trở nên không hề tác dụng. Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn quang mang cường hãn từ khe hở giữa trúc ngự chui ra, ám hoàng sắc quang ảnh giống như mây khói nọ tiêu tán thì, cổ họng Diệp Âm Trúc đã có một thanh kiếm, bị phá vỡ chỉ còn một nữa, mà chủ nhân của thanh kiếm, tự nhiên chính là cha hắn Diệp Trọng

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top