Cầm Đế

Chương 145: Giáo sư Diệp Âm Trúc. ( Phần 1 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế

Không ai ngờ phản ứng của Tô Lạp lại kịch liệt như vậy, hắn cơ hồ là người đầu tiên đỡ Diệp Âm Trúc từ trên giường đi xuống. Nhưng sau đó lại như hành động kinh cung chi điểu .

-Ai u.

Diệp Âm Trúc cho dù ngủ có sâu hơn nữa mà bị quẳng từ trên giường xuống dưới đất thì cũng phải tỉnh dậy.

-Đau quá.

Ngồi dưới đất, Diệp Âm Trúc đang mơ màng cũng từ từ tỉnh táo lại, nhìn ba người chung quanh, hắn không nhịn được sửng sốt nói :

-Có chuyện gì vậy ?

Cơ hồ là cùng một lúc Mã Lương, Ly Sát và Tô Lạp cùng lớn tiếng kêu lên :

-Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc từ dưới đất nhảy dựng lên, hắn nhận ra ánh mắt ba người trước mặt không giống nhau chút nào, Ly Sát như đang nghi hoặc cùng kinh ngạc lại mang theo vài phần suy tư vì không tìm được đầu mối, Mã Lương thì đang giật mình, còn vẻ mặt Tô Lạp là biến hóa nhất, có ngượng ngùng, có phẫn nộ, còn có rất nhiều cảm giác mà Diệp Âm Trúc không cách nào hình dung được. Trí nhớ trở lại, Diệp Âm Trúc đã nhớ ra hết mọi việc phát sinh đêm qua bèn quay sang Mã Lương hỏi :

-Sao ngươi lại tới đây ?

Vẻ kinh ngạc trong mắt Mã Lương từ từ thu liễm, nhìn Diệp Âm Trúc có chút không nói lên lời :

-Vậy tiểu tử ngươi ở đây làm gì ? Chẳng lẽ ngươi yêu được loại này ?

Vừa nói hắn vừa liếc mắt sang Tô Lạp đang đứng bên cạnh. Gần đây Diệp Âm Trúc cũng đã đọc khá nhiều sách, đại khái cũng hiểu được ý tứ của Mã Lương, cũng không hề tức giận, nói :

-Ngươi mới là loại người…. đồng tính luyến ái thì có. Không thấy bọn ta ở đây đông người quá sao? Không có đủ chỗ nên ta chỉ có thể ngủ cùng Tô Lạp thôi.

Mã Lương lẩm bẩm:

-Đông người? Tư thế vừa rồi của các ngươi cũng mập mờ quá đi.

Lần này đến phiên Diệp Âm Trúc kinh ngạc :

-Tư thế ? Tư thế gì.

Mã Lương vừa muốn mở miệng, nhưng cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Tô Lạp bèn ngẩng đầu nhìn nhìn, trong mắt của Tô Lạp đầy vẻ uy hiếp như nói rằng nếu ngươi dám nói ra tình cảnh vừa rồi ta sẽ liều mạng với ngươi. Là một ma pháp sư mà đắc tội một thích khách tuyệt đối là bất trí nên Mã Lương giả vờ ho khan một tiếng, nói với Diệp Âm Trúc :

-Không có gì ? Nga, được rồi, Âm Trúc, ta tới là muốn nói cho ngươi, đêm qua có đại sự xảy ra. Vùng ngoại ô của Thước Lan có hai vị ma pháp sư tuyệt đỉnh không biết từ đâu tới sử dụng cấm chú đấu bính với nhau khiến cả Thước Lan thành cũng rung động . Từ sáng nay học viện đã ra lệnh cấm tất cả đệ tử ra ngoài.

Nói đến đó, vẻ kinh ngạc từ từ biến mất chỉ còn lại vẻ mặt đầy hưng phấn. Trong lòng Diệp Âm Trúc rất căng thẳng, hắn nghiêm giọng hỏi :

-Cấm chú va chạm ? Không lầm chứ, sao ta lại không biết.

Mã Lương hừ một tiếng nói :

-Một ma pháp sư như ngươi ban đêm nếu không minh tưởng thì cũng ngủ lăn ra, có thể biết mới là lạ. Đêm qua lúc ta minh tưởng còn cảm thấy có việc gì đó khác thường, ma pháp nguyên tố ba động trong không khí rất dị thường nhưng lúc ấy ta không có quá chú ý, nhưng sau khi cấm chú va chạm đã sinh ra ba động quá lớn ta mới nhận ra điều bất thường, bây giờ sợ rằng cả thành Thước Lan cũng chấn động rồi. Ở phụ cận thủ đô có người thi triển cấm chú, chuyện này nhất định ảnh hưởng rất lớn. Nếu chẳng may thì không phải sẽ khiến rất nhiều sanh linh đồ thán sao ? Cấm chú, chính là cấm chú a !

Nhìn ánh mắt của Mã Lương, Diệp Âm Trúc không nhịn được lộ ra một tia cười khổ :

-Đúng là cấm chú a, mà ngươi cũng không cần phản ứng kịch liệt như vậy chứ. Sáng sớm đã làm ầm lên rồi.

Vừa nói Âm Trúc vừa ngáp một cái. Giấc ngủ say mấy tiếng còn chưa bù lại phần tiêu hao mà hắn sử dụng.

-Ngươi nói cái gì ? Cấm chú ? Lão đại, đó chính là mục tiêu của toàn bộ ma pháp sư chúng ta a ! Chưa có thực lực của tử cấp tam giai thì cho dù là cấm chú yếu nhất cũng không có khả năng thi triển. Cấm chú chính lực lượng hủy thiên diệt địa đó, chẳng lẽ ngươi không ?

Nhận thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Tô Lạp và Ly Sát càng ngày càng nhiều Diệp Âm Trúc biết mình không thể tiếp tục tám cùng Mã Lương nên vừa nói dứt lời đã đi tới bên cạng Mã Lương vừa đẩy hắn ra ngoài miệng nói :

-Đến trời còn không hoàn mỹ. Cho dù cấm chú có cường thịnh đến mấy thì bây giờ cũng không phải là lúc thực lực chúng ta có thể bàn luận, tốt nhất hâm mộ không bằng hảo hảo tu luyện, ngươi về túc xá đi. Ta vẫn muốn ngủ tiếp một lúc nữa đây.

-Uy, ngươi đừng thôi ta a! Âm Trúc, mà trên tường phòng khách của ngươi sao lại có lỗ hổng kia vậy ? Có chuyện gì xảy ra sao?

-Tô Lạp hôm qua không cẩn thận khi tập luyện đụng phải. Được rồi, gặp lại sau nhé.

Ta lao thẳng đến đẩy Mã Lương ra khỏi túc xá, ứng phó mất nửa ngày mới đưa tên đệ tử của họa tông đuổi đi được. Phanh, sau khi đóng cửa túc xá Diệp Âm Trúc thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng không đợi hắn trầm tĩnh lại Ly Sát và Tô Lạp cũng đã từ phòng ngủ đi ra, hai miệng đồng thanh lên tiếng hỏi :

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

-Ách ……

Tâm niệm thay đổi thật nhanh. đại não nhanh chóng vận chuyển suy tính, trả lời như thế nào đây ? Trí nhớ của bọn họ đều chỉ nhớ đến đoạn mình bị gọi đến.Hàn quang trong mắt Ly Sát lóe lên, ngân phát không gió tự động, một tầng tử quang nhàn nhạt bao quanh thân thể nàng. Nhưng cũng không biết tại sao, nàng vẫn không nghĩ đến việc uy hiếp Diệp Âm Trúc trước mặt, trong sâu thẳm tiềm thức, nàng phảng phất cảm giác được đêm qua dường như tên thanh niên thần âm sư này tựa hồ đã rất thân cận với nàng. Nhưng bất luận vắt óc thế nào cũng nhớ không nổi đêm qua đã phát sinh chuyện gì, tinh thần lực và ma pháp lực của nàng tựa hồ tiêu hao rất lớn, bây giờ chỉ còn không tới năm thành so với lúc bình thường, may là trên thân cũng không có cái gì khác thường.

-Chuyện là như thế này, đêm qua có một con Hắc Long không biết tại sao lại tìm tới ta gây sự. Sau đó ta đã triệu hồi ngươi về tới.

Diệp Âm Trúc nhìn nhìn Ly Sát rồi nói tiếp :

-Hắc Long đó rất cường đại, ba người chúng ta kết hợp cũng chỉ rất miễn cưỡng mới chống lại hắn được, hắn hình như còn thi triển hắc ám ngăn cách ma pháp gì đó, sau đó, chúng ta từ nơi này xông ra ngoài, ngươi đã quyết chiến cùng hắn, sau khi hắn chạy đi vì tinh thần lực của ngươi đã tiêu hao quá đại nên ngất đi, không có cách nào khác, ta chỉ có thể đưa ngươi trở về đây. Nga. Tô Lạp cũng bị ngất lúc cấm chú các ngươi phát ra va chạm vào nhau đó.

Trong lúc nhất thời Diệp Âm Trúc cũng không nghĩ cách giải thích nào hoàn mỹ hơn nên chỉ có thể miễn cưỡng dựa theo sự thực xảy ra đếm qua nói qua quít một lần. Ly Sát cau mày hỏi :

-Nói như vậy thì cấm chú mà ngươi vừa nói là do ta và đầu Hắc Long đấu nhau sao ?

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói :

-Đúng vậy !

Hừ một tiếng, ánh mắt Ly Sát nhất thời trở nên lạnh như băng đảo qua người Diệp Âm Trúc và Tô Lạp, lạnh giọng nói :

-Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi và hắn có thể sinh tồn dưới lực chấn do cấm chú va chạm phát sinh ? Nếu không có thực lực đồng cấp bậc, dưới chấn lực của cấm chú va chạm các ngươi chắc chắn đã biến thành những hạt nguyên tố nhỏ nhất rồi.

-Chuyện này ……

Ly Sát có vẻ thông minh hơn ta tưởng, nhìn nàng, Diệp Âm Trúc nhất thời nói không lên lời.

-Là bởi vì hắn có sinh mệnh thủ hộ, hơn nữa ta còn có Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi.

Tô Lạp đột nhiên mở miệng giải thích hộ, đúng lúc Diệp Âm Trúc không thể trả lời được rốt cục Tô Lạp đã từ kinh hoảng với ngượng ngùng tỉnh lại, đứng dậy nói. Nét sắc lạng trong mắt của Ly Sát chợt chuyển hóa thành kinh ngạc :

-Sinh mệnh thủ hộ ? Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi?

Có sự nhắc nhở của Tô Lạp nên Diệp Âm Trúc nhất thời phản ứng theo, giơ lên cánh tay trái lộ ra sinh mệnh thủ hộ, than nhẹ một tiếng, nói :

-Vốn ta không muốn nói ra, vì đây bí mật của chúng ta, sinh mệnh thủ hộ, có thể thi triển tuyệt đối phòng ngự, lúc ấy Tô Lạp trốn ở sau lưng ta, Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi của nàng có thể miễn dịch vật lý công kích, đối với chấn lực do ma pháp tạo ra cũng có tác dụng phòng ngự nhất định, dưới sự bảo vệ của hai kiện ma pháp vật phẩm gần đạt cấp thần khí chúng ta mới miễn cưỡng sống sót sau vụ nổ do cấm chú của các ngươi gây ra.

Ly Sát là một Ngân long, ma pháp chi long, không cần cẩn thận dò xét chỉ cần dụng chút tinh thần lực kiểm tra nàng cũng có thể cảm giác được sự thần kỳ của sinh mệnh thủ hộ , đối với lời nói của Diệp Âm Trúc cũng tỏ ra tin vài phần, ánh mắt nhất thời trở nên ngưng trọng thêm vài phần :

-Hắc long tộc cũng dám xuất hiện trong phạm vi của Ngân long thành chúng ta, chuyện này đúng là muốn khiêu khích sự tôn nghiêm của Ngân long. Mục tiêu của bọn họ cũng là ngươi, xem ra, cũng ý thức được tác dụng do cầm khúc của ngươi đối với Long tộc. Nếu con Hắc Long kia đã có thể đến một lần thì cũng sẽ dám chắc sẽ đến thêm lần nữa, được rồi, ta quyết định , vì bảo vệ sự an toàn của ngươi, trong kỳ hẹn mười ngày này ta sẽ ở lại đây cùng ngươi. Có ta ở đây, Hắc Long tộc không thể nào bắt được ngươi.

-A ?

-Cái gì ?

Diệp Âm Trúc và Tô Lạp cơ hồ đồng thời kinh hô, hai người quay sang nhìn nhau, không nhịn được đều lộ ra thần sắc đầy bất đắc dĩ. Diệp Âm Trúc thử thăm dò nói :

-Ngươi không cần lưu lại đâu, chúng ta đã có linh hồn y phụ, khi cần ngươi trợ giúp ta sẽ triệu hồi ngươi.

Ly Sát giận dữ nói :

-Nếu lại gặp phải hắc ám ngăn cách của Hắc long ngươi triệu ta tới tìm chết sao ? Chuyện đêm qua mặc dù ta nhớ không rõ, nhưng có thể khiến ta hôn mê khi thi triển cấm chú thì rõ ràng phải rất nguy hiểm. Ta lưu lại không phải vì ngươi mà chủ yếu là chính bản thân ta.

Nói xong, nàng không hề để ý tới hai người, đường hoàng chiếm lấy cái giường của Diệp Âm Trúc, khoanh chân ngồi lên trên, bắt đầu minh tư. Ánh mắt của Tô Lạp đầy phức tạp liếc nhìn Diệp Âm Trúc một cái :

-Ta đi làm điểm tâm.

Đối mặt với mối quan hệ phức tạp này cho dù Âm Trúc tâm chí thành thục hơn cũng không biết nên xử lý thế nào, đành bất đắc dĩ nói :

-Ta đi ngủ tiếp.

Nói xong, trực tiếp trở lại giường của Tô Lạp kéo chăn trùm kín trên đầu mình. Không khí hôm nay trong Thước Lan ma võ học viện có vẻ rất quái lạ dị. Khắp nơi đều có đệ tử thảo luận thành nhóm. Ngay cả một ít giáo sư của học viện cũng không ngoại lệ. Đề tài họ thảo luận tự nhiên là xung quanh chuyện cấm chú va chạm đêm hôm qua. Bởi vì học viện đã đóng cửa nên hôm nay Diệp Âm Trúc tự nhiên không thể đến hoàng gia đồ thư quán được, chỉ đành trở lại giáo học lâu của thần âm sư hệ đi học, trên đường đi mặt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, để cho một mỹ nữ ma pháp long lúc nào cũng có thể bùng nổ ở tại túc xá của chính mình tư vị này thật là khó nhận, giường bị chiếm dùng không nói, chỉ có điều tính tình của vị mỹ nữ long này tùy thời đều có thể phát sinh biến hóa, nếu vạn nhất có lúc nàng có điều khó chịu, thi triển một cấm chú trong túc xá của chính mình vậy sẽ gây ra phiền toái lớn.

-Âm Trúc, ngươi nói thật đi, đêm qua rốt cuộc tới cùng xảy ra chuyện gì. Tại sao buổi sáng khi ta tỉnh lại chẳng những không nhớ được cái gì mà còn đang nằm trong lòng ngươi nữa chứ ?

Kính mời các huynh đệ, tỷ muội tham gia dịch Cầm Đế.

Để tiện liên lạc hãy add nick của MacVanDanh: [email protected]

hoặc của lythongcz: [email protected]

tại hạ: [email protected]

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế, đọc truyện Cầm Đế, Cầm Đế full, Cầm Đế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top