Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 41: 41


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Captain Loves Male.

Câu này dịch sang tiếng Trung là: Đội trưởng thích nam.

Văn Khê mở to hai mắt nhìn Trần Úy một lát, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, trong nháy mắt thật đúng là tin.

Cậu quay đầu nhìn Mạc Thần, trong mắt tất cả đều là thăm dò.

Nhưng mà, Mạc Thần như là cái gì cũng không nghe thấy, rót cho mình một ly nước giải khát, thuận tiện giúp cậu rót một ly.

"A, cảm ơn." Văn Khê nói cảm ơn, rốt cuộc vẫn không nhịn được, thử hỏi, "Cậu ấy nói là thật sao?"

Mạc Thần cũng không quay đầu hỏi ngược một câu: "Anh cảm thấy thế nào?"

Văn Khê ho một tiếng, có chút xấu hổ giơ tay sờ sờ mũi.

Nói thật, cậu đã sớm mơ hồ cảm thấy Mạc Thần có ý tứ với mình, chỉ là không dám xác định, dù sao bọn họ đều là nam.

Nhưng nếu Mạc Thần thích nam thì sao?

Văn Khê vừa định trả lời "Tôi cảm thấy đúng", lời còn chưa nói ra, Trần Tiêu đã cho Trần Úy một cái tát! Nhưng vỗ nhẹ.

"Captain Loves Male?! Chú mày học tiếng Anh tốt vậy à! Sao không lên làm Thượng Đế luôn đi!"

Trong lúc nói chuyện, hắn dùng khăn ăn lau sạch sẽ một ngụm nước vừa phun.

Vẻ mặt Văn Khê mê mang nhìn hai người, nghiêng đầu, dùng ánh mắt biểu đạt nghi ngờ —— Cho nên, không phải sao?

Cuối cùng vẫn là Lam Ngạn không nhìn nổi nữa, bất đắc dĩ giải thích: "Đừng nghe Trần Úy nói bậy, CLM không có ý nghĩa lộn xộn như này, tên CLM là chúng tôi cùng lấy tên đặt."

"Hả? Ý anh là sao?" Hiện tại đầu Lăng Sơ Dật hơi choáng váng.

Năm nay hắn mới gia nhập CLM, thật đúng là không ai nhắc tới lai lịch của đội CLM.

Nhưng hắn lên mạng tra qua, đúng thật CLM không có tên đầy đủ, chi bằng nói tên đầy đủ chính là CLM.

"Đừng nói cho tôi biết là lấy hên xui, tùy tiện chọn ba chữ cái?" Lăng Sơ Dật suy đoán.

"Làm sao có thể." Trần Tiêu trừng mắt nhìn hắn một cái, "Cậu nhìn chúng tôi giống mấy người tùy tiện như vậy à?"

Mặt Lăng Sơ Dật là "Tự thổi cho bản thân đi", Trần Úy ở một bên thè lưỡi.

Hiển nhiên, Trần Úy biết ý nghĩa chân chính của CLM, cố ý trêu đùa Văn Khê một chút, thuận tiện lừa đội trưởng.

Lam Ngạn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng làm thêm tò mò nữa, kỳ thật tên đội rất đơn giản, chính là họ của bốn người chúng tôi. C là Trần, L là Lam, M là Mạc. Khi chiến đội vừa mới thành lập, chỉ có bốn người chúng tôi —— Tôi, Mạc Thần, Trần Tiêu, Trần Úy. Hắn vừa nói vừa chỉ một vòng.

Lúc Trần Tiêu được chỉ, có chút cảm thán: "Ài, khi đó, thật sự cảm thấy bốn người có thể đánh cả đời..."

Lam Ngạn muốn nói lại thôi, không nói gì.

Đột nhiên, Lăng Sơ Dật chỉ mình: "Ồ? Họ của tôi cũng là L nha!"

Nghe được câu này, Lam Ngạn đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy, kế thừa của tôi."

Lăng Sơ Dật chớp chớp mắt, không kịp phản ứng.

Trần Tiêu và Trần Úy lại giống như đột nhiên cảm thấy được cái gì, nhìn Lam Ngạn một lát, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Nghe qua, dường như Lam Ngạn có ý định từ bỏ cái gì đó.

Hắn đã sẵn sàng nghỉ hưu chưa?

Rất nhanh, đồ ăn lên tới, mọi người không còn nói đông nói tây nữa, bắt đầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Trần Úy càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc —— Hắn đang trêu đùa Văn Khê à? Không, hắn đang trợ giúp đó! Thật tò mò đội trưởng sẽ trả lời Văn Khê như thế nào, hiện tại với trạng thái đang mê Văn Khê đến choáng váng của đội trưởng, không chừng thật sự sẽ thừa nhận.

Đều trách thằng anh nhà mình nhanh mồm! À, không ăn ý!

Sắp ăn xong, Trần Tiêu đi ra ngoài hút thuốc, Trần Úy liền len lén đi ra ngoài oán giận: "Đúng thật là đội trưởng thích nam mà, em cũng không nói sai."

Trần Tiêu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Anh thấy mày ngứa da ấy, muốn huấn luyện tăng cường với mèo con phải không?"

"Tăng cường thì tăng cường." Trần Úy rầu rĩ nói, "Chính là em không nhìn quen hai người này rõ ràng ngọt ngấy như vậy lại nhất định phải làm bộ tình anh em thuần khiết."

"Nhưng A Thần có vợ rồi." Trần Tiêu đột nhiên nói một câu như vậy.

"A?" Trần Úy sửng sốt.

Trần Tiêu: "Em quên rồi à? Lần trước ăn cơm, cậu ấy đang xem mỹ nữ livestream, còn nói đó là vợ."

"......A, hóa ra anh đang nói về kiểu 'vợ' này." Trần Úy hoảng sợ, còn tưởng Mạc Thần kết hôn.

Không đúng, Mạc Thần còn chưa đến tuổi kết hôn.

"Mấu chốt không phải là "vợ" của cậu ấy là kiểu gì, mà là ở chỗ—— " Trần Tiêu nghiêm túc nói, "Điều này chứng tỏ cậu ấy thích nữ hả?"

Trần Úy: "Em trai thật ngây thơ! Có lẽ đội trưởng là lưỡng tính!"

Trần Tiêu: "..."

Hôm nay không có cách nào để trò chuyện tiếp.

Lại nói đây xem như là chuyện riêng của Mạc Thần đi, bọn họ tán gẫu hăng hái làm gì như vậy?

Dùng qua bữa trưa, nghĩ còn chút nữa là đến trận đấu buổi chiều, mọi người liền trở về khách sạn nghỉ ngơi một lát, sau đó lại đến địa điểm thi đấu.

Bọn họ không đến muộn, nhưng người ở sân đấu đến nhiều hơn buổi sáng.

"Đều là đến xem đội trưởng hả?" Văn Khê suy đoán.

"Không, cũng có thể đều là đến xem anh." Lăng Sơ Dật đáp lại.

Văn Khê sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe được giọng của Trần Úy: "Hai người bị sao vậy? Không thể đến xem cả đội chúng ta à?"

Quả thật, rất nhiều người trong sân đấu sau khi trận đấu buổi sáng kết thúc, mới biết được CLM tham gia Cup Băng Kích, sau đó lục tục chạy tới xem.

Chẳng bao lâu, đã đến 1 giờ.

Bình luận viên vào vị trí, thí sinh vào sân bắt đầu vận hành thiết bị.

[Hoan nghênh trở lại trực tiếp trận đấu tranh tài SGH Cup Băng Kích đầu tiên của thành phố S, tôi là bình luận viên Tiểu Bố!]

[Tôi là bình luận viên Khê Mị ~]

Theo giọng của Tiểu Bố và Khê Mị, trên màn hình lớn rốt cuộc không chiếu quảng cáo nữa, mà là đưa ống kính cho hai người.

Trong khi đó, nền tảng phát trực tiếp của JJ Live cũng bắt đầu livestream.

Sắp tới là hai trận 4vs4.

CLM ra sân, người ngồi dưới đài xem trận đấu biến thành Trần Tiêu và Lam Ngạn.

Bây giờ suy nghĩ của Trần Tiêu không ở trong trận đấu, mà ở mặt khác.

Hắn còn đang nghĩ đến chuyện "vợ" của Mạc Thần —— kỳ quái, lúc trước không nhớ tới, hôm nay nhớ tới có chuyện như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy... Văn Khê có chút giống người hắn nhìn thấy trong điện thoại Mạc Thần ngày đó?!

Còn đang ngây người, đột nhiên nghe được giọng của Lam Ngạn: "Đang suy nghĩ cái gì thế?"

Trần Tiêu sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần, trước khi mở miệng trong lòng đã thuyết phục chính mình —— Có thể là nhớ nhầm rồi.

"Không có gì." Hắn đáp lại, sau đó thuận tiện hỏi một câu, "Sau này có kế hoạch gì không?"

Lúc này đổi thành Lam Ngạn ngây người.

Sau một lúc im lặng, hắn mỉm cười và hỏi lại: "Cậu hỏi điều này có nghĩa là gì?"

Trần Tiêu đưa tay ôm cổ Lam Ngạn, thở dài: "Hầy, giữa chúng ta không cần thử tới thử lui như vậy chứ? Cậu nói với mèo con trong lúc ăn cơm, tôi cũng không thể coi như không nghe thấy, cái gì mà có người kế thừa, một kiểu giọng nói muốn đi, đừng nói với tôi chỉ là có cảm xúc mà phát ra."

Lam Ngạn bất đắc dĩ cười cười, sau đó quay đầu nhìn thẳng về phía trước, nụ cười trên khóe môi cứ như vậy dần dần phai nhạt.

Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, chúng ta quá hiểu nhau... Cho nên, cậu nên biết rằng tôi sẽ không sẵn sàng làm người thay thế."

Trần Tiêu muốn nói lại thôi.

Lam Ngạn nói tiếp: "Văn Khê rất mạnh, A Thần càng không cần phải nói, mèo con cũng luôn tiến bộ. Tuy cảm giác tồn tại của A Úy yếu, nhưng ít nhất hắn cũng không kéo chân cả đội, không giống tôi..."

Trần Tiêu nhìn sườn mặt hắn, muốn an ủi, nhưng đồng thời lại biết, hiện tại Lam Ngạn không cần nhất chính là an ủi.

"CLM không cần tôi." Những lời này, Lam Ngạn nói rất bình tĩnh, "Trong tên đội có họ của tôi, nhưng trong đội không còn vị trí của tôi nữa." Dừng một chút, "Nhưng, tự tay giành chức vô địch là ước mơ của tôi, tôi sẽ không bỏ cuộc."

Nghe đến đây, Trần Tiêu đã hiểu quyết định của hắn là gì: "Cậu muốn chuyển nhượng?"

"Ừ." Lam Ngạn không chút do dự gật đầu thừa nhận, sau đó nói một câu xin lỗi.

Trần Tiêu bất đắc dĩ dùng bàn tay ôm lấy hắn vỗ vỗ vai: "Nói xin lỗi cái gì, nên nói xin lỗi là chúng tôi, không có cách dẫn cậu cùng đoạt quán quân."

Lam Ngạn cười cười, không phản bác, cũng không nói gì khác.

Một chút oán hận cũng không có là không thể, dù sao CLM vứt bỏ hắn là sự thật.

Một năm trước, tất cả nhiệt huyết và tiếng cười, bây giờ dường như tất cả trở thành một trò đùa.

Nhưng mà Lam Ngạn cũng có thể lý giải.

E-Sports chính là như vậy, không giống như đi làm, không phải ai có tư cách thì sẽ có quyền nói chuyện.

Suy cho cùng vẫn là thực lực.

Vật đua trời chọn, thích hợp sinh tồn —— thuần túy mà tàn khốc.

Trần Tiêu: "Đã nghĩ đến chiến đội nào hả?"

Lam Ngạn "Ừ" một tiếng.

Trần Tiêu: "Vậy sau này chúng ta chính là quân địch?"

Lam Ngạn cười cười: "Trên sân đấu là quân địch, ra khỏi sân vẫn là bạn."

Kỳ thật, từ góc độ người ngoài cuộc, Lam Ngạn lựa chọn rất không lý trí.

CLM bây giờ là CLM gần nhất với chức vô địch.

Hắn ở lại CLM, cho dù là dự bị, cho dù không thể ra sân, ít nhất cũng có thể chứng kiến khoảnh khắc chiến đội này trở thành quán quân.

Đi đến các chiến đội khác, cho dù hắn có cơ hội ra sân hay không, muốn giành chức vô địch, hắn phải đánh bại CLM.

Trần Tiêu biết rõ điểm này, nhưng hắn tin tưởng Lam Ngạn trước khi đưa ra quyết định chuyển nhượng, khẳng định cũng cân nhắc đến điểm này.

Nếu đã lựa chọn chuyển nhượng, vậy hẳn là hắn đã chuẩn bị tốt đối địch với CLM.

Có lẽ, đối với Lam Ngạn mà nói, có thể ra sân thi đấu hay không còn quan trọng hơn việc có thể giành được quán quân hay không.

Cho nên cái gì Trần Tiêu cũng không nói, chỉ cổ vũ vỗ vỗ bả vai Lam Ngạn.

Lúc này, tất cả các tuyển thủ dự thi 4vs4 đều đã tiến vào bản đồ chuẩn bị.

Tiểu Bố và Khê Mị tạm thời không có gì để bình luận, nên đứng nói chuyện.

Tiểu Bố: [Khê Mị cũng là người chơi SGH đúng không?]

[Tất nhiên rồi.] Khê Mị đáp lại, [Tôi rất si mê game bắn súng, hầu hết các game bắn súng tôi đều đã chơi nha ~]

Tiểu Bố: [Cũng đúng, JJ Live của chúng ta không giống với các nền tảng phát sóng trực tiếp khác, việc chiêu mộ người phụ trách rất nghiêm khắc, người phụ trách kênh trò chơi của chúng ta, vừa phải biết chơi trò chơi, vừa phải chơi không tệ.]

Khê Mị: [Ha ha ha, bởi vì như vậy mới có thể hướng dẫn streamer dưới tay tốt hơn!]

Tiểu Bố: [Vì vậy, đến JJ của chúng tôi để livestream, có thể nhận được hướng dẫn rất tốt!]

Khê Mị: [Đúng vậy!]

Trần Tiêu: "Quảng cáo kiểu này..."

Lam Ngạn: "Cạn lời."

Các khán giả khác trong sân đấu nghe xong đoạn quảng cáo cạn lời này của hai người cũng cười chết.

Không đợi bọn họ cười tiếp thì trận đấu bắt đầu.

22 chiến đội dự thi, 88 tuyển thủ, đều xuất hiện trên máy bay trong nháy mắt.

Bốn người của CLM cũng không ngoại lệ.

Đây không phải là lần đầu tiên Văn Khê chơi 4vs4 với Mạc Thần, mà là lần đầu tiên cùng đội chơi 4vs4 với Mạc Thần, cho nên bây giờ trái tim đập rất nhanh, có loại cảm giác tùy thời đều có thể từ trong lồng ngực nhảy ra, không phân biệt được là khẩn trương hay kích động.

Cho đến khi giọng nói của Mạc Thần từ trong tai nghe truyền đến: "Nhảy khu M."

Giọng của hắn không dịu dàng như ngày thường, giờ phút này làm cho người ta có một loại lạnh như băng của máy móc, ngược lại làm cho Văn Khê trong thời gian ngắn nhất tỉnh táo lại, nhìn bản đồ.

Lần này, khu vực M là khu vực cuối cùng máy bay đi qua, rất xa xôi, mang lại cho người ta cảm giác "khu vực an toàn hoàn toàn không thể ở đó".

Văn Khê có chút nghi ngờ, không rõ vì sao lại nhảy ở đó, tuy đó là khu vực cậu am hiểu nhất, nhưng vị trí xa xôi như vậy, không có lợi cho việc chạy độc, nhảy quá muộn cũng không có lợi cho việc lấy đầu người.

Khi bọn họ huấn luyện, nếu không nhảy khu vực đầu tiên máy bay đi qua, thì chính là nhảy ở vị trí trung tâm của bản đồ.

Nhưng mà Mạc Thần là đội trưởng, đồng thời cũng là chỉ huy của bọn họ.

Không phải vạn bất đắc dĩ thì nghe theo mệnh lệnh chỉ huy là tất nhiên, đây là để tụ tập sức mạnh cả đội tốt hơn.

Cho nên, sau khi Mạc Thần nói ra lời nhảy khu M, không có nửa người có ý kiến với quyết định của hắn.

Nhưng mà, ngoài miệng không đề cập tới, trong lòng vẫn miên man suy nghĩ.

Lăng Sơ Dật: Á à, lần đầu tiên đã nhảy đến khu Văn Khê nhà anh am hiểu nhất, ngay cả che giấu cũng không che giấu một chút hả?

Trần Úy: Á à, để tránh có chiến đội vây chặn Văn Khê như lần trước nên nhảy đến khu cuối cùng, còn có thể bảo vệ vợ rõ ràng hơn một chút không?

Bình luận viên cũng cảm thấy kỳ quái.

[Chiến đội CLM còn chưa nhảy?]

Khi Tiểu Bố hỏi ra những lời này, máy bay đã sắp bay lên bầu trời khu M. Lúc này, mấy chiến đội thu hút sự chú ý, bao gồm YEEY và JY đều đã nhảy ra khỏi máy bay, QAQ ngay từ đầu đã nhảy, chỉ còn lại CLM chưa nhảy.

Có thể thấy, YEEY và JY đã có ý định chờ CLM nhảy trước khi nhảy, vì vậy họ không nhảy khi máy bay đi qua một số khu vực mà họ thường nhảy.

Nhưng sau đó, không biết là chờ không kịp, hay là vì nguyên nhân gì khác, bọn họ đột nhiên thay đổi chủ ý, đều nhảy xuống khu D liền kề khu M.

Cho nên cuối cùng, nhảy khu M, ngoại trừ CLM, chỉ còn lại một chiến đội nhỏ không có tiếng tăm.

Người phụ trách báo vị trí trong CLM là Trần Úy, có hắn hỗ trợ ghi nhớ vị trí của quân địch, các thành viên khác trong chiến đội bọn họ chỉ cần chuyên chú hạ cánh là được, cho nên đáp xuống đất rất nhanh.

Khi bọn họ còn chưa hạ cánh, Trần Úy đã bắt đầu báo vị trí: "Có một đội, hướng 8 giờ."

Khi hắn không đặc biệt chỉ ai, "hướng 8 giờ" này chính là so với vị trí trên bản đồ nói.

"Đã thấy." Mạc Thần thản nhiên đáp lại, vừa mới đáp xuống đất đã dùng tốc độ nhanh nhất lấy súng bắn tỉa, hướng phía kia bắn một phát, "Pằng" một tiếng, chính giữa đầu một quân địch!

Lúc hắn nổ súng, Văn Khê đáp xuống đất, lên cung, bắn một mũi tên về phía cùng một mục tiêu!

[Hệ thống] CLM-Mac đã hạ gục FFF-Hana bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] CLM-Wency đã gϊếŧ FFF-Hana bằng cung.

Hai hệ thống nhắc nhở lần lượt xuất hiện trên màn hình trò chơi của Lăng Sơ Dật và Trần Úy, khoảng cách trước sau tuyệt đối không quá một giây!

Lăng Sơ Dật chỉ muốn kêu ầm ĩ, nháy mắt gϊếŧ —— Quá bơ phệch!!

Khê Mị nhìn thấy một màn này trực tiếp kêu thành tiếng: [Hai phát nổ đầu!]

[Căn bản không cho người ta thời gian phản ứng!] Tiểu Bố cũng khiếp sợ, [Vốn chiến đội CLM chỉ cần một chiếc Mac đã đủ khiến người ta đau đầu rồi, bây giờ lại có một chiếc Wency, số một thiện xạ kết hợp với sát thủ cung tên, quả thật không đỡ được!]

Hả? Lời này nói có chỗ nào không đúng?

Tuyển thủ đang thi đấu, bởi vì đeo tai nghe, nên không nghe được tiếng bình luận.

Tất cả những gì họ có thể nghe thấy là tiếng súng, tiếng bước chân và tiếng trao đổi của đồng đội.

Sau khi Mạc Thần và Văn Khê cùng nhau giải quyết một người trong chiến đội FFF, các thành viên khác của chiến đội kia quyết định tản ra, bay về phía xa bọn họ.

Nhưng điều này ngược lại kéo dài thời gian hạ cánh của họ.

Cho nên, trước khi bọn họ hạ cánh, Mạc Thần với Văn Khê lại gϊếŧ chết một người trong số họ, Lăng Sơ Dật cũng khiêng súng đột kích xông đến gần một người khác trong bọn họ, chờ người nọ rơi xuống đất, chào đón hắn chính là một trận pằng pằng!

"Tôi gϊếŧ chết một người!" Lăng Sơ Dật gào, đột nhiên có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, luôn cảm thấy mình có thể tàn sát tứ phương!

Có hai đại thần là đồng đội chính là không giống nhau! Khí thế cũng trở nên mạnh mẽ, Giống như theo kịp hack!

[Hệ thống] FFF-Bow đã bắn trúng CLM-Cat bằng súng đột kích.

Lăng Sơ Dật: "..."

Trần Úy: "Mèo con ngốc à?"

Lăng Sơ Dật: "Tôi không phải, tôi không có, tôi có thể gϊếŧ lại!"

Lăng Sơ Dật trúng một phát súng kia, dùng tốc độ nhanh nhất phản ứng lại, xoay người đuổi theo người nổ súng về phía hắn cho một trận đột kích, cuối cùng thành công gϊếŧ lại!

Đến lúc này, chiến đội duy nhất nhảy cùng khu với CLM của bọn họ toàn quân bị diệt, CLM cũng bởi vậy mà thành công chiếm lĩnh điểm cao nhất của bản đồ này.

Trần Úy: "Mèo con, vừa rồi cậu ngẩn người cái gì?"

"Hứ, đã nói không có!" Lăng Sơ Dật kiên trì phản đối, bắt đầu tự phản ánh —— Xem ra, vô luận đồng đội trở nên mạnh đến đâu, mình cũng không có khả năng từ một con mèo biến thành một con hổ.

Mạc Thần không để ý tới hai người, nằm sấp trên núi nhìn quân địch xa xa, Văn Khê cũng thuận thế ghé xuống bên cạnh hắn.

Tuy Lăng Sơ Dật với Trần Úy không dùng súng bắn tỉa, nhưng thấy hai người nằm sấp thoải mái như vậy, cũng nằm sấp bên cạnh bọn họ.

Bốn người nằm sấp trên núi thành một hàng, mỗi người một khẩu súng bắn tỉa ngắm quân địch ở xa xa, hình ảnh không hiểu sao trở nên có chút buồn cười.

Tuy nhiên, cả YEEY và JY nhảy trong khu sa mạc đều rất thông minh, sau khi giải quyết các kẻ thù khác trong cùng khu vực, ngay lập tức chui vào khu vực rừng, bất kể họ nhìn như thế nào cũng không thấy bóng dáng.

[Có thể thấy, cả YEEY và JY đều cảnh giác với CLM.] Tiểu Bố giải thích, [Bây giờ tôi xem như biết vì sao bọn họ lại đổi chủ ý cuối cùng, lựa chọn nhảy khu D chứ không phải khu M.]

Nếu thật sự chen chúc khu M với CLM, lúc này toàn quân bị diệt không chỉ là chiến đội FFF.

Rất nhanh, vòng bo đầu tiên mở ra, vậy mà ở khu F! Lấy khu F làm trung tâm, một nửa bao gồm khu D, trong khu M tất sẽ bị hy sinh hoàn toàn.

"Vòng trời phạt mà, ài." Lăng Sơ Dật thở dài.

"Rất bình thường, chúng ta nhảy chỗ lệch như vậy, vốn không giống sẽ được ông trời chăm sóc." Trần Úy nhún vai, "Trách ai bây giờ? Chỉ có thể chạy độc thôi."

"Xuống dưới chân núi tìm xem có xe không."

Theo những lời này của Mạc Thần, mọi người lập tức khởi hành, lần lượt đứng lên di chuyển xuống dưới chân núi.

Thực sự tìm thấy một chiếc xe dưới chân núi!

Còn là một chiếc xe Jeep!

Bốn người nhao nhao lên xe, vị trí lái nhường cho Mạc Thần.

Vì thế Mạc Thần mang theo một xe người bắt đầu rời đi, lại không lái xe đến khu F, mà là lái đến khu C tiếp giáp với khu F và khu D, cũng chính là khu đô thị.

"Kịp vào vòng bo không?" Lăng Sơ Dật chần chờ hỏi một câu.

Nếu đổi lại là trước kia, khẳng định Lăng Sơ Dật sẽ không sinh ra một chút nghi ngờ nào với quyết định của Mạc Thần. Nhưng bây giờ, thật sự hắn có chút nghi Mạc Thần lái xe đến khu đô thị, không phải bởi vì tuyến đường này tương đối an toàn, mà là bởi vì khu đô thị là sở trường của Văn Khê

Nhưng mà, đối mặt với vấn đề của hắn, Mạc Thần rất khẳng định đáp lại một câu: "Tính rồi, tới kịp."

Nếu hắn đã nói như vậy thì đương nhiên Lăng Sơ Dật lựa chọn tin tưởng, sau đó lực chú ý chuyển đến chỗ khác —— Từ khi trận đấu bắt đầu đến bây giờ, hình như Văn Khê không nói một câu nào?

"Văn Khê?" Lăng Sơ Dật thăm dò gọi một tiếng.

Văn Khê "Hả?" một tiếng, vẻ mặt mê mang.

Lăng Sơ Dật: "À, không có việc gì, tôi chỉ xác nhận xem anh có mở mic với chúng tôi hay không."

Văn Khê dở khóc dở cười: "... Là tôi không thích nói chuyện khi chơi game."

"Không phải anh là streamer hả?" Lăng Sơ Dật có chút kinh ngạc, "Tôi cho rằng streamer đều rất biết nói chuyện."

Bây giờ hồi tưởng lại, lúc huấn luyện hình như Văn Khê cũng không nói gì, chỉ là bởi vì lúc huấn luyện bầu không khí tương đối thoải mái, hắn và Trần Úy nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, chứ không yên tĩnh như bây giờ, cho nên không chú ý Văn Khê.

Văn Khê vừa định trả lời, chưa kịp mở miệng đã bị Mạc Thần cắt ngang: "Mèo con câm miệng."

Trần Úy lập tức vui sướng khi người gặp họa thêm một câu: "Trận đấu sắp gay cấn, tán gẫu cái gì."

Lăng Sơ Dật trợn trắng mắt —— hắn cũng không nói vài câu được không? Hơn nữa vừa rồi cũng dùng tám lần nhìn xác nhận qua, căn bản khu hoang mạc không có người, tán gẫu một chút thì sao?

Nhưng mà nếu Mạc Thần đã lên tiếng, Lăng Sơ Dật vẫn ngoan ngoãn lâm vào im lặng.

Nhưng hắn không trầm mặc bao lâu thì đã nghe Mạc Thần mở miệng lần nữa: "Văn Khê."

Văn Khê: "Hả?"

Mạc Thần: "Khẩn trương à?"

Văn Khê: "Không có."

Mạc Thần: "Cảm giác tay thế nào?"

Văn Khê: "Ổn lắm."

Mạc Thần: "Ừ, vậy là tốt rồi. Lần đầu tiên thi đấu, kinh nghiệm là chính, tiền thưởng chỉ là phụ." Dừng một chút, câu tiếp theo của hắn là "Tôi thấy xung quanh chỗ này không tệ, đánh xong ván đấu thì cùng đi dạo một chút."

Văn Khê: "Được~"

Lăng Sơ Dật & Trần Úy: ???

Lúc Mạc Thần vừa mới mở miệng, Lăng Sơ Dật và Trần Úy ngây thơ cho rằng hắn muốn bố trí chiến thuật, kết quả là tán gẫu, nửa chữ chiến thuật cũng không đề cập tới, ngược lại tán gẫu ra đường?!

Khóe môi Lăng Sơ Dật co rút, rốt cuộc ý thức được vừa rồi Mạc Thần bảo hắn câm miệng không phải vì hắn nói chuyện trong trận đấu, mà là bởi vì đối tượng hắn nói chuyện là Văn Khê!

Trần Úy cũng nhận ra được, thì ra Mạc Thần bảo Lăng Sơ Dật câm miệng, không phải bởi vì lúc hắn thi đấu nói chuyện, mà là bởi vì hắn là Lăng Sơ Dật chứ không phải Văn Khê!

Sau khi nghĩ thông suốt, hai người đồng thời ở trong lòng mắng một câu —— Cơm chó lù lù.

Cũng may Mạc Thần lái xe đến gần khu đô thị, vẫn nghiêm túc bố trí chiến thuật: "Tôi bảo mọi người xuống xe thì lập tức xuống xe, nhìn thấy bức tường phía trước không, trực tiếp xông tới không cần dừng lại. Khu đô thị bên này có ít nhất năm đội, gϊếŧ chết toàn bộ."

Mọi người nhao nhao "Ừ" một tiếng.

Sau đó Mạc Thần nhàn nhạt thêm một câu: "Văn Khê theo tôi, có tôi ở đây, tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào làm anh thương."

Văn Khê: "Ừ, cậu bảo tôi làm gì thì tôi làm đó."

Lăng Sơ Dật & Trần Úy: ...

Trận đấu này, không có cách nào đánh...

.....????????????????????????????????.....

19/12/2021

#NTT

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung, truyện Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung, đọc truyện Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung, Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung full, Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top