Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe
Đội tìm kiếm nhận được tin tức rằng có một chiếc phi thuyền đang di chuyển một cách đáng ngờ ở một hành tinh hẻo lánh trong vũ trụ. Bởi người phía trên dặn dò, lại bởi gần đây Ater xảy ra quá nhiều vụ việc, đội tìm kiếm luôn ở trong trạng thái căng thẳng, vì vậy khi nhận được tin báo, họ rất nhanh đã cắt cử người lập tức tới hiện trường.
Ngu Uyên đã sớm cài cơ sở ngầm ở khắp mọi nơi, vì vậy hắn cũng là một trong những người biết được tin tức này trước tiên. Chử Thư Mặc đã được đón đi nơi khác, không còn ở trên phi thuyền đợi đội tìm kiếm đến tìm. Nơi này chỉ còn chiếc phi thuyền bị bắt cóc và một nhóm tộc Noelle chồng chất vết thương.
Nhìn tình huống hỗn loạn trên phi thuyền, nhóm tìm kiếm tới hiện trường đầu tiên bối rối nhìn nhau, sau đó nhanh chóng tiến hành phong tỏa.
Cùng lúc đó, cách bọn họ vài chục mét, trong một hang động không mấy bắt mắt xuất hiện một nhóm người.
Chỉ thấy mỗi người đang cầm bánh mì lên ăn, tất cả đều có vẻ như đang lo lắng điều gì đó.
Không chỉ như vậy, trong số họ có một số người nhìn cực kỳ gầy gò, ăn uống trông cũng không được tốt lắm, nhìn vẻ mặt bồn chồn bất định của họ, trông có vẻ như đang lẩn trốn.
Trong hang động im lặng gò bó, một lát sau, họ quay sang nhìn nhau, một người nhỏ bé nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên nói với thanh niên dẫn đầu: “Chúng ta, chúng ta vẫn phải ở chỗ này chờ sao?”
Người nọ có vẻ không mấy quen thuộc với người dẫn đầu, lúc lên tiếng vẫn còn có chút sợ hãi rụt rè, nhưng ánh mắt lại tỏ rõ sự tôn kính.
Bên cạnh người nọ là một người đàn ông cao lớn, biểu tình có vài phần lo lắng và mất kiên nhẫn, khi đối mặt với thanh niên dẫn đầu cũng không mấy hữu hảo. Nghe thấy câu hỏi của người nhỏ con, lại hừ lạnh một tiếng: “Bằng không phải làm gì? Mấy người yếu đuối nhát gan như vậy, không chờ thì còn có thể làm gì? Chỉ không biết lão Hiệu trưởng bây giờ thế nào…..”
“Được rồi, bớt nói với nhau vài câu đi.” Người đeo kính vuông màu vàng ngồi bên trái người dẫn đầu lạnh lùng cắt ngang.
Người đàn ông to lớn nhìn đã biết là tên nóng tính, vừa nghe những lời này lại càng thêm khó chịu, cau mày cáu giận: “Anh nói cái gì? Anh không nghĩ lại xem chúng ta chờ ở đây đã bao nhiêu lâu rồi? Rốt cuộc ai là người chậm chạp không chịu ra mệnh lệnh, tôi xem xem, thủ lĩnh tuyển ra này…..”
“Anh có thể tự mình đi vào.” Thanh niên dẫn đầu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, nhìn kỹ lại thì đây lại chẳng phải là người đã mua bánh ở quán của ông già Lý hay sao? Nếu Chử Thư Mặc xuất hiện ở nơi này, nhất định có thể nhận ra người này là ai, là bởi vì nhìn người này với trước kia chẳng mấy khác nhau.
Khuôn mặt của thiếu niên nhìn vẫn rất non nớt, mặc dù đã biến thành tộc Carl, nhưng vẫn có thể nhận ra đây chính là Mắt To, chẳng qua ánh mắt của cậu đã khác xưa rất nhiều.
“Tự tôi đi vào?” Một câu nói của Mắt To giống như ngòi nổ, nổ bùng lên những oán khí mà người đàn ông cao lớn tích tụ đã lâu: “Chúng ta đã đợi ở đây ba ngày! Ba ngày! Cậu đang đợi cái gì? Đám tộc Hồn thú kia sao? Trời ơi, đây chính quyết định tồi tệ nhất của Hiệu trưởng, tôi thật không ngờ vậy mà cậu lại nghiêm túc thực hiện. Đám tộc Hồn thú không mang người tới ngăn trở chúng ta đã là đội ơn trời cao lắm rồi! Huống chi lão Hiệu trưởng cũng không muốn đám tộc Hồn thú kia tìm tới nơi này! Chính là cậu, cậu lúc nào cũng phải mang cái máy định vị kia theo…..”
“Radu, câm miệng!”Mắt To híp mắt, thản nhiên liếc người nọ một cái: “Tôi nói lại một lần nữa, hoặc là anh tự mình đi vào, hoặc anh quản cái miệng mình cho thật tốt đi.”
Radu nhìn qua bị chọc tức không nhẹ, nhưng lại không biết anh ta đang kiêng kị điều gì, nắm chặt tay trừng Mắt To hồi lầu, rồi chẳng nói gì nữa.
Hang động lại lâm vào yên tĩnh, người lên tiếng đầu tiên thấy thế, nhìn Radu, lại nhìn Mắt To, cuối cùng nhỏ giọng hỏi.
“Mắt, Mắt To….. chúng ta có thể tin tưởng tộc Hồn thú thật sao? Lão Hiệu trưởng đã đi thời gian dài như vậy, bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì, cũng không có ý muốn tìm chúng ta. Còn nhóm Alice bên kia cũng không biết có đến nơi an toàn hay không? Chúng ta, chúng ta phải làm gì đây?”
Mắt To không nói chuyện, cúi đầu nhìn hai tay mình, cơ thể này cậu đã dùng được mấy ngày, nhưng vẫn có chút không quen.
Khi lão Hiệu trưởng nói với cậu về nghiên cứu Crados, Mắt To tỏ vẻ không đồng ý, thậm chí còn biểu đạt phản đối. Cậu cảm thấy tộc Noelle không cần cái gọi là thuốc kích thích hoocmon kia, cơ thể của họ là Trời ban, không cần phải tự ti, cũng không cần phải cúi đầu thần phục bất kỳ kẻ nào. Cho dù cơ thể nhỏ bé, nhưng tộc Noelle vẫn là một tộc người kiêu hãnh.
Mà giấc mộng của cậu chính là tạo ra một thiên đường cho tộc Noelle.
Nhưng Hiệu trưởng vẫn luôn hòa ái lúc ấy lại kiên định phản bác lại cậu, sau đó ông nói rằng đây là một quá trình tiến hóa cần thiết để chủng tộc yếu ớt có thể sống sót trong dòng lịch sử. Nếu như tộc Noelle vẫn nhu nhược không chịu bước tiếp, thì kết cục chính là diệt tộc, cho dù không muốn thừa nhận sự thật này cũng phải đối mặt với nó.
Vì vậy cho dù kết quả có ra sao, ông ấy vẫn cứ tiến hành kế hoạch Crados.
Và hang động này chính là một phần của kế hoạch.
Nghĩ tới đây, Mắt To trầm mặc nhìn xuống dưới mặt đất, sau đó nói: “Đợi thêm một giờ nữa, nếu như người cần chờ vẫn chưa tới, chúng ta sẽ xuất phát.”
>>>>>
Cuối cùng Chử Thư Mặc cũng quyết định ngủ một giấc trong căn phòng nhỏ này.
Ater là một thiên hà, thời gian giữa các hành tinh không có sự đồng nhất, cho nên dù bây giờ là ban ngày, nhưng đối với Chử Thư Mặc mà nói thì đây chính là giờ ngủ của cậu. Xuất phát từ nguyên nhân tâm lý, cậu không ngủ trên giường, thay vào đó là cuộn người nằm trong một góc sáng sủa. Nhiệt độ phòng rất ổn định, không cần lo quá lạnh hay quá nóng, nhưng Chử Thư Mặc lại không tài nào thả lỏng để ngủ.
Đại khái là có chút nhớ Ngu Uyên.
Chử Thư Mặc chỉ ngủ được tầm khoảng hai đến ba tiếng, sau đó hai tay nhỏ ôm lấy đầu gối, gác khuôn mặt tròn đầy thịt của mình lên chúng, cau mày ngẫm nghĩ.
Cũng không biết người kia đang làm gì, hẳn là không ra ngoài lêu lổng đâu nhỉ? ….. Nụ hôn lúc ấy xem như là con dấu, đóng dấu xác định quan hệ hai người rồi đúng không?
Hử?
Chử Thư Mặc trừng mắt nhìn, nói như vậy thì, đối với thân thể của kiếp này xem như là nụ hôn đầu tiên đúng không?
Nụ hôn đầu tiên……
Khuôn mặt già nua của Chử Thư Mặc chậm rãi đỏ lựng, vừa suy nghĩ không biết tên Ngu Uyên đầu gỗ kia đời này có chịu ân ân ái ái với người ta hay không, lại vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Đúng vậy, từ khi bị nhốt vào đây, Chử Thư Mặc chưa từng buông tha cho việc nghe ngóng tiếng động bên ngoài, dù là một chút cũng không sao. Cậu ngồi gần cửa phòng, thanh âm nghe được thực chất rất mơ hồ, nhưng miễn cưỡng vẫn nghe được một ít thông tin. Nhưng khiến cậu cảm thấy bất an là bên ngoài hiện tại lại cực kỳ yên lặng, tựa như chẳng có bất kỳ âm thanh nào vậy.
Tuy rằng vừa rồi ngủ không được ngon, nhưng Chử Thư Mặc cũng không muốn ngủ tiếp. Cậu ngồi trong góc trong một chốc, sau khi vẫn không nghe thấy gì, cậu ngẩng đầu nhìn bốn phía, đứng dậy tới nơi khác xem sao.
Căn phòng mà Brownie chuẩn bị cho cậu đúng là rất tốt, Chử Thư Mặc đi tới đi lui vài vòng, sau đó cho ra được một kết luận, không hổ là Hoàng thất, căn phòng nhỏ của Ngu Uyên chuẩn bị cho cậu so ra cũng không bằng nơi này. Brownie cho cậu đãi ngộ tốt như vậy là vì lý do gì?
Ngay khi Chử Thư Mặc đi vòng quanh trong phòng, sau đó vẫn về lại ngồi xổm ở chỗ cũ, đột nhiên ở trong góc vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Giống như có thứ gì đó đang đánh vào tường, Chử Thư Mặc sửng sốt, đây là âm thanh duy nhất kể từ khi cậu bị ném vào trong này. Khi cậu muốn đi lên xem xét, cổ tay bỗng sáng lên, đồng thời một dấu ấn hiện lên mu bàn tay cậu.
Chử Thư Mặc rùng mình, dấu ấn tỏa ra ánh sáng mờ mờ rồi biến mất.
Đây chính là Hồn thuật dò xét tin tức, loại Hồn thuật này nếu như khoảng cách quá xa sẽ có ảnh hưởng. Đặc biệt là hoàn cảnh ở Ater, nhưng Chử Thư Mặc vẫn có thể thông qua Hồn thuật mà cảm giác được vị trí của bản thân, mặc dù cậu vẫn đang ở trong một khoang gian bị phong bế.
Quả nhiên.
Đúng là giống với suy nghĩ của cậu, những thứ dưới lòng đất đúng là có liên quan đến Brownie, bởi bọn họ vẫn chưa rời khỏi tinh cầu này. Chẳng những không rời đi, mà năng lượng kỳ lạ dao động kia đang ở ngay trước mặt cậu.
Nói cách khác, phía trước cách cậu không xa chính là thứ năng lượng kia, cậu đang càng ngày càng tới gần nó, phi thuyền đang chậm rãi đi xuống lòng đất.
Tại lúc Chử Thư Mặc đang cân nhắc khoảng cách, bản thân lại càng ngày càng cách gần năng lượng kỳ lạ kia, không cần dựa vào Hồn thuật nữa. Khi cậu quyết định sử dụng một loại Hồn thuật khác, trong đầu cậu đột nhiên lại xuất hiện một hình ảnh – Hồn thuật và chủ nhân quả thật có một mối liên hệ chặt chẽ, người xuất hiện kia là…. Ngu Uyên?
Hắn đang ở trong phạm vi Hồn thuật dò xét?
Chử Thư Mặc sửng sốt, sau đó ánh mắt sáng lên.
>>>>
“Ngu tổng.” Sauk hi Ngu Uyên cùng giao dịch với đoàn đội của tiến sĩ Lý, hắn đã tới một tinh cầu ở gần đó. Thông qua phán đoán của hắn, tiến sĩ Lý có thể tới điểm giao dịch trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ, vậy hẳn là nơi hắn ta giấu nhóm Noelle cũng không quá xa. Vì vậy Ngu Uyên và A Trạch không rời khỏi tinh cầu này, may mắn rằng hắn còn có một sở nghiên cứu ngầm ở đây.
Quả nhiên, phán đoán của hắn là chính xác. Không quá một giờ sau, Ngu Uyên đáp phi thuyền xuống nơi tiến sĩ Lý giấu tộc Noelle….
“Người của Quân bộ đang ở bên kia.” A Trạch thăm dò hướng gió trước tiên, quay đầu nói: “ Sự việc này khiến không ít người chấn kinh, Noelle bên trong đã được quân bộ đón đi rồi. Còn phi thuyền bên kia, tôi sẽ tìm cách.”
Ngu Uyên gật đầu: “Có tìm được tọa độ của tiểu Mặc không?”
“Có, ở gần phi thuyền. Vị trí kia nhìn qua không có vấn đề, chúng ta cần nhanh chóng tới đó sao?” A Trạch nhìn quân lính đang chỉnh tề đứng đằng xa, nhỏ giọng hỏi.
“Phải.”
Ngu Uyên lên tiếng, lập tức đi theo dấu hiệu của Chử Thư Mặc theo lời A Trạch đã chỉ.
Trên đường cái, binh lính đứng thành hàng thẳng tắp, nhìn qua rất đồ sộ. Quân bộ có động tĩnh lớn như vậy đều khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, có vụ nổ gây chấn động dư luận của Học viện Noelle làm đệm, nhìn qua thì có vẻ như lệnh điều động này là bình thường, trên thực tế thì vẫn có một chút không thích hợp.
Ở Ater, Quân bộ ở các doanh trại khác nhau lại có quân phục khác nhau. Mà hiện tại, những chiến sĩ có mặt ở hiện trường này đều mặc đồng phục của Sở chỉ huy.
Nơi này là một hành tinh xa xôi hẻo lánh, quân lính ở Tổng bộ có thể xuất hiện nhanh như vậy….quả thực nhìn rất giống như đã biết trước được việc gì đó.
Nhưng Ngu Uyên lại chẳng có nhiều thời gian để rối rắm đến thế. Hắn nghĩ tới địa điểm mà Chử Thư Mặc đã đánh dấu, cước bộ rất nhanh, binh lính chung quanh đều có thể nhìn thấy, nhưng lại không có người nào lên tiếng ngăn cản.
Không vì lý do nào khác, thanh danh của Ngu Uyên ở Ater không ai không biết. Đặc biệt là lão Tướng quân Ngu Trấn năm đó, thậm chí có thể nói rằng gần như toàn bộ các lão binh trong Sở huấn luyện và Tướng soái nổi tiếng ở Quân bộ hiện nay, đều đã từng rong ruổi sa trường cùng với Ngu lão Tướng quân. Có một số người còn là đồ đệ ông tự tay dẫn dắt, vì vậy mà những người này đều mang trong mình kính ý đối với người Ngu gia.
Mà Ngu Uyên lại là cháu trai duy nhất của Ngu lão Tướng quân, thời gian lão Tướng quân ở bên cạnh cháu trai chỉ sợ còn nhiều hơn ở với con trai mình. Vì vậy rất nhiều người trong Quân bộ đều biết Ngu Uyên, thậm chí còn có một số người có quan hệ thân thiết với Ngu Uyên.
Lần này, những người lính có mặt tại đây chính là binh lính trong quân đoàn của Trung tướng Kalman, và ông là một trong những người có quan hệ thân thiết với Ngu Uyên.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe,
truyện Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe,
đọc truyện Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe,
Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe full,
Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!