Brad: Chuyên Gia Pokemon Hệ Đất

Chương 16: Làm ăn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Brad: Chuyên Gia Pokemon Hệ Đất

~ Câu chuyện về 2 trainer~

~Truyện Thiếu Nhi, Phần 2~

Ashley và Bellsprout đã thắng trận chiến đầu tiên của mình. Nhưng ngay vào ngày hôm sau, Eric và Wooper đã giành chiến thắng thứ hai.

Cả hai trận đấu đều rất cân sức.

"Chỉ vài trận chiến là không đủ!" Ashley nói. "Chúng ta nên đấu đến 100 trận! Và ai thắng nhiều nhất thì chắc chắn sẽ là người giỏi nhất."

"Được thôi!" Eric đồng ý. "Wooper với tớ sẽ dành 1 tuần để mạnh lên. Cậu và Bellsprout cũng nên tập luyện chăm chỉ hơn nữa! Sau đó, chúng ta có thể gặp lại nhau ngay tại đây, phân định xem ai là người giỏi nhất một lần và mãi mãi."

Các trận chiến của Eric và Ashley trở nên nổi tiếng trong thị trấn. Mỗi tối thứ Bảy, mọi người lại tụ tập xung quanh để xem họ đấu tay đôi.

Họ chiến đấu hết lần này đến lần khác. Và người chiến thắng thì luôn thay đổi.

Cuộc thi đấu này trở nên khó khăn hơn Eric và Ashley nghĩ

Một tuần sau khi thua trận, Ashley xuất hiện với một Pokémon hoàn toàn mới. Weepinbell! Bellsprout của cô ấy đã tiến hóa!

Ashley cùng pokemon của cô ấy dành chiến thắng dễ dàng vào ngày hôm đó. Họ tổ chức ăn mừng với bữa tiệc hoành tráng. Có bánh gato, bánh quy và rất nhiều món ngon khác!

Nhưng đến tuần tiếp theo, Pokémon của Eric cũng đã thay đổi!

Chú Wooper của cậu đã tiến hóa thành Quagsire.

________________________

Thị trấn Mahogany, bên dưới "Cửa hàng lưu niệm"

Tôi cau mày nhìn vách đá. 'Công việc này sẽ khó khăn hơn bình thường. Chúng ta sẽ phải làm cẩn thận nếu không toàn bộ mặt đá có thể đổ sập.' C·hết tiệt. Công việc này sẽ không dễ dàng như ở Goldenrod. Phải mất ít nhất một đến hai tuần nếu như bản thiết kế chúng đưa cho tôi chính xác.

Hai tên Grunt với 1 nhà khoa học đang hộ tống tôi. Tôi nhận ra hai tên Grunt từ những lần hợp tác trước. Trong đầu tôi gọi chúng là "'Oily" và "Unga Bunga". "Oily" có biệt danh này vì trông hắn ta hệt như một con chuột - một con chuột ướt nhèm nhưng kỳ lạ là không hề được tắm rửa. Chẳng biết hắn bôi gì lên tóc nữa, nhưng rõ ràng nên vứt bỏ thứ đó đi và dùng dầu gội đầu thay vào.



"Unga Bunga" chính xác là kiểu người bạn đang nghĩ. To đùng. Hói. Bắp cuồn cuồn. Điển hình của dạng cơ bắp nhưng não... à mà thôi. Thực ra, tôi cũng ko biết hắn sở hữu pokemon gì. Có lẽ chỉ toàn Rattata với Zubat như bọn tân binh Rocket hay được cấp. Dù thế nào đi nữa, khi nghĩ về kiểu trainer ngớ ngẩn đến mức không hiểu nổi hệ thống khắc chế cơ bản, thì mặt hắn chính là thứ hiện lên đầu tiên.

Nhà khoa học là người mới. Không chỉ với tôi mà còn với Team Rocket nữa. Hầu hết việc mở rộng mà Petrel đang nhờ tôi thực hiện thực ra là dành cho phòng thí nghiệm của tên người mới này. Tên gã là Connors, 32t, có bằng tiến sĩ nào đó về tình trạng trạng thái Pokémon, gần đây đã bị sa thải khỏi League vì 'thực hành nghiên cứu phi đạo đức lẫn vô đạo đức' và lý do tôi biết tất cả những điều này là vì gã này lải nhải về chuyện đó mãi không thôi.

"Chắc chắn điều đó dẫn đến câu hỏi hiển nhiên tiếp theo!" Gã tiếp tục lảm nhảm. "Nếu một Pokémon có thể đạt được khả năng miễn dịch với độc tố do tiếp xúc nhiều lần, điều đó có chuyển thành khả năng kháng Năng lượng Độc trên diện rộng hay chỉ từ một chiêu thức? Thuốc giải độc đối với PoisonPowder của Gloom nhất định cũng có tác dụng bảo vệ khỏi chiêu thức của Ivysaur không? Còn các nguồn Độc khác thì sao? Gai của Nidoran hay dịch tiết của Tentacool? Kết quả đã được chứng minh là cực kỳ hấp dẫn!"

'Biết không, nói thật là chủ đề này khá hấp dẫn đấy. Nếu nó được viết trên giấy thì mình sẽ đọc. Nhưng mà, trời ơi, giọng của gã này thật là khó chịu.'

"Khi chủ thể 'Rattata mười sáu' được tiêm lặp đi lặp lại PoisonPowder của Oddish cho đến khi đạt được khả năng miễn dịch, nó cũng phát triển khả năng kháng đáng kể đối với cả Sludge của Grimer và khói độc của Koffing. Tuy nhiên, khi tiếp xúc với Năng lượng Độc của một Oddish được nhập khẩu từ vùng khác, hệ miễn dịch của 'Rattata mười sáu' phản ứng như thể nó không có bất kỳ sự bảo vệ nào. Từ thực tế này, chúng ta có thể suy luận rằng các quần thể Pokémon theo vùng khác nhau..."

Tôi mặc kệ gã đó thao thao bất tuyệt, tôi coi như bị điếc. Ba tên Grunt vừa đi vừa nói chuyện rôm rả trên lối đi. Hai người trông khá bình thường, nhưng người thứ ba lại nhuộm tóc đỏ rực, chói chang đến khó chịu.

"...nói cho mày biết, lũ ở đó cuồng nhiệt dã man luôn!" Tóc Đỏ nhấn mạnh, tay ra hiệu minh họa cho câu chuyện. "Còn thằng thủ lĩnh của chúng? Khùng khùng điên điên. Hắn gào thét về 'quét sạch những kẻ bất chính' và đám đông hò reo ầm ĩ. Cuồng tín, thứ c·hết tiệt đó, nó hệt như một loại thuốc kích thích vậy."

""Và chúng cứ thế đi lại giữa đám đông như thế?" Grunt số 2 hỏi. "Bộ đồ chỉnh tề? Vest, kính, tóc tai, tất cả mọi thứ à?"

"Chắc chắn rồi!" Tóc Đỏ xác nhận. "Và rất nhiều người dân còn muốn tham gia nữa! Nó gần giống như một giáo phái được nhà nước công nhận vậy. Thậm chí một trong Elite Four của họ cũng là thành viên! Nhưng nghe này! Đó thậm chí không phải chuyện quan trọng nhất tao biết được bên đó. Bọn chúng có mấy viên đá điên rồ này..."

Khi ba tên Grunt đó đi khuất tầm mắt, những lời chúng nói cũng xa dần. Giờ đây, tai tôi lại phải nghe tiếng om sòm của Tiến sĩ Connors

"Thì c·hết vài con Pidgey và Rattata thì có sao! Chúng chẳng qua là lũ chuột biết bay và lũ chuột không biết bay thôi! Chúng dễ dàng bị thay thế lắm! Mục tiêu nghiên cứu của tôi đâu phải là g·iết chúng. Mục tiêu là để chúng sống sót cơ mà. Và 'Pidgey hai mươi ba' ôi..." Gã vỗ lên ngực tỏ vẻ hối tiếc học thuật. "Tôi đã đặt nhiều kỳ vọng vào nó như thế! Làm sao tôi biết nọc độc của Seviper lại..."

Bàn tay tôi lại chạm vào vách đá, truyền thêm một luồng Đất qua đó trong khi não tôi miệt mài lên kế hoạch đào bới. Có lẽ tối nay chúng tôi có thể bắt đầu một chút công việc nền móng - không có ý chơi chữ đâu - nhưng tôi sẽ không thực sự bắt tay vào việc này cho đến khi cuối tuần kết thúc. 'Tốt nhất là mấy mẫu đất đó đáng giá.'

_______________________

Lake of Rage, phía bắc thị trấn Mahogany

" Không có ý gì đâu thưa ông, nhưng ông không thấy mình hơi già để tham gia giải đấu này sao?"



Đối thủ vòng bốn của tôi đứng đối diện với tôi trong bộ vest nâu lịch sự. Một bộ ria mép bạc dày nhưng được chăm chút cẩn thận rủ xuống trên môi trên, và một chiếc mũ phớt theo phong cách trang trọng hoàn thiện bộ trang phục. Ông ấy trông gần giống hệt với kiểu huấn luyện viên 'Quý ông' kinh điển. "Cậu nói đúng đấy chàng trai trẻ." ông ấy lịch sự đáp lại, tiến lại gần để bắt tay tôi. "Carter, hân hạnh được quen biết."

"Brad," tôi đáp, bắt tay ông ta và.... danh th·iếp?

"Thực lòng mà nói, tôi vô cùng xấu hổ về sự nhầm lẫn này." Người đàn ông thừa nhận. " Cậu thấy đấy, ta đang trong một chuyến đi cá nhân từ vùng Hoenn. Ta đang tìm cơ hội để duỗi chân và giải tỏa căng thẳng thì tình cờ nhìn thấy bảng đăng ký cho sự kiện này. Nghe có vẻ vui vẻ! Chỉ đến sau khi các trận đấu ngày hôm qua kết thúc, ta mới nhận ra nó được thiết kế cho những người trẻ tuổi đầy triển vọng của Indigo."

Tôi nhét tấm danh th·iếp vào túi với vẻ hơi ngạc nhiên. "Họ không thông báo cho ông khi ông thanh toán lệ phí tham dự sao?"

Carter bực bội nói. "Cô gái trẻ ở quầy chỉ hỏi ta có ít nhất 2 huy hiệu không. À, ta vẫn còn hộp đựng huy hiệu cũ của Hoenn, nó nằm ngay trong túi áo ngực này." Ông ta vỗ nhẹ vào áo khoác. "Và sau đó, họ chỉ cho phép ghi danh. Ta không chắc cô gái trẻ đó có nhìn kỹ xem các huy hiệu không phải của địa phương hay không." Ông ấy quay sang trọng tài. " Ta xin lỗi vì đã lãng phí thời gian, nhưng thực ra ta muốn bỏ cuộc để rời khỏi giải đấu. Hãy để cậu bé Brad ở đây giành chiến thắng. Dù sao thì ta cũng không có thời gian để ở lại đây thêm hai ngày nữa."

' Ơ, thế này cũng tốt,' " mà ông tới vùng này làm gì vậy?"

Quý ông tháo chiếc mũ ra khi mặt trời bắt đầu chiếu gắt. " Ừm, như cậu thấy trên danh th·iếp, ta cùng mấy anh em của ta là những người phối giống Pokémon. Thừa hưởng sự nghiệp từ người cha thân yêu của chúng ta. Tuy nhiên gần đây, chúng ta đang cố gắng bước chân vào lĩnh vực kinh doanh TM. Ta đang tìm kiếm một Pokémon nhất định để giúp chúng ta bắt đầu, nhưng dường như không ai biết nơi để tìm nó! Ta thậm chí còn gửi một bức thư yêu cầu lịch sự đến League của vùng này để yêu cầu thông tin, nhưng họ thậm chí không buồn trả lời. Thật sự là hờ hững!"

Tôi nghiêng đầu. "Là Pokémon gì vậy? Không phải ông đang săn đuổi bất kì huyền thoại nào đấy chứ?" tôi nói đùa.

"Không đến mức như vậy," ông ấy trả lời. " Ta săn tìm giống loài pokemon có tên là Smeargle. Theo tin đồn, nó có thể sao chép bất kỳ chiêu thức nào sau khi nhìn thấy. Vấn đề nan giải ở đây là ta đã đi hết mọi con đường từ Blackthorn đến Cianwood mà thậm chí không gặp được bất kì trainer nào sử dụng nó! Mấy anh em của ta cũng nói trước với ta rằng nó khá hiếm, nhưng ta ko ngờ nó lại hiếm tới như thế."

Nụ cười hoài niệm thoáng hiện trên khuôn mặt tôi, tôi quay mặt xuống để che giấu tiếng cười khúc khích. Chỉ cần nghĩ đến tất cả các chiến thuật Smeargle từng lan truyền online ở kiếp trước, lại làm tôi cảm thấy nhớ.

' Ôi Smeargle, con chó nhỏ tinh ranh. Chỉ số thấp hơn cả nhưng vẫn có thể trở thành một trong những thứ rắc rối nhất mà bạn có thể thấy trong đội hình đối thủ. Tôi nhớ hồi xưa, có thể luộc sạch đủ loại huyền thoại hay kể cả Mega Rayquaza, đơn giản chỉ cần chú chó nhỏ này cầm Focus Sash và turn 1 Spore.' " Ông không tìm thấy chúng cũng không lạ gì. Nhưng tôi biết nơi để tìm thấy đàn Smeargle đấy.'"

Người đàn ông cứng người lại, ngừng lau mồ hôi trên trán bằng khăn tay. " Cậu nói đàn?"

"Chính xác". Tôi xác nhận. "Cả một đàn Smeargle sống gần The Ruins of Alph. Đó là một khu vực khó tiếp cận, phải đi qua Union Cave nhưng chúng ở đó." Tôi hơi ngại ngùng thừa nhận rằng mình đã dành quá nhiều thời gian ở khu vực đó trong khi trên đường đến Azalea. Tôi đã có một số... hãy gọi là 'tham vọng ngớ ngẩn' về việc lấy Hóa thạch Pokémon dễ dàng bằng cách đập vỡ vài tảng đá. Thật buồn là, đó có vẻ như là một tính năng từ trò chơi không được chuyển thể sang thực tế.

Carter vui vẻ hẳn lên… rồi lại hài hước gục xuống. "Quả thực là sự khắc nghiệt của Nữ thần Số phận. Cuối cùng, một manh mối trong cuộc tìm kiếm của ta, nhưng nó lại chỉ đến vào cuối cuộc hành trình. Nếu ta không bắt đầu quay trở lại Olivine vào sáng mai, ta dám cá bản thân sẽ bỏ lỡ chuyến tàu trở về nhà. Đó là lý do tại sao ta ko thể tiếp tục thi đấu. Anh em ta đều là những người tài giỏi... nhưng công việc kinh doanh đã bị ảnh hưởng trong thời gian ta vắng mặt."

" Ông đừng lo," tôi tựa lưng vào một tảng đá trên sân đấu. ""Tôi có danh th·iếp của ông rồi. Có lẽ phải mất một hoặc hai tháng trước khi tôi tới khu vực đó, lúc đấy tôi có thể bắt cho ông vài con. Nhưng..." tôi nở nụ cười ranh mãnh. " Ông trả giá như thế nào? Ông và các anh em ông là nhà phối giống đúng không? Tôi nói ông trước, tôi chỉ chấp nhận những gì tốt nhất."

Người đàn ông vùng Hoenn tự đắc. " Và chúng ta chỉ cung cấp những gì tốt nhất! Không giống như những thứ cặn bã cậu tìm thấy ngoài tự nhiên. Ngành nghề của chúng ta là về phả hệ! Dòng gen được theo dõi cẩn thận! Chiều cao, cân nặng được lập danh mục cẩn thận tại các cột mốc tuổi nhất định! Chỉ tính trong nhóm chữ S, chúng ta có Skitty, Slakoth, Spoink, Swablu..."

" Hệ đất," tôi thu hẹp danh sách của ông ấy. " Ông có pokemon nào hệ đất?"



Carter trông đột nhiên không chắc chắn. "Ta ko thể đưa cậu 1 con Marshtomp được." Giọng ông ấy nghiêm túc. "Có quy định xung quanh bất cứ thứ gì liên quan đến bộ ba Pokemon khởi đầu ở Hoen. Và hầu như mọi Mudkip nở ra đều được dành cho phòng thí nghiệm của Giáo sư Birch. Ngay cả những con mà theo tiêu chuẩn nội bộ được đánh giá là 'dưới trung bình'." Ông ấy dường như đang suy nghĩ, ngẩng đầu lên. " Tôi có thể đề nghị cho cậu 1 con Barboach. Một con khỏe mạnh, to lớn có thể tiến hóa thành Whiscash?"

"Baltoy và Trapinch." Tôi đáp lại. "Đó là pokemon tôi đang tìm kiếm. Baltoy và Trapinch."

Bộ ria mép của ông ta rung lên bối rối. "Pokémon Sa mạc hả?" Hai ngón tay gõ nhẹ vào cằm. "Thật không may, đó là nhánh pokemon chúng tôi ko kinh doanh... mặc dù không thể phủ nhận cộng đồng những người phối giống là một tập thể gắn bó chặt chẽ. Ta tin rằng James, anh trai ta, biết người quen có thể tìm được." Ông ấy cười khúc khích khi có một suy nghĩ thoáng qua. " Hay như cách giới trẻ ngày nay nói, thì là ta biết một người, người đó biết một người."

Tôi đưa tay ra trước. "Thỏa thuận?"

"Giao dịch một đổi một?" Ông ấy mỉm cười. "Hai con Smeargle cho hai con Pokémon Sa mạc? Ta tin là vậy, đúng thế."

" Có thể 2:1 hoặc thậm chí 3:1 nếu ông có thể chuẩn bị nhiều con để tôi xem xét. Ngay cả với bộ gen tốt như ông nói, tôi vẫn hơi kén chọn một chút."

"Cậu trai yêu quý," Carter cười lớn trước thách thức ngầm. "Nghiệp vụ của ta là bán Skitty cho những cô bé được nuông chiều cho cuộc thi sắc đẹp. Ta tin rằng ta đã quá quen làm ăn với những người kén chọn."

Ngay khi ông ấy rời đi, tôi thấy cần phải hỏi. "Này Carter, nếu chúng ta đánh 1 trận, ông sẽ dùng những pokemon nào? Và ông đã có bao nhiêu huy hiệu?"

Ông ấy mỉm cười một cách hoài niệm. " Chà, Altaria của ta dường như quá mạnh ở giải đấu này. Vì vậy, ta dùng Zangoose, Ludicolo và Lairon. Ta đã có 7 huy hiệu, nhưng chưa thể giành được cái thứ 8." Ông ấy chào tạm biệt bằng cách nhấc mũ. "Hẹn gặp lại."

' Hmm, Lairon không có khả năng uy h·iếp x4 sát thương từ khắc hệ. Đối đầu với Zangoose sẽ khá thú vị cho mà xem. Nhưng một Ludicolo sông hệ Nước/Cỏ? Mẹ ơi, mình vừa tránh được đối thủ khó nhằn'

Và này! Nhìn nhận theo hướng tích cực! Thắng không mất sức cũng hơi chán, nhưng điều này giúp chúng ta hoàn toàn sung sức cho trận tiếp theo. Xét cho cùng, đây có lẽ sẽ là trận chiến khó khăn nhất của tôi cho đến nay, tôi có thể cần tận dụng mọi lợi thế mình có thể có được.

_______________________

"Không không không, cậu không hiểu sao?" Ace trainer từ phần sân bên kia lên tiếng. "Cậu bất bại, tôi bất bại. Bây giờ cả hai chúng ta đều đang có thành tích 4-0. Nếu chúng ta chiến đấu, một trong hai sẽ có một trận thua. Chắc chắn, chúng ta khả năng cao vẫn lọt vào Top 8, nhưng tại sao lại mạo hiểm? Với bốn trận thắng, một trận hòa và không thua trận nào, cả hai chúng ta đều chắc chắn vô Top 8. Thêm vào đó, chẳng phải cậu muốn giữ sức cho Pokémon của mình cho các trận đấu khó khăn hơn của ngày mai sao?"

Tôi liếc nhìn trọng tài, anh ta thở dài rõ ràng. Có vẻ như anh ta đã từng gặp phải kiểu nói chuyện này trước đây. "Mặc dù một số người cảm thấy điều đó là không fairplay với các đối thủ khác, nhưng trên thực tế, đó là cách tính điểm." trọng tài xác nhận. "Thắng được ba điểm, hòa được một điểm còn thua không được điểm nào."

"Thấy chưa!" Ace trainer Alton nhăn nhở đắc thắng, có lẽ hơi tự mãn so với khẩu vị của tôi. "Vậy cậu nói gì? Anh ta đưa tay ra. "Hòa nhé?"

Biết mà, Clarissa đã cảnh báo tôi rằng Ngày Hai sẽ khó khăn hơn, nhưng tôi lại chẳng cần tung ra một con Pokémon nào.

Cảm giác hơi bị thiệt.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Brad: Chuyên Gia Pokemon Hệ Đất, truyện Brad: Chuyên Gia Pokemon Hệ Đất, đọc truyện Brad: Chuyên Gia Pokemon Hệ Đất, Brad: Chuyên Gia Pokemon Hệ Đất full, Brad: Chuyên Gia Pokemon Hệ Đất chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top