Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 400: Bắt người


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ

“Bà Cung?”

Tôi kinh ngạc, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Làm gì có chuyện đấy? Nhà họ Cung sao có thể tự rước họa vào thân được?”

Tư duy vốn mạch lạc của tôi bỗng bị mấy lời nói của Tề Vũ Manh làm cho loạn cả lên. Chúng tôi đã có chuẩn bị tâm lý đối với chuyện lần này của nhà họ Cung từ lâu rồi. Chúng tôi có thể nhờ vào chứng cứ của phe thứ ba để lật đổ Trương Phú Cường, ổn định được thế cục tại Thịnh Hải nhưng không thể nào dựa vào chuyện nhà họ Cung gây rắc rối cho chúng tôi mà đẩy bọn họ xuống vực được.

Mà chuyện ly kỳ nhất chính là ở chỗ này, vốn dĩ chỉ muốn đẩy nhà họ Cung vào chỗ bất lợi một chút thôi, bỗng nhiên như bị hoán đổi vậy.

Nghe thấy vậy, Triệu Thư Hằng cũng không bình tĩnh được, ngồi dựng người khỏi sofa, nói: “Không phải nói là tạm thời nhà họ Cung sẽ không sụp đổ được sao? Mọi người ai cũng biết, hiện giờ, chỗ dựa duy nhất của nhà họ Cung là bà Cung và con của bà ta là Cung Chính Vinh, Cung Chính Văn đã vào tù rồi, Cung Thiệu Bình thì biến thành tàn phế… Lẽ nào, có người thừa nước đục thả câu?”

“Hiện giờ câu chuyện rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản. Nếu như chúng ta muốn gây rắc rối cho bà Cung thì lát nữa ta chỉ cần giao chứng cứ cho bên tòa án và đệ đơn kháng cáo, đương nhiên bà Cung không thể thoát được, nhà họ Cung cũng phải đối mặt với cục diện vô cùng gượng gạo. Vậy nhưng, nếu có người có ý đồ giở trò đằng sau lưng, cố ý để lại cho chúng ta tàn cục, có lẽ dụng ý ở trong đó đáng để suy ngẫm đấy”.

Tề Vũ Manh trầm giọng nói.

Tôi cũng phải nhíu chặt mày. Ngay lúc chúng tôi đang cùng nhau ngẩn người nhìn xấp tài liệu trêи bàn, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Chúng tôi đồng loạt quay đầu, chỉ thấy có một hàng dài cảnh sát bên ngoài cửa cục công an thành phố, đồng loạt nhìn ra bên ngoài, bầu không khí bỗng yên tĩnh trở lại.

Rất nhanh, ở ngoài cửa có một người đàn ông mặc đồng phục bước vào. Người đàn ông dẫn đầu có chiếc mũi anh tuấn, tướng mạo đạt chuẩn, nhìn vào trông rất có khí chất.

Ánh mắt của người đàn ông dẫn đầu sắc bén, quét một lượt xung quanh, sau đó đi về phía chúng tôi. Ngay khi tôi tràn đầy nghi ngời, Tề Vũ Manh thấp giọng nói: “Đây là người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật của thành phố Thịnh Hải”.

Tôi bỗng như hiểu ra, thì ra đây là người ban nãy Tề Vũ Manh nhắc tới. Có lẽ Tề Vũ Manh đã giao chứng cứ cho họ từ hồi sáng rồi, vậy nên người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật mới tới đây.

Trêи danh nghĩa là tiến hành điều tra Trương Phú Cường còn thực tế như nào thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Dù sao, bao nhiêu năm trời, người tham gia điều tra chẳng có ai trở về nguyên vẹn cả.

Người đàn ông dẫn đầu đi tới trước mặt bọn tôi, cười nói: “Chào ba vị! Đây chắc là cảnh sát Tề – đội trưởng Tề Vũ Manh từ thành phố Yến Kinh tới Thịnh Hải để làm việc đúng không?”



Nói rồi, người này đưa tay về phía Tề Vũ Manh. Tề Vũ Manh cũng không ngại ngùng gì, bắt tay với người đàn ông dẫn đầu đội một cách rất tự nhiên. Người đàn ông dẫn đầu lại chào hỏi chúng tôi. Ngay khi tôi đang lấy làm lạ, không hiểu tại sao bọn họ lại biết rõ chuyện của chúng tôi, ánh mắt lại thoáng thấy một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa bước vào.

Người đàn ông trung niên đó trông rất quen, ông ấy vừa bước vào đã nở một nụ cười tươi rói để mọi người khỏi căng thẳng, đây là thư ký Vương của Ủy ban kiểm tra kỷ luật, lần này tới cục cảnh sát là có chuyện cần làm. Ông ấy muốn nhờ vị đồng nghiệp nào đó của chúng tôi giúp đỡ điều tra.

Còn “vị đồng nghiệp nào đó” ở đây không phải cục trưởng Lâm thì là ai được nữa?

Tôi liếc nhìn Tề Vũ Manh thì trông thấy cô ấy đang mỉm cười và ra hiệu bằng ánh mắt với tôi. Trong lòng tôi bỗng hiểu ra chuyện lúc này.

Trước đây, Tề Vũ Manh từng nói, cô ấy và cục trưởng Lâm cùng nhau sắp xếp, có lẽ là tìm người đàn ông họ Vương này tới. Đương nhiên không cần nói nhiều tới người đàn ông họ Vương này, ở Thịnh Hải, ông ta và cục trưởng Lâm cùng chung một phe.

Quen cả Tề Vũ Manh, còn biết được tên của tôi và Triệu Thư Hằng thì chỉ có thể giải thích như vậy thôi.

Người đàn ông họ Vương hỏi: “Xin hỏi, Trương Phú Cường – cục phó Trương đang ở đâu?”

Mọi người xung quanh đều nhìn nhau, có lẽ có người không biết nhưng cũng sẽ có người không muốn nói, chắc là sợ nếu như mọi chuyện không thành, sau này sẽ bị Trương Phú Cường quay lại báo thù.

Thấy không có ai trả lời, vẻ mặt người đàn ông họ Vương cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng, nhìn chúng tôi, còn Tề Vũ Manh chỉ về phía phòng làm việc và đáp: “Đi thẳng rẽ trái, phòng làm việc thứ hai, nếu như hôm nay cục phó Trương tới đồn cảnh sát để làm việc, có lẽ đang ở trong đó”.

Người đàn ông họ Vương cảm ơn cô ấy một tiếng, dẫn theo mấy người đi vào trong. Tôi nhỏ giọng nói: “Trương Phú Cường ở bên trong thật hả?”

Tề Vũ Manh lắc đầu: “Đương nhiên là không, vừa nãy tôi nói là nếu như ông ta tới đồn để làm việc”.

Lúc này, đương nhiên ông ta không đi làm. Nếu như tôi nhớ không nhầm, hôm nay ông ta đang ở nhà nhưng bây giờ, có lẽ đã nhận được tin, chắc đang chuẩn bị chạy trốn rồi.

Tôi nhún vai, không trả lời.

Rất nhanh, người đàn ông họ Vương đi ra, nhìn chúng tôi và nói: “Mọi người không cần hoảng loạn, cục phó Trương không ở đây, chúng tôi sẽ rời đi ngay. Mong mọi người không để ý!”



Sau đó, người đàn ông họ Vương không nói thêm lời nào, quay người đi thẳng. Cục trưởng Lâm mỉm cười, tiễn ông ta ra ngoài. Bên tai tôi cũng truyền tới âm thanh thở phào của mọi người.

Thậm chí có người còn khẽ nói thầm: “Cậu biết không, hình như cục phó Trương đắc tội với cấp trêи, bây giờ bị người ta tính sổ!”

“Tính sổ cái gì. Tôi thấy khả năng cao là người khác tới gây phiền phức ấy. Cục phó Trương đã lớn tuổi vậy rồi, chẳng khác gì con cáo già, có chuyện gì mà ông ta không biết?”

“……..”

Tề Vũ Manh vừa lấy làm lạ nhìn thoáng hai người cảnh sát vừa nói chuyện phiếm vừa đi ngang qua chúng tôi. Cục trưởng lâm cũng đi tới, nói: “Trong đồn của chúng tôi không chỉ có người của tôi và của lão Trương”.

Tề Vũ Manh gật đầu ra vẻ đã hiểu, còn tôi cũng ngấm ngầm gật đầu theo.

Đợi xung quanh trở về trạng thái yên tĩnh, Tề Vũ Manh nói: “Lần này, nếu không nằm ngoài dự đoán, tên cọp già Trương Phú Cường chẳng thể ngồi lại vị trí cũ được nữa”.

Cục trưởng Lâm cười ha ha: “Nói đến chuyện này, vẫn còn chút rắc rối, sau khi lão Trương rút lui, tôi phải suy xét xem làm thế nào để điều một cảnh sát trẻ tuổi trong cục thay thế vị trí đó, ít nhất không thể để nó trống được. Cảnh sát Tề đã ở Thịnh Hải lâu vậy rồi, không biết có phát hiện được đồng chí nào có thái độ ưu tú, tố chất cứng rắn không?”

Tôi âm thầm oán thán: “Còn chưa tóm được tên cáo già kia đã bắt đầu giành chiến lợi phẩm rồi”.

Đương nhiên Tề Vũ Manh khách sáo từ chối, cục trưởng Lâm năm lần bảy lượt muốn Tề Vũ Manh mở lời nhưng từ đầu tới cuối, Tề Vũ Manh luôn nói mình không có người để đề cử.

Tôi cũng coi như là miễn cưỡng xem hiểu được ý tứ của mấy lời nói trong hoàn cảnh này. Nếu như Tề Vũ Manh thật sự đề cử người nào đó, vậy thì nhất định ngồi được ở vị trí đó, đồng thời cũng coi như Tề Vũ Manh chịu ơn lớn của cục trưởng Lâm.

Nhưng có thể ngồi được lâu ở vị trí này hay không thì phải xem tâm tình của cục trưởng Lâm rồi.

Tôi âm thầm cân nhắc trong lòng một chút, mặc dù cục trưởng Lâm luôn có quan hệ rất tốt với chúng tôi nhưng có thể thấy được từ câu nói ban nãy, có vẻ ông ấy có quan hệ không đơn giản với bố của Tề Vũ Manh.

Cho dù trước đây có giao tình cũng hoàn toàn không nhất thiết phải quan tâm đến Tề Vũ Manh như thế. Trừ phi ông ta cũng muốn có được sự quan tâm từ bố của Tề Vũ Manh.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Boss Nữ Hoàn Mỹ, truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ, đọc truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ, Boss Nữ Hoàn Mỹ full, Boss Nữ Hoàn Mỹ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top