Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ
“Mẹ kiếp! Bắn đi! Tôi lo nghĩ nhiều rồi, dù đây là Chiêng Ray, nhưng Đỗ
Minh Hào đã quang minh chính đại dùng súng rồi thì chúng ta còn sợ cái
mẹ gì nữa?”
Tôi mắng nhiếc một câu, lập tức kéo chốt an toàn,
tiếng đạn lên nòng vang lên. Dựa vào tiếng bước chân, tôi nhanh chóng ra tay, tiếng súng bùng nổ, âm thanh tiếp xúc của cơ thể và mặt đất vang
lên, tiếng bước chân ở xung quanh lập tức chậm lại.
Roga cũng bắn một phát chính xác về phía đám người đó, một người kêu lên ngã xuống, y lùi ra sau xe, nói khẽ: “Anh Dương, chúng ta cố thêm một lúc nữa. Anh
còn nhớ tôi từng nói anh Cường cũng có quân riêng không? Bây giờ, họ
đang trêи đường đến đây rồi”.
Một người anh em khác ở phe tôi
cũng nói: “Anh Dương, lúc nãy là tôi và Xakikoa thả ba chú cháu nhà họ
Cung đi, bây giờ nên để chúng tôi xử bọn này cho”.
Dứt lời, cậu ta đập vào cánh tay khác không bị thương của Xakikoa: “Còn cử động được không?”
“Mẹ nó, ông đây nhất định phải đập chết lũ khốn này!”
Mặt của Xakikoa cũng bị một mảnh vỡ cứa chảy mảu, hắn vừa xé một miếng vải trêи người xuống để băng bó vừa chửi bới.
Nhân lúc đám người kia chưa chuẩn bị, tôi và Roga đã hạ hai người trước. Đối phương đã bắt đầu nâng cao cảnh giác, hình thành các cái bóng mờ qua
cửa kính xe, miễn cưỡng lắm chúng tôi mới có thể nhìn thấy trong tầm mắt bao la đã không còn một bóng người, họ căn bản đều đã trốn đi hết.
Hiện trường trở nên yên lặng, chắc bên nào cũng chờ phía đối phương thò đầu ra trước.
Xakikoa không phải tên ngốc, dù nói năng ngông cuồng, nhưng điều này không hề
ảnh hưởng đến tính phán đoán chuẩn xác của hắn về thế cục.
Có lẽ
người của Đỗ Minh Hào đã không nhịn được nữa, rõ ràng bọn chúng đông
người hơn chúng tôi, nhưng chỉ có thể cầm cự với chúng tôi để giành ra
tay trước.
Tiếng súng và tiếng bước chân ồn ào náo loạn vang lên, nhưng bốn người chúng tôi không hề có ý định ra tay. Vì vậy, chắc bây
giờ, người của Đỗ Minh Hào đang núp ở những vị trí nào đó để theo dõi
chúng tôi chăm chú.
Chỉ cần chúng tôi di chuyển là sẽ ăn đạn ngay.
“Đừng vội!”
Tôi nói khẽ.
Tiếng bước chân truyền từ hai bên xe tới ngày một dồn dập và rõ ràng, trán của Xakikoa đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Lên!”
Tôi đột nhiên lên tiếng, vừa dứt lời thì tiếng bước chân đã đến gần trong
gang tấc, thậm chí có thể nói phía đối diện chiếc xe đã bị người ta
chiếm giữ.
Nhưng bốn người chúng tôi cùng lúc xông nhanh ra, rõ
ràng đã dọa cho người đi đầu bên phe đối phương sợ hết hồn. Thoáng cái,
họ đã giơ súng lên, nhưng chúng tôi đã có sự chuẩn bị, lập tức bóp cò.
Tiếng súng vang lên liên tiếp, người của Đỗ Minh Hào nhanh chóng ngã xuống.
Bắn hết một băng đạn xong, trước mặt tôi đã có ba người ngã xuống, còn
tôi thì lập tức lách người ra phía sau xe, một người anh em khác ở phe
tôi vội vàng lên thế chỗ.
Roga và Xakikoa cũng vậy, tôi vừa cấp
tốc thay băng đạn vừa cười nói: “Chắc tay súng bắn tỉa của Đỗ Minh Hào
đang tức muốn chết. Người của gã áp sát chúng ta như vậy, tầm nhìn của
tay súng bắn tỉa đó phần lớn đều bị người phe hắn che mất rồi”.
Roga cười he he, nhưng lúc đổi chỗ, chúng tôi mới chú ý thấy người của Đỗ
Minh Hào lại lùi về sau trốn, đã có khoảng chục thi thể nằm la liệt hai
bên xe.
“Có thể tiếp tục chờ một lúc”.
Dây thần kinh căng
thẳng của tôi hơi thả lỏng ra một chút, tôi chợt nhìn thấy một người anh em khác ở phe tôi tên là Fudi đang bịt cánh tay, im lặng ngồi xuống
phía sau tôi.
Tôi vội hỏi cậu ấy có sao không, nhưng thấy khe hở ở ngón tay cậu ấy có máu chảy ra. Tôi lập tức biết chắc cậu ấy đã bị
trúng đạn.
Quyết chiến trong các gia tộc lớn đã đánh đến mức này
thì vũ khí nóng không thể nào dùng loại súng lục bình thường được, vì uy lực của chúng quá nhỏ, lực xuyên thấu không đủ. Trừ khi bắn trúng chỗ
hiểm, không thì không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng cho đối thủ
được.
Bất kể là chúng tôi hay Đỗ Minh Hào đều dùng súng trường tự động, ví dụ như ba chú cháu điên rồ nhà họ Cung, đến lính đánh thuê
quốc tế mà họ còn dám thuê nữa là.
So với súng lục, súng trường
tự động không chỉ tăng tốc độ bắn, hơn hết là mức độ tạo thành vết
thương rộng, vì vết thương xuyên thủng lại là loại vết thương đạn bắn dễ chữa trị nhất.
Ban nãy, tôi nhìn thấy tay của Fudi không bị gãy
xương, có nghĩa là không phải vết thương xuyên thủng, mà là đạn đã găm
vào xương rồi.
Điều này có nghĩa là từ giờ trở đi, cánh tay này của cậu ấy coi như bị tàn phế, không thể làm việc nặng được nữa.
May sao đó lại là tay trái.
Roga cũng đã nhìn thấy, y vỗ vào bả vai của Xakikoa và Fudi nói: “Không sao, chúng ta lãi rồi. Giết một người của Đỗ Minh Hào là huề vốn, giết hai
người là lãi gấp đôi. Vừa nãy, các cậu đã…”
Y còn chưa nói hết
câu, lại có một tràng tiếng súng vang lên, cùng với đó là tiếng chửi bới không ngưng nghỉ của đám người của Đỗ Minh Hào.
Tôi ngẩn ra,
Roga mừng rõ nói: “Là Ốc Trắng! Ốc Trắng là đội trưởng tiểu đội mà anh
Cường chiêu mộ riêng ở ngoài Chiêng May chỉ làm việc cho anh ấy”.
Roga lại hỏi tôi: “Anh Dương, bên ngoài có người tiếp ứng rồi, chúng ta xông ra nhé?”
“Ừ, chúng ta mà còn ở lại đây tiếp thì chỉ có một con đường chết thôi, chi bằng xông ra ngoài luôn”.
Dứt lời, tôi châm cho ba người họ mỗi người một điếu thuốc: “Tiếc là không
mang theo áo chống đạn. Nếu trong số chúng ta có ai chẳng may bị trúng
đạn, nhất định phải nhớ cứu con anh Cường ra trước. Chỉ cần anh Cường
còn sống là chúng ta có hi vọng, nếu để Đỗ Minh Hào cướp được quyền hành ở nhà họ Đỗ thì chúng ta hết trò thật rồi”.
Khói thuốc thật sự
có tác dụng trấn tĩnh tinh thần, tôi rít một hơi xong là quẳng điếu
thuốc đi. Ngay sau đó, nhân lúc đám người của Đỗ Minh Hào chưa lo xong
cho thân mình, tôi lăn nhanh sang bên trái, đồng thời bóp cò súng.
Tiếc là tôi đã đánh giá quá cao đám người này, sau khi bị Ốc Trắng vây đánh, dường như bọn họ không còn ai bao vây chúng tôi nữa. Tôi mừng rỡ, đứng
sau cột đá, không ngừng nã súng về phía có người, đồng thời bảo ba người Roga mau đi ra.
Chúng tôi vừa đi ra, đã có ba tên xông từ lối rẽ ra không ngừng lùi về phía chúng tôi.
Tôi nhìn sang Roga, y lắc đầu. Chúng tôi xông lên, lôi con dao găm ở hông ra, mỗi người một con cứa cổ chúng.
Trước khi chết, ba người đó không thể ngờ rằng, bãn nãy, chúng tôi chỉ có thể trốn kỹ sau xe chống đạn phòng thủ như con rùa rụt cổ, nhưng bây giờ đã chủ động xông ra ngoài tấn công.
Lúc này, đối diện hành lang cũng có một bóng người đáng nghi xuất hiện: “Người của anh Cường à?”
“Mẹ! Ốc Trắng, tôi là Roga đây! Không nhớ tôi à?”
“Roga? Ra là cậu. Mẹ kiếp! May mà ông đây đi nhanh, không đến muộn!”
Roga và Ốc Trắng lập tức đấm ngực nhau một cách niềm nở, tôi hỏi: “Người của Đỗ Minh Hào còn không?”
Ốc Trắng gật đầu, chỉ về một phía: “Người ở mấy phía khác đều bị xử hết
rồi, chỉ còn ở chỗ kia nữa thôi, sau tháp đồng hồ ý, chúng đang định
chuồn”.
Nói rồi, anh ta hỏi tôi: “Cậu chính là Phương Dương, anh em của anh Cường hả?”
“Đúng, chúng ta đừng phí thời gian nói chuyện ở đây nữa. Nếu có thể giữ chúng
lại thì mau đi thôi, dẫu sao thực lực của Đỗ Minh Hào giảm đi một phần
thì thực lực của anh Cường mới tăng thêm được”.
Ốc Trắng nói:
“Chúng nó chạy về phía phố cổ, nơi đó có quân đội canh gác thường xuyên, chắc đến cả một tiểu đội ấy. Dù chúng ta đánh vào đó, cũng không làm gì được chúng nó, mà còn chọc giận chính phủ. Dẫu sao bây giờ, chúng ta
cũng động đến súng rồi, bên trêи có thể quy thành xã hội đen chém giết
lẫn nhau. Nhưng một khi dính dáng đến quân đội thì sự việc sẽ khá phiền
phức”.
“Chuyện phiền toái nhất là Đỗ Minh Hào đã chiếm giữ Chiêng Ray nhiều năm, chưa biết chừng quân đội ở đây còn được coi là sở hữu tư nhân của gã ý chứ”.
Roga bổ sung thêm một câu.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Boss Nữ Hoàn Mỹ,
truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ,
đọc truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ,
Boss Nữ Hoàn Mỹ full,
Boss Nữ Hoàn Mỹ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!