Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ
Tôi đang nói thì chiếc xe chợt giảm tốc, tôi vội nhìn lên con đường phía trước.
Có một đám người đứng trước xe chúng tôi, kẻ đầu trọc người cởi trần,
trong tay họ đều cầm các loại vũ khí như gậy sắt, dao găm, thậm chí trêи tay của một người trong số đó còn lóe lên ánh sáng kim loại mờ ảo.
Từ đây đã có thể lờ mờ nhìn thấy thành lũy của Chiêng Ray, tôi nghiến răng nói: “Xông qua!”
Rõ ràng đám người này không phải là những người mà Đỗ Minh Cường tự bồi
dưỡng bên ngoài, chúng là thuộc hạ của Đỗ Minh Hào, không thì sẽ không
chặn chúng tôi ở đây một cách chính xác như vậy.
Tôi nhìn qua
gương chiếu hậu, ba chiếc xe phía sau cũng chợt tăng tốc giống chúng
tôi. Đám thuộc hạ của Đỗ Minh Hào cũng bị dọa sợ hết hồn, rõ ràng là
chúng không ngờ đến gần Chiêng Ray thế này rồi, mà chúng tôi còn dám
ngông cuồng như vậy, nên chúng vội vàng chạy sang hai bên đường. Tên cầm đầu lăn sang ven đường, giơ khẩu súng trong tay lên, bắn một phát vào
cửa kính xe của chúng tôi.
Khẩu súng của gã được lắp thiết bị
giảm thanh nên tiếng rất nhỏ, viên đạn bắn lên kính xe của chúng tôi kêu lên bụp một tiếng, nhưng kính không hề bị vỡ, chỉ xuất hiện vài vết
nứt, dẫu sao uy lực của súng lục và súng trường tự động cũng có sự chênh lệch rất lớn.
Tôi cố kiềm chế cơn giận trong lòng, nói: “Roga,
kệ chúng nó, việc quan trọng nhất bây giờ là vào thành phố Chiêng Ray để cứu Tiểu Tây và Khang Khang trước”.
Roga gật đầu, chiếc xe tiếp
tục tăng tốc, nhưng vừa thoát khỏi vòng vây, qua gương chiếu hậu, tôi đã nhìn thấy trong ba chiếc xe của chúng tôi ở phía sau đã có hai xe bị
chặn lại. Đám người của Đỗ Minh Hào như lũ giòi trong xương, nhanh chóng chặn xe lại, thậm chí có tên còn dùng gậy sắt đập thẳng vào cửa kính
xe.
Nếu không nhờ được cải tạo đặc biệt, có lẽ cửa kính xe của
chúng tôi đã vỡ tan tành rồi. Nhưng đám đàn em của Đỗ Minh Cường không
hề tỏ ra yếu thế chút nào, họ lập tức lấy vũ khí của mình ở dưới ghế ra
bắt đầu đánh trả.
“Mẹ kiếp! Roga, quay lại!”
Rõ ràng Roga
cũng đã hiểu ý của tôi, y đánh mạnh tay lái, chiếc xe nhanh chóng quay
đầu trêи đường. Chúng tôi thì không sao, nhưng Cung Thiệu Bình đang bị
thương ngồi ở ghế sau thì bị động đến xương cốt, ông ta đau đến mức nhe
răng trợn mắt.
Chúng tôi không kịp để ý tới họ, chiếc xe lập tức
xông về phía đám người của Đỗ Minh Hào. Tên cầm đầu đã nhắm khẩu súng
lục vào vị trí lái của chiếc xe thứ hai, một người đàn em phe tôi ngồi ở đó vừa nhảy ra ngoài, xách một con dao phay chém về phía một người
khác.
Roga chửi bới một câu, chiếc xe tăng tốc lao về phía tên
cầm đầu đó. Nếu tên đó còn tiếp tục nổ súng, chắc chắn sẽ bị đâm bay
người ngay.
Tên cầm đầu quả nhiên ngẩn người, sau đó nhanh chóng
lùi lại, lăn người sang một bên, gã chĩa khẩu súng trong tay về phía xe
của chúng tôi và không ngừng nã đạn. Chẳng mấy chốc, kính xe của chúng
tôi đã xuất hiện chi tít các vết nứt như mạng nhện.
Chiếc xe vừa
dừng lại, tôi lập tức đẩy cửa xe đấm một người của Đỗ Minh Hào ở cạnh
tôi một cú. Người đó kêu lên một tiếng rồi lùi lại, còn tôi thì nhanh
chóng đuổi theo.
Tôi đạp hắn một cú thật mạnh ngã xuống đất, sau
đó đấm liên tục lên mặt hắn, đồng thời hô lên: “Các anh em đừng dùng
súng vội, súng của chúng ta không có thiết bị giảm thanh. Ở đây quá gần
Chiêng Ray rồi, nếu có tiếng súng vang lên thì sẽ rất phiền phức”.
Tên bị tôi đè dưới đất rất nhanh đã bị tôi đánh ngất, tôi đang định đứng
dậy thì đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau ập tới, làm tôi ngã xuống
vệ đường, ngoảnh lại thì thấy là Roga: “Anh Dương cẩn thận, súng của bọn này được lắp thiết bị giảm thanh, chúng ta phải hạ chúng trước mới
được!”
Tôi định thần lại, trong lòng thấy vừa bực bội vừa hối
hận. Dù phát súng của tên cầm đầu không bắn trúng tôi, nhưng vì cứu tôi
mà cánh tay của Roga đã bị bắn xượt qua. Uy lực đạn của súng lục không
lớn, nhưng một khi hình thành vết thương xuyên thấu, rất có thể sẽ gây
chảy máu.
Trong lòng tôi cũng dâng lên một luồng kϊƈɦ động, muốn
lấy khẩu súng trường tự động ra bắn chết hết lũ khốn kiếp này. Nhưng
nhìn thấy bức tường Chiêng Ray ở phía không xa, tôi lại áp chế cái suy
nghĩ này lại.
Bây giờ, chúng tôi vẫn chưa có tiếng súng, nên đây
có thể nhận định là một vụ ẩu đả. Nhưng nếu bị người Chiêng Ray nghe
thấy tiếng súng thì đây không chỉ là một vụ ẩu đả bình thường nữa.
Dù tôi có chút quan hệ với Sangsu và Suchat, nhưng tính đặc biệt của chính phủ đa đảng của Xiêng La đang được thể hiện ra vào lúc này.
Tôi thầm chửi bới một tiếng mẹ kiếp, sau đó hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao”.
Roga xé áo, nhanh chóng lấy một mảnh vải bó vết thương trêи cánh tay một cách cẩn thận, động tác rất thành thạo.
Tôi nhìn ngó xung quanh, người trêи ba chiếc xe phía sau chúng tôi đều đã
xuống xe, có khoảng mười mấy người. Nhưng người của Đỗ Minh Hào phải có
đến hơn hai chục tên, họ chờ chúng tôi mệt rồi mới tấn công, hơn nữa còn có một khẩu súng lục.
Điều quan trọng là tên cầm đầu có súng
khiến các anh em phía sau của chúng tôi phải e ngại, lúc nào họ cũng
phải đề phòng súng giảm thanh bắn từ phía đó đến. May sao dù tên cầm đầu đó có súng, nhưng gã bắn không chuẩn, dù có rất nhiều người bị thương,
nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cơ hội đến rồi!
Đúng lúc này, cuối cùng tên cầm đầu đã bắn hết đạn, gã vừa lùi lại vừa thay băng đạn.
Tôi chạy từ cạnh xe đến, né đòn tấn công của một người, sau đó đá gã một cú ngã xuống đất, khẩu súng lục cũng bay sang một bên.
Rõ ràng gã không hề nghĩ rằng tôi lại dám phản kϊƈɦ khi gã đang có súng trong tay.
“Mau! Giết người Hoa Hạ này”.
Tên cầm đầu vừa hét lên vừa chộp tay ra sau. Sao tôi có thể để gã được như
ý, tôi lại tung một cú đấm thật mạnh vào mũi gã. Tên cầm đầu đó bị tôi
đánh cho ngu người, khi định thần lại thì khẩu súng của gã đã nằm trong
tay tôi rồi.
Tôi khẽ thở phào một hơi, móc băng đạn ở hông gã ra, thành thạo thay đạn chĩa súng ra xung quanh, mấy tên đàn em của gã nghe thấy tiếng định chạy sang giúp một tay đều phải dừng bước.
Tôi nói bằng tiếng Xiêng La: “Muốn sống thì ngồi xuống hết cho tao!”
Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau, nhưng tên cầm đầu lại hét lên: “Chúng mày
còn chần chừ gì nữa, nó chỉ có một khẩu súng thôi! Chúng mày mau xông
hết lên, hạ thằng Hoa Hạ chết bằm đó đi!”
Mấy người đó vừa định
xông lên, pằng pằng, tôi đã bắn hai phát vào hai bên đùi của tên cầm
đầu. Hai dòng máu tuôn ra, mấy người đó lập tức dừng bước, chầm chậm
ngồi xuống.
Khi nhìn thấy tình hình của tôi ở bên này, đám Roga cũng bắt đầu gào lên bảo chúng muốn sống thì ngồi xuống!
Thấy người của Đỗ Minh Hào đã bị khống chế, tôi thở phào một hơi. Tôi cất
súng đi, đang định rời đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng súng lắp
thiết bị giảm thanh vang lên, tôi ngẩn người.
“Mẹ chúng mày! Muỗi!”
Chỉ nghe thấy Roga gào lớn lên, sau đó tôi vội vàng chạy qua.
Tôi vừa chạy vòng qua xe thì nhìn thấy người đàn em vừa cao vừa gầy tên là
Muỗi ngã xuống đất, còn người của Đỗ Minh Hào đang đầy vẻ lạnh lùng, lại chĩa khẩu súng trong tay về phía Roga.
Đôi đồng tử của tôi co rút lại: “Đó không phải là người của Đỗ Minh Hào, hắn là thuộc hạ của nhà họ Cung!”
Nhưng Roga đang trong lúc giận dữ đã xông về phía người đó như một con trâu
điên. Tên đó mỉm cười nham hiểm, đang định bóp cò, nhưng cánh tay đã bị
một cây gậy sắt bay từ phía khác đến đập trúng, khẩu súng rơi khỏi tay
hắn.
Một người anh em khác ở phe tôi cũng xông lên, không chút
lưu tình chém con dao phay vào lưng tên cầm súng đó. Hắn không kịp phòng bị nên đã ăn một nhát chém vào lưng, lập tức xuất hiện vết máu.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Boss Nữ Hoàn Mỹ,
truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ,
đọc truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ,
Boss Nữ Hoàn Mỹ full,
Boss Nữ Hoàn Mỹ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!