Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ
Natcha còn nói phía cảnh sát bọn họ sẽ biểu dương tôi, chắc chắn sẽ có tiền thưởng.
Ngoài ra, ông ta còn xin danh hiệu công dân vinh dự cho tôi, đó không phải là danh hiệu văn hóa vô dụng gì đó để đi du lịch hay có giá trị văn hóa, mà là danh hiệu Chiêng May chính thức công nhận do đích thân thị trưởng trao tặng.
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối, tiền thì sao có thể từ chối được, còn công dân vinh dự… Thứ này cũng có ích rất lớn, sẽ có vài lợi ích khi tôi sang đó định cư, du lịch hay có các hoạt động kinh doanh.
Nếu có thể xin được, sau này tôi sẽ sống rất thoải mái ở Chiêng May.
Sau khi ngắt máy của Natcha, tôi không nói chuyện này cho Bạch Vi biết.
Nếu cô ta biết được, chắc chắn sẽ càng kiên quyết giữ tôi ở lại Phần mềm Trí Văn và để tôi phụ trách nghiệp vụ bên Xiêng La hơn.
Tôi chỉ tiếp tục nói về chuyện bắt cóc và những chuyện khác với Bạch Vi.
Chiều đến, chúng tôi đã uống không ít trà, bụng đã tiêu hóa được kha khá rồi.
Vì thế, chúng tôi đến một quán ăn chưa từng tới ở phố Nimman dùng bữa.
Trước đồ ăn ngon, Bạch Vi vẫn không hề rụt rè hệt như lần trước, cô ta để lộ ra vẻ dịu dàng yên tĩnh và thẳng thắn của mình.
Nhưng tôi không còn trêu ghẹo cô ta giống như trước nữa.
Ăn xong, tôi và Bạch Vi tản bộ dọc theo con phố Nimman, chậm chậm đi về khách sạn.
Về đến khách sạn, lúc đi tới hành lang ở tầng của chúng tôi, Bạch Vi đột nhiên dừng bước, nhìn tôi, có vẻ hơi do dự nói: “Phương Dương, thật ra… Tôi biết trước kia, anh luôn đeo một cái mặt nạ để ngụy trang.
Con người thật của anh thực ra rất dễ sống, như hôm nay ý.”
“Vả lại, tôi muốn xin lỗi anh thêm một lần nữa.
Trước kia, tôi có thành kiến với anh, nghĩ anh là thành phần cặn bã của xã hội… Bây giờ, tôi mới phát hiện thật ra anh là một người có trách nhiệm, gan dạ, dũng cảm và dám làm dám chịu.”
“Ha ha, cảm ơn!” Tôi không chối mà bật cười.
Sau vài phút trầm ngâm, tôi thấy hơi lúng túng, nên nói: “Giám đốc Bạch, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về phòng trước đây.”
“Ừm, tạm biệt, anh nghỉ sớm đi.”
Bạch Vi gật đầu, vẫy tay chào tôi, sau đó quay người đi về phòng mình.
Nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng tôi chợt có một loại xúc động muốn ở lại.
Hình như chúng tôi thật sự có thể ở bên nhau một cách vui vẻ.
Nhưng… Như vậy thì có ý nghĩa gì?
Tôi không biết, cũng không muốn vướng mắc ở vấn đề này nữa.
Tôi về phòng mình, không lâu sau, tôi chợt nhận được điện thoại của La Nhất Chính.
Cậu ta nói đám thám tử tư đã điều tra xong, đồng thời gửi thông thông tin đã thu thập và chỉnh sửa về Cung Chính Văn cho cậu ta.
Lúc trước, tôi từng nói sẽ tự liên hệ với bên thám tử tư, nhưng vì đột ngột phải chạy sang Xiêng La, nên vẫn phải nhờ La Nhất Chính giúp.
Tôi nói cho La Nhất Chính biết địa chỉ email, bảo cậu ta gửi tài liệu cho mình.
Chẳng mấy chốc, hòm thư điện tử trêи điện thoại của tôi đã nhận được tư liệu, sau đó tôi vùi đầu nghiên cứu chúng.
Nhưng những thông tin này chỉ có lý lịch, công việc, thành viên gia đình, quan hệ xã hội, mấy địa chỉ khác nhau của Cung Chính Văn và mấy chuyện khiến người khác nhòm ngó mà hắn ta từng làm thôi.
Trong đó, thông tin giá trị nhất với tôi chỉ có cuộc sống riêng tư của hắn ta.
Hắn ta từng dẫn vài em người mẫu về nhà qua đêm, có quan hệ nam nữ với các cấp dưới là nữ và còn có quan hệ với một nữ quản lý cấp cao trẻ tuổi của một công ty tài chính, thậm chí còn có thể coi là quan hệ yêu đương, thi thoảng hắn ta còn đi du thuyền ra biển chơi với các cô tiểu thư nhà giàu có…
Có thể nói thế này, Cung Chính Văn không hổ là gã đàn ông cực phẩm, hắn ta vừa có tiền, vừa đẹp trai, lại còn có nhiều phụ nữ nữa.
Đây có lẽ chỉ là một phần nhỏ trong tất cả thôi, dẫu sao đám thám tử tư đã nhận 30 nghìn tệ, mà không điều tra được lâu, nên không thể đào hết gốc gác lên được, phụ nữ của Cung Chính Văn chắc chắn nhiều hơn nhiều so với tài liệu này.
Nếu là trước kia, những thông tin này rất có tác dụng với tôi, chúng đủ để khiến Bạch Vi ghét hắn ta.
Nhưng bây giờ, Bạch Vi đã rất ghét và biết hắn ta là loại người như thế nào rồi, nên những thông tin về cuộc sống cá nhân này vô dụng.
Nhưng, tôi không thể mất ba mươi nghìn tệ một cách phí hoài như này được, về sau kiểu gì những thông tin này cũng có tác dụng, hơn nữa bây giờ, chúng đã có những lợi ích nhất định rồi.
Sau khi đọc kỹ tài liệu, tôi gọi điện cho Bansha, bảo ông ta cho tôi địa chỉ mail, sau đó gửi tài liệu sang cho ông ta.
Bansha đã bỏ tiền để người của Suchat đi xử Cung Chính Văn, những thông tin này hoàn toàn có thể giúp cho những người này.
Ngày hôm sau, chưa chờ phần thường của Natcha, sau khi chỉ chào Bạch Vi một tiếng, tôi đã đáp máy bay về Quế Ninh.
Bạch Vi đã nói mấy ngày này không tính là nghỉ phép, nên lương và phụ cấp công tác vẫn được tính.
Đây cũng là chuyện hiển nhiên, vì ngày mồng một tháng năm mấy hôm trước vốn là ngày nghỉ, nhưng tôi và cô ta lại cấp tốc chạy đến Chiêng May, coi như chưa được nghỉ, bây giờ tôi nghỉ bù vài hôm là chuyện đương nhiên.
Vả lại, trước kia tôi từng nói với bố mẹ mình là ngày quốc tế lao động sẽ về nhà mấy hôm.
Đến sân bay Quế Ninh, tôi đi xe buýt đến bến xe, rồi lại ngồi gần hai tiếng xe khách đến thị trấn Bình Huyện, sau đó lại ngồi hơn nửa tiếng xe khách nhỏ.
Sau khi chuyển hết xe này đến xe khác, cuối cùng năm giờ chiều, tôi cũng đã về đến thôn của mình.
Có một nơi cách thị trấn hơn ba mươi cây số, giao thông thuận tiện và nhờ vào sự phát triển nhanh chóng của nông nghiệp và các nghề tay trái mấy năm nay, vì thế các hộ gia đình ở đây đều lũ lượt rời khỏi thôn làng nghèo đói này.
Nhưng nhà tôi là ngoại lệ, vì mấy năm trước, nhà tôi mới xây.
Ba năm trước, khi tôi ngồi tù, không có tích lũy, nên bố mẹ tôi phải vay mượn mấy chục nghìn tệ để đền tiền thuốc men cho Lôi Vân Bảo giúp tôi.
Sau khi ra tù, tôi hỏi thì nhà tôi vẫn còn nợ hơn 30 nghìn tệ, đều là tiền vay của những người họ hàng khá thân cận.
Trong nước vừa đón ngày Quốc tế Lao động, học sinh đã đi học lại bình thường.
Năm giờ chiều chính là lúc người lớn đón con trẻ tan học.
Mấy con đường chính trong thông có không it người đi đường và xe điện đi qua đi lại, đa số đều là người tôi quen, nên tôi cũng chủ động mỉm cười chào hỏi với họ.
Trong số đó, có người khá thân quen cũng ngạc nhiên gọi tên tôi, nói lâu lắm rồi tôi không về quê và hỏi tôi bây giờ đang phát tài ở đâu.
Đặc biệt là một tốp các cô, các bà, họ luôn miệng hỏi tôi đủ chuyện, bao gồm cả chuyện bạn gái nữa.
Tôi không dừng lại trò chuyện với họ, mà mỉm cười trả lời qua loa trêи cả quãng đường, sau đó tiếp tục đi về nhà mình.
Vì tôi biết họ sẽ bàn tán sau lưng rằng tôi đã đi tù bao lâu, tại sao phải ngồi tù, khoa trương hơn một chút thì sẽ nói ba hoa xích thố lên, ví dụ như tôi làm xã hội đen, cướp giật, buôn lậu…
Tóm lại, sống ở một vùng quê thiếu trò vui chơi giải trí và các ‘món ăn’ tinh thần, nên các bà, các mẹ sẽ phóng đại bất kỳ chuyện gì có tính buôn chuyện lên mức cao nhất, khiến nó có thể trở thành chủ đề câu chuyện dai dẳng trong lúc rảnh rỗi.
Nhưng không thể phủ nhận người quê tôi đa số đều rất chất phác, chỉ là nhàn hạ quá thôi.
Về đến nhà, tôi thấy cửa mở toang.
Lúc tôi đang định cất bước đi vào thì nghe thấy tiếng trò chuyện của bố mẹ mình với người họ hàng, sau đó tôi vô thức dừng bước.
“Cậu nó này, dù phía nhà bạn gái A Bình không đòi nhiều sính lễ, nhưng bắt phải mua nhà trêи huyện mới chịu cưới.
Tôi thì hết chỗ xoay rồi, cậu xem khoản tiền đó… Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi đòi cậu đâu, ba năm nay, tôi có từng nhắc một câu nào đâu, đúng không? Nhưng lần này, tôi và chị cậu thật sự túng quá rồi, hết cách nên mới phải tới tìm cậu.”.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Boss Nữ Hoàn Mỹ, truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ, đọc truyện Boss Nữ Hoàn Mỹ, Boss Nữ Hoàn Mỹ full, Boss Nữ Hoàn Mỹ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!