Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 23: Giam lỏng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Boss Cuồng Vợ Yêu

Người ta thường nói một khi chúng ta đã dấn thân vào chỗ bùn lầy tình yêu thì cho dù có muốn thoát ra cũng không thể nào thoát được. Anh và em tất cả những gì tốt đẹp đều chỉ còn lại là kí ức, còn về đoạn tình cảm hãy cứ để mình em ôm trọn nó!

Những tia nắng nhẹ nhàng len lỏi qua tấm kính trong suốt to lớn chiếu lên gương mặt tựa như đóa hoa hồng của Diệp Tử Ái, cô đang ngủ! Trong giấc mơ cô bị Bạch Tử Ngôn hành hạ suốt một đêm dùng đủ loại tư thế để khiến cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, ngay khi bản thân không còn sức lực nữa liền ngất đi đồng thời giật mình tỉnh dậy hét lên một tiếng

"Không"

Theo bản năng cô quay đầu lại nhìn thì đã không thấy bóng dáng của Bạch Tử Ngôn đâu, hơi ấm vẫn còn vương lại đôi chút, mùi hương nam tính của anh bao quanh lấy khắp phòng khiến da đầu cô giật lên từng hồi. Là cô nằm mơ hay là sự thật? Nhìn lại xung quanh căn phòng cô mới bất giác lạnh khắp người, mọi ngóc ngách ở nơi này đều có mùi hoan ái kích tình đêm qua. Cô thật sự bị anh tra tấn cả đêm!

Cơ thể truyền đến một cảm giác đau đớn đến không thể nào tả được, nhìn xuống tấm thân trắng ngọc của mình đâu đâu cũng có những vết bầm tím không thì cũng là vết hôn ái muội mà anh lưu lại. Bên dưới không tránh khỏi cảm giác đau âm ỉ.

Khó khăn lắm cô mới xoay người bước xuống giường toan lấy quần áo mặc vào nhưng nhìn dưới sàn thì chỉ thấy từng mảnh vải không hình dạng nằm ở bên dưới, nghiến chặt răng cô tìm đại một chiếc áo sơ mi của anh để khoác tạm vào sau đó lê từng bước chân đến gần cửa định mở ra, nhưng khi tay vừa đụng đến nắm cửa thì bên ngoài đã bị ai đó mở ra.

Giật bắn mình cô theo bản năng lùi về sau, Bạch Tử Ngôn? Anh chưa đi sao?

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới quan sát lại thấy sắc mặt cô trắng bệch không chút máu huyết. Hai bờ vai run lên bần bật dáng vẻ như vừa mới nhìn thấy ma!

Dù biết rằng tối qua anh đã hung hăng tra tấn cô nhưng đến sáng nay tâm trạng anh mới có thể bình tĩnh lại được, có chút hối hận nên mới đem đồ ăn sáng lên phòng cho cô vậy mà vừa nhìn thấy anh sắc mặt lại không vui như vậy.

"Tôi mang đồ ăn sáng lên cho em...chắc em đói rồi"

Cầm khay đồ ăn đi vào trong, tim Diệp Tử Ái như vừa bị ai đó đập vào. Anh hành hạ cô xong giờ lại đem đồ ăn cho cô? Anh cũng quá mặt dày rồi chứ!

Ánh mắt không chút vui vẻ nhìn Bạch Tử Ngôn im lặng, giờ đây cô không muốn nhìn thấy anh nói gì đến việc ăn đồ ăn anh đưa có khi anh bỏ thứ gì trong đó cô lại chẳng biết được.

Thấy cô cứ mãi đứng im một chỗ không nói gì tưởng rằng cô bất ngờ nhưng khi anh đặt khay đồ ăn xuống bàn rồi toan đi đến chỗ cô kêu cô ngồi ăn thì ngay lập tức cô lùi hẳn ra phía sau, gương mặt đầy sợ hãi nhìn anh

"Đừng có qua đây! Đừng lại gần tôi"

Tiếng hét của cô làm Bạch Tử Ngôn khựng lại, con ngươi đen láy co giật một hồi, cô là đang sợ anh sao? Tim anh không hiểu sao lại có chút đau đớn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, âm điệu lại bình thường đến không thể nào bình thường hơn

"Em làm sao vậy? Tôi chỉ muốn kêu em lại ăn sáng thôi mà?" Nói rồi định tiến lên

"Không! Anh đừng có qua đây...để tôi yên" Diệp Tử Ái như phát điên cô ngồi hẳn xuống đất lấy hai tay ôm lấy đầu bộ dạng cực kì đáng thương.

Sau đêm hôm qua cô cực kì cảm thấy rất sợ anh, sợ đến mức không muốn anh chạm vào cô! Anh không phải người mà là ma quỷ.

Bạch Tử Ngôn không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao cô lại không muốn anh chạm vào cô. Chẳng lẽ chuyện tối qua khiến cô sợ anh đến mức này sao.

Kìm lại sự lạnh lẽo của bản thân mình, hai tay anh siết chặt lại sau đó không do dự đi đến chỗ cô kéo cô ngồi dậy bộ dạng cực kì bất mãn

"Tử Ái...em sao vậy? Có phải là vẫn còn đau không?"

"Bỏ tôi ra...tôi nói anh đừng chạm vào tôi đồ ác ma, anh là đồ khốn nạn" Diệp Tử Ái bị bức đến phát điên loạn xạ vùng vẫy

Anh bị cô đánh liên tục vào người nhưng chẳng hề cảm thấy đau vì giờ đây chỗ đau nhất không phải là da thịt anh mà là trái tim anh!

Ôm cô vào trong lòng rồi siết chặt lại mặc kệ cô có giãy giụa như thế nào, môi mỏng tà mị vội vàng trấn an

"Em đừng có như vậy! Chuyện tối qua là do em không nghe lời tôi...bây giờ nếu em bài xích tôi như vậy thì tôi sẽ điên mất"

Hai tay đột nhiên dừng lại, cô bật cười trầm thấp đầy mỉa mai nói

"Sao? Anh sợ tôi không để anh chạm vào nữa à? Sợ không thể nào dở những trò thú tính đó ra lên người tôi nữa à? Anh có quyền gì...anh có quyền gì?" Tựa như cô không khống chế được bản thân, cô hận anh rất rất hận anh. Tại sao lại đối xử với cô như vậy.

Gương mặt lạnh lùng chợt đóng băng lại, bàn tay đang ôm cô đột nhiên tăng lực đạo tựa như đem cô hòa tan vào người. Giọng nói không còn dịu dàng như trước nữa mà thay vào đó là lạnh lẽo. Anh đang tức giận!

"Em...thật sự là muốn chọc cho tôi tức chết đúng không?"

Diệp Tử Ái cố gắng đẩy mạnh anh ra sau đó toan chạy ra ngoài nhưng ngay lập tức thân hình cao lớn liền bắt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô lại.

"Tôi muốn ra khỏi đây...anh mau thả tôi ra! Tôi hận anh, tôi muốn ra ngoài"

Bạch Tử Ngôn hung hăng đem cô trở lại vào sau đó nhấn người cô ngồi xuống ghế sofa rồi lớn tiếng

"Đừng có mà làm loạn nữa! Em muốn mau ra ngoài là để đi gặp tên Vu Dịch chết tiệt đó sao?"

Không hiểu vì sao khi cô cố gắng chạy trốn khỏi anh thì trong đầu anh lại dâng lên suy nghĩ rằng cô muốn ở bên cạnh người đàn ông đó! Ngọn lửa trong đáy mắt xẹt ngang người Diệp Tử Ái khiến cô cả kinh không dám cử động nữa, nhưng dù như thế nào cô cũng không muốn bản thân mình khuất phục dưới tay anh.

"Anh mau thả tôi ra! Tôi không muốn ở lại đây...một chút cũng không hề muốn"

Từng tia máu hằn lên đôi mắt sâu hun hút. Bạch Tử Ngôn cố nén cảm giác tức giận trong người nắm lấy hai vai cô bắt cô đối diện với gương mặt anh.

"Em đừng hòng là sẽ thoát khỏi tôi...tuyệt đối cả đời này em chỉ có thể thuộc về một mình Bạch Tử Ngôn tôi mà thôi. Em nghe rõ chưa!"

Vừa dứt lời anh mạnh mẽ đi ra ngoài cửa đóng sầm lại. Ngay khi Diệp Tử Ái còn đang bàng hoàng trước lời tuyên bố của anh thì một âm thanh bên ngoài cửa khiến cô sửng sốt liền ngồi bật dậy chạy ra ngoài cửa.

"Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại khóa cửa? Anh định nhốt tôi ở trong này luôn sao?" Hai tay cô bất lực đập mạnh vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo. Đôi môi anh đào gào thét bên trong phòng

Bạch Tử Ngôn bên ngoài dùng chìa khóa khóa cửa lại sau đó nhìn qua tấm gỗ chắn ngang giữa anh và cô, trong lòng dấy lên một cảm giác đau đớn xót xa.

Còn cô ngược lại chỉ cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì một con thú được anh nuôi cả, ngay cả việc được tự do ra ngoài cũng bị anh ép giam ở trong căn phòng lạnh lẽo này. Từng hồi đập cửa kêu lớn của cô cũng như đang đập vào tim anh không ngừng. Thật sự là anh không hề muốn nhốt cô lại chút nào nhưng do cô ép anh phải làm như vậy! Anh nhất quyết không để cô có cơ hội gặp hắn ta thêm một lần nào nữa.

"Mở cửa ra Bạch Tử Ngôn...nếu anh nhất định muốn nhốt tôi cả đời này thì cả đời này của tôi sẽ hận anh. Hận anh đến chết!"

"Được thôi! Em cứ hận tôi đi. Nhưng tôi sẽ không để em ra ngoài lén lút với hắn ta thêm lần nào nữa..." Bạch Tử Ngôn bất mãn nói lớn

Hà quản gia cả đêm không thể nào yên lòng lo lắng cho Diệp Tử Ái, vì mọi căn phòng đều cách âm rất tốt nên không biết là thiếu gia đã làm gì Diệp tiểu thư bên trong. Cho đến khi ông nghe được tiếng lớn giọng của Bạch Tử Ngôn liền chạy ngay lên lầu.

Cảnh tượng một người ở trong còn một người ở ngoài khẩu chiến qua cánh cửa gỗ làm ông không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay khi tầm mắt hướng xuống tay anh đang cầm chiếc chìa khóa phòng ngủ thì ông mới ngợ ra mọi chuyện.

Thiếu gia là nhốt Diệp tiểu thư ở bên trong phòng sao? Đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn Bạch Tử Ngôn. Không biết là hai người đã xảy ra chuyện gì mới hôm nào còn thấy thiếu gia đối xử dịu dàng cưng chiều với cô giờ đây lại là sự lạnh lùng tàn nhẫn.

"Thiếu gia cậu...định nhốt Diệp tiểu thư ở trong phòng thật sao?"

Tia mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt tái nhợt của Hà quản gia, anh ném chìa khóa về phía ông sau đó cẩn thận nói

"Không có sự cho phép của tôi nhất định không được mở cửa cho cô ấy, nếu để cô ấy trốn ra bên ngoài tôi sẽ tính sổ với ông...còn nữa chỉ cần mang đồ ăn đúng bữa là được."

Hà quản gia tuy lòng đầy sợ hãi nhưng vẫn gật đầu vâng lệnh dù rất thương cho cô gái đang ở bên trong kia nhưng ông cũng không dám làm trái ý Bạch Tử Ngôn. Vì ông thừa biết nếu đụng đến thiếu gia có khi ông cũng sẽ xảy ra chuyện mất.

Bàn giao lại cho Hà quản gia xong, anh hậm hực đi xuống lầu rồi trực tiếp lái xe rời đi. Nếu tiếp tục ở lại đây chắc chắn là anh sẽ không kìm lòng lại được mất!

Một màn la hét đến rát cả cổ họng ở trong phòng, Diệp Tử Ái mệt lả người trượt dần xuống đất, cô bật khóc nức nở. Tại sao cứ phải ép buộc cô? Ông trời sao lại cho cô day dưa với người đàn ông này? Cô chịu khổ chưa đủ sao?

Không biết là cô đã khóc bao lâu đến khi quá sức chịu đựng của bản thân rồi cô mới dần thiếp đi vào giấc ngủ.

***

Ở công ty, Bạch Tử Ngôn không thể nào yên lòng được, cả ngày anh đều bị suy nghĩ trong đầu làm cho phân tâm không thể nào tập trung vào công việc, Cẩn Phong đi theo anh cả ngày cũng nhận ra sự khác thường trong đó chưa bao giờ anh thấy Bạch Tử Ngôn có biểu hiện như vậy nên liền cẩn thận hỏi han

"Bạch Tổng...Anh có chuyện gì sao? Cả ngày nay tôi thấy anh không để ý đến công việc lắm"

Vẻ mặt chợt khựng lại mất tự nhiên, anh không hiểu sao trong lòng lại vô cùng khó chịu cứ nghĩ đến cảnh tượng cô vẫn còn nhớ nhung gã Vu Dịch kia là tâm tư anh bất ổn. Chưa kể sáng nay lại khẩu chiến với cô thật sự là bây giờ anh chỉ muốn chạy về nhà lao thẳng vào hỏi cô rằng cô xem anh là cái gì? Nhưng đều không thể thực hiện được.

Thoáng chốc lại muốn tìm một nơi giải khuây liền nghĩ tới một chỗ ngay sau đó cất giọng sang Cẩn Phong "Mau đặt phòng VIP tại Hoành Lục cho tôi"

Lao nhanh con xe hạng sang, trước cửa Hoành Lục đã có người tận tình ra chào đón sau đó bộ dạng từ tốn chậm rãi của Bạch Tử Ngôn đi vào bên trong.

Tại căn phòng được bố trí rất đặc biệt đây là nơi mà Bạch Tử Ngôn hay đến nên nó chỉ dành riêng cho anh. Trên bàn thủy tinh bày ra những loại rượu thượng hạng lâu năm nhất còn có cả mấy món ăn thích hợp.

Bạch Tử Ngôn nhẹ nhàng rót chất lỏng sánh đỏ ra chiếc ly thủy tinh bóng loáng sau đó một hơi cạn sạch. Anh thật sự là rất muốn quên chuyện hôm nay đi. Vừa mới nuốt xuống cổ họng thì bên ngoài của đã thấy bộ dạng đầy trêu đùa của Cố Tư Vũ.

"Bạch Tổng hôm nay có tâm trạng gì sao lại ghé sang chỗ Hoành Lục này!"

"Haha ông chủ thật quá khách khí rồi..." Bạch Tử Ngôn bật cười

Cố Tư Vũ nhận được cuộc gọi của anh xong liền chuẩn bị ngay, bình thường giờ này cậu ta đã rất bận nhưng tại sao hôm nay cậu lại bất ngờ đến đây còn uống rượu nữa chứ! Chơi với nhau từ nhỏ nên chỉ cần nhìn sắc mặt thôi cũng đủ biết là cậu ta đang có chuyện gì?

"Được rồi...Có chuyện gì sao? Sắc mặt lại ưu phiền như vậy? Tớ tưởng sau vụ lão già đó cậu đã thỏa mãn rồi chứ?"

Bạch Tử Ngôn khẽ nhếch mép, anh không biết nên nói với người bạn này như thế nào không lẽ nói anh vì phụ nữ nên mới trở thành như vầy sao?.

"Không phải chuyện về hắn!"

Cố Tư Vũ ngạc nhiên, trên đời này cũng có thứ làm cho Bạch Tử Ngôn phải chú tâm đến sao? Nhìn dáng vẻ này không phải là đang thất tình chứ. Nghĩ thầm trong bụng anh lén cười trộm, tên này bây giờ cũng biết để ý đến phụ nữ rồi!

Ánh mắt liếc sang nhìn Cố Tư Vũ lại thấy gương mặt khó coi của cậu ta, anh liền bất mãn nói

"Cậu cười như vậy là có ý gì?"

"Tử Ngôn ơi là Tử Ngôn rốt cuộc thì cậu cũng chịu để ý đến phụ nữ rồi à? Có phải người ta không chấp nhận cậu nên mới buồn phiền tìm nơi giải sầu không? Haha" Nói xong Cố Tư Vũ không nhịn được cười nhìn anh đầy châm chọc.

Bị nói trúng tim đen, đáy mắt hiện lên tia không vui liếc sang cậu ta đầy sát khí. Thấy vậy Cố Tư Vũ liền im bặt không dám cười nữa.

"Thật ra...là tớ đang rất đau đầu với một người phụ nữ! Cậu thử nghĩ xem nếu như người phụ nữ của cậu lén lút sau lưng cậu gặp gỡ người đàn ông khác thì cậu sẽ như thế nào?"

"Đương nhiên là tớ sẽ băm cái tên đó ra thành trăm mảnh quẳng cho chó ăn rồi" Cố Tư Vũ không một chút chần chừ liền đáp lại. Nếu như có một ngày Tạ Tranh của anh phản bội sau lưng anh thì anh không biết mình có thể kìm chế được bản thân mình mà đi giết người không!

Bạch Tử Ngôn nghe xong, sắc mặt liền thay đổi dường như anh vừa nghĩ ra điều gì đó không nhanh không chậm khoác vai Cố Tư Vũ nói

"Ý tưởng không tồi..."

Tia mắt khó chịu nhìn cánh tay đang khoác lên vai mình cậu ta liền đẩy Bạch Tử Ngôn ra sau đó sựt nhớ tới vụ đợt trước khiến Tạ Tranh giận anh cả mấy ngày liền tâm tình như ngọn lửa phực cháy dữ dội.

"Cậu đừng có mà tùy ý đụng chạm thân thể của tớ nữa! Hôm trước tớ còn chưa tính sổ cậu đâu đấy...hại tớ bị cho ra ngoài phòng khách ngủ mấy ngày. Hừ"

Vậy sao?

Bạch Tử Ngôn ý cười đầy xấu xa liền nhân cơ hội trêu đùa Cố Tư Vũ

"Đường đường là ông chủ Hoành Lục vang danh khắp nơi lại bị một người phụ nữ nhẫn tâm cho ngủ bên ngoài...haha cậu đúng là không có bản lĩnh chút nào"

"Bạch Tử Ngôn! Cậu dám cười tớ? Nếu như cậu thật sự yêu ai đó thật lòng thì mới hiểu được cảm giác này." Cố Tư Vũ bất mãn lên tiếng

Câu nói của cậu ta khiến anh chợt dừng lại, rơi vào khoảng không suy nghĩ. Yêu sao? Đối với anh Diệp Tử Ái là người con gái rất quan trọng, anh không thể nào để cô rơi vào tay người khác đó gọi là sự chiếm hữu nhất thời hay anh thực sự là không muốn mất cô?

Thấy dáng vẻ trầm ngâm của Bạch Tử Ngôn cậu cũng biết rằng mình mới vừa động đến tận sâu đáy lòng của anh. Nên chỉ khẽ cười tà mị, gương mặt cuốn hút đến không góc chết nhẹ cầm lấy chai rượu trên bàn rót đầy vào hai ly sau đó đưa trước mặt anh.

"Thôi nào! Hôm nay chúng ta xem như quên hết mọi chuyện. Không thể để một người phụ nữ làm cho người không ra người, ma không ra ma được!. Cạn ly"

Bạch Tử Ngôn cầm lấy chiếc ly rượu đầy sau đó cụng ly uống một hơi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Boss Cuồng Vợ Yêu, truyện Boss Cuồng Vợ Yêu, đọc truyện Boss Cuồng Vợ Yêu, Boss Cuồng Vợ Yêu full, Boss Cuồng Vợ Yêu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top