Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

Chương 3: 3


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

7.

Ngày ta thành thân, hai vị chúng ta bái trên cao đường chính là tổ phụ, tổ mẫu của Bùi Diệu.

Phụ thân, phụ mẫu của hắn đóng quân biên cương Tây bắc quanh năm, trong phủ chỉ còn một vị đại bá làm trong cấm vệ quân cùng mấy vị thẩm thẩm.

Thánh chỉ ban xuống đánh động toàn phủ, sau khi thánh chỉ được đọc xong, thái giám truyền chỉ nhận được bạc vui vẻ rời đi, mấy vị bá bá, thẩm thẩm trong nhà nhìn ta với ánh mắt thương cảm, có người đến vỗ về ta, có người lắc đầu than thở, có người kéo tay ta, thì thầm bên tai: “Con đã đem tất cả của hồi môn, nô tỳ bồi giá sắp xếp ổn thoả chưa? Sao còn chưa tranh thủ lúc chưa xuất hành mà đem đến phòng của Bùi Diệu, để nó có thể cùng đem đi.”

Trong lòng ta bực dọc khó chịu, vị phu quân chất lượng như vậy ta còn chưa kịp thử qua mà giờ phải làm việc nhọc chân tay như một nô tỳ sao?

Tuy là thế gia vọng tộc, hơn nữa còn là gia hộ võ tướng, có lẽ nhà nào cũng thế, nên họ hành sự như vậy cũng theo lẽ thường, vị thẩm đó chắc cũng không phải có ý xấu, chỉ muốn nhắc nhở ta thôi, cứ nghĩ như thế ta cũng miễn cưỡng cười cười.

“Dù sao nô tỳ trong nhà vẫn tốt hơn bọn sai vặt ngoài kia, cỡ nào cũng không đến nỗi trèo lên đầu chủ cả, thẩm chỉ nói vậy thôi, con tự mà liệu lấy."

Vừa dứt lời ta đã cảm thấy cả đầu nặng như đá đè, đến cả thở cũng thấy khó khăn.

Sau khi dùng bữa tối, ta cùng với Bùi Diệu trở về phòng, ta ra lệnh lui hết nô tỳ hầu hạ xuống, gượng cười trò chuyện với Bùi Diệu: “Chàng ngày sau phải xuất quân đánh trận, người bên cạnh hầu hạ chẳng biết đã chọn được hay chưa? Nếu như chưa chọn được người thích hợp, chàng thấy Thu Ảnh thế nào?”

Hạ gia tuy không được tính là gia môn bề thế, bên trong phủ cũng chẳng được bao nhiêu nô tỳ, nhưng Thu Ảnh là người xuất giá cùng ta, nếu để Thu Ảnh rời đi thật sự có chút nuối tiếc.

Bùi Diệu sững cả người, sau đó vội lắc đầu từ chối: “Thu Ảnh là thị nữ cận thân của nàng, sao có thể để cô ấy cùng ta xuất chinh? Ta tự khắc sắp xếp được người phù hợp, nàng không cần phải nhọc lòng.”

Ai?

Là nô tỳ cận thân của hắn hay là người của lão thái quân?

Tay ta nắm chặt đến nỗi gân xanh, miệng cũng bỗng nhiên thấy đắng, ta cười ngượng ngùng: “Không biết người chàng nói là ai? Liệu ta có thể gặp được không?”

Bùi Diệu gật gù đồng ý: “Được.”

Sau hai tiếng vỗ tay, hắn gọi lớn ra ngoài cửa: “Tam Bính, mau ra bái kiến phu nhân.”

Ngoài cửa có người sao?

Ta cắm mắt vào nhìn màn đêm thăm thẳm bên ngoài, trong lòng chợt nghĩ không biết nô tỳ này biết võ công hay không? Ẩn mình trong đêm không chút tung tích, quá lợi hại.

Còn cái tên Tam Bính này nữa, sao mà khó nghe vậy chứ.

Sau đó ta nhìn thấy một vật sáng hình bán nguyệt lấp lánh trong bóng tối, đợi thứ ánh sáng đó dần dần bước vào phòng, ta mới phát hiện nào có thứ ánh sáng hình bán nguyệt nào, hoá ra là tên nô lệ Côn Lôn da đen, còn thứ phát sáng đó chính là hàm răng trắng sáng của hắn.

Có thể giấu mình trong đêm không lộ chút dấu vết, đúng là thiên tài bẩm sinh.

Tên nô lệ Côn Lôn vừa bước vào đã chắp tay lên ngực hành lễ, thái độ vô cùng cung kính. Bùi Diệu nói: “Tam Bính trời sinh thần lực, sức quật trâu rừng, lại thêm biệt tài lặn giỏi. Lần này cùng ta mang quân ra biển, nhất định sẽ nhiều đất dụng tài. Chỉ có điều cái lạnh Liêu Đông quá rét, thân trần như hắn khó lòng chịu nổi. Ta đành phải phiền đến nàng may cho hắn thêm vài chiếc áo khoác, mấy đôi ủng da phòng hộ khi cần.”

Ta nhìn vào khuôn mặt đen nhuốc cùng hàm răng trắng tinh của Tam Bính một lời khó hết: “Người mà chàng nói sẽ mang theo hầu hạ…là loại này sao?”

Ánh mắt xanh thẳm của Bùi Diệu lộ vẻ ngây thơ: “Loại này?”

Hắn…thật sự không biết gì sao.

“Tam Bính tuyệt đối không thể nào…”

Nô lệ Côn Lôn nghe thấy lời này liền đáp: “Nương tử, Tam Bính có thể!”

Hả?

“Tam Bính rất hiểu chuyện, Tam Bính nhất định có thể hầu hạ tướng quân chu đáo.”

“Ngươi, ngươi, ngươi hiểu cái gì chứ? Đừng qua đây.”

Ta nhìn vào tên nô lệ Côn Lôn da đen thần thể gầy gò, sau đó nhìn vào Bùi Thất phong thái ngời ngời, ta liền chạy trốn phía sau Bùi Thất.

Tam Bính thấy ta đang trong trạng thái phòng bị, cả khuôn mặt tỏ ra vẻ buồn bã, nhưng một lúc sau đó đã lấy lại tinh thần, kiêu hãnh hất càm, tiến một hơi đến giỏ đựng kim chỉ.

Bên trong giỏ có một cây kéo, không phải hắn muốn tự sát chứ?

“Tam Bính, đừng kích động…”

Tuy nhiên thứ mà hắn nhắm đến lại không phải là cây kéo mà chính là một tấm vải, một sợi chỉ khéo léo luồn qua kim, sau đó hắn thêu một cách thành thục, mũi kim bay lên rồi lại bay xuống, chỉ một lúc đã thêu ra một bông hoa nhỏ trên tấm vải.

Bùi Diệu há miệng kinh ngạc, đợi tên nô lệ Côn Lôn thêu xong hoàn toàn, hắn tỏ ý tán thưởng: “Tuyệt!”

Ta lại nhìn Tam Bính lần nữa, bỗng phát hiện, hoá ra nụ cười của hắn cũng thật rạng rỡ, trông cũng mới lạ đấy chứ.

Về chuyện nô tỳ hầu hạ xem như ta cũng chẳng giúp được gì.

“Ngươi đi theo phải trung thành cẩn thận, không được phép làm ô danh tướng quân.”

8.

Bận rộn cả một đêm, lại thêm cả việc thức trắng đêm hôm trước, ta mệt mỏi đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Dường như bên cạnh giường xuất hiện thêm một bóng người quen thuộc, trong lúc mơ mơ hồ hồ ta gắng gượng nhìn rõ. Chỉ thấy một bộ tóc đen xoăn như sóng biển. Ta liền đưa ra muốn vớ lấy, nhưng tay lại bị bắt lại, trong màn đêm ta chỉ nhìn được một đôi mắt xanh lam đang trợn tròn, doạ ta khiếp vía, kì dị như mấy yêu quái dưới biển sâu trong truyền thuyết.

Hắn nhìn thấy ta, chần chừ một lúc, sau đó nắm chặt lấy tay ta không buông, rồi lại trở nên dịu dàng, nâng niu đặt lên má.

Đêm tối tĩnh mịch, yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập của tim, tay của ta bị hắn bắt lấy. Hắn truyền hơi thở ấm nóng vào lòng bàn tay ta khiến nó bỗng chốc trở nên ấm áp, trong đêm tối mọi giác quan dường như được đẩy đến mức tối đa, ta có thể cảm nhận được từng vết chai sạn trong lòng bàn tay hắn cực kì rõ ràng.

Hắn bỗng buông tay ta ra, nằm xoay người lại: “Nàng ngủ đi.”

Ta nghe thấy giọng hắn dường như sắp vỡ, không biết có bệnh gì không, ta lấy tay sờ vào trán, cảm thấy trên đó có một lớp mồ hôi mỏng. Hắn cúi đầu nhìn xuống dường như thấy áo yếm bên trong của ta liền quay mặt đi, sau đó kéo mền trùm kín cả mặt: “Nàng mau ngủ đi.”

Ngày thứ hai ta thức giấc đã không còn thấy hắn, đại quân đã xuất hành, bên gối còn để lại một chùm chìa khóa cùng một lá thư. Bên trong có nói đây chính là kho bạc riêng của hắn, ta có thể sử dụng bất kì lúc nào, hắn còn nói có cài một số ám vệ, tuỳ ý ta sai khiến.

Ta vuốt tờ giấy, im lặng một lúc lâu.

Bùi Diệu đi rồi tháng ngày sau này khó tránh cô quạnh. Ta nhìn ra bên ngoài, các thẩm ngày nào cũng cúng bái bồ tát trong sân, hương khói liên tục, nghi ngút không ngừng. Ta nhìn thấy thế liền nghĩ đến tương lai mười mấy năm sau này, khó tránh chua xót.

Thỉnh thoảng không có việc gì, cô mẫu thường triệu kiến, ta liền tiến cung bên cạnh bà ấy. Cô mẫu nói rằng rất thích ta chơi cờ cùng bởi vì ta chính là kẻ duy nhất không diễn kịch, không nịnh bợ lấy lòng.

Cái trò chơi thối này, dùng cách nào cũng không thể thắng được bà ấy. Quan trọng là biết cách thua, đừng có mưu mô tính kế như đám hồ ly để rồi vừa thua vừa mất thể diện.

Vừa đề cập đến chuyện hôn sự, ta đã vội vàng tạ ơn: “Đa tạ nương nương giải vây cho Tam Nương.”

Cô mẫu nhướng mày: “Hửm? Không phải con mới là người tự giả vây sao?”

Ta nở nụ cười: “Vũ Văn đại nhân…là người của cô mẫu, đúng chứ?”

Cô mẫu cũng cười đáp: “Vậy con không phát hiện ra Quách Ưu Chi cũng là người do ta sắp đặt sao?”

Quách thị lang?

Ta nhất thời kinh ngạc.

“Nha đầu ngốc.” cô mẫu bật cười, “Quách Ưu Chi có thể đi đến chức thị lang, còn không thể nhìn ra sự tình bên trong bức tranh đó hay sao?”

“Khoan hẵng nhắc đến kẻ khác, con xem lại tổ phụ của con Thành quốc công đi, ông ta quả thật không lường trước sao? Ta đã đi qua bao nhiêu sóng gió trong cung, bao nhiêu thế sự vật đổi sao dời, chỉ có ông ta là kẻ nhìn thấu sự đời, giữ thân trong sạch. Con chớ bao giờ nghĩ ông ta là một kẻ võ phu nông cạn.”

“Mọi việc không đơn thuần như con nghĩ đâu, học thêm đi.”

Ta gật đầu, toát cả mồ hôi lạnh: “Tam Nương đã hiểu.”

Đúng lúc hoàng thượng giá đáo, nhìn thấy ta đang chơi cờ cùng cô mẫu, vung tay ra hiệu chúng ta miễn lễ, còn đặc biệt có hứng ngồi lại xem ván cờ.

Xem được một lúc, bỗng bật cười: “Tam Nương quả nhiên thông minh hơn Uyển Nương, rất giống với Doanh Nương lúc trẻ.”

Uyển Nương chính là công chúa Huỳnh Dương, còn Doanh Nương chính khuê danh của cô mẫu.

Lời nói của hoàng thượng vừa thốt ra, mồ hôi lạnh đã toát ra như mưa, ta miễn cưỡng mỉm cười: “Công chúa Huỳnh Dương vừa được nương nương đích thân nuôi dưỡng vừa nhận được ân điển của bệ hạ, đương nhiên sẽ có phúc phận như tiên. Tam Nương may phước có được đôi phần giống với cô mẫu, nhưng làm sao so bì được với công chúa.”

Bệ hạ tươi cười lấy lệ cho qua chuyện.

Cô mẫu nhướng mày, khẽ nhìn hoàng thượng, khoé môi hơi rung, sau khi đánh xong ván cũng cho phép ta xuất cung trở về.

Sau khi rời cung, ta thở phào nhẹ nhõm, quyết định sau này nên ít lui tới cung cấm sẽ tốt hơn.

Thế nhưng ý nghĩ đó vừa thoáng qua, ám vệ mà Bùi Diệu sắp đặt bên cạnh ta bỗng xuất hiện bẩm báo phía sau có người theo dõi.

Ta liền rẽ vào một con hẻm nhỏ, để tên ám vệ đó bày mưu bắt gọn, tuy nhiên ta lại nhìn thấy chiếc xe ngựa đang gấp rút chạy về hướng ta, Thôi Cửu chầm chậm bước xuống.

Ta cũng không muốn xuống ngựa tiếp hắn, chỉ ngồi trên xe hành lễ: “Chẳng hay Thôi Cửu Lang có chuyện gì tìm ta?”

Hắn cúi người với ta: “Thôi mỗ có trong tay một vài bức danh hoạ, nhưng vẫn còn một vài chỗ chưa thông, muốn tìm đến nương tử chỉ giáo đôi điều.”

Ta bèn kéo rèm xuống, quay trở lại bên trong xe: “Thứ lỗi Tam Nương kém cỏi, sao dám nói chỉ giáo danh sư? Mong Thôi Cửu Lang lượng thứ.”

Giọng nói của Thôi Cửu bên ngoài truyền vào bên trong xe: “Tài hoạ Tam Nương sao có thể nói không xứng? Chỉ là chúng ta dù gì cũng có tình nghĩa năm năm, Tam Nương sao lại cứ tránh mặt Thôi mỗ, tỏ ra xa lạ.”

Câu cuối cùng hắn thốt ra nghe vào có chút thê lương, lưu luyến chuyện cũ, Thu Ảnh đứng bên cạnh tâm trạng cũng rối bời, ta có thể đoán ra mấy tên ám vệ đang xem một vở kịch đặc sắc.

Ta cứ cảm thấy nếu cứ thế với hắn dây dưa không đứt, thì cho dù đắm mình xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch vết nhơ, ta kiên quyết một câu “Tuyệt đối không có chuyện đó.”sau đó cho xe nhanh chóng rời đi.

Thôi Cửu lại nhất quyết không buông lấy thân chắn đường trước xe ngựa: “Thôi mỗ không cam tâm! Ngày thành hôn lúc trước, ta bị đạp dưới khí khái của nương tử, ta không tiện nhiều lời, nhưng danh tiếng Thôi Cửu Lang ta, tuyệt đối không được phép dễ dàng hạ bệ như thế! Ta chỉ mong Tam Nương có thể cùng với Thôi mỗ đường đường chính chính đấu một trận, để cho thế nhân cùng phán xét, chẳng hay nương tử có chịu nể mặt Thôi mỗ hay chăng?”

Ta ngạc nhiên chôn chân tại chỗ.

9.

Tên Thôi Cửu này, thứ hắn để tâm hoá ra là danh tiếng.

Cũng phải thôi.

Ngày trước ta một chân giẫm nát danh tiếng của hắn, khiến cho hắn mất mặt, không biết bên ngoài đã gắn thêm bao nhiêu tiếng thị phi. Trong mắt người đời hắn là một danh hoạ, nhưng chỉ sau một đêm lại thua cả tài hoạ của một nữ tử thế gia, chuyện này sao dễ dàng cho qua được?

Nhớ lại chuyện này, ta bật cười: “Tài năng của Cửu Lang, Tam Nương sao có thể sánh được, hơn nữa Tam Nương cũng là người đã có gia thất, để người ngoài thấy được cảnh này e là có chuyện chẳng hay, huỷ đi danh dự, Tam Nương không tiện ở lại mong Cửu Lang lượng thứ.”

Dứt lời, ta ra lệnh cho xe chạy một mạch tuyệt nhiên không quay đầu nhìn lại.

Chẳng qua, tên Thôi Cửu này đúng là dai như đỉa.

Mấy hôm say đã tìm đến tận cửa, mỗi ngày đều gửi tới một bức thư khiêu chiến.

Ta từ chối một lần, hắn lại gửi thêm một lần.

Ta cảm giác các thành viên trong nhà đều nhìn ta với ánh mắt kì lạ

Phải rồi, mặc dù trên bìa thư ghi là thư khiêu chiến, nhưng nội dung bên trong viết thứ gì ai mà biết chứ? Bùi Diệu rời đi chưa lâu, lần này ta qua lại thư từ với hắn, hoài nghi trong mắt mọi người đúng là gột rửa đi cũng không sạch.

Tên Thôi Cửu này, đúng thật đáng hận!

Thế là vào ngày mồng sáu tháng chín, đương lúc diễn ra tiệc thọ của lão thái quân trong nhà, ta cùng với mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Thành quốc công bỗng nhận được một lá thư chẳng biết từ đâu rơi xuống. Xem qua mặt mày liền biến sắc.

Trước mặt mọi người, ông ta tỏ vẻ không xảy ra chuyện gì, để mọi người tiếp tục.

Ta cảm thấy có chỗ không đúng, sau khi yến tiệc kết thúc ta liền đuổi theo ông ta, hành lễ, sau đó vội vàng hỏi: “Tổ phụ, ban nãy có phải tin tức của Thất Lang không?”

Quốc công lặng lẽ nhìn ta một hồi, không nói không rằng, chỉ than thở, sau đó xoay người rời đi.

Ngày tiếp theo, chiến báo hồi kinh.

Bệ hạ triệu chúng ta vào cung, an ủi mọi người, thẳng thắn nói Thất Lang lâm vào thế khốn, tâm vẫn vững vàng, chỉ huy đúng mực, nên đã cứu được rất nhiều binh lính cùng với kho lương. Tuy nhiên đổi lại Thất Lang vì thế mà gieo mình xuống biển, một lòng vì nước quên cả thân mình, khiến chúng ta thương tiếc khôn nguôi.

Cả đêm hôm qua ta không hề chợp mắt, tâm trí rối bời, lại thêm việc nghe được cái tin trời đánh này từ bệ hạ, ngay tức khắc, đầu óc nặng trĩu, chân tay mềm nhũn, cả người khuỵu xuống.

Trong mộng, ta đã tìm thấy Bùi Thất.

Hắn nằm trên đất, hôn mê bất tỉnh, khoác trên người chiếc áo choàng lông.

Ta mặc kệ bản thân đang ở chốn nào, bỏ mặc tất cả tiến đến bên cạnh hắn, nhưng sắc mặt của hắn trắng bệch, môi khô nứt nẻ, vài sợi tóc dài nhơ nhuốc dính một bên má, bộ dạng này của hắn vô cùng đáng thương.

Ta sờ lên trán hắn, kì thực rất nóng, bên trên y phục và cả tóc đều dính một lớp sương muối mỏng, ta nếm thử, rất mặn. Là mùi vị đậm đặc của muối biển, ta sờ vào bên trong lớp áo choàng thì phát hiện toàn bộ phần y phục bên trong đều ướt hơn quá nửa!

Sao có thể xảy ra chuyện này?

Trước hết phải tìm một nơi thay y phục cho hắn đã, nhưng là nơi nào?

Ta đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chúng ta đang ở trong một hang động. Nơi này không khí vừa lạnh vừa ẩm, ở cửa động thỉnh thoảng còn có mấy cơn gió rét thổi qua.

Cách chỗ này không xa có một khóm lửa, mấy cây củi bên đó còn chưa đốt hết, xung quanh còn cắm thêm mấy con cá biển nướng, có mấy con chuẩn bị khét còn có mấy con vẫn còn sống.

Trong cái hang động lạnh như giữa đông này, sức cháy ngọn lửa vô cùng yếu ớt, hơn nữa mấy cây củi mỏng đó có thể cầm cự được bao lâu chứ.

Ta định xoay đi tìm củi, nhưng lại nhìn thấy môi hắn giật nhẹ, ta cố lắng tay nghe, hắn muốn nói gì đó, nhưng giống như bị nghẹn lại, “nước, nước, nước”.

Ta gom củi vào lửa, trở mặt cá, gỡ cá đút cho hắn ăn, nhưng hắn lại không nuốt được.

Ta bước ra hang động nhìn xung quanh, bên ngoài là biển xanh cát trắng trải dài, nhấp nhô những con sóng đập vào những bãi đá ngầm.

Nơi này là biển sao?

Ta là người Trung Nguyên, chỉ nhìn thấy ao hồ, chưa từng nhìn thấy biển.

Ta trèo ra khỏi sơn động, đến bên cạnh bờ biển, phát hiện trên cát có rất nhiều vỏ sò, lớn nhỏ đủ loại hình thù, còn có cái có màu xanh sẫm của rong rêu, à không của tảo biển mới đúng. Ta cầm lên một cái vỏ, sau đó múc nước biển vào, định đem vào cho hắn uống, nhưng cảm thấy có gì đấy không đúng, ta nếm thử một ngụm, vừa mới vào miệng liền nôn thốc nôn tháo.

Mặn chết đi được, sao mà uống được cơ chứ.

Ta thử đi đến vách đá gần đó, chỉ nhìn thấy mấy tảng đá kì quái, không tìm được bóng người, cũng chẳng thấy vết tích nước chảy.

Ta không dám rời xa Bùi Diệu quá lâu, nên đã trở về sơn động, ngẫm lại, ta phải đi tìm thêm củi. Ta nghiến răng, chân thấp chân cao treo lên bẻ mấy cành cây khô cho vào lửa, sau đó dựng một vài hòn đá lên chắn gió.

Cửa động bên ngoài cũng không quá lớn, ta chắn mấy tảng đá chung quanh, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ tiện cho việc chui ra chui vào.

Nhờ vào khóm lửa trong hang được duy trì, bên trong sơn động cũng không còn lạnh bao nhiêu nữa, nhưng lúc nhìn thấy Bùi Diệu nằm mê man, mất nước trên đất, lòng ta nóng nhử lửa đốt.

Trong lúc bế tắc, ta ngồi thờ thẩn nhìn vào ngọn lửa, lắng nghe âm thanh nổ lách tách, ta dường như nghĩ ra được điều gì đó.

Ta nhớ lúc trước, ta từng xuống nhà bếp ăn vụng, vô ý phát hiện ra nồi canh, ăn thử một miếng thấy mặn vô cùng, nhưng thứ nước còn đọng lại trên nắp, ta đã nếm thử, chúng không hề mặn.

Nếu như đun sôi nước biển, liệu có giống thế không?

Ta để Bùi Diệu ở lại, sau đó chạy ra ngoài, tìm thấy được một cặp vỏ sò lớn nằm trên cát, ta đem một cái đi đựng nước sau đó đem đun, còn một cái đặt lên trên làm nắp đậy.

Đun được một lúc, vỏ sò phía trên bỗng nhiên trở nên ẩm, ta nếm thử liền có chút thất vọng. Lúc ta đang tuyệt vọng, thì nhìn thấy lớp muối kết tủa ở vỏ sò bên dưới. Ta để sang một bên, để nguội một chút, thử lại lần nữa, lần này còn tệ hơn, vừa đắng vừa mặn hơn vỏ sò lúc nãy.

Ta nghĩ dù sao cái vò sò đó cũng từ biển mang lên, đương nhiên còn dư vị của muối, nhưng thứ nước bốc hơi bay lên đã không còn vị nữa.

Ta lập tức lấy lại tinh thần, đem thứ nước mặn bên cạnh vứt đi, đun lại lần nữa, lần này đến lần khác, quả nhiên vỏ sò phía trên nhạt dần, sau đó ta vội mang đi đút cho Bùi Diệu uống.

Hắn uống được một chút nước, môi cũng trở nên đỡ khô hơn, nhưng trán vẫn còn nóng lắm. Ta quyết định cởi hết toàn bộ y phục hắn ra, không màn đến sĩ diện nữa, ban đầu còn định chừa lại cái khố, nhưng sau đó thấy nó ẩm cực kì, vắt thôi cũng đã ra khối nước. Ta thấy thế này cũng không giữ lại được, lột thôi. Ta nghiến răng cởi ra một hơi, sau đó nhanh chóng lấy áo choàng đắp lại.

Thân hình Bùi Thất mảnh mai, da trắng như ngọc, cơ ngực săn chắc, múi bụng hiện rõ, còn có…

Ta đều khắc ghi trong tim.

Hang động này quả thật vẫn còn hơi lạnh, nhưng trán của hắn cứ nóng mãi không thôi.

Ta đút cá cho hắn ăn, may quá lần này ăn được rồi.

Ta bận rộn đun nước cho hắn, còn dùng cả vải trên người làm ướt đắp lên trán cho hắn, còn mang hết y phục của hắn đi hun khô treo bên cạnh khóm lửa, khi quay người lại nhìn chiếc áo khoác đã bị lệch bung ra.

Ta đưa tay kéo lên, nhưng vô tình nhìn thấy xương quai xanh lộ ra rõ nét, quả thật rất đẹp, ta nuốt nước miếng, sau đó ngượng ngùng tiếp tục kéo lên.

Nhưng khi ta chạm vào người hắn, cổ tay bỗng bị kéo mạnh, bên ngoài hang động cũng đột nhiên truyền tới một âm thanh.

Ngay thời khắc đó, ta liền giật mình tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, quả nhiên không phải là hang động gì cả, cũng không có Bùi Diệu, chỉ có mỗi cô mẫu cùng với bệ hạ, nhìn ta với ánh mắt lo lắng.

Nhìn xuống bên dưới, trên giường được trải một tấm vải màu vàng sáng.

Đây là…long sàng?

Ta đờ đẫn cả người, nhất thời không suy nghĩ gì được.

Chuyện cấp bách hơn là, hoàng thượng lúc này đang nắm lấy tay ta, quan tâm nói: “Tam Nương, có chỗ nào không khoẻ à?”

Trong lúc nói, bệ hạ còn dùng tay xoa tay của ta.

(Còn tiếp)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được, truyện Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được, đọc truyện Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được, Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được full, Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top