Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Nghỉ đông không có việc gì làm nên gửi đồ về cho mẹ Tả, bây giờ không biết cha Tả đã bị bán đi chưa, cô đợi tới tết mới gọi điện thoại cho mẹ Tả, thế mới biết hơn 10 ngày trước cha Tả lại chạy theo người phụ nữ trước kia, lúc đi còn bắt mẹ Tả ký giấy ly hôn, vốn cha Tả đã thu 5000 đồng của người trấn trên chuẩn bị gả Bách Hợp qua, nhưng chưa kịp làm gì thì cha Tả đã bị người lừa đi. Mẹ Tả dông dài dặn dò con gái tết không cần về nhà, bà sợ cha Tả lại quay lại, lần này ông ấy trở về muốn đòi tiền bà, hung hăng đánh bà, vơ vét hết tiền trong nhà rồi bỏ đi, còn buộc bà gọi điện thoại cho Bách Hợp, nhưng lúc ấy Bách Hợp đã chuyển ra khỏi ký túc xá là Trần Lạc Lạc nghe điện thoại, lúc đó Trần Lạc Lạc cũng không biết Bách Hợp đi đâu, cô ta cũng không có cách liên lạc với Bách Hợp.
Bởi vì không tìm được Bách Hợp nên mẹ Tả bị cha Tả đánh cho thừa sống thiếu chết, may mắn người phụ nữ trước kia trở về mang cha Tả đi, bây giờ mẹ Tả mới thấy nhẹ nhõm. Bà thấy có lỗi với con gái, nhưng bà cũng không muốn như vậy, bà không phải sợ cha Tả đánh, mà bà còn hai đứa con nhỏ phải chăm sóc, trong lòng mẹ Tả, Bách Hợp có thể thi lên đại học là tốt nhất, kỳ thực trong lòng bà thì đứa con trai vẫn quan trọng hơn, lúc này gọi điện thoại bà thấy vô cùng có lỗi với con gái cho nên rất ân cần hỏi cuộc sống trong trường của Bách Hợp như thế nào, lại dặn dò không được làm thêm nhiều mệt mỏi, lại nói bà sẽ cố gắng kiếm tiền, nói cô không cần lo trong nhà.
Bách Hợp nhớ trong kịch tình mẹ Tả nhu nhược, lại nghĩ tới lúc này bà đang dặn dò thì trong lòng thở dài, nhớ tới mình dành dụm được mấy ngàn đồng, trong nhà là lúc hai đứa em cũng cần xài tiền, cô dự tính tuy tết này mình không về nhưng sẽ chuyển tiền cho mẹ Tả trước, sau này học phí thật sự không đủ đóng có thể xin nợ học phí cũng được. Lúc cô chuẩn bị đi ngân hàng rút tiền, nhìn thấy tài khoản nhiều hơn 10 vạn đồng, cả người đều ngây ngẩn.
Tiền là hơn nữa tháng trước chuyển khoản tới, người chuyển tiền họ Phong, chữ phía sau bị che rồi nhưng Bách Hợp cũng đoán được là ai làm, Phong Ninh làm như vậy cũng không nói với cô một tiếng.
Qua tết âm lịch đến học kỳ mới, Phong Ninh đã từng nói Bách Hợp không cần ở trong ký úc xá nữa, hai người hiện tại vẫn chưa kết hôn chỉ qua lại bình thường cho nên Bách Hợp vẫn ở trong ký túc xá, thứ bảy chủ nhật cuối tuần mới qua quét dọn một lần. Dương Lỵ dọn ra rồi, qua năm hai Vu Tiểu Thiên cũng dọn ra ngoài sống chung bạn trai, trong ký túc xá chỉ còn Bách Hợp và Trần Lạc Lạc.
Rõ ràng gia thế Trần Lạc Lạc giàu có, sản nghiệp trong thủ đô cũng có, nhưng không biết vì sao cô ta cứ một mực ở lại ký túc xá, quan hệ giữa cô ta và Bách Hợp cũng không tính là bất hòa nhưng cũng không tính là thân cận, cô ta từng thử qua muốn cùng Bách Hợp làm bạn tốt, Trần Lạc Lạc cho rằng bằng vào thủ đoạn của mình thì muốn thu phục Bách Hợp rất dễ dàng, nhưng quan hệ giữa Bách Hợp và cô vẫn như cũ không lạnh không nhạt, mãi đến đại học năm ba, trường học lại sắp xếp cho tân sinh viên vào ở, Trần Lạc Lạc mới từ từ không trở về ký túc xá nữa.
Từ lần trước Phong Ninh về nghỉ phép mười mấy ngày tới giờ, ba năm tiếp theo cũng không có về lần nào nữa, hơn một năm trước cậu có gọi điện thoại về cho Bách Hợp một lần, không nói được mấy câu liền vội vàng dập máy, từ đó cũng chưa từng liên hệ qua. Hai cô gái mới vào ký túc xá đã học năm nhất nhất rồi, lúc mới vào thì trẻ trung đơn thuần, càng về sau càng lột xác xinh đẹp mê người, quan hệ với Bách Hợp cũng không hợp nhau nhưng lại thích chơi với Trần Lạc Lạc. Tuy nói Bách Hợp đã học năm 4 rồi nhưng ăn mặc cũng không nổi bậc, một năm bốn mùa cũng chỉ mấy bộ quần áo, dường như trước giờ chưa từng mặc qua quần áo đẹp đẽ, mùa hè cũng là quần dài áo sơ mi đơn giản. Hai cô gái càng ngày càng thời thượng, tự nhiên có chút chướng mắt với học tỷ có chút quê mùa này, ngược lại đối với xuất thân của Trần Lạc Lạc thì rất nịnh nọt, đáng tiếc Trần Lạc Lạc cũng không thường ở trong ký túc xá, ngẫu nhiên trở về, cũng không thấy hứng thú gì với hai cô gái lòe loẹt này, ngược lại nếu Bách Hợp không để ý đến cô, cô ta cũng lôi kéo Bách Hợp nói chuyện cho bằng được.
Có điều sau đại học năm ba, Trần Lạc Lạc không còn thường xuyên trở lại ký túc xá nữa, về phía trường học cô đã làm thủ tục xong, chỉ ngẫu nhiên trở về, các thầy cô cũng không làm khó dễ gì cô ta cả.
Sau khi Bách Hợp chọn chuyên ngành năm 4 liền theo thầy hướng dẫn chuyên ngành, chừng nửa năm cũng chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, chỉ cần thông qua thì có thể tốt nghiệp sớm, đây đối với tất cả mọi người mà nói đều là chuyện phiền phức, nhưng Bách Hợp học đại học cũng không phải một hai lần, lại thêm mấy năm này làm học sinh, tính cách cô vô cùng chăm chỉ, mỗi tiết học đều tham gia không bỏ sót, sau khi hết tiết phần lớn thời gian là ở trong thư viện, tư liệu chuẩn bị vô cùng đầy đủ, không giống như bọn nhỏ đơn thuần, sau khi tốt nghiệp trung học liền muốn tự do bay nhảy, các thầy cô giáo cũng rất yêu thích cô, thời điểm người khác chạy đông chạy tây, Bách Hợp vẫn bình chân như vại.
Sau khi xong hai tiết buổi sáng, buổi chiều không có tiết học, nhàn rỗi nhàm chán Bách Hợp đi thư viện tìm vài cuốn sách, chuẩn bị về ký túc xá giết thời gian. Không nghĩ tới lúc trở lại ký túc xá hướng tới chiếc giường trống của mình, Trần Lạc Lạc đang ngồi trên giường mở một lọ sơn móng tay, đang chăm chú sơn móng chân mình, trong phòng hai bạn sinh viên mới vẫn còn ngả đầu nằm ngáy o o, tối qua hai cô gái đi chơi suốt đêm không về, rạng sáng nay mới trở vê đấy.
“Bách Hơp, bạn trở về rồi.” Đầu Trần Lạc Lạc cũng không ngẩng, mấy năm qua cô thay đổi không nhiều, thời tiết cuối xuân đầu hạ, cô vẫn mặc quần jean dài, một đôi chân dài nhỏ thẳng tắp, bên trên một cái áo sơ mi dài tay ôm sát người, áo khoát len màu đen, đầu tóc dài suông thẳng giống Bách Hợp, dùng dây buột tóc buột lại, cũng không trang điểm, nhưng khí chất so với hai cô gái cùng phòng kia trang điễm thành người lớn thì tốt hơn nhiều.
Trên người Trần Lạc Lạc luôn có vẻ hàm xúc, cô cùng Bách Hợp chào hỏi, cửa sổ trong phòng đang đóng chặt do hai cô gái đang ngủ nên cửa phòng cũng không mở, bên trong đầy mùi sơn móng tay, Bách Hợp cùng Trần Lạc Lạc gật đầu xem như chào hỏi, một bên đem đồ trên giường gom qua trên bàn, một bên đẩy cửa sổ ra, mùi trong phòng tản ra một ít, Trần Lạc Lạc lau chùi sơn trên móng tay, nhanh chóng đóng nắp chai nước sơn lại, hướng Bách Hợp tươi cười:
“Hàng mới số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có một ngàn chai, lúc trước có bạn xuất ngoại đem về cho mình một ít, sơn lên cũng khá đẹp, thích không? Chọn mấy chai đi.” Trần Lạc Lạc đối với những vật ngoài thân rất hào phóng, lung lạc lòng người cũng rất có nghề, trước kia Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên còn chưa dọn ra ngoài, những vật này nếu như hai họ thích thì đưa cho họ, cho dù bây giờ hai người họ đều dọn ra ngoài nhưng vẫn thích Trần Lạc Lạc. Cảm tình của bọn họ luôn tốt, mỹ danh trong trường của Trần Lạc Lạc vẫn được tán thưởng, là người tình trong mộng của không ít nam sinh, trên thì có mấy nam sinh đã tốt nghiệp rời trường, dưới thì có tân sinh viên mới nhập học.
Thân là nữ sinh, Trần Lạc Lạc biết cách ăn mặc làm đẹp, cô ta rất có khiếu thẩm mỹ, không trang điểm lòe loẹt, bởi vì kiếp trước biết rõ đàn ông thường không thích bạn gái của mình trang điểm như gánh hát, nếu như thời kỳ yêu đương có thể vì khi trang điểm mang đi ra ngoài sẽ có thể diện, nhưng chân chính thân mật, phần lớn đàn ông có tiền có thế vẫn thích các cô gái thanh thuần như nước, càng huống chi trải qua hai đời cô vô cùng nắm chắc tâm lý đàn ông, bình thường cô không trang điểm, nhưng lúc ngẫu nhiên trang điểm lên, có thể làm cho các anh kinh diễm thẩn thờ hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Quan trọng nhất, các mỹ phẩm cho dù tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không bằng tuổi trẻ, bởi vậy bình thường chỉ bảo dưỡng da, rất ít dùng mỹ phẩm trên mặt mình, nhưng sơn móng tay và các trang sức nhỏ phối hợp rất tỉ mỉ, nước hoa cũng lựa chọn mùi thích hợp, không để cho người khác vì cô không trang điểm mà xem nhẹ các chỗ khác, ngược lại càng lộ ra ưu điểm của cô. Trần Lạc Lạc sau khi trọng sinh đã học rất nhiều kỹ xảo nắm giữ đàn ông, bởi vậy kiếp này nhân sinh cũng không tệ lắm.
Cô ngoắc Bách Hợp rồi tranh thủ mở ra hộp trang điểm, bên trong hơn mười chai sơn móng tay, có chai còn chưa mở lần nào, đang nhiệt tình kêu Bách Hợp chọn mấy chai.
Hai cô gái đang ngủ mê nghe được mấy chữ ‘Sản phẩm số lượng có hạn’ thoáng cái mở mắt ra, nhìn thấy Trần Lạc Lạc đưa hộp qua cho Bách Hợp chọn, hai người đều trừng lớn mắt, vẻ mặt hâm mộ ghen ghét, bộ dạng trông mà thèm, lại xấu hổ không dám mở miệng.
“Không cần đâu, bạn biết rõ mình không thích sơn móng tay, mình ngại phiền.” Bách Hợp lắc đầu cự tuyệt lòng tốt của Trần Lạc Lạc, Trần Lạc Lạc cười cười lông mày không tự giác nhíu lại, Bách Hợp xác thực không có trang điểm, ở chung bốn năm với cô, Bách Hợp cũng không sơn móng tay cũng không chưng diện, cô gái trẻ cỡ tuổi này lại mang theo trầm ổn chính chắn, Trần Lạc Lạc trong lòng có chút phiền muộn, đóng nắp hộp vào, nhìn Bách Hợp nhẹ gật đầu: “Thật ngại quá.” Trần Lạc Lạc nói tới việc sơn móng tay lúc nãy, hẳn là biết rõ mùi vị kia khó ngửi, Bách Hợp lắc đầu biểu thị không sao, cầm sách qua phía cửa sổ ngồi xem.
Cái loại cảm giác này lại tới nữa, Trần Lạc Lạc nhìn thấy Bách Hợp như vậy, trong lòng có chút buồn bực bất an, trong bốn năm nay bất luận mình lấy lòng lôi kéo như thế nào nhưng quan hệ của mình và Bách Hợp vẫn không tiến thêm bước nào, bây giờ quan hệ với Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên còn thân hơn chị em ruột thịt nữa, trọng sinh sống lại cô biết ngụy trang chính mình, nhưng duy chỉ có Bách Hợp làm như thế nào cũng không kéo lên quan hệ được, tiến triển giữa hai người phảng phất như dừng tại thời điểm mới vào trường học vậy, loại cảm giác này thật quỷ dị.
Đáng lẽ Trần Lạc Lạc cũng không cần thiết lôi kéo quan hệ với Bách Hợp, dù sao Bách Hợp không có gia thế, xem như thành tích ưu tú cũng không có ai chống lưng, tính cách lại lãnh đạm như vậy, sau này rất khó phát triển, tối đa cả đời vững vàng an tâm vậy thôi. Nếu không biết bạn trai của cô, chỉ sợ Trần Lạc Lạc cho rằng người như Bách Hợp sẽ cô độc cả đời, cho dù có gả cũng gả cho người đàn ông bình thường, cả đời sinh mấy đứa con, xoay quanh chồng con nhà chồng nhà mẹ đẻ, nhưng Bách Hợp lại có một người bạn trai được Trần Lạc Lạc để ý tới, bởi vậy vị trí Bách Hợp trong lòng Trần Lạc Lạc không giống lúc trước.
Hơn một năm trước, thông qua bạn bè cô điều tra ra thân phận của Phong Ninh, là cháu đích tôn duy nhất của vị Phong lão thái gia nhà họ Phong kia, kiêu ngạo bướng bỉnh, lúc còn nhỏ xem trời bằng vung, xứng đáng là ‘Đại ca’ trong mắt đám con ông cháu cha cùng lứa. Cô thật sự bất ngờ với thân phận của Phong Ninh, trong lòng Trần Lạc Lạc lôi kéo muốn trở thành bạn tốt với Bách Hợp, sau này muốn trả thù nhà họ Trần, hi vọng có thể mược sức của nhà họ Phong. Nhưng bất kể cô dùng biện pháp gì thì Bách Hợp vẫn không chấp nhận.
“Không bao lâu nữa mình cũng đủ 20 rồi, cha mình chuẩn bị tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho mình, Bách Hợp, chúng ta học chung bốn năm, bạn cũng đến nhé.” Trần Lạc Lạc áp chế những ý niệm hỗn loạn trong lòng xuống, bài ra bộ mặt tươi cười với Bách Hợp, động tác cô thu hồi hộp sơn móng tay làm hai cô gái đau lòng đau dạ, cô gái giường dưới leo lên giường trên, nhìn qua Trần Lạc Lạc bên này, cũng không dám bò qua, tuy nhiên khoản cách cũng không có xa, nhưng biểu tình hai cô gái nhỏ có chút héo rũ:
“Lạc Lạc, mấy chai sơn móng tay của chị hiệu gì?”
Đồ mà Bách Hợp vừa mới từ chối, hai người bọn họ lại muốn, nhưng không thể trắng trợn lấy, chỉ quanh co vòng vèo hỏi một câu, nếu như trước kia, Trần Lạc Lạc tâm tình tốt liền mở hộp ra cho hai cô lựa chọn, nhưng lúc này không hiểu sao có chút sốt ruột, không chú ý câu hỏi của hai cô gái nhỏ, ngược lại nhìn chằm chằm Bách Hợp.
“Ba mình chuẩn bị tuyển đối tượng đính hôn cho mình, hy vọng bạn có thể tới, Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên mình đã mời rồi.” Trần Lạc Lạc nghĩ đến cái này trong mắt lộ ra vài phần lo lắng. sau khi trọng sinh cô không nghĩ sẽ tiếp tục tiền duyên với vị hôn phu kiếp trước, một người cặn bã kiếp trước từng tổn thương cô, cô rất chướng mắt, nhưng Trần Lạc Lạc cũng không muốn tiện nghi đứa con riêng kia, cho dù là không thích nhưng cô cũng không làm cho người đàn ông này hết hi vọng, ngược lại lợi dụng ưu thế của mình mê hoặc hắn ta xoay quanh mình. Vốn lúc 18 tuổi vừa vào đại học hai người sẽ định ra hôn sự, nhưng Trần Lạc Lạc trọng sinh tránh bi kịch giống kiếp trước, cô thi vào đại học sớm hơn một năm, cũng lùi việc đính hôn lúc 18 tuổi cùng với người đàn ông kia, càng quấy nhiễu thời gian tiện nhân kia bước vào nhà họ Trần.
Nhưng chỉ kéo dài được vài năm, cô cũng đã 20 tuổi, cặn bã nam kia bắt đầu thúc giục nhà họ Trần cho đính hôn, kiếp này cha Trần bị Trần Lạc Lạc dỗ dành rất khá, rất yêu thương chìu chuộng cô, nhưng Trần Lạc Lạc cũng không cảm kích, cô vĩnh viễn nhớ rõ tình cảnh kết cục kiếp trước cha Trần thờ ơ lạnh nhạt với cô như thế nào.
Bây giờ ngoài mặt cha Trần vẫn yêu thương cô, người như cha Trần ai cũng không tin tưởng, cô và cặn bã nam kia đính hôn đối với cha Trần mới có lợi cho nên trong nhà đối phương thúc giục. Cha Trần cũng có ý tứ kia, khả năng trong tiệc sinh nhật này sẽ tuyên bố chuyện này.
“Vậy, chúc mừng bạn.” Bách Hợp không nghĩ rằng Trần Lạc Lạc muốn đính hôn, theo lý mà nói sau khi trọng sinh cô ta nhất định rất hận vị hôn phu kia, lúc này xem ra cũng không thay đổi người, dù sao Bách Hợp không phải mù lòa cô cũng nhìn ra được vẻ lãnh đạm trên mặt Trần Lạc Lạc, cô dừng một hồi mới nói câu chúc mừng, đột nhiên Trần Lạc Lạc mặt mày hớn hở:
“Có cái gì tốt chúc mừng đâu? Người khác hiếm có anh ta, nhưng mình thì không, nếu không mình tặng cho bạn đó!” Trần Lạc Lạc cười xong như thật như đùa nói một câu.
Giường đối diện hai cô gái nghe nói thế, trong tâm nhộn nhạo, Trần Lạc Lạc là thiên kim hào môn, là hoa khôi giảng đường, là nhân vật phong vân, thân phận và gia thế sớm đã bị người khác điều tra ra, trong trường nhiều cậu ấm xuất thân cao đều đeo đuổi chị ấy, nhưng đều thất thủ, xuất thân hào nhị đại nhà có tiền chị ấy đều chướng mắt, có thể nghĩ người có có thể cùng chị ấy đính hôn khẳng định cũng không phải dạng vừa, nhưng lúc này chị ta lại thuận miệng nói muốn nhường vị hôn phu lại cho Bách Hợp, bình thường quan hệ của hai người cũng không phải là tốt, nhưng không ngờ bình thường Trần Lạc Lạc biểu hiện thân mật với Bách Hợp cũng thôi đi, đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da có thể tặng thì không có gì, nhưng hiện tại vì hôn phu của mình cũng có thể mang ra đùa giỡn với Bách Hợp, hai cô gái nhỏ cắn chặt bờ môi, cũng muốn đến tiệc sinh nhật của Trần Lạc Lạc để kiến thức một phen.
“Lại nói Lương Cảnh Diệu này tính cách có chút không hợp với mình, nhưng vẫn rất ưu tú đấy, trước kia du học nhiều năm nước ngoài, lấy được học vị thạc sĩ, tuổi tác cũng rất xứng đôi, người tao nhã, mình cùng anh ấy là thanh mai trúc mã, rất hiểu rõ tính cách anh ấy. Nhà họ Lương làm bên bất động sản, bạn cũng biết, Cảnh Thịnh nổi danh chính là nhà anh ấy, anh ấy là người thừa kế duy nhất. Nói ra mình và anh ấy chỉ không hợp tính tình, xác thực không yêu được, dù sao biết nhau nhiều năm rồi, trong lòng mình chỉ xem anh ấy như anh trai, chỉ tiếc cha mình chọn trúng anh ấy, cho rằng hai nhà biết rõ nhau, sau nay gả qua mình sẽ không bị khi dễ.” Đúng là ma xui quỷ khiến, Trần Lạc Lạc biết rõ Bách Hợp đã có bạn trai, nhưng cô vẫn nhịn không được đem những lời này nói ra, lúc nói lời này trong lòng cứ nhảy nhót, cũng không dám nhìn vào mắt Bách Hợp: “Hay là bạn gặp mặt anh ấy một lần xem, nếu quả thật ưa thích, về sau mình làm thuyết khách cho bạn, mẹ anh ấy rất thích mình, Bách Hợp bạn lại ưu tú xinh đẹp như vậy, nhà họ Lương nhất định sẽ thích bạn.”
“Lạc Lạc…” Hai cô gái bên cạnh nghe thấy mấy lời này, trong lòng giống như mèo cào, nhịn không được mở miệng gọi Trần Lạc Lạc một tiếng, đang nghĩ mặt dày mày dạn tựa như nói giỡn: “Nếu người ưu tú như vậy, Lạc Lạc không thích, giới thiệu cho chúng em đi! Chúng ta không phải chị em tốt trong ký túc xá sao? Tại sao chỉ đối tốt với Tả Bách Hợp như vậy.”
“Đúng đó, chị Lạc Lạc không công bằng!” Hai cô gái người một câu ta một câu, các cô vừa mới vào học không lâu, thời điểm nội tâm mê mang lại thiếu khuyết, cuộc sống thủ đô phồn hoa rất dễ dàng che mắt làm cho hai cô ôm mộng tưởng, nhất là cái gọi là xã hội thượng lưu, càng làm cho hai cô gái xuất thân bình thường động tâm. Hai cô vừa nói xong, Trần Lạc Lạc thoáng cái ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm vào hai người, không nói không rằng.
Biểu tình của Trần Lạc Lạc có chút âm trầm, cặp mắt bình thường hòa ái dễ gần lúc này đang trừng thẳng nhìn hai người, hai cô gái nhỏ nhìn thấy sởn hết gai óc, sau lưng không biết đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, lập tức không dám mở miệng nữa.
Bách Hợp không biết trong kịch tình kiếp trước vị hôn phu của Trần Lạc Lạc tên gì, nhưng cũng biết xuất thân rất tốt, không chênh lệch so với nhà họ Trần, thậm chí còn cao hơn một ít. Lúc này nghe Trần Lạc Lạc nói muốn giới thiệu cho mình, lập tức có chút không biết nên khóc hay cười, cô đưa tay khép quyển sách lại: “Nghe qua điều kiện rất tốt, nhưng bạn cũng biết, mình có bạn trai rồi.”
Trần Lạc Lạc biết rõ cô đã có bạn trai nên mới muốn giới thiệu, không biết vì cái gì, lúc lời này vừa nói ra khỏi miệng, bản thân Trần Lạc Lạc cũng thấy có chút động tâm, tuy Bách Hợp có bạn trai như Phong Ninh, nhưng với xuất thân của Bách Hợp muốn gả vào nhà họ Phong cũng không dễ dàng, cho dù cuối cùng cũng gả vào được nhưng ngày tháng trôi qua cũng không dễ, dù sao thân phận bối cảnh cách biệt quá lớn. Lại nói Lương Cảnh Diệu từng phản bội cô, cô ta cũng chướng mắt, nhưng bản thân điều kiện anh ta không tệ, tuy Trần Lạc Lạc không thích nữa, nhưng muốn cô nhượng Lương Cảnh Diệu thì quá tiện nghi cho tiện nhân kiếp trước đã cướp của cô, Trần Lạc Lạc tuyệt đối không cam lòng, cô không có khả năng sẽ để Lương Cảnh Diệu ở chung với tiện nhân kia, trở thành trợ lực cho ả, giới thiệu Lương Cảnh Diệu cho Bách Hợp là tốt nhất.
Trần Lạc Lạc cũng biết vì lòng riêng tư của mình cũng gây ảnh hưởng không tốt tới Bách Hợp, nhưng nhớ tới những tổn thương kiếp trước, sớm đã không còn cảm giác rồi, ở kiếp này cô muốn mình sống thoải mái, quan trọng nhất là báo thù, cô sẽ không giống như kiếp trước ngu ngốc để người khác bài bố, cô cũng hơi thích Phong Ninh, nếu như Bách Hợp nguyện ý yêu đương với Lương Cảnh Diệu, tuy anh ta kém hơn Phong Ninh nhưng ít ra Bách Hợp sẽ sống cuộc sống giàu có, cùng lắm lúc đó mình quan tâm cô một chút, lúc khó khăn giúp cô ta một tay, coi như huề nhau.
“Bạn trai của cậu đã bao lâu rồi không liên hệ với bạn? Mình thấy không chừng anh ta đã quên bạn rồi, chỉ có bạn thật thà như vậy, còn muốn đợi. Mãi không có tin tức gì của anh ta truyền về, ngày tháng như vậy bạn còn muốn sống bao lâu? Tình hình sau này như thế nào bạn cũng không biết, cho dù bạn không thích Lương Cảnh Diệu, nhưng cũng không nhất định chỉ có một lựa chọn.” Trần Lạc Lạc không tự chủ được mở miệng, âm thanh trở nên nhỏ nhẹ, tựa như đang thuyết phục Bách Hợp: “Trong trường bạn không cách nào gặp mặt anh ta, ngày tháng sau này còn dài, bạn có thể chịu đựng 3 năm 4 năm, nhưng nếu 10 năm hay 20 năm thì sao? Bách Hợp, con gái cả đời phải biết tính toán cho bản thân mình, không thể quá tin tưởng đàn ông, đàn ông là như vậy đấy, không chiếm được vĩnh viễn đều là tốt nhất, nếu bạn quá si tình với anh ta, đến cuối cùng người bị tổn thương chính là bạn.” Lúc Trần Lạc Lạc nói những lời này, cũng không phải vì muốn nói xấu Phong Ninh, những lời này là kinh nghiệm kiếp trước, lúc này nói ra hoàn toàn do tình cảm bộc phát mà thôi.
“Yêu một người, tối da chỉ yêu bốn phần, còn lại sáu phần là yêu chính mình, nếu như bản thân mình không yêu mình, thì ai có thể yêu mình đây?”
Trong phòng hai cô gái nhỏ nghe nói thế, phảng phất như uống canh tâm hồn, tôn sùng như là thánh chỉ, một mực ghi nhớ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Bia Đỡ Đạn Phản Công,
truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công,
đọc truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công,
Bia Đỡ Đạn Phản Công full,
Bia Đỡ Đạn Phản Công chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!