Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 457: Vuột mất người bảo vệ (7)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Bên này bởi vì ít người, nên trong cung điện này Bách Hợp được ở phòng riêng, hơn nữa thiên điện này cũng không lớn, quét dọn cũng không khó khăn, chỉ cần hoàn thành xong công việc trong ngày, tất cả thời gian còn lại đều là của nàng, sau khi Bách Hợp tới đây liền có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nàng đều dùng toàn bộ vào việc luyện võ công. Âm Tú thì từ sau khi nàng được thả ra khỏi phòng tối vẫn không thấy xuất hiện nữa, bởi vì Bách Hợp mới tới cung điện của Cửu hoàng tử, nên mặc dù trong lòng lo lắng cho Âm Tú, nhưng cũng không tùy tiện ra ngoài thăm dò tin tức của hắn.

Trong cung Cửu hoàng tử thường ngày hết sức vắng lạnh, yên tĩnh đến nỗi giống như một tòa thành chết, hai tháng sau Bách Hợp vẫn không nghe được tin tức của Âm Tú, rốt cuộc nàng không ngồi yên được nữa, ngày đó nhân lúc ban đêm liền chuồn ra khỏi cung đi đến Binh công cục, trên đường liền nghe được có hai tiểu thái giám đang mắng chửi: “Cha nuôi cần gì so đo với loại tiểu nhân như Âm Tú kia? Lúc này chỉ sợ Tào công công coi trọng hắn ta, nhưng có thể coi trọng hắn ta đến khi nào? Luôn có lúc hắn ta sơ suất, đến lúc đó lại thu thập hắn ta, chẳng phải tốt hơn?”

“Đúng! Người bên cạnh Tào công công nhiều, đến lúc đó chỗ nào có đất cho hắn ta đặt chân chứ, tiểu tử này có thủ đoạn âm độc, người đắc tội lại nhiều, đến lúc đó cha nuôi lại xử hắn ta là được.” Người có giọng nói chói tai cũng khuyên. Bách Hợp nghe được tên Âm Tú liền núp trong góc khuất không dám lên tiếng, thật lâu sau một giọng nam trung niên âm trầm mới vang lên: “Hừ! Ban đầu ta đúng là nhìn nhầm, tiểu tử này rõ ràng là con rắn độc, giờ giúp đỡ Tào công công lại dám giết người của ta, nhất định cũng có ngày ta phế đi tứ chi của hắn ta!”

Nói xong, sau khi một chuỗi tiếng bước chân từ từ đi xa, Bách Hợp mới đứng dậy, lúc này nàng vô tình thăm dò được tung tích của Âm Tú, vậy mà lại gia nhập vào trận doanh của Tào công công. Ban đầu lúc hắn mới vào cung từng đề cập tới Tào công công này, vốn là thái giám chủ quản Đô Tri giám, trong cung thái giám cung nữ đông đảo, vào lúc này mặc dù thái giám không cầm quyền, nhưng lẫn nhau kéo bè kết phái, cạnh tranh cũng hết sức tàn khốc. Trong tình tiết câu chuyện, Ly Bách Hợp cũng biết đến Tào công công này, chỉ là sau khi Ly Bách Hợp chân chính được sủng ái phong phi thì Tào công công này lại bị bạo bệnh mà chết một cách khó hiểu, rồi sau đó người thừa kế vị trí của lão ta trùng hợp là Âm Tú.

Thanh danh của Tào công công trong giám cũng không tốt cỡ nào. Trong cung, giữa các chủ quản ty giám của 12 giám trong 24 nha môn đều là mặt điềm tâm khổ (mặt hiền từ, lòng độc ác), tranh đấu không ngừng, kéo bè kết phái đấu không thua kém giữa các phi tần trong hậu cung một chút nào. Thanh danh của Tào công công này trong số các chủ quản 12 giám cũng xem như lớn, trừ Đại tổng quản Ti lễ giám trên đỉnh đầu ra, thì chỉ có mỗi Tào công công này là có thanh danh thối nhất, người này âm tàn sắc bén mà tàn bạo vô tình, thái giám đi theo bên cạnh lão ta thường xuyên có tình huống bị ngược đãi chết phát sinh, dù là thủ hạ đi theo bên cạnh lão ta cũng không tránh khỏi bị lên án. Âm Tú cũng không phải người có dã tâm bừng bừng, hắn chính là quá xem trọng tình nghĩa lại khinh thường quyền thế, từ ban đầu hắn tự tịnh thân đi theo Ly Bách Hợp tiến cung liền có thể nhìn ra được, một thiếu niên vốn không màng danh lợi như vậy hôm nay vì mình lại bước một chân vào vũng bùn. Bách Hợp không ngốc, từ chỗ sau khi mình bị giam vào phòng tối không thể ra ngoài đến được như ý nguyện tiến vào cung điện Cửu hoàng tử liền có thể nhìn ra được, chuyện này không thể thiếu bút tích của Âm Tú.

Nghĩ đến thiếu niên ban đầu có gương mặt tái nhợt như một tờ giấy kia hôm nay phải rơi vào trong cái chảo nhuộm lớn này, chỉ bởi vì mình ban đầu. Bách Hợp chợt có chút hiểu được cảm thụ của Ly Bách Hợp khi chết đi lúc trước, trong nháy mắt cảm thấy tâm tình hết sức trầm trọng.

Nàng không đến Binh công cục nữa, Âm Tú đã không có ở đó, nàng đến đó thăm dò nữa cũng không có nghĩa gì, Bách Hợp cẩn thận trở về trong cung điện Cửu hoàng tử. Về đến phòng, nàng liền theo bản năng cảm thấy có gì đó là lạ, cả người chợt căng thẳng lên.

“Tiểu Hợp, là huynh.” Tiếng nói đã mấy tháng không nghe của Âm Tú vang lên, Bách Hợp thở ra một hơi, trong phòng tối đen mồi lửa đầu tiên là lóe lóe, tiếp theo cả trong phòng đều sáng lên, Bách Hợp ở một mình một người trong căn phòng nằm trong góc khuất nhất, ở giữa có một hành lang thật dài ngăn cách với chỗ ở của các cung nữ, ma ma khác, nên cũng không sợ bị biết động tĩnh bên này của mình. Âm Tú gầy đi rất nhiều, làn da vốn trắng lúc này lại càng mơ hồ lộ ra màu xanh, gương mặt vốn sạch sẽ của hắn lúc này bị nhiễm vài phần lệ sắc, cả khuôn mặt trông tinh xảo hơn trước rất nhiều, hiện ra mấy phần khí yêu dã.

Hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh đậm thêu mây trắng, đầu đội mũ quả dưa màu xanh, bên hông quấn dây gấm màu đen, vóc người giống như cũng cao hơn một chút. Bách Hợp nhìn hắn chăm chú, hắn cũng nhìn Bách Hợp chăm chú, sau khi thấy tinh thần nàng còn tốt, Âm Tú thở nhẹ ra một hơi: “Huynh sợ muội lo lắng, cho nên mới tới nói với muội một tiếng, gần đây huynh ở Binh công cục rất tốt, hôm nay Khâu công công trong cục còn thưởng thức kêu huynh……”

Âm Tú vừa nhẹ giọng mở miệng, trong miệng liền không nén được ho lên, Bách Hợp nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra từ người hắn, lại nghe thấy hắn còn đang nói lời an ủi mình như mình ở Binh công cục rất tốt, ánh mắt không khỏi cảm thấy chua xót, Âm Tú lúc này trông khác trước rất nhiều, vừa rồi nói dối nhưng vẻ mặt lại hiện lên vẻ trấn định hơn rất nhiều, nếu tối nay mình không đi thăm dò Binh công cục, thì nói không chừng sẽ tin tưởng lời của hắn, nhưng Bách Hợp mới ở Binh công cục về, cũng đã biết hắn bái nhập dưới trướng Tào công công, thì sao còn có thể tin tưởng hắn sống tốt?

“Khụ khụ, khụ, đừng lo lắng.” Có lẽ là thấy Bách Hợp hồi lâu không nói gì, lệ khí giữa hai đầu lông mày Âm Tú dần dần tiêu tán, gương mặt hơi dịu xuống, chân tay hắn có chút luống cuống, theo bản năng vươn tay che ngực, hắn vốn là người tập võ, liền tính sau khi tịnh thân bị thương căn cốt, nhưng theo lý mà nói thân thể của hắn cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, nhưng lúc này nhìn giữa hai đầu lông mày hắn trắng bệch, hơn nữa lại giống như đã bị thương, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, nhìn bộ dáng hắn che ngực, đi tới gần hắn.

“Tiểu Hợp……” Âm Tú thấy nàng không nói lời nào mà đi tới gần mình, trên mặt liền hiện lên mấy phần bất an, mặt mũi hắn tinh xảo hơn trước kia, có lẽ là bị tịnh thân ảnh hưởng, thần sắc hắn hơi có vẻ âm nhu, mặt như quan ngọc, lúc này mày hơi nhíu quả thật có một loại mị lực không rõ nam nữ. Bách Hợp cũng không nói chuyện đi tới bên cạnh hắn, Âm Tú theo bản năng muốn tránh, nhưng Bách Hợp liền thấp giọng quát hắn một câu: “Ngồi xuống.”

Đi đến gần mùi máu tươi trên người hắn càng nồng nặc hơn, Âm Tú nghe được lời này của Bách Hợp, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, Bách Hợp vươn tay nắm cổ áo hắn, hắn vội vươn tay đè mu bàn tay của Bách Hợp lại, hơi giật mình nhìn nàng một cái, sau khi thấy ánh mắt Bách Hợp bình tĩnh, bên tai liền hơi đỏ lên, lặng lẽ buông tay xuống, mặt quay đi chỗ khác, dưới bóng hoàng hôn, đường cong dưới chiếc cằm nhọn kia càng hiện lên rõ ràng, mang theo một loại cảm giác tinh xảo đến không giống người thật.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, lúc trước bị thương hơi nặng……” Khắp trên lồng ngực như bạch ngọc của hắn đều giăng đầy bảy tám vết roi lớn nhỏ ngang dọc, có vài vết thương đã lành, còn có vài vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, máu thịt mơ hồ, trong đó có một vết thương mới gần như sâu đến thấy xương, ngay cả thuốc hắn còn chưa thoa, lúc này đang rỉ máu, có lẽ sợ Bách Hợp nhìn ra, nên hắn mặc tới hai cái áo sơ mi ở trong, lúc này áo trắng dán chặt vào vết thương, Bách Hợp không dám cởi áo ra, chỉ sợ làm vết thương nứt ra.

Chỉ nhìn vết thương cũng biết đau cỡ nào, Tào công công kia nổi danh thích đánh thái giám thủ hạ cực kỳ tàn nhẫn, bởi vì vết thương dính vào quần áo, nên Bách Hợp không dám nhìn xem vết thương này rốt cuộc sâu cỡ nào, nàng chỉ hít sâu một hơi, một cơn đau nhức trong trái tim nàng lan tràn ra, cảm giác nặng nề đè lên trái tim nàng, khiến cho nước mắt nàng không tự chủ được bắt đầu rơi xuống, đây là cảm xúc thuộc về nguyên chủ, trong tình tiết câu chuyện  Âm Tú đã từng vì thỏa mãn tâm nguyện của Ly Bách Hợp mà đi theo bên cạnh Tào công công một thời gian ngắn, lúc đó cô ấy chỉ biết là Âm Tú có thể giúp mình làm rất nhiều chuyện, chưa từng nghĩ tới Âm Tú đi theo bên cạnh Tào công công sẽ phải chịu dạng đãi ngộ gì. Lúc này thấy thân thể Ly Bách Hợp liền bắt đầu rơi nước mắt, chính Âm Tú phải chịu đựng đau đớn, nhưng vẫn còn an ủi nàng: “Đừng khóc, căn bản không đau, làm binh khí luôn sẽ có lúc bị thương……”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt Bách Hợp lại càng rơi như mưa.

“Huynh ngồi xuống đã, dựa vào lưng ghế, đừng cử động.” Bách Hợp hít sâu một hoi, thở sâu thở ra một hơi, cố gắng đè cảm giác tim đau như cắt này xuống, liền xoay người cầm một cái chậu đồng rồi ra khỏi phòng, trong cung điện Cửu hoàng tử có bố trí phòng bếp, nhưng bởi vì Cửu hoàng tử không được sủng ái, nên lúc này trong phòng bếp tất nhiên không có người muốn hầu hạ, Bách Hợp tự nổi lửa đun chút nước sôi bưng về phòng. Lúc này, Âm Tú đang áo xốc xếch ngồi trên ghế, quả nhiên duy trì tư thế vừa nãy, hơn nữa thật sự không cử động, ngay cả bàn tay đều ngoan ngoãn đặt trên đùi, khi thấy Bách Hợp trở về ánh mắt hắn sáng rực lên, trong miệng mềm nhũn hô một câu: “Tiểu Hợp……”

“Là Tào công công đánh sao?” Bách Hợp cầm khăn nhúng nước giúp hắn rửa sạch vết thương, có vài vết thương bởi vì để quá lâu, lúc này đã thành sẹo, dáng người Âm Tú thon gầy có lực, vốn cực kỳ tuấn mỹ, nhưng lúc này trên đó lại mang đầy vết thương khủng khiếp, giống như trên một bức tranh phong cảnh xinh đẹp bị vạch một vết mực phá hủy hết ý cảnh, Bách Hợp thấy vậy liền đau lòng, vừa giúp hắn rửa vết thương vừa hỏi một câu.

Âm Tú mới vừa rồi còn như con cừu nhỏ, lúc này sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt hiện lên giận dữ, trên người hắn mơ hồ hiện lên mấy phần sát khí: “Là tên nào lắm mồm nói cho muội?” Nói lời này, ánh mắt Âm Tú lạnh lẽo, trên mặt hiện lên mấy phần sắc bén thị huyết, hoàng cung đến cùng là cái chảo nhuộm lớn, hắn ở trước mặt mình luôn biểu hiện ra vô hại, nhưng nếu đã giẫm vào một cước, muốn rút người ra một cách sạch sẽ, thì nói dễ hơn làm.

“Muội vừa đến Binh công cục về.” Bách Hợp bình tĩnh trả lời hắn một câu, khí thế hung hăng trên người Âm Tú một giây trước liền giống như khí cầu bị một cây kim đâm rách, nhanh chóng xìu xuống, hắn giống như đứa trẻ phạm lỗi, ngồi trên ghế lo lắng bất an, lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn nhìn mặt Bách Hợp chăm chú, có chút cẩn thận, lại mang theo mấy phần lấy lòng, muốn mở miệng lại không dám, giống như không biết nên nói thế nào trông có chút đáng thương. Bách Hợp không để ý tới hắn, giúp hắn tách quần áo trước ngực ra khỏi miệng vết thương, sắc mặt hắn lại càng trắng hơn, đôi môi tái đến gần như trong suốt, nhưng hắn lại giống như không cảm thấy loại đau đớn này vậy, mà chỉ nhìn Bách Hợp chăm chú như đang khẩn cầu.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bia Đỡ Đạn Phản Công, truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công, đọc truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công, Bia Đỡ Đạn Phản Công full, Bia Đỡ Đạn Phản Công chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top