Bí Thư Trùng Sinh

Chương 205: Kéo hoàng đế xuống ngựa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bí Thư Trùng Sinh

Ngay sau đó bữa tiệc tiếp đãi chủ tịch thành phố Hoàng Long Chương không có thông báo cho Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân rời khỏi phòng họp thì Tiếu Tử Đông lén lút bắt chặt tay, những người khác lại căn bản không quan tâm đến Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương.

Tôn Hạ Châu đến đón chào có chút bối rối, đối với những thư ký thì căn bản không biết được nội dung của hội nghị, nhưng sự kiện Vương Tử Quân và Hoàng Long Chương lớn tiếng đã truyền đi xôn xao. Chủ tịch Hoàng nổi giận muốn đuổi Vương Tử Quân ra khỏi thành phố Hồng Ngọc, đây là tin tức xôn xao huyện ủy.

Mới vừa rồi đám người huyện ủy còn đang dùng trăm phương ngàn kế để lôi kéo Tôn Hạ Châu, bây giờ bọn họ đã không còn quan tâm, ánh mắt nhìn về phía Tôn Hạ Châu giống như nhìn một động vật sắp tuyệt chủng.

Thư ký của một vị lãnh đạo đã bị phán quyết tử hình, như vậy cũng bị phán quyết tử hình theo, thế cho nên lúc này Tôn Hạ Châu cực kỳ sợ hãi.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bối rối của Tôn Hạ Châu, hắn khẽ gật đầu. Tôn Hạ Châu có phản ứng như vậy thật sự nằm trong dự đoán của hắn, cán bộ trẻ tuổi cần phải được mài giũa, có thể gặp nguy mà không loạn, gặp loạn không sợ hãi, như vậy mới có thể liên tục đề cao cảnh giới. Nhưng bí thư Vương hình như đã quên, Tôn Hạ Châu bây giờ còn trẻ, nhưng chính bí thư Vương cũng trẻ không kém.

- Bí thư Vương, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Tôn Hạ Châu nhìn vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm gì của Vương Tử Quân, hắn không nhịn được phải dùng giọng lo lắng hỏi.

- Không làm gì cả, tôi rất nắm chắc tâm lý, như thế này đi, cậu đi gọi Trương Tân Dương đến đây cho tôi.

Vương Tử Quân vỗ vai Tôn Hạ Châu rồi thản nhiên nói.

Tin tức Vương Tử Quân bị chủ tịch Hoàng Long Chương điểm danh phê bình, lại có ý muốn đẩy Vương Tử Quân về tỉnh giống như một cây bồ công anh chín đỏ bên góc tường, chỉ cần có chút gió động cỏ lay là ai cũng biết, tin tức như hạt giống văng đi khắp thế giới, cũng không lâu sau thì tất cả cán bộ cơ quan đã biết đến chuyện này. Vương Tử Quân giống như một diễn viên nổi tiếng, được đủ mọi loại người đàm luận say sưa. Rất nhiều người tỏ ra vui sướng vì Vương Tử Quân sắp phải ra đi, nhưng càng có không ít người bóp cổ tay thở đài, những năm nay tiền vung ra có thể sai khiến được quỷ thần, có tiền làm hậu thuẫn thì tha hồ làm loạn.

Đám người trong huyện biết rõ anh em nhà họ Thịnh là ai, lúc này có thể gây khó khăn khủng bố cho một vị bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy, không những bị mắng mà có thể bị điều đi, điều này làm cho đám người cảm thấy không cam lòng, nhưng biết phải làm sao hơn? Bọn họ căn bản không có chút quyền lên tiếng với những sự việc bất bình đẳng như vậy.

Trong màn đêm, trong một căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng ở đường Đông Giao của huyện Lô Bắc, đây vốn là nhà dành cho chủ tịch Hoàng Long Chương nghỉ ngơi. Lúc này hắn đang lười biếng nằm trên một chiếc ghế được chạm trổ long phụng, bên cạnh hắn có hai cô gái vừa dậy thì, hai cô gái một trái một phải đang đấm lưng cho hắn.

Cô gái bên trái có vẻ xuất chúng, làn da toàn thân được ánh đèn chiếu lên như mật ong, giống như một con nai con từ trong rừng rậm chạy ra, toàn thân bùng lên một luồng khí tức hoang dại. Hai chân nàng rất thon dài và tràn đầy co dãn, vai của nàng dịu mềm cũng giống như eo, bộ ngực đứng thẳng kiêu ngạo giống như hai quả táo rắn chắc, khó thể bắt bẻ. Nàng có một cặp mày kiếm, hai môi mỏng càng giống như phụ trợ cho hai hàng mi cong vút, một cặp công my đẹp với hai môi quyến rũ, điều này làm cho nàng trở nên cực kỳ gợi cảm.

Cô gái bên phải rõ ràng có cách ăn mặc cực kỳ tỉ mỉ, tuy là mùa xuân nhưng hơi ấm khó thắng khí lạnh, khốn nổi cô gái ăn mặc cực kỳ lớn gan, bên trên là một chiếc áo lông cừu màu xanh nhạt, bên dưới là một chiếc váy đen rất ngắn, đeo một cặp hoa tai màu trắng, cực kỳ ngăn nắp, mê hoặc lòng người.

- Ha ha ha, chủ tịch Hoàng, hôm nay thật sự sảng khoái, chủ tịch Hoàng ra tay cực kỳ lanh lẹ, đuổi đám ruồi bọ ra ngoài, thật sự là rất tốt.

Quách Vạn Thần nâng ly rượu lên cười ha hả mời chủ tịch Hoàng.

Hoàng Long Chương gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn nâng ly rượu đỏ tươi như máu lên, sau đó khẽ nhấp một ngụm, lại dùng lời thấm thía nói:

- Đối với những tên cuồng vọng thì tuyệt đối không nên mềm tay, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải đánh chết ngay. Anh Quách, lần này tổ chức tốt, tôi cơ bản là thỏa mãn, nhưng tôi cũng phải phê bình anh hai câu.

Quách Vạn Thần vội vàng đứng lên, hắn là người của Hoàng Long Chương, tất nhiên sẽ không sợ những lời phê bình của chủ tịch, ngược lại trên mặt còn có chút chờ mong. Hắn là một cấp dưới của lãnh đạo, nếu như lãnh đạo có thể nói ra lời răn dạy, nói rõ hắn không xem anh là người ngoài, nếu không thì sẽ nói toàn những lời khách khí, như vậy anh cũng chẳng phải là chút nước tiểu đựng trong bình. Cái này nghe qua thì có vẻ không bình thường, giống như một người đi trên phố mua đồ, chú ý vài ba món, xem xét soi mói, cuối cùng thì trả giá và mua được vài thứ, nhưng cũng có những người chỉ liếc mắt nhìn qua rồi bỏ đi, căn bản không thèm hỏi một câu, đó là những thứ đó không lọt vào mắt của anh.

- Tiểu Quách, cậu công tác có ý nghĩ, cũng có thủ đoạn, thế nhưng có một điều tôi cần phê bình cậu, đó là quá nhân từ và nương tay. Tôi để cậu lại huyện Lô Bắc làm gì? Còn không phải để cậu trợ giúp Thanh Long phát triển mạnh ở đây sao? Cậu thì quá hay rồi, lại bị một tên bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi dắt mũi dẫn đi. Hừ, cũng không biết cậu làm phó bí thư nắm khối tư pháp như thế nào, tên kia có thứ gì để ép cậu?

Hoàng Long Chương phê bình tuy nghiêm khắc nhưng âm thanh lại như gần như xa, lại mang theo chút thân cận của người nhà với nhau.

- Chủ tịch Hoàng, tôi sai rồi, tôi không nên lo trước nghĩ sau, không quả quyết. Anh cứ yên tâm, Quách Vạn Thần tôi xin đảm bảo với anh, sau này sẽ tuyệt đối không để một chuyện tương tự thế này phát sinh.

Quách Vạn Thần ngẩng đầu ưỡn ngực nói lời đảm bảo với Hoàng Long Chương.

- À, vậy là tốt, ngày mai sau khi tôi ddi, cậu tranh thủ thả Thanh Long ra, còn chuyện của Tiểu Hổ, cậu từ từ giải quyết.

Hoàng Long Chương bị hai bàn tay không xương của hai cô gái non tơ xoa bóp làm cho ngứa ngáy, chỉ cảm thấy cơ thể có phản ứng theo bản năng, hắn vừa nói vừa tiện tay kéo một cô gái vào lòng, ôm vào ngực, vuốt ve đùi. Hắn không kìm lòng được phải hít vào một hơi thật sâu, nếu nói hắn chưa từng thấy qua mỹ nữ thì cũng không đúng, nhưng lúc này một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt dưới đáy lòng, hắn liên tục dùng tay khiêu khích cô gái ở trong lòng, lại nói vài câu với cô gái bên cạnh, thật sự rất sung sướng.

Cô gái ở bên cạnh giả vờ ghen, nàng nhếch miệng nhỏ nhắn lên rồi dùng giọng không vui nói:

- Xem ra ngài sắp mất hồn rồi.

Hoàng Long Chương thấy thế thì cười hì hì nói:

- Ta mất hồn thì cô em phải tự gọi nó về.

Quách Vạn Thần thấy vẻ mặt khó thể chịu nổi giống như khỉ ăn ớt của Hoàng Long Chương, hắn biết rõ chủ tịch Hoàng đang vội vàng hưởng thụ cuộc sống, thế là nở nụ cười hì hì hiểu ý, sau đó nói:

- Chủ tịch Hoàng, lúc này cũng không còn sớm, anh đã đi cả ngày, cần phải bảo trọng thân thể, tôi cũng không muốn quấy rầy anh, mong anh nghỉ ngơi cho tốt.

Quách Vạn Thần vừa nói vừa phất phất tay với hai cô gái hầu hạ bên cạnh Hoàng Long Chương, để cho hai cô gái dìu chủ tịch Hoàng đi nghỉ ngơi.

Quách Vạn Thần đảo mắt qua cơ thể của hai cô gái mà không khỏi có chút lo lắng, thầm mắng chủ tịch Hoàng thứ gì cũng tốt, chỉ là có sở thích với gái còn trẻ măng, thật sự là khó nói nên lời. Nghe nói Hoàng Long Chương từng dõng dạc lên tiếng, thượng đế không phải là vạn năng, vì lão chỉ có thể sáng tạo ra xử nữ, mà đàn ông thì có thể sáng tạo ra đàn bà.

Sau khi chờ Hoàng Long Chương rời đi, Quách Vạn Thần khẽ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, hắn giống như thấy được tình huống Vương Tử Quân dọn đồ đạc ảm đạm rời khỏi huyện Lô Bắc.

Trong khu nhà của cục công an, Đỗ Tự Cường đang ngâm chân với vẻ mặt mệt mỏi. Trước khi đi ngủ phải ngâm chân chính là thói quen thâm căn cố đế của hắn từ khi bước vào chính giới, sau vài chục năm, trừ khi uống say mèn, hắn căn bản ít khi quên ngâm chân.

- Bố, bí thư Vương thật sự sẽ bị điều đi sao?

Tiểu Trình mặc một bộ đồ ngủ từ trong phòng đi ra, bộ đồ ngủ đáng yêu dễ thương làm cho nữ cảnh sát anh dũng ban ngày biến thành một người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp.

Đỗ Tự Cường nhìn bộ mặt chấn vấn của con gái mà không nhịn được phải nở nụ cười, hắn trước nay luôn xem con gái bảo bối của mình là uy hiếp lớn nhất, cũng là niềm kiêu ngạo nhất.

- À, có lẽ là như vậy, lần này Vương Tử Quân đã hoàn toàn thất bại, hắn không nên dây vào tổ ong vò vẻ của anh em Thịnh Thanh Long.

Đỗ Tự Cường dù không thật sự vừa mắt Vương Tử Quân, nhưng hắn vẫn có chút cảm xúc khi một vị cán bộ trẻ tuổi có năng lực cao như Vương Tử Quân phải rời khỏi huyện Lô Bắc.

- Các người sao lại có thể làm như vậy? Những vụ án mà Thịnh Thanh Long làm ra đã chất dày cả mét, không ai quan tâm, bây giờ có người động vào thì lại ép người ta phải đi, trên đời này còn công lý không? Vài chục năm sau, đến khi tự nhìn vào lương tâm của mình, tự hỏi lòng xem quyết định hôm nay, có phải sẽ xấu hổ vì chức vụ của mình?

Sau khi nghe thấy bố mình xác định những tin tức mình từng nghe, trên mặt Đỗ Tiểu Trình tràn đầy phẫn nộ.

Đỗ Tự Cường tuy đồng ý với lời nói của con gái, nhưng lúc này hắn cũng phải thực hiện phương án dự phòng cho con gái, nếu không con mình không biết che đậy miệng, lại nói bậy bạ trước mặt người ngoài:

- Tiểu Trình, con cần phải chú ý, con không đại biểu cho chính mình mà còn đại biểu cho bố. Bố nói cho con biết, lần này chủ tịch Hoàng đột nhiên đến huyện Lô Bắc thị sát cũng là vì Vương Tử Quân, đây là bố cục mà người ta đã sắp xếp sẵn, đó chính là đẩy Vương Tử Quân ra khỏi huyện Lô Bắc.

- Không có biện pháp nào giữ bí thư Vương ở lại sao?

Đỗ Tiểu Trình nghĩ đến gương mặt thanh tú, nụ cười luôn thường trực trên môi của vị bí thư trẻ tuổi Vương Tử Quân mà giống như trong lòng bị tổn thuơng, cảm thấy tê rần.

" Người này phải đi, đúng là quá đáng tiếc! "

- Bố, Thịnh Thanh Long sẽ như thế nào?

Đỗ Tiểu Trình có chút trầm ngâm, sau đó nàng hỏi ra một vấn đề mà hầu như chính mình cũng hiểu rõ đáp án.

- Thế nào? Còn như thế nào nữa? Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ngày mai sẽ được thả, lúc này sẽ cần một hai kẻ chết thay, như vậy anh em họ Trịnh sẽ tiếp tục làm mưa làm gió ở huyện Lô Bắc.

Đỗ Tự Cường lên tiếng, hắn cầm khăn lau chân của mình, hắn thật sự không còn hứng thú gì với những chủ đề như thế này.

Đỗ Tiểu Trình nhìn bố đang lau chân cực kỳ tỉ mỉ rồi lặng lẽ đi vào phòng mình.

Xảy ra chuyện lớn thì rất nhiều người ăn ngủ không yên, Hầu Thiên Đông là bí thư huyện ủy, lần đầu tiên lão cùng uống rượu với chủ tịch Lưu Thành Quân. Hai người ngồi trong một gian phòng xép của nhà khách huyện ủy, căn phòng rất yên tĩnh, cả hai ăn củ lạc, ăn móng heo, lưỡi bò, cá hấp và trầm mặc uống rượu.

Hai người không ai nói lời nào nhưng lại giống như nói ra đủ mọi vấn đề, một người nâng ly thì người khác sẽ nâng ly theo, sau đó uống cạn ly rượu trong tay.

Một chai rượu bị hai người uống theo kiểu như vậy mà cạn sạch, trong bốn món thức ăn ngoài món cá hấp thiếu đi mất một nửa, căn bản những thứ khác chưa được động đũa.

- Chủ tịch Lưu, uống xong ly này thì chúng ta về thôi.

Hầu Thiên Đông nâng ly lên rồi nói.

Lưu Thành Quân uống cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó hắn đặt ly xuống nói:

- Bí thư Hầu, bí thư Vương thật sự đáng tiếc.

Vẻ mặt Hầu Thiên Đông trở nên có vài phần ngưng trọng, dù lão còn có chút ngăn cách với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân thật sự là một người dám nghĩ dám làm, hơn nữa những chuyện mà hai người bọn họ không dám động vào, Vương Tử Quân lại có gan động vào.

- Người trong giang hồ sao không thể bị chém vài đao? Cậu ấy còn trẻ, đường phát triển sau này còn dài, đập đầu một lần cũng tốt.

Hầu Thiên Đông nói rồi đặt ly rượu xuống, hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm điều gì.

- Cục trưởng Trương, anh xác định sao?

Vương Tử Quân chỉ tay vào một tấm hình rồi khẽ hỏi Trương Tân Dương.

Trương Tân Dương lúc này đối mặt với vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi cũng tỏ ra cực kỳ tôn trọng, hắn đã nghe thấy tin tức Vương Tử Quân sắp bị điều đi, nhưng hắn tự mình biết Vương Tử Quân là người đề bạt mình, hắn là người của Vương Tử Quân. Nếu như không có Vương Tử Quân che gió che mưa, sau này tương lai của mình sẽ cực kỳ ảm đạm.

- Đúng vậy, bí thư Vương, tôi có mười phần nắm chắc người này chính là hắn.

Trương Tân Dương lấy một tấm hình ra dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cầm lấy tấm hình lật qua lật lại, thỉnh thoảng nói cho Trương Tân Dương hai câu, sau đó để Trương Tân Dương chuẩn bị vài món tài liệu.

Ngoài hình ảnh, trong phòng còn có máy chiếu phim, Tôn Hạ Châu và Thái Thần Bân đang thao tác trên máy chiếu phim.

- Bí thư Vương, đã xong rồi.

Khi hình ảnh xuất hiện trên mặt vải, Thái Thần Bân dùng giọng vui sướng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thả tấm hình trong tay xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hình ảnh máy chiếu phim, thấy đám người cầm biểu ngữ hiện ra trên màn hình, nếu so sánh với đám người thì vẻ mặt thân dân của Hoàng Long Chương có vẻ cực kỳ bắt mắt.

Vương Tử Quân nhìn Hoàng Long Chương đang bắt tay với đám dân chúng kêu oan, Vương Tử Quân nhịn không được mà khẽ cười:

- Xem ra chủ tịch Hoàng của chúng ta rất coi trọng nhân dân.

Trương Tân Dương đã hiểu nhiều sự việc, hắn khẽ cười, sau đó móc thuốc đưa cho Vương Tử Quân một điếu, lại khẽ nói:

- Chủ tịch Hoàng thật sự rất chân thành, cũng không biết anh ấy thấy tình huống thế này sẽ có cảm tưởng gì?

Huyện Lô Bắc xảy ra chuyện gì? Lâm Dĩnh Nhi căn bản không biết gì cả, sau khi dấu vết một cái tát trên mặt biến mất thì hành trình của nàng ở huyện Lô Bắc lại tiếp tục hào hứng và vui vẻ, nhưng sau khi qua tết nguyên tiêu thì thời gian nàng phải về trường lại tiếp tục đến gần.

Ánh nắng mặt trời lại chiếu lên cơ thể đẹp đẽ vô hạn của Lâm Dĩnh Nhi, nàng duỗi lưng mệt mỏi đứng lên từ trên giường, trong lòng thầm nghĩ, một ngày mới lại bắt đầu.

Sau khi rửa mặt thật sạch, Lâm Dĩnh Nhi nhìn vào trong gương, thiếu nữ bên trong vẫn xinh đẹp, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, vẫn bừng bừng sức sống và cực kỳ phấn chấn, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

- Anh Tử Quân không biết bận rộn cái gì nữa, lần này nhất định phải kéo anh ấy ra ngoài chơi cho bằng được.

Lâm Dĩnh Nhi khẽ lẩm bẩm.

Mỗi ngày Vương Tử Quân đều không có thời gian rảnh đi với Lâm Dĩnh Nhi, điều này làm cho nàng có chút chán nản sau thời gian đầu đến huyện Lô Bắc, nhưng bây giờ nàng đã lấy được chút an ủi và vui vẻ từ những sinh hoạt bình thường ở nơi đây.

Lâm Dĩnh Nhi từ nhỏ an lành sung sướng chưa từng trải qua cuộc sống ở huyện thành, nơi đây có nhà cao, nhà thấp, có mới có cũ, chúng nó chen chúc cùng một chỗ giống như một hàm răng cao thấp không đều. Đường phố nơi đây có thể nói là giống như ý nghĩ phức tạp của một người phụ nữ, liên tục uốn lượn, nhưng những thứ không hợp quy tắc này mới chính là nguyên nhân tạo ra cuộc sống ấm áp vui vẻ ở nơi đây.

Lâm Dĩnh Nhi thích đi dạo trong những con hẻm nhỏ có bày bán đủ thứ đồ lặt vặt, có bán đặc sản trái cây, rau dưa hoa quả, bán mỳ phở, các món ăn mặn, quần áo, giày dép, bán chim chóc...Thật sự là rồng rắn lẫn lộn, cực kỳ náo nhiệt. Nàng thường cầm theo chút tiền lẻ để dạo chơi trên những con đường thế này, có thẻ là ăn một tô hồn đồn hoặc một cái bánh, nó làm cho miệng nàng dính đầy dầu mỡ. Nàng thích đến đây dùng cơm, sau đó di dạo qua các tiệm tạp hóa, những cửa hàng tạp hóa bán những món với chất liệu bình thường, giá cả rẻ tiền, nhưng làm nàng rất thích. Mỗi ngày dùng cơm xong thì nàng đều bỏ công sức đi dạo, mua những món mà mình thấy hay.

Lâm Dĩnh Nhi chợt phát hiện mình đã thích chỗ này, thích một địa phương nông thôn đầy khí tức thuần khiết và chất phác. Nhưng có một điều nàng không thể không thừa nhận, đó là nàng cũng thật sự yêu thích anh Tử Quân ở chỗ này.

Một ngày mới lại bắt đầu, Lâm Dĩnh Nhi đẩy cửa phòng ra chuẩn bị đi ăn, một hình bóng nhân viên phục vụ quen thuộc đi đến bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi, hắn nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng mà có chút do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng bắt chuyện với nàng.

Lâm Dĩnh Nhi cũng mỉm cười với tên nhân viên phục vụ, nhưng ngay sau đó đối phương lại nói một câu làm cho nàng chấn động:

- Lâm tiểu thư, giám đốc của chúng tôi nói cô đã ở đây được vài ngày, cần phải thanh toán tiền phòng.

Lâm Dĩnh Nhi tuy là một cô gái đơn thuần, nhưng nàng là con gái của bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn, có một số việc mà nàng vẫn có thể tìm được hương vị từ bên trong. Chính mình đến ở trong nhà khách huyện ủy là do anh Tử Quân sắp xếp, nhìn vào tình huống lúc đầu mình tiến vào ở đây, rõ ràng là anh Tử Quân đã trả tiền phòng mà đối phương cũng không tiếp nhận. Vì sao mình mới ở được vài ngày mà bắt đầu trở mặt rồi? Chẳng lẽ anh Tử Quân đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Dĩnh Nhi từ nhỏ đã sống không lo không phiền trong một hoàn cảnh gia đình ưu việt, hầu như không cần lo đến chuyện cơm áo, cơm đến bên miệng, rất ít khi quan tâm đến những chuyện vặt vảnh. Nhưng bản thân nàng là một cô gái thông minh, hơn nữa với thân phận của bố là Lâm Trạch Viễn, nàng cũng được hun đúc lên những hiểu biết của mình, cũng không phải không hiểu những chuyện xảy ra trên quan trường.

- Tiểu Lý, chuyện tiền phòng tôi sẽ không làm anh khó xử, nhưng anh phải nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nếu không thì chuyện tiền phòng anh cứ đi tìm anh Tử Quân mà hỏi.

Nhân viên phục vụ có chút trầm ngâm trước vẻ kiên quyết của Lâm Dĩnh Nhi, sa đó mới dùng giọng do dự nói ra một lượt. Sau khi Lâm Dĩnh Nhi nghe nói Vương Tử Quân vì chuyện của mình mà bị chủ tịch thành phố phê bình, còn sắp bị đuổi ra khỏi huyện Lô Bắc, nàng cuối cùng cũng ngồi không yên.

- Số tiền này cho anh.

Lâm Dĩnh Nhi lấy từ trong bóp ra vài trăm đồng kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó nàng chạy về phía phòng của Vương Tử Quân, nhưng phòng Vương Tử Quân lại đóng chặt, gõ cửa nửa ngày cũng không ai ra mở.

Lâm Dĩnh Nhi nhìn thấy cửa khóa mà bàn tay nhỏ bé chợt xiết chặt lại, sau đó nàng chợt ngẩng đầu, bước nhanh về phòng mình. Nàng có chút trầm ngâm, sau đó dùng điện thoại ở đầu giường gọi ra ngoài.

- Alo, nha đầu, chừng nào thì con về nhà?

Lâm Trạch Viễn dùng giọng ôn hòa và yêu thương nói.

Khi nghe được giọng điệu của bố mình, cảm xúc của Lâm Dĩnh Nhi giống như hương vị của một bình rượu lâu năm bùng ra ngoài:

- Bố, con bị người ta ức hiếp.

Lâm Dĩnh Nhi vừa nói xong thì những giọt nước mắt đã chảy xuống giọt ngắn giọt dài.

Vợ chồng Lâm Trạch Viễn chỉ có một đứa con gái, tuy là quan lớn nhưng lại sủng ái con gái theo một loại bản năng. Lâm Trạch Viễn vừa nghe thấy con gái ở đầu dây bên kia khóc không thành tiếng thì vẻ mặt bên này cũng đanh lại, vẻ trầm ổn biến mất.

- Tiểu tử Vương Tử Quân kia làm gì con? Dĩnh Nhi đừng vội, từ từ nói, nếu hắn thật sự ức hiếp con, bố sẽ lột da cắt gân hắn.

Lâm Dĩnh Nhi thật sự khong ngờ mình khóc lại làm cho sự việc diễn tiến như vậy, thế là trong lòng chợt bùng lên cảm giác không muốn. Nàng vội vàng kể ra tất cả tình huống xảy ra ở huyện Lô Bắc cho Lâm Trạch Viễn.

Sau khi con gái xác nhận không có việc gì xảy ra thì Lâm Trạch Viễn thở dài một hơi, lúc này biểu hiện của một vị bí thư tỉnh ủy lại quay trở về.

- Dĩnh Nhi, con gái ngoan của bố, con cứ ở đó chơi đùa vui vẻ, chuyện này bố sẽ xử lý.

Lâm Trạch Viễn nói rồi đặt điện thoại xuống.

Vương Tử Quân tất nhiên không biết chuyện Lâm Dĩnh Nhi gọi điện thoại cầu viện, lúc này hắn đang ngồi trong phòng làm việc, hắn trầm ngâm xem nên làm thế nào. Dù hắn là bí thư ủy ban tư pháp, là phó chủ tịch huyện, nhưng lúc này trong phòng hắn lại rất lạnh lẽo.

Quan trường chính là nơi mà sự thật phát huy cao độ, khi Vương Tử Quân phát triển mạnh mẽ thì hầu như ai cũng xông đến, ai cũng muốn đến núp dưới tán đại thụ của hắn. Bây giờ vừa nghe chủ tịch Hoàng Long Chương nói sẽ rút chức của hắn, lúc này bầu không khí chợt quạnh quẽ, căn bản không có ai nhàn rỗi không có việc gì chạy đến báo cáo, dù là điện thoại cũng giống như đang ngủ, chưa từng vang lên.

Những tiếng ồn ào truyền vào từ cửa sổ, Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh như vậy thì nhìn ra bên ngoài, hắn thấy một đám người tụ tập cách bãi đậu xe vài trăm mét, giống như có chuyện gì đó xảy ra. Hắn phát hiện trong đám người kia có hình bóng của Thái Thần Bân và Tôn Hạ Châu.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân cũng đi ra khỏi phòng làm việc của mình.

- Anh còn dám nói một câu bí thư Vương làm bậy, tôi sẽ đánh anh.

Âm thanh của Thái Thần Bân chợt truyền vào trong tai Vương Tử Quân.

- Thái Thần Bân, mày trâu bò cái quái gì, Vương Tử Quân cũng là một kẻ tự thân chưa thể bảo toàn, mày thì tính là cái quái gì? Tao nói cho mày biết, chiếc xe kia mày đừng chạy nữa, chủ tịch Tiền nói chiếc xe kia thuộc về tao.

Một âm thanh sắc nhọn chợt vang lên.

Câu nói của người kia làm cho Vương Tử Quân chợt nhướng mày, nhưng còn chưa đến mức làm cho hắn so đo với đối phương, hắn trầm ngâm một chút, chợt nghe thấy Thái Thần Bân gầm lên:

- Tao đánh chết chúng mày.

Thế là đám người bắt đầu rối loạn.

- Các anh làm gì vậy? Tất cả tránh ra cho tôi.

Không đợi Vương Tử Quân mở miệng thì đã có người chạy đến.

Đám người kia thấy có người đến thì đều cung kính nói:

- Chào chủ tịch Tôn.

- Chủ tịch Tôn, Thái Thần Bân đánh tôi, anh nên làm chủ cho tôi.

Một âm thanh sắc nhọn mang theo chút vui vẻ và tranh công đã vang lên.

Đám người dần tách ra, Thái Thần Bân và một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chợt xuất hiện. Tên đàn ông kia khá gầy, không quá cao, nhưng lúc này quần áo có nhiều nếp nhăn, còn có hai dấu chân, rõ ràng vừa rồi có xung đột và bị Thái Thần Bân cho ăn quả đắng, lúc này đang trơ mắt nhìn Tôn Hạo.

- Thái Thần Bân, dám đánh người trong khu vực huyện ủy, anh thật to gan. Tôi nói cho anh biết, anh nếu không muốn làm lái xe thì cút đi, chúng tôi cũng không cần một người như anh.

Tôn Hạo căn bản không cho Thái Thần Bân cơ hội phản bác, hắn dùng ngón tay mập mạp chỉ về phía Thái Thần Bân rồi lớn tiếng mắng.

Thái Thần Bân là người có tính khí quật cường, hắn nào phải chịu qua tình huống uất ức như thế này? Hắn cố tình muốn làm ầm ĩ với Tôn Hạo, nhưng hắn lại sợ mình ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng đến bí thư Vương Tử Quân.

Vẻ mặt Thái Thần Bân căng cứng lên, cũng đỏ bừng bừng, nhưng lúc này hắn không biết nói sao cho phải, mà Tôn Hạ Châu đứng cách đó không xa cũng không biết nói thế nào để giúp cho Thái Thần Bân.

- Chủ tịch Tôn, anh thật sự rất uy phong.

Một âm thanh nhàn nhạt chợt vang lên sau lưng Tôn Hạo.

Tôn Hạo đang mắng đến mức vui sướng, hắn muốn phát tiết tất cả căm giận từ Vương Tử Quân lên người Thái Thần Bân. Lúc này hắn chợt nghe thấy có người lên tiếng, trong lòng thật sự nổi giận, khi quay đầu nhìn thì thấy Vương Tử Quân đang như cười như không nhìn mình.

Tuy Tôn Hạo biết Vương Tử Quân sẽ chắc chắn rời khỏi huyện Lô Bắc, cũng biết người này té ngã tương lai sẽ ảm đạm, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của đối phương, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

"Mình cần gì phải sợ hắn?"

Tôn Hạo thầm động viên chính mình như vậy, nhưng hắn mở miệng thì không còn chút khí thế nào:

- Bí thư...Bí thư Vương...

- À, chủ tịch Tôn, nghe nói anh và chủ nhiệm Tiếu Tử Đông đã đổi vị trí cho nhau, thế nên anh cũng quản cả sự vụ cơ quan nữa phải không?

Vương Tử Quân dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Tôn Hạo, sau đó dùng giọng bình tĩnh nói.

Thay đổi vị trí với Tiếu Tử Đông? Tôn Hạo đứng đó thầm nghĩ, cảm thấy điều này phải xem tuyến trên có đồng ý hay không, hắn vô tình không đoán ra ý nghĩ thật sự của Vương Tử Quân, thế là hắn cười ha hả nói:

- Không có chuyện này, cảm ơn bí thư Vương quan tâm.

- À, thì ra là tôi nói đùa, anh đã không chịu trách nhiệm với văn phòng huyện ủy, tôi đây có đổi lái xe hay không, có liên quan đến anh sao? Chẳng lẽ không buộc chặt đũng quần thì có thể lên mặt à?

Giọng điệu của Vương Tử Quân chợt biến đổi, ngón tay chỉ về phía Tôn Hạo.

Vẻ mặt Tôn Hạo chợt trở nên đỏ tím, hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại không nể mặt mình như vậy, đứng trước mặt mọi người mà hắn cảm thấy mình giống như muốn nổ tung ra.

- Anh...Anh...

Tôn Hạo chỉ vào Vương Tử Quân, âm thanh run rẩy, hắn muốn lớn tiếng dạy bảo Vương Tử Quân, nhưng lúc này một câu cũng không nói nên lời.

Thái Thần Bân thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì trên mặt có chút kích động, lúc này nghe thấy bí thư nói lời lỗ mãng vì mình, trách móc Tôn Hạo không chút khách khí thì trong lòng càng vui sướng. Bí thư chính là bí thư, tuy bây giờ đã rơi xuống thung lũng nhưng vẫn không phải là loại người mà Tôn Hạo thích làm gì thì làm.

- Chủ tịch Tôn, trước đó tôi đã kéo một vị cục trưởng cục công an xuống, cảm thấy còn chưa đã ghiền, tôi cũng đang nghĩ xem, nếu tôi cam lòng, có thể kéo một vị phó chủ tịch xuống ngựa hay không, có phải cảm giác này rất tuyệt không?

Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Tôn Hạo rồi dùng giọng thản nhiên ói.

Uy hiếp, lời nói của Vương Tử Quân rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, Tôn Hạo biết bản thân của mình không sạch sẽ, biết mình nên bỏ đi ngay, nếu đối phương lợn chết không sợ nước nóng mà quấn lấy mình, sợ rằng cũng không đáng.

- Vương Tử Quân, huyện ủy cũng không phải là nơi cho anh nói bậy bạ, tôi đi tìm bí thư Hầu nói lý lẽ.

Tôn Hạo nói rồi xoay người đi về phía phòng làm việc của Hầu Thiên Đông.

Đám người chung quanh thấy Tôn Hạo bỏ đi thì cũng không dám động vào Vương Tử Quân, thế là chỉ sau nháy mắt thì chim thú đã tán loạn khắp nơi.

- Bí thư Vương, tôi xin làm kiểm điểm với anh, tôi không nên khắc khẩu với người ta, đầu óc nóng lên thì động tay động chân...

Thái Thần Bân nhìn đám người đang tán đi, sau đó trầm giọng nói lời kiểm điểm với Vương Tử Quân.

Tôn Hạ Châu thấy vẻ mặt kiểm điểm của Thái Thần Bân thì chặn lại: Truyện được copy tại

- Bí thư Vương, điều này cũng không trách được Thần Bân, thật sự là tên Triệu Lai Vượng kia nói năng không ra gì, nếu không Thần Bân sẽ không ra tay.

- Tôi biết rồi, nhưng này Thần Bân, động tay chân cũng không phải một biện pháp tốt để giải quyết vấn đề. Sau này cậu cần phải cân não nhiều hơn.

Vương Tử Quân vỗ vai Thái Thần Bân rồi dùng giọng dịu dàng nói.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, hắn cầm một điếu thuốc lên, chuẩn bị châm lửa thì có người gõ cửa, Trương Tân Dương bước vào với vẻ mặt tức giận.

- Bí thư Vương, bọn họ đã thả Thịnh Thanh Long ra ngoài, nói là không đủ chứng cứ, Quách Vạn Thần tự mình đến cục công an đôn đốc, cục trưởng cũng phải khuất phục trước áp lực của Quách Vạn Thần.

Trương Tân Dương nói đến đây thì đấm mạnh lên tường.

Thịnh Thanh Long được thả, đây cũng không phải là điều gì nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, lúc này mình sắp là một người phải ra đi, Liên Giang Hà dù có cảm kích với mình cũng không thể nào vì vậy mà chống đối với một kẻ nắm Thượng Phương Bảo Kiếm như Quách Vạn Thần.

- Đúng là ra tay khá nhanh.

Vương Tử Quân cầm lấy bình trà châm nước cho Trương Tân Dương, sau đó hắn nói tiếp:

- Chuyện kia thế nào rồi?

- Bí thư Vương, đã cơ bản điều tra rõ ràng, đây là những người đã từng bị cơn quan công an bắt giữ.

Trương Tân Dương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì vẻ mặt có chút vui mừng, hắn không ngờ Vương Tử Quân có thể nhìn nhận sự việc chính xác như thế. Hắn thầm cảm thấy may mắn, may mà mình biểu hiện rất lý trí, kiên quyết đứng bên cạnh bí thư Vương.

- À, cực kỳ tốt!

Vương Tử Quân tiếp nhận xấp tài liệu của Trương Tân Dương rồi nhìn vào chăm chú.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bí Thư Trùng Sinh, truyện Bí Thư Trùng Sinh, đọc truyện Bí Thư Trùng Sinh, Bí Thư Trùng Sinh full, Bí Thư Trùng Sinh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top