Bệnh Sủng

Chương 150: 151


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bệnh Sủng

Sau một đêm không có chuyện gì xảy sau, ngày hôm sao, khi Tiểu Thố và Giản Chính Dương ra khỏi phòng, đúng lúc gặp phải England và Lauren, chỉ nhìn thấy England cười vô cùng mập mờ và ngọt ngào, còn Lauren lại tùy ý để cậu ta treo trên người mình, vẻ mặt nuông chiều.

“Hi, Tiểu Thố, Giản, buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng.”

Những người xung quanh nhìn bọn họ, có người tò mò, có người thì lộ ra vẻ ghê tổm, dù sao thì ở Trung Quốc không phải ai cũng chấp nhận chuyện như vậy.

Nhưng Lauren và England không biết là cố tình phớt lờ hay đã quen, vẫn tự tiện nằm dựa vào người yêu mình, cố tình nhắc nhở bọn họ chú ý một chút, lại sợ England sẽ tức giận, nghĩ lại cũng không sao, người ta còn không để ý đến, với tư cấch là bạn bè, cô cũng không nên quan tâm, hơn nữa mình và Giản Chính Dương cũng thường xuyên làm những hành động thân mật ở nơi cong cộng, cũng không thể vì người ta là đồng tính luyến ai mà cướp đi quyền lợi được.

Khách sạn phục vụ bữa sáng theo kiểu tự chọn, Lauren và Giản Chính Dương đi lấy bữa sáng, Tiểu Thố và England ngồi ở chỗ của mình chờ, Tiểu Thố đột nhiên mắt nhạy phát hiện chỗ xương quai xanh của England có vết đỏ khả nghi.

Với tư cách là một người phụ nữa đã kết hôn nhiều năm, cô rất rõ cái đó tượng trưng cho điều gì, không khỏi mập mờ nhìn England, cúi đầu cười trộm.

“Tiểu Thố, cậu cười trộm cái gì vậy?”

“Tớ có cười trộm sao?”

“Có.”

“Cậu nhìn nhầm rồi.” Tiểu Thố và England vẫn chưa thân nhau đến mức có thể bàn chuyện giường chỉ, chỉ có thể mơ hồ đổi chủ đề khác, “Hôm nay hai người phải rời khỏi núi Thái Sơn sao?”

“Ừm.” England cười cười, “Tối nay sẽ ngồi xe lửa đên địa điểm tiếp theo.”

“Ồ.”

“Vì vậy, lát nữa chúng ta sẽ chụp chung vài bức ảnh nhé.”

“Ha ha, được.” Tiểu Thố nói cười với England, một lúc sau Giản Chính Dương và Lauren đều mang bữa sáng của mình và người yêu đến, “Này.”

“Cảm ơn.”

Lauren không nói nhiều lắm, so với England thì một tĩnh một động, một hoạt bát một ổn định, đúng là sự kết hợp hoàn hảo, bốn người cùng nhau ăn bữa sáng và hẹn nhau đi dạo phố.

Chỉ là anh chàng England này lại khiến cho Tiểu Thố có chút chịu không nổi, ở nơi công công hoàn toàn không để ý đến hành động của mình dọa người đến cỡ nào, nghĩ nghĩ xong liền hôn lên mặt Lauren một cái, thấy Tiểu Thố kha xẩu hổ, lôi kéo Giản Chính Dương cách khá xa, nhưng England lại khá đẹp trai, Lauren tuy khá đen, nhưng ngũ quan cũng không khiến người khác ghét, cho nên hai người đứng chung một chỗ cũng không khiến người khác buồn nôn.

Hôm nay đã có thêm Lauren gia nhập, không khí của bốn người họ tốt hơn rasta nhiều, cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ, ngoại trừ những bức ảnh chụp chung bốn người, Tiểu Thố và Englan cũng có rất nhiều bức ảnh chụp chung, bởi vì có Lauren ở đây, cho nên Giản Chính Dương cũng không ghen.

Dù sao, England đã có người yêu của mình, theo lời nói của cậu ta thì cậu hoàn toàn không có cảm giác gì với phụ nữ, Giản Chính Dương cũng khong cho phép đàn ôn tùy tiện tiêp cận Tiểu Thốm nhưng nếu là ngụy nam hay ngụ nữ, miễn là không có mục đích gì khác thì anh sẽ không cản lại.

Thời gian trong ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối đến lúc ăn cơm, England và Lauren liền chào tạm biệt với Tiểu Thố và Giản Chính Dương, thời gian hai người có hạn, cho nên phải bắt chuyến tàu qua đêm để dến thành phố tiếp theo, để lại thông tin liên lạc để Tiểu Thố nhất định phải liên lạc với cậu ta, lúc rời đi vẫn còn thì thầm gì đó vào tai Tiểu Thố khiến cô dở khóc dở cười nói,

“Cảm ơn cậu đã không kì thị bọn tớ, tớ sao nhận cậu làm bạn, lần sau có ra nước ngoài, tớ sẽ giới thiều thêm nhiều đồng chí cho cậu làm quen.”

Sao cậu ta lại dám nghĩ mình là hủ nữ chứ? Thật ra cô không phải như vậy, nhìn thấy England và Lauren thân thiết như vậy, Tiểu Thố tự thừa nhận năng lực có hạn, cũng không thể nào chấp nhận tất cả những người bạn của mình đều như thế được, hơn nữa, bên cạnh cô còn có một người đàn ông quá ưu tú, để người đàn ông nhà mình trong sạch, cho nên cô cũng nên rời khỏi đám người nguy hiểm này mới được.

Thật sự không thể chịu nổi, may mắn bản thân cũng không quen nhiều người bạn nước ngoài, nếu không thì sợ là sẽ có một ngày bị kích thích chết.

“Mike cũng là người nước ngoài, nhưng hình như anh ta lại không thảo luận đời sống tình cảm của anh ta trước mặt chúng ta nhỉ.” Sau khi tiễn England và Lauren đi, trở về phòng, Tiểu Thố mới nói với Giản Chính Dương.

Bọn họ đã biết Mike nhiều năm như vậy, Giản Chính Dương và Mike hợp tác với nhau cũng thường xuyên liên lạc trực tuyến, còn Tiểu Thố và Mike thường liên lạc với nhau nhiều trong những ngày llex hội, bởi vì Giản Chính Dương hiếm khi chú ý đến những lễ hội đó sau đó gửi lời chúc cho người khác, cho nên những việc này Tiểu Thố sẽ để tâm nhiều hơn.

Dù sao Mike cũng đã dồn bao nhiêu tâm huyết cho công ty, có thể nói phần lớn sự phát triển của công ty đều là công lao của Mike, lại để cho Giản Chính Dương quản lý công ty, với tính cách của anh, thật sự không biết sẽ quản thành cái gì.

Tuy nhiên Tiểu Thố và Mike đã liên lạc với nhau vài lần trong năm, do đều là những người trẻ tuổi nên rất dễ làm thân với nhau, cộng thêm người nước ngoài rất nhiệt tình, làm bạn bè cũng không so đo cái này cái kia, khiến cho khi kết bạn với những người này sẽ cảm thấy rất thoải mái, vì vậy làm cho quan hệ giữa Tiểu Thố và Mike mấy năm qua vẫn rất tốt, thỉnh thoảng Mike cũng sẽ nói đùa với cô, nhưng tuyệt đối không nói những điều trắng trợn như England.

Điều này không khỏi làm Tiểu Thố cảm thán, đều là người nước ngoại, nhưng lại khác nhau lớn như vậy.

Ngây người ở núi Thái Sơn ba ngày, Tiểu Thố và Giản Chính Dương mang theo một ít đặc sản về nhà.

Tần Nguyệt Thăng tan học trở về cùng với Chu Vượng Vượng, khi nhìn thấy xe của Tiểu Thố ở ga ra, liền biết hai người họ đã trở về, lập tức kêu to chạy vào nhà,

“Chị dâu, chị dâu…”

Tiểu Thố đang nói chuyện với hai ông bà ngoại, nghe thấy giọng nói này liền quay đầu lại, “Nguyệt Thăng, tan học rồi à, nhìn thấy chị dâu vui vẻ như vậy sao?”

“Ừm ừm.” Tần Nguyệt Thăng hưng phấn gật đầu, “Chị dâu, chị không có nghĩa khí gì cả, đi chơi cũng không gọi cho em, làm người ta rất sợ hãi đó, phải tìm an ủi.”

Khuôn mặt Tiểu Thố đầy vệt đen, nếu như cô nhớ không lầm thì sau sự cố quá tốc dộ, sau khi giải quyết xong, Tần nguyệt Thăng vẫn luôn giữ nguyên bộ dạng muốn cãi nhau một trận thật lớn, sau khi biết được mọi người đều an toàn, rõ ràng đã lộ ra vẻ thất vọng, cô một chút cũng không nhìn ra bộ dạng sợ hãi của cậu.

Cừu Quốc Vinh không chút lưu tình chọc thủng lời nói dối của cậu, “Là ai đã nói kết thúc nhanh như vậy thì rất không ổn?”

Bị Cừu Quốc Vinh vạch trần tâm tư, Tần Nguyệt Thăng le lưởi đổi chủ đề, “Chị dâu, chị có mang về  đồ ăn ngon cho em không vậy?”

“Đương nhiên có mang theo, chị dâu mang về rất nhiều đặc sản cho em, đủ để em ăn.”

“Ai da, chị dâu là tốt nhất, em yêu chị nhất.”

“Ăn cái gì mà ăn, cách xa vợ anh một chút.

“Chậc… Đồ quỷ hẹp hòi, bình dấm chua.” Tần Nguyệt Thăng khinh bỉ nhìn Giản Chính Dương, “Em còn nhỏ như vậy mà anh cũng ghen, đã là người lớn rồi không thấy xấu hổ sao.”

“Phụt…”

Tiểu quỷ nhỏ Tần Nguyệt Thăng nói khiến mọi người bật cười, “Đúng vậy đó, Nguyệt Thăng, còn biết dạy lại anh trai mình, xem ra đã trưởng thành rồi.”

“Đúng thế, em cũng đã là đàn ông.”

Khóe miệng Giản Chính Dương giật giật, tát đẩy Tần Nguyệt Thăng một cái, “Vừa rồi còn nói là nhỏ, bây giờ lại nói là đàn ông, nếu là đàn ông thì cách xa vợ anh một chút.”

Tần Nguyệt Thăng khán nghị, “Em vẫn nhỏ, nhưng em cũng là đàn ông, em là người đàn ông nhỏ.”

“Phụt…”

“Ha ha…”

“Đàn ông nhỏ cũng là đàn ông, bất kể người đàn ông nào có tâm tư khác với vợ của anh, đều phải tránh xa cô ấy ra.” Trong mắt Giản Chính Dương ngậm ý cười, nhìn em trai nhỏ hơn mình rất nhiều.

“Chị dâu, anh trai bắt nạt em, giúp em với.” Tần Nguyệt Thăng lần nào cũng thích đấu võ mồm với Giản Chính Dương, nhưng nếu đấu không lại sẽ nhờ Tiểu Thố giúp đỡ.

“Xin lỗi em, chị có hơi mệt, không muốn tham gia.” Tiểu Thố nhún vai.

“Chị dâu đi theo anh trai đã biến thành người xấu rồi, chị không thể trọng sắc khinh em trai được.” Tần Nguyệt Thăng ai oán nhìn Tiểu Thố.

Vẻ oai oán này đương nhiên khiến mọi người bật cười, trong cuộc sống không có gì hạnh phúc hơn chuyện gia đình hạnh phúc, Tiểu Thố cười đến ngã vào lòng Giản Chính Dương, nhìn người chồng yêu quý và trưởng bối nuông chiều mình, còn có cả cậu em trai hoạt bát đáng yêu, cảm giác rằng đang nhắc nhở bản thân tự biết hài lòng và hành phúc, luôn duy trì một trái tim biết ơn, sau đó mới có thể vẫn luôn hạnh phúc như vậy.

Chỉ là trong tiếng cười của mọi người, không biết chuyện gì đã xảy ra, cô đột nhiên nghĩ đến Bạch Chính Nghĩa, lần trước có người đến bắt cô, nghe Bạch Tiểu Vũ nói ông ta vô cùng lo lắng, hậnh không thể chạy tới bảo vệ mình, nếu Bạch Tiểu Vũ không gọi cho ông ta, nói ông ta đến giúp cũng không được gì ngược lại còn gây cản trở, ông ta nhất định sẽ đến.

Sau vài năm điều dưỡng, cơ thể Bạch Chính Nghĩa tốt lên rất nhiều, nhưng tóc đã bạc, trông già hơn vài tuổi so với người cùng lứa tuổi, hơn nữa mỗi năm đều đến thăm mẹ cô, Tiểu Thố nghĩ dù sao chuyện năm đó cũng là chuyện của người lớn, mình cũng đã chấp nhận Bạch Tiểu Vũ rồi, có phải cũng nên chấp nhận ông ta hay không?

Không nói yêu thương đến mức nào, nhưng ít nhất cũng nên kêu một tiếng ba.

Cười xong liền trở về phòng, Tiểu Thố vẫn có chút mê man, Giản Chính Dương hỏi cô có chuyện gì, Tiểu Thố nhìn anh, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Em muốn thế nào cũng được, điều quan trọng nhất là đừng để bản thân phải hối hận, anh không muốn em buồn.” Đối với người cha vợ này, Giẩn Chính Dương không có chút tình cảm nào, chỉ cần ông ta không làm ra chuyện gì tổn thương Tiếu Thố, Tiểu Thố muốn chấp nhận ông ta, anh cũng không phản đối.

“Em… vẫn muốn suy nghĩ lại.” Lúc lấy điện thọai ra, Tiểu Thố vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, thấy thế, Giản Chính Dương cũng không nói chuyện, chỉ im lặng bày tỏ mình ủng hộ cô.

Giản Chính Dương gật đầu hiểu rõ, không quấy rầy cô, để cô tự suy nghĩ một mình, dù sao cô làm gì anh cũng sẽ ủng hộ, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều.

Một mình Tiểu Thố ngồi trên sô pha trằn trọc cả buổi, nghĩ đến mái tóc bạc của Bạch Chính Nghĩa, ngón tay ấn tới ấn lui trên điện thoại, do dự nên gọi hay là không nên gọi.

Kể quả lúc thất thần, đã bấm gọi điện cho Bạch Chính Nghĩa, nghe được giọng nói của Bạch Chính Nghĩa truyền đến, Tiểu Thố mới giật mình, giống như mình đã làm chuyện gì sai.

“Tiểu Thố, có chuyệng gì sao?” Hiếm khi Tiểu Thố chủ động gọi điện cho mình, giọng nói Bạch Chính Nghĩa khá kích động.

“Con…” Tiểu Thố đặt điện thoại trên tay, không biết nên nói gì.

“Làm sâo vậy?” Giọng Bạch Chính Nghĩa rất dịu dàng, ở thời điểm mất đi tất cả những gì mình có, đã nhận ra rất nhiều điều, sau đó mới bắt đầu chú ý tới tình thân, nhất là Tiểu Thố, người con gái mà ông ta rất xin lỗi, Bạch Chính Nghĩa luôn nghĩ đến làm cách nào để đền bù tổn thất cho Tiểu Thố, chỉ cần Tiểu Thố muốn, nếu có thể làm được, ông ta nhất định sẽ làm.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bệnh Sủng, truyện Bệnh Sủng, đọc truyện Bệnh Sủng, Bệnh Sủng full, Bệnh Sủng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top