Bệnh Sủng

Chương 106: 107


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bệnh Sủng

Tức giận quay về khách sạn, vẻ mặt đã nói lên tất cả, giống như kiểu người sống chớ đến gần, ngay cả Ada cũng không dám nói gì sợ chọc giận.

“Khốn kiếp, thứ không biết điều.” Will tức giận quăng đồ đạc để trút giận, vệ sĩ thì nằm trong phòng, Ada ngồi đằng xa để tránh bị vạ lây, đợi đến khi Will đập phá xong thì mới nguôi giận, nghĩ tới mấy người không biết tốt xấu kia thì trong người lại tức giận.

“Ada, đi tới quán bar với tôi.”

“Chú Will, bây giờ sao?”

“Ừ.” Gật đầu, chỉnh lại quần áo của mình, điều chỉnh lại trạng thái, bây giờ ông ta rất tức giận, cần kiếm phụ nữ để hạ hỏa, tối qua hai người phụ nữ kia rất là ***, ông ta rất thích, bây giờ đi tới quán bar để bắt con mồi, một thợ săn giỏi thì phải đổi mới con mồi bất cứ lúc nào, mới có thể bảo đảm cảm giác mới mẻ, cho nên tuy hai người phụ nữ đêm qua rất tốt nhưng hắn không chuẩn bị tìm bọn họ nữa, trừ khi không tìm được con mồi ưng ý thì mới gọi cho họ, ông tin rằng họ cũng rất hài lòng về mình.

“Được.” Ada gật đầu, nhìn căn phòng bị đập phá bừa bộn thì bảo vệ sĩ thu dọn, cái phải bồi thường thì bồi thường, thứ đồ nào thiếu thì phải bảo khách sạn mang tới.

Đến phòng vệ sinh chỉnh trang lại mình, xác nhận bản thân quyến rũ rồi, Will đi phía trước mở cửa, ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng, định gõ cửa thì Will mở cửa.

Im lặng hạ tay xuống, nhìn Will.

“Sao em lại tới đây?” Will kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước cửa, một thân khí chất quý phái, làm cho người ta có cảm giác hơn người, vợ của ông ta – Maria.

“Không thể tới đây à?” Maria không tỏ vẻ gì nhìn ông ta.

“Không phải ý đó.” Will nhăn mày.

“Sao vậy, không cho em vào à?” Maria nhìn Will: “Anh muốn ra ngoài à, đi đâu thế?”

“Đi dạo chút thôi.” Tuy ông ta biết mình trăng hoa rồi nhưng vì tôn trọng vợ nên trước giờ ông ta sẽ không để kẻ thứ ba xuất hiện trước mặt vợ mình, càng không cho phép kẻ thứ ba tìm đến vợ mình diễu võ  dương oai.

Một người đàn ông, trăng hoa thì không sao, nhưng phải phân biệt rõ, đâu là hoa nhà đâu là hoa dại, hoa nào nên đối xử thật lòng, hoa nào chỉ chơi đùa.

Tuy ông ta và vợ mình chỉ phối hợp về mặt lợi ích nhưng giữa hai người cần phải giữ mối quan hệ tương kính như tân, không có tình cảm, điều đó cũng không đại diện cho việc Will trút giận lên bà ấy, có rất nhiều lúc ông ta cũng phải tôn trọng bà, cân nhắc tới cảm xúc của bà.

Cho nên, ông ta tuyệt đối sẽ không nói cho Maria biết là mình muốn ra ngoài tìm con mồi, cười đáp lại, xoay người: “Vào đi.”

Thấy Maria mang hành lí vào trong, Will nhíu mày, muốn ở cùng mình sao? Vậy thì khác gì mình không thể ra ngoài tìm vui chứ, với lại lần này thì ông ta tới đây là có nhiệm vụ mà.

Nghĩ tới nhiệm vụ, vô thức nghĩ tới quan hệ giữa mình và Gỉan Chính Dương, cảm thấy có chút chột dạ, trước kia chơi bời như vậy, cũng không có con riêng. Lúc trước, khi anh em Đường Sơn xuất hiện, bản thân mình không ít lần cười nhạo anh trai, quan hệ giữa anh trai và chị dâu đến bây giờ vẫn chưa thể hòa hoãn, không biết nếu như Maria biết mình có con riêng thì sẽ phản ứng như thế nào?

Nghĩ tới đây, ông ta chột dạ nhìn Maria.

Vừa vào phòng đã nhìn thấy vệ sĩ đang thu dọn, Maria ngẩn ra, quay đầu nhìn Will: “Sao đây?”

“Phu nhân.”

Vệ sĩ và Ada hành lễ với Maria, động tác trên tay càng thêm nhanh hơn.

Chưa đến một phút, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Will cười cười, vươn tay cầm lấy hành lý của Maria: “Tới phòng anh đã, em tới đây bằng gì, ngồi máy bay hay là phi cơ riêng?”

“Phi cơ riêng.” Maria nhàn nhạt trả lời, tiện thể đi theo Will vào trong phòng, một cái giường hai người rất lớn, nhìn thấy cái giường to như vậy, khóe miệng Maria nhếch lên.

“Em tới bất chợt, không làm phiền anh tìm vui chứ?”

Đối với sự lăng nhăng của chồng, không ai hiểu hơn Maria cả, chỉ cần không động vào vị trí chính thất của bà, thì bà cũng vui vẻ làm như không biết. Mấy năm nay, chồng mình biểu hiện trước mặt mình cũng coi như là rất tốt, cho nên bà luôn chịu đựng cái thói xấu này của chồng, nếu ông ta vượt quá giới hạn thì bà sẽ cho ông ta biết thủ đoạn của bà.

Xét cho cùng, Will đúng thật là chưa từng hiểu phụ nữ.

“Sao lại thế được.” Will cười: “Anh tới đây để bàn công chuyệnmà.”

‘Bàn chuyện  gì cơ?” Nhân tiện Maria hỏi luôn: “Anh đi gấp gáp như vậy, chỉ kịp nói với em một câu liền lên máy bay rồi.”

Will do dự, nghĩ là Maria cũng sẽ biết thôi, mình muốn dẫn theo Gỉan Chính Dương về nhà, dến lúc đó không biết người khác sẽ nghĩ gì, tuy phía ông nội thì không sao nhưng nếu vợ mình có thể đứng cùng chiến tuyến với mình thì sẽ tổt hơn, thế là, ông ta nói ra mục đích mình tới Trung Quốc.

“…Chuyện là như vậy.”

“Vậy à?” Từ đầu chí cuối, Maria rất điềm tĩnh, đợi Will nói xong, bà ấy hỏi một cách nhẹ nhàng.

“Ừm.” Không đoán ra được ý bà thế nào, một Will mạnh mẽ lại giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn đợi Maria nói.

Maria tùy ý ngồi trên giường, hơi cúi người, càng khiến cho bà ấy nhìn quyến rũ hơn, vẻ mặt cao quý giống như không ai cso thể xâm phạm, trên người bà toát ra hai phong cách khác nhau, sự quyến rũ của bà có thể tưởng tượng được. Tuy đã ngoài 40 nhưng khuôn mặt được chăm sóc tỷ mỉ cộng thêm lớp trang điểm phù hợp khiến cho bà nhìn có vẻ quyến rũ hơn những cô gái trẻ bình thường khác, Will đột nhiên thấy miệng mình trở nên khô khốc.

Như cảm nhận được ánh mắt của Will, Maria ngẩn ra, cười như không cười nhìn ông ta, trong mắt của Will thì cực kỳ quyến rũ, giốnng như vô số lời mời gọi.

“Chúng ta kết hôn đã nhiều năm, không sinh con cho anh, em thực sự cảm thấy rất có lỗi, bây giờ có con rồi thì cũng là một chuyện tốt.”

“Em..không trách anh?” Will không ngờ Maria lại rộng lượng như vậy.

“Em mà trách anh thì anh nhét đứa trẻ kia lại bụng mẹ nó được sao?” Maria liếc nhìn Will, làm cho hai chân ông ta mềm nhũn.

“Ý ông nội đã như vậy, anh cứ đưa nó về, con cháu của gia tộc chúng ta không thể sống ở ngoài được.”

“Em yêu, em tốt quá, anh yêu em/” Will cảm động ôm Maria, ông ta  không ngờ Maria lại không mảy may để ý tới sự tồn tại của Gỉan Chính Dương, nghĩ tới những chuyện ông ta làm trước kia, ông ta đột nhiên cảm thấy có lỗi với bà:

‘Em yêu, em yên tâm, đợi công chuyện xong xuôi, sau này, anh sẽ không ra ngoài tiêu khiển nữa, anh chắc chắn sẽ đối xử yêu thương em thật tốt.”

Cơ thể mềm mại của Maria dựa vào Will: “Sức khỏe anh tốt như vậy em nuốt không trôi, chỉ cần trong lòng anh có người vợ này là được, đàn ông mà, chơi bời cũng rất là bình thường.”

Không có người đàn ông nào không thích sự tán thưởng của phụ nữ cả, sức khỏe Maria không tốt lắm, cho nên Will rất là tiết chế trong chuyện phòng the, mà Will lại là một người nhu cầu cao, nếu thật sự muốn vì bà mà không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa thì e là ông ta cũng không hài lòng, Maria ngầm cho Will ra ngoài giải quyết vấn đề, chỉ cần lòng ông ta có bà là được, có vợ như này thì người làm chồng còn cầu gì nữa?

Will vì cảm động mà hôn Maria, cảm thấy tiếc thương chưa từng có, ông at đột nhiên cảm thấy mình hiểu về vợ mình quá ít, sau này, chắc chắn phải quan tâm vợ nhiều hơn, vào thời khắc quan trọng mới phát hiện ra.

Trước kia anh tải và chị dâu yêu nhau như vậy, nhưng do đại ca ngoại tình mấy lần nên chị dâu liền cho anh trai khó xử, còn vợ mình thì sao, tuy bình thường thì lạnh lùng, không quan tâm người khác nhưng trong lòng lại rất ấm áp, luôn nghĩ cho mình, người vợi như vậy mới gọi là vợ.

Vì trong lòng tiếch thương cho Maria, nên hôm đó Will ở lại phòng quấn lấy bà ấy, nagy cả lúc ăn cơm, sau khi bảo khách sạn mang lên thì ông ta bưng vào phòng đút từng miếng cơm cho bà, tắm cũng đích thân ông ta đưa vào nhà tắm tắm.

Một đêm kích tình, Will đột nhiên cảm thấy, hoa ra vợ mình cũng có sức hút đến như vậy, ngày hôm sau, sau khi ăn uống no say Will liền dẫn Ada đến nhà Gỉan Chính Dương.

Vì hôm qua quá kích thích nên hôm nay Maria hơi chóng mặt, vốn muốn đi cùng Will nhưng thấy sắc mặt của bà trắng bệch thì Will không ngừng tự trách bản thân quá thô bạo, an ủi bảo bà về giường nghỉ ngơi, mình dẫn Ada đi làm nhiệm vụ, để hai vệ sĩ lại ở khách sạn để tiện chăm sóc cho Maria.

Đợi Will rời đi, Maria đang nhắm mắt dưỡng thần mới mở mắt, ánh mắt nhu hòa trước đó đã không còn, thay vào đó là sự chán ghét và thù hận chiếm lấy, ngồi dậy, khoác áo đi ra khỏi phòng.

Hai vệ sĩ đang xem ti vi ở phòng khách nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy: ‘Phu nhân.”

Nhìn thấy Maria mặc quần áo, đôi chân thon dài như là đang câu dẫn người khác phạm tội, hai vệ sĩ mặt đỏ tai hồng, cúi thấp đầu trước sự xao động của cơ thể, tuy người đàn bà này đẹp nhưng có độc, người bình thường không nên động vào bà ta.

Như là không thấy ánh mắt của hai vệ sĩ, Maria tự đi đến số pha ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lẽo: “Nói hết những thứ các ngươi biết ra cho ta.”

“Vâng, phu nhân.” Không do dự, trong đó có một vệ sĩ nói, nói ra hết một lượt từ đầu đến cuối kể từ lúc Will lên máy bay.

Hóa ra hai vệ sĩ này là vệ sĩ lâu dài của Will, bình thường có chuyện gì thì sẽ giao cho hai người này làm, Will có một sự tín nhiệm nhất định với họ, nhưng ông ta lại không ngờ tới rằng hai vệ sĩ này sớm đã bị Maria mua chuộc rồi, nếu không thì Maria sẽ không tới Trung Quốc nhanh như vậy.

Nghĩ tới tối qua Will bảo với mình là anh ta có một đứa con riêng, bây giờ tới đây là muốn đưa nó về nhận tổ quy tông, Maria hận đến nghiến răng kèn kẹt, cái tên ngu đần Will này, có người phụ nữ nào mà chịu đựng được chồng mình ngoại tình và có con riêng chứ?

Bà ta rộng lượng?

Có cái rắm, bà ta không rộng lượng chút nào cả, bà ta không để ý ông ta làm loạn gì ở ngoài kia là vì bà ta không yêu ông ta nhưng con riêng chính là giới hạn của bà ta, dám cso con riêng sau lưng bà ta, còn muốn đón nó về nhà thì nằm mơ đi, bà ta tuyệt đối sẽ không để nó có cơ hội về gia tộc đâu.

Xem ra mình phải thống báo cho bố biết, để họ còn chuẩn bị.

Còn đối với đứa trẻ kia, chỉ có trách nó chảy dòng máu không nên chảy thôi, xin lỗi.

Với người đàn bà sinh cho Will một đứa con kai thì cũng phải chết, cho dù cô ta không yêu gì Will nhưng cô ta đã sinh ra con cái của Will, cái thứ này cần bị trừng trị.

Thấy sắc mặt càng ngày càng không tốt của Maria, hai vệ sĩ không dám nhúc nhích, sau khi bị Maria mua chuộc, họ đã chứng kiến rất nhiều thủ đoạn của bà ta, chủ yếu là để họ cẩn thận với mình, hay thậm chí là nhắc bọn họ nên đứng cùng một chiến tuyến với mình, hai vệ sĩ cũng biết rằg, bộ mặt thật của Maria bọn họ đã biết, nếu dám không thật lòng với bà ta thì kết cục chỉ có một chữ: Chết.

Trong đại gia tộc, không có mấy ai là trong sạch chân chính cả, đặc biệt là trong gia tộc lâu đời như Brown, có vài chuyện bẩn thỉu khiến người ta buồn nôn, nhưng họ đã đi vào đây rồi, chỉ có thể tiến về phía trước, không có đường lui.

Cũng không kiêng kị hai vệ sĩ này, Maria lấy điện thoại ra gọi cho bố mình, nói ngắn gọn câu chuyện: “Bố à, con cần một vài người.”

“Con biết phải là thế nào, bố chỉ cần đưa người tới, con chắc chắn sẽ không để tiện chủng kia quay lại gia tộc.”

Hai vệ sĩ nhìn nhau, âm thầm xin lỗi đến người vô tội kia, họ bị ép buộc mà thôi, thực ra họ không làm gì cả, chỉ là nói cho Maria biết chân tướng thôi, cho dù họ không nói thì bà ta cũng sẽ biết, đến lúc đó, vẫn không thể thoát được bị bà ta báo thù, chuyện mà Maria muốn làm thì không ai có thể ngăn cản.

Lúc này, Will vẫn rất sảng khoáng mà tới nhà họ Gỉan, hoàn toàn không biết vợ mình muốn làm những chuyện gì, trải qua chuyện đêm qua ông ta bây giờ rất là thương tiếc cho vợ của mình.

Biết ngay là lại bị từ chối, nhưng lần này Will không có tức giận, chắc là có được sự ủng hộ của Maria, nên tâm trạng ông ta rất tốt, mức độ khoan dung cũng lớn hơn hẳn.

Nhưng không phải không có thu hoạch gì, chí ít ông ta đã có được tóc của Gỉan Chính Dương, cất tóc của Gỉan Chính Dương và của mình lại rồi đưa cho Ada, bảo hắn cầm về làm DNA.

“Dạ được, thưa ngài.” Ada cầm tiêu bản, sau khi về tới khách sạn thì bảo một vệ sĩ lái máy bay đưa mình về Mỹ, vì nhiều đời là bác sĩ, lại có sự ủng hộ của gia tộc Brown sau lưng nên Ada có phòng nghiên cứu của mình, về đến Mỹ, đi thẳng tới phòng nghiên cứu, cho đến khi có kết quả thì cầm báo cáo mới nhất đi tìm chủ nhân của gia tộc.

“Ha ha, tốt, tốt lắm.” Chủ nhân gia tộc nhìn rất vui vẻ, hình như sức khỏe còn tốt hơn hẳn, cảm thấy không còn vấn đề gì, nhất định phải đích thân đi gặp đứa trẻ kia, vì ông đã nghe Ada nói là thằng nhóc kia không muốn về.

Con cháu của gia tộc, với lại còn giống mình như vậy thì ông sẽ không để nó ở bên ngoài.

Hôm nay, triệu tập một vài cánh tay đắc lực, lái máy bay tới Trung Quốc lần nữa, lần nữa, Ada và ông nội của anh ta đi theo, chủ yếu là vì sức khỏe của ông Brown.

Chủ nhân của gia tộc Brown không phải là có quyền lực bình thường đâu, tối hôm tới Trung Quốc, dưới sự chỉ điểm của Ada, hạ phi cơ riêng thẳng xuống nơi cách nhà họ Gỉan không xa lắm, thậm chí là ở trong nhà còn nghe thấy tiếng máy bay.

“Thưa ngài, cẩn thận.”

‘Nhà họ Gỉan ở đâu?”

“Đằng kia.”

“Ừm.” Dặn dò người lái máy bay đợi, ông Brown dẫn theo hai bác sĩ và vài vệ sĩ tới nhà họ Gỉan.

Muộn như vậy còn tới thăm, đúng thật là khiến người ta bất ngờ.

Nhìn qua ảnh là một chuyện, nhìn thấy thực tế lại là một chuyện khác, đời sau giống mình đến như vậy, ông cảm thấy rất là vui.

Nói rxo ý muốn của mình, đương nhiên vẫn bị Gỉan Chính Dương từ chối, chủ nhân gia tộc trừng mắt: “Ta không phải tới đây thương lượng với cháu mà là tới thông báo.”

Gỉan Tình không vui nói: “Thưa ông, mong ông nói chuyện chú ý một chút, đây là con tôi…”

Ông Brown nhìn Gỉan Tình, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú: “Thấy cô sinh hạ cho gia tộc chúng tôi một đứa cháu giống tôi, tôi không so đo với cô, có điều kiện gì thì nhanh lên, chỉ cần tôi làm được thì sẽ đồng ý với cô, nhưng tôi hy vọng sau này cô đừng liên hệ với nó nữa.”

Gỉan Tình không hề suy nghĩ: “Ông muốn chia cắt tình mẫu tử chúng tôi?”

“Tôi đã xem qua tư liệu về cô, tuy điều kiện của cô không tồi nhưng để làm người của gia tộc tôi thì vẫn còn kém lắm.” Nnói xong, nhìn sang Tiểu Thố.

“Tuy cô cũng không phù hợp điều kiện nhưng trước khi tôi tìm được chắt của tôi thì cô đã là chắt dâu của tôi rồi, cho nên tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận cô, nhưng mà, người trong gia tộc chúng tôi rất ít, cô phải làm tăng thêm thành viên gia  tộc chúng tôi nhiều hơn, đặc biệt là con trai, không thì đến lúc đó tôi sẽ không chấp nhận cô nữa.”

Tiểu Thố mặc áo ngủ miệng giật giật, thật sự không biết cái gia tộc của bố đẻ Gỉan Chính Dương mắc cái bệnh gì nữa.

Gỉan Chính Dương tức giận đẩy Tiểu Thố ra sau mình, đối địch với ánh mắt của ông Brown.

Giống như là không để ý tới ánh mắt của người họ Gỉan, ông cố rất ưu nhã mà nói: “Tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với các người, con đi hay không cũng phải đi…dẫn đi.”

‘Khốn nạn.”

Theo mệnh lệnh của ông Brown, mấy tên vệ sĩ lập tức tién lên, Tần Ca và Gỉan Chính Dương nhìn nhau, lập tức đứng trước chặn lại, vì không ngờ tới nửa đêm còn gặp phiền phức nên mấy vệ sĩ mà Tần Ca mời tới bây giờ chỉ có một người trong sân, hai người kia về nhà ngủ rồi, trước khi máy bay hạ cánh anh ta đã rất giật mình, lúc này cũng ở trong phòng khách, nếu so về nhân số thì hai bên như nhau nhưng trừ bản thân ông Brown và bác si gia đình vô dụng ra thì những tên còn lại đều là lính đặc chủng, mà phía Gỉan Tình, chỉ cần Tần Ca và người mà ông mời tới đã từng làm lính đặc chủng, muốn đánh nahu e là không có lợi.

Thứ khiến Gỉan Chính Dương phẫn nộ hơn chính là hai tên vệ sĩ tấn công mình trong đó có một tên là đánh giả vờ, còn một tên thì tấn công quấn lấy anh, một tên khác thì nhân cơ hội luồn qua anh mà bắt lấy Tiểu Thố.

“Ah, làm gì thế, buông tay, buông tay.” Tiểu Thố bị dọa kêu toáng lên.

‘Tiểu Thố…” Gỉan Chính Dương lo lắng mắt đỏ lên, ra tay không lưu tình, bất thình lình tên lính đặc chủng kia bị anh đánh cho mấy đấm, làm cho Gỉan Chính Dương thoát khỏi mình.

Nhìn thấy Gỉan Chính Dương muốn nhào tới trước mặt Tiểu Thố, Ada nhanh trí tiến lên trước thay tên vệ sĩ bắt giữ Tiểu Thố, để cho hắn đối phó với Gỉan Chính Dương, hai đấu một, Gỉan Chính Dương rơi vào thế hạ phong.

“Mọi người đều từng nói người nước ngoài rất lịch thiệp, đây mà gọi là lịch thiệp à, tôi thấy ông mới là một tên lưu manh đấy.” Tiểu Thố bị khống chế, hung ác nhìn ông Brown: “Thảo nào người kia trước đây làm người ta ghét bỏ như vậy, hóa ra là do di truyền.”

Ada ý tốt đứng cạnh nhắc nhở một câu: “Đừng quên, chồng cô là đời sau của chủ nhân.”

“Anh ấy không di truyền cái gen ác ôn như vậy đâu, anh ấy giống mẹ.” Nói xong, trừng mắt nhìn Ada: “Tên khốn, tao cắn chết mày.”

Nếu đánh nhau thì cô không đánh lại nhưng Tiểu Thố sẽ để cho Ada biết được chọc giận một người phụ nữ Trung Quốc sẽ đáng sợ đến mức nào, bắt lấy cánh tay của anh ta cắn một cái, dám động vào bà đây thì mày phải bị trừng phạt.

“Ah!”Ada kêu lên thảm thiết.

Ông Brown nhăn mày: “Chúng ta đi.”

Nói với Gỉan Chính Dương  đang quấn lấy mấy vệ sĩ: “Máy bay riêng của ta ở bên ngoài, nếu con muốn cô ta không sao thì theo ta về Mỹ.”

Ada một tay bế Tiểu Thố đi ra bên ngoài, làm cô kinh hoảng kêu lên, càng làm cho Gỉan Chính Dương tức giận hơn, dừng tay: ‘Tôi đi cùng các người nhưng tôi phải đi sắp xếp một chút.”

“10 phút.” Ông Browm tinh ranh: “Tốt nhất là đừng có báo cảnh sát, không thì ta lập tức cất cánh, đến lúc đó không tìm thấy nó thì đừng trách ta.”

‘Được.” Gỉan Chính Dương chạy về tầng 3 thu dọn đồ đạc.

“Chính Dương, Tiểu Thố.” Gỉan Tình buồn bực, tất cả đều là lỗi của mình.

“Chỉ là muốn nó nhận tổ quy tông mà thôi, điều kiện ta nói trước đó vẫn còn tính, đây là phương thức liên hệ của ta, nghĩ xong thì gọi cho ta.” Ông Brown quăng lại một cái thẻ tinh xảo rồi rời đi.

“Khốn kiếp.”

“Đừng lo, họ chỉ muốn tiểu Dưong nhận tổ quy tông thôi, chắc sẽ không làm hại đến chúng nó.” Tần Ca ôm Gỉan Tình an ủi: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Đều tại em đều tại em cra, nếu biết họ không nói lý như vậy, năm đó em sẽ không sinh ra thằng bé.” Nghĩ tới ông già kia muốn cắt đứt quan hệ mẹ con, Gỉan Tình không thể bình tĩnh nổi.

“Bình tĩnh, tiểu Dương đã trưởng thành rồi, nó có suy nghĩ của mình, em phải tin nó, không phải ông già kia nói là muốn đoạn tuyệt quan hệ thì có thể đoạn tuyệt sao.” Tần Ca an ủi.

“Với lại, nếu em không sinh ra tiểu Dương, vậy thì Tiểu Thố đi đâu tìm một người chồng yêu nó như vậy, phải không?”

‘Em..”

Đang nói thì Gỉan Chính Dương xách hành lý xuống, Gỉan Tình nhìn thấy anh, lập tức tiến tới: “Tiểu Dương, mẹ xin lỗi con…”

May lúc Will xuất hiện bà còn thân thiện, thậm chí là nói là chỉ cần Gỉan Chính Dương đồng ý, bà sẽ không phản đối Gỉan Chính Dương nhận tổ quy tông, ông ta lại mặc kệ lời nói của bà, đúng là quá đáng.

‘Không trách mẹ.” Hiếm khi Gỉan Chính Dương không khinh thường Gỉan Tình, nói cách khác, dưới sự ảnh hưởng của Tiểu Thố, anh càng ngày càng xem trọng tình nghĩa hơn: “Con sẽ dẫn Tiểu Thố về, giúp con chăm sóc cô ấy.”

Câu cuối là nói cho Tần Ca.

“Yên tâm, chú chắc chắn sẽ chăm sóc tốt con bé.” Tần Ca bảo đảm.

Gỉan Chính Dương gật đầu, đi ra ngoài.

‘Tiểu Dương.” Gỉan Tình đau buồn.

Anh không quay đầu, sau khi đi ra ngoài thì lần theo ánh trăng mà tới chỗ máy bay, chạy nhanh qua đó.

Ada đã buông Tiểu Thố ra rồi, nhìn vắt răng trên tay mình, đúng là rất đau, người đàn bà này tý thì cắn văng thịt hắn ra, nếu không phải là phụ nữ e là hắn đã tát cho một tát rồi.

Khi Gỉan Chính Dương lên máy bay, nhìn Tiểu Thố đang ngồi một mình một góc, đứng cạnh Ada, tức giận nhìn bọn họ, như kiểu muốn cắn người vậy.

“Vợ.”

Nghe thấy giọng chồng mình, Tiểu Thố lập tức nhảy tới: ‘Chồng, em không muốn đi máy bay, phụ nữ mang thai đi máy bay rất khó chịu.”

Vì ở trên máy bay, mọi người không ngăn cản hai bọn họ ôm nhau, chỉ là lúc Gỉan Chính Dương lên máy bay thì một vệ sĩ đóng cửa lại và đứng chặn cửa.

“Cô mang thai?” Ông Brown nghe thấy vậy thì rất vui mừng, nói vậy là gia tộc sẽ có thêm nhân số?

“Tuy sản phụ đi máy bay sẽ có chút ảnh hưởng nhưng không lớn lắm, cho nên cứ yên tâm, có tôi ở đây, tôi là bác sĩ, chắc chắn sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.” Ada đứng cạnh khuyên nhủ.

Tiểu Thố hung dữ nhìn hắn: “Nhìn mày tao đã muốn nôn rồi, vốn không sao lại thành có sao đấy.”

“Cô…”Ada bị mắng nói không ra lời.

Biết bọn họ không thể xuống máy bay nữa, hay nói cách khác là chỉ có Tiểu Thố được xuống còn mình thì không, nhưng muốn tách bọn họ ra thì không thể cho nên Gỉan Chính Dương an ủi Tiểu Thố:

“Đừng sọ, có anh đây, sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”

Tiểu Thố gật đầu, chỉ cần có anh ở đây, cô sẽ không sợ gì cả.

Nhìn xung quanh máy bay, tỏ ý bảo cô ngồi xuống một góc, nhắc nhẹ cô đừng nhúc nhích, đặt cái túi trên người xuống không để cô cầm, sau đó thì đứng dậy, lạnh lùng nhìn mấy tên vệ sĩ, đi tới trước mặt một trong số đó:

“Mày vừa nãy động vào cô ấy.”

“Tôi…”

Tên vệ sĩ vừa nói ra chữ tôi liền bị anh đấm một quả, vì không phòng ngự nên tên kia bị anh áp ngã, sau đó không cho hắn phản ứng liền đánh xuống từng quả đấm một.

Mấy tên vệ sĩ xung quanh ngẩn ra, sau đó nói: “Dừng tay.”

Muộn rồi, mất thời gian đơ người nên Gỉan Chính Dương đã đấm mười mấy cái rồi, tên vệ sĩ kia đã thấy máu chảy ra.

Gỉan Chính Dương cũng không nhân lúc này mà đánh dồn dập, kiểu đánh của anh là tốc độ, người bên cạnh phản ứng kịp thì muốn kéo anh ra nhưng anh đã tự dừng tay rồi, đứng dậy, rất ưu nhã mà lau máu trên tay vào người vệ sĩ kia.

“Vợ tao không phải ai cũng động vào được, nếu có lần sau tao sẽ giết mày.”

Giọng điệu cao quý nói ra mang tính khủng bố, làm cho mấy tên đàn ông cảm thấy lo sợ.

Giọng điệu của anh giống như là nói hôm nay thời tiết rất đẹp vậy, uy hiếp xong thì nhìn sang Ada: “Vừa nãy mày..ôm cô ấy.”

Nếu nói giọng điệu vừa rồi nói với tên vệ sĩ kia là phẫn hận thì bây giờ, chính là lạnh lùng, khí lạnh toát ra từ chân, Ada không muốn thừa nhận mình bị dọa bởi người đàn ông tuấn tú nhìn trông gầy hơn mình này đâu.

“Dừng tay.”

Thấy Gỉan Chính Dương đi tới Ada, ông Brown nói, Ada khác với vệ sĩ, mình và ông nội của Ada giống như anh em,nhìn Ada lớn lên từ nhỏ, tuy không có quan hệ huyết thông nhưng đối vứi Ada, ông coi như cháu mình, bây giờ một người là cháu một người là chắt ruột, ông không mong muốn hai người xảy ra xung đột.

Sợ anh bị thiệt, Tiểu Thố phản ứng lại lập tức gọi anh: “Chồng.”

Bay giờ không phải là nơi tốt và thời cơ tốt để ra tay, Gỉan Chính Dương nhìn xung quanh, tạm thời tha cho Ada, sẽ có cơ hội cho hắn hối hận, đi tới cạnh Tiểu Thố, ôm cô lên: “Có anh đây.”

Giọng nói giống như là dỗ dành trẻ con vậy, khiến mọi người không thể không chú ý tới người phụ nữ nhìn bình thường này, dù bây giờ Gỉan Chính Dương chưa nhận tổ tông, nói về tướng mạo thì hai người hoàn toàn không xứng, có thể khiến Gỉan Chính Dương nuông chiều cô ta như vậy thì xem ra cô ta không bình thường giống như vẻ bề ngoài, chắc chắn có điểm nào đó hấp dẫn anh ta.

Cảm thấy ánh mắt đánh giá của mọi người, Gỉan Chính Dương chỉ dùng ánh mắt sắc lẹm quét một lượt, trừ ông cố và bạn chí cốt ông ta ra thì bác sĩ gia đình Luke cũng di dời ánh mắt, bao gồm cả Ada.

Ý thức được mình bị một người cùng tuổi dọa đến mức phải di chuyển ánh mắt, Ada không vui, nhưng cái ánh mắt lạnh như băng kia có vài phần giống với ông Brown khi tức giận, không thể không thừa nhận là rất có sức uy hiếp.

Nhưng ông Brown lại không để ý tới ánh mắt của Gỉan Chính Dương dọa mấy người bên cạnh, ngược lại ông thấy sức uy hiếp của Gỉan Chính Dương cũng rất lớn, ông ta vui vẻ, gia tộc Brown, sóng sau xô sóng trước, đã đến lúc cần một hậu bối ưu tú xuất hiện rồi.

Thu lại ánh mắt chán ghét, Gỉan Chính Dương nhìn ông cố: “Có không gian riêng không?”

Ông Brown gật đầu: “Phòng vệ sinh và phòng bếp.”

Gỉan Chính Dương nhăn mày: Nhà vệ sinh có camera không?”

“Không.”

“Được.” Anh gật đầu, kéo theo Tiểu Thố vào nhà vệ sinh, lấy ra từ túi hành lý một bộ quần áo bảo cô thay, vì lúc ông Brown xông vào thì Tiểu Thố đã ngủ rồi, cho nên trên người cô mặc áo ngủ, lúc xuống tầng thì chỉ mặc thêm cái áo phông của Gỉan Chính Dương, tuy không lộ chỗ nào nhưng mà một người phụ nữ mặc một cái áo phông của đàn ông thì khỏi nói có bao nhiêu quyến rũ đi, anh không muốn để cho người khác thấy Tiểu Thố mặc như vậy.

Một lát sau thì Tiểu Thố đã mặc một bộ quần áo thể thao đi ra, để bay tới Mỹ thì mất mười mấy tiếng, nhưng đây là máy bay riêng, cho nên chỗ ngồi bên trong lại rất thoải mái, có thể yên tĩnh mà ngủ.

Nhưng mà điều khiến Gỉan Chính Dương lo lắng chính là đồ ăn trong mười mấy tiếng này, may mà thức ăn trong máy bay rất phong phú, đi xem một chút thì thấy yên tâm hơn, thế là bế Tiểu Thố đến hai vị trí thoải mái rồi ngồi xuống, lấy đồ ăn vặt đã để trong hành lý ra đưa cho Tiểu Thố.

‘Vợ, có muốn ăn không?”

Cái bộ dáng chăm sóc người này khiến người ta phải chú ý.

“Ừm.” Tiểu Thố gật đầu, cầm lấy đồ ăn vặt ăn.

Nhìn mọi người đang đần mặt ra  rồi ngồi xuống, Tiểu Thố tò mò sao mãi không cất cánh, chã nhẽ đang đợi ai sao, suy nghĩ này vừa bật ra thì thấy cửa máy bay mở, vệ sĩ đứng ngoài cửa đi vào trong.

“Thưa ông, họ đã tới.”

“Ừm”

Mấy người khác theo sau đi vào, Tiểu Thô liền hiểu tại sao máy bay không cất cánh rồi, hóa ra là đang đợi đám người Will.

Trừ Will và hai vệ sĩ cô đã từng thấy thì còn có một người phụ nữ quý phái chưa từng gặp, mấy người đó ngồi vào máy bay, hai người Gỉan Chính Dương và Tiểu Thố nhìn nhau, lúc nhìn thấy người phụ nữ kia thì Tiểu Thố đã có cảm giác không thích rồi.

Thấy Gỉan Chính Dương và Tiểu Thố đã ở trong máy bay, Will có chút hổ thẹn, mình đã dùng biện pháp mạnh nhưng lại lay chuyển được bọn nó, kết quả phải cần tới ông nội đi máy bay lâu như vậy tới đây:

“Ông nội.”

“Được, ngồi đi, chuẩn bị cất cánh rồi.”

“Vâng, thưa ông.”

“Ông nội.” Maria ngồi xuống cạnh Will, chào hỏi.

“Ừm.” Ông Brown gật đầu, thấy người đã đầy đủ thì máy bay chuẩn bị cất cánh, trước đó ngồi máy bay một thời gian dài rồi, tuy trên máy bay có chỗ nghỉ ngơi nhưng cơ thể ông hơi mệt lại phải nghỉ ngơi thêm.

Thấy ông Brown nhắm mắt, Maria nhìn snag hai người đang làm không khí bên cạnh, ánh mắt lóe lên sự rét lạnh, chết tiệt, không ngờ lão Brown lại nhúng chân vào, bà ta đã chuẩn bị ra tay rồi lại phá hoại kê shoạch của bà ta vào lúc mấu chốt, lần này coi như chúng mạng lớn.

Maria nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo, người khác không thấy nhưng Gỉan Chính Dương lại thấy, vì anh mẫn cảm hơn so với người khác, một ánh mắt lạnh lẽo không báo trước liếc tới, đúng lúc đối diện với Maria, bà ta nhìn thấy thì có hơi thu liễm lại, người thanh niên này không đơn giản.

Lạnh lùng nhìn bà ta, người phụ nữ  này không đơn giản, e là sẽ bất lợi cho mình, anh không sợ nhưng quan trọng là Tiểu Thố, nếu bà ta dám nhắm vào Tiểu Thố, anh sẽ khiến bà ta phải hối hận.

“Gỉan Chính Dương, con có ánh mắt gì đấy?” Will không nhìn thấy ánh mắt ghẻ lạnh trong mắt Maria, chỉ thấy Gỉan Chính Dương đang lạnh lùng nhìn Maria, nên lên tiếng bảo vệ:

“Đây là sự giáo dục của con học được? Đây là Maria, sau này sẽ là mẹ con, cần phải lễ phép, hiểu không?”

Anh lạnh nhạt liếc ông ta một cái, giống như nhìn một người lạ không liên quan vậy: “Ông là gì của tôi, sao tôi phải nghe ông?”

“Tôi là bố cậu.” Will tức giận quát.

“Không phải vẫn chưa nhận tổ tông sao.” Gỉan Chính Dương liếc ông ta.

“Đó chỉ là hình thức, cho dù bây giờ chưa có hình thức đấy nhưng con là con trai của ta.” Đã có DNA của Ada, Will ra vẻ oai hùng, một đứa con riêng lại được ông Brown qua đón, bậc làm cha như Will cũng rất có thể diện.

“Cho dù hình thứ đó đã xảy ra thì mẹ tôi cũng không phải là một người lông vàng.”

“Mày…” Will á họng, ánh mắt Maria lóe lên, ngón tay siết chặt lại, kìm nén muốn cho nó một cái bạt tai, lông vàng? Chết tiệt, bà cũng không muốn làm mẹ mày đâu.

Nếu Gỉan Tình biết anh bênh vực mẹ anh như vậy khéo lại vui mừng lắm, tiếc là không có cơ hội nghe.

Nghe được mấy lời cay nghiệt của anh, Tiểu Thố tỏ vẻ rất sung sướng, Will định đánh anh nhưng sau đó lại không có cách nào để đối phó lại chúng nó nên mới thay đổi thái độ, kết quả lại thêm một người, định đánh lần nữa, bà ta bây giờ là người một nhà với Will nhưng lại không có chút hảo cảm nào.

Về chuyện Gỉan Chính Dương nhận cha thì Gỉan Tình hoàn toàn ủng hộ quyết định của anh, bây giờ là người một nhà với Will nhưng không có ý cảm kích gì hết, ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, mấy người này tốt đặc biệt là ông Brown còn đề ra điều kiện với Gỉan Tình nhưng lại muốn người ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, ông ta thật sự coi ông ta là hoàng đế sao, đúng là một con sói đội lốt người, lại còn muốn Gỉan Chính Dương gọi Maria là mẹ, chồng cô muốn gọi nhưng cô thì không cho phép.

Tóm lại, Tiểu Thố rất không thích đám người nhà Brown này.

Một nhà Brown lúc này lại không ý thức được, thái độ của Gỉan Chính Dương không quan trọng, quan trọng là thái độ của Tiểu Thố, người phụ nữ mà bọn họ từ khi thấy thì đã xem thường này mới chính là người ảnh hưởng đến suy nghĩ của Gỉan Chính Dương.

Mà trong tư duy của bọn họ thì hiển nhiên không thể chấp nhận Gỉan Chính Dương yêu Tiểu Thố nhiều hơn Tiểu Thố yêu anh, trong lòng của bọn họ nghĩ, chắc là Tiểu Thố đã dùng thủ đoạn gì đó, cho dù là làm cho Gỉan Chính Dương thích cũng không chắc là sẽ thích cả một đời, cho nên khi mọi người hiểu ra tầm quan trọng của Tiểu Thố đối với Gỉan Chính Dương thì đã mất đi cơ hội ban đầu, Gỉan Chính Dương lúc ấy đã không phải là người mà họ có thể tùy ý động tới.

Will ăn một cục tức, muốn bộc phát, tiếc là ông Brown nói một câu yên lặng thì không ai dám làm gì nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn thằng con trai không nghe lời này, sau đó thì tức tối nhắm mắt lại.

Chặng đường mười mấy tiếng rất nhàm chán, may mà trong máy bay có đủ không gian, chỗ ăn chỗ chơi đều đầy đủ, trước kia Tiểu Thố đi máy bay, lúc cất cánh hơi khó chịu tý nhưng không có phản ứng gì nữa, sau khi máy bay bay ổn định thì Gỉan Chính Dương sẽ đưa Ipad cho Tiểu Thố xem phim giết thời gian, hai cái đầu dựa vào nhau, coi mấy người xung quanh như không khí.

Xem liên tiếp mấy bộ phim, Tiểu Thố hơi mệt mỏi, nhu nhu mắt, kéo áo Gỉan Chính Dương: “Chồng, em ngủ đây.”

Gỉan Chính Dương lấy cái nắm tay giữa hai chỗ ngồi ra, bảo cô nằm xuống ngủ, lấy chân anh làm gối: “Ngủ đi.”

“Vâng.”

Chắc là mệt thật, Tiểu Thố ngủ luôn, ngủ một phát tới điểm đến, lúc máy bay hạ cánh thì xảy ra chấn động nhẹ nên cô mới tỉnh, định đứng dậy thì được Gỉan Chính Dương ôm chặt:

“Đợi lát đã.”

Đợi đến khi máy bay dừng hẳn, Gỉan Chính Dương mới buông Tiểu Thố ra, đỡ cô dậy: “Đến rồi.”

Ngủ lâu không đổi tư thế nên eo Tiểu Thố hơi nhức, đứng dậy ố kìm nén cảm giác khó chịu, khởi động một chút rồi quay đầu nhìn Gỉan Chính Dương: ‘Chồng, anh có sao không?”

Mình tốt xấu gì cũng ngủ cả một đêm, Gỉan Chính Dương còn ôm mình suốt chặng đường nữa, chắc sẽ không thoải mái.

“Không sao.”

Lúc này ở Mỹ mặt trời đang nhô lên, đi ra khỏi máy bay theo sau là một đám người, vừa đi Tiểu Thố lại càng kinh ngạc, âm thầm nhìn anh, hơi lo lắng:

“Chồng, hình như họ là người có nhiều tiền lắm.”

Nếu là như vậy thì bây giờ họ là những người dị quốc không có chỗ dựa, nhỡ những người kai muốn làm gì, thì không phải họ đã bị nắm chóp rồi sao?

Anh kéo tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa an ủi: “Đừng sợ, có anh đây.”

“Vâng, em tin anh.” Tiểu Thố nói ra nhanh chóng, chỉ cần bên cạnh anh thì cô sẽ không sợ.

Khi cô thấy họ sống trên một quả núim lâu đài của gia tộc Brown hiện ra trước mắt, miệng cô há hốc ra, xem ra mình đã xem thường bối cảnh của cái gia tộc này rồi.

Maria lạnh lùnh nhìn Tiểu Thố đang há hốc miệng, đồ nhà quê.

Vô tình nhìn thấy ánh mắt của bà ta, Tiểu Thố lập tức ngậm miệng lại, thua người không thể thua trận nha, tuy Bạch Tiểu Thố cô là một cô gái chưa từng trải sự đời nhưng cũng không thể để người khác xem thường được, không thể để mình mất mặt ở nước ngoài.

Đi vào lâu đài, quản gia nhận được tin tức đã dẫn theo người hầu đứng ngoài cửa, cùng cúi người chào hỏi: “Chào chủ nhân.”

Tưởng đây là thời cổ đại à, Tiểu Thố câm nín, tay nắm chặt Gỉan Chính Dương, không ngừng nhắc nhở bản thân không được mất mặt.

“Ừm.” Ông Brown gật đầu, nói với quản gia: “Chuẩn bị đồ ăn, sau đó sắp xếp cho họ một căn phòng để nghỉ ngơi, có chuyện gì thì để lát nữa nói sau.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bệnh Sủng, truyện Bệnh Sủng, đọc truyện Bệnh Sủng, Bệnh Sủng full, Bệnh Sủng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top