Bên Cạnh Mà Xa Nhất

Chương 55: Tách ra có lẽ là lựa chọn...


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bên Cạnh Mà Xa Nhất

Chương 55:Tách ra có lẽ là lựa chọn, nhưng nó cũng có thể là duyên phận của chúng ta


Quách Giai Giai đứng ở phía sau hai người, lắc lắc cái đầu của cô ấy, cố ý đem cảm giác mạc danh kì diệu trong lòng quăng đi. Điều chỉnh tốt tâm trạng, khơi lên một tia mỉm cười tươi đẹp, cầm lấy thức uống hướng lên bật thang đi đến hai người dựa vào nhau


"Nè, thức uống của hai người. Này Giang Hiểu Đình các người khi nào tình cảm tốt như vậy a, cậu đem tôi bỏ ở đâu rồi, cậu ô ô~"


Quách Giai Giai cố ý trêu chọc ở bên cạnh bĩu môi


"Giai Giai cậu nói cái gì a, cậu đương nhiên là mình yêu nhất. Mình yêu nhất nhất nhất cậu đó~ cậu là chị em tốt nhất của mình~"


Thuận tay kéo lấy Quách Giai Giai ngồi ở bên cạnh mình đem đầu dựa ở trên vai cô ấy, Giang Hiểu Đình cười đến đặc biệt vui vẻ


"Giai Giai đại mỹ nữ của tôi, cô như vậy ghen với chị em tốt của cô sao?"


"Đúng a, tổng tài đại nhân của tôi không phải chỉ yêu một mình tôi sao? bây giờ cư nhiên ở sau lưng tôi ôm chị em tốt của tôi, tôi làm sao có thể chịu đựng được a...ô ô..."


Đỗ Ái Vi tính tình vẫn cứ không thay đối sở thích trêu chọc Giai Giai. Một cặp mắt đào hoa cười đến đặc biệt mê hoặc


Thấy cô ấy trêu chọc mình Quách Giai Giai đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội khi dễ cô ấy, thế là thuận theo lời của cô ấy mà trả lời


"Được rồi, hai người thật sự là một cặp ngọc, dứt khoác ở cùng nhau thì được rồi ha ha"


Thấy hai người chơi đến vui vẻ như vậy Giang Hiểu Đình cũng cười lên theo, toàn bộ hoang mang cả ngày đều càng quét sạch sẽ


"Vậy có thể không được, cô ấy đào hoa như vậy ở cùng với cô ấy tôi không phải mỗi ngày thành người hay khóc rồi"


"Ai yoo, Giai Giai đại mỹ nữ, tôi nhất định sẽ cố gắng chăm sóc cô, đến đây đi ha ha"


"Hai người thật sự là, cô xác định cô là tổng tài Đỗ Ái Vi sao, đâu có tổng tài nào thích khi dễ thư kí như vậy"


"Đúng đó cô xem, chị em tốt của tôi nhìn không nổi rồi"


Quách Giai nhân lúc Giang Hiểu Đình thay cô ấy nói chuyện lập tức đem Ái Vi đài đi


"Giai Giai đại mỹ nữ cô nói nữa tôi sẽ trừng phạt cô~"


"Ha ha đừng mà xin lỗi mà tổng tài đại nhân~


Đỗ Ái Vi kéo lấy Quách Giai Giai thì bắt đầu ở trên người cô ấy cù lét, cô ấy sợ nhột lập tức giơ cờ trắng đầu hàng


Ba người thì cứ như vậy ở trên vũ đài lộ thiên của công viên vừa trò chuyện vừa chơi đùa, cười đến vui vẻ phi thường cho đến cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa, khi trên đường cũng không còn ai, ba người họ mới mỗi người ngồi xe về nhà


-------------


Về đến nhà của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, đập vào mắt là một mảng tối đen hoàn toàn ở trong dự liệu, liếc nhìn sàn nhà bất đắc dĩ thở dài


Trong lúc ngẩng đầu lại vô ý liếc thấy trong phòng khách có một tia ánh sáng thế là theo ý thức đi đến bên đó trong lòng vẫn có chút chờ đợi, chỉ là vừa mới đến gần lại thấy được Phương Tư Dao cầm ly rượu nhìn một bàn ăn phát ngẩng


"Tư Dao..."


Đối lưng với Giang Hiểu Đình, lúc này Phương Tư Dao trên mặt đều là nước mắt chưa khô


Cô gái vươn tay từ phía sau ôm lấy cổ của chị ấy, thân mật kêu tên của chị ấy lại luôn không có được hồi đáp. Giang Hiểu Đình cho rằng chị ấy giận rồi thế là tay ôm cổ của cô ấy lại siết chặt một chút


Cô ấy biết mình sai rồi, không nên ngang bướng như vậy, Ái Vi nói đúng nên cho chị ấy một chút thời gian và bao dung, cô ấy tin Tư Dao là yêu cô ấy, nếu không cũng sẽ không bất chấp tất cả trở về Đài Loan trở về bên cạnh cô ấy


"Thật xin lỗi, em không nên tức giận lung tung là em quá ngang bướng rồi chị đừng bỏ mặc em..."


Thanh âm của Hiểu Đình thì ở bên tai vang lên, mà Phương Tư Dao lúc này lại cười khổ, cô ấy cho rằng tất cả chỉ là ảo giác


Quá khứ, chỉ có khi uống say Giang Hiểu Đình mới sẽ xuất hiện, như là mộng cảnh, lại giống như ảo giác... Phương Tư Dao luôn không có nói chuyện, lòng của Giang Hiểu Đình thì luôn bị treo ở giữa không trung, thấy chị ấy cầm lên ly rượu lại đem một ly đầy rượu một hớp uống xuống, cô ấy bổng nhiên cảm thấy rất thương tâm, cầm lên ly rượu đỏ còn phân nữa, cũng uống theo một hớp. Chắc tính là mượn rượu bạo dạn chứ, mượn rượu để cô ấy có thể dũng khí nhận sai. Chỉ là đi đến trước người chị ấy vừa mới ngồi xổm xuống khi ngẩng đầu Giang Hiểu Đình phát hiện nước mắt chưa khô trên mặt Phương Tư Dao và chân mày nhíu chặt còn có hốc mắt đỏ ửng


"Tư Dao, sao chị khóc rồi, đừng khóc..."


Nước mắt của Phương Tư Dao vẫn cứ rơi không ngừng, cô gái khẩn trương giơ tay lau lung tung, cô ấy cho rằng như vậy Tư Dao thì sẽ không khóc, chỉ là... tựa hồ không giống như cô ấy nghĩ, cô ấy càng lau nước mắt của chị ấy thì càng nhiều. Thấy chị ấy rơi nước mắt lòng của cô ấy rất đau, so với thấy được chị ấy cùng Lý Tình thân mật càng đau hơn...


Đứng dậy, cô ấy cuối cùng không nở đem đối phương ôm vào trong lòng, chỉ là chưa được mấy cái, cô ấy trái lại bị Phương Tư Dao kéo vào trong ngực, bị ép ngồi ở trên chân chị ấy, khoảng cách của hai người gần đến thực là kì cục để cô gái khẩn trương mở to mắt vô tội


"Hiểu Đình...ha...chỉ có ở trong mộng em mới sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh chị. Có thể nói cho chị biết không, em có phải thật sự rất hận chị không, tại sao lại muốn bỏ chị một mình ở đây...đây là trả thù sao? trả thù chị ức hiếp em, trả thù chị xem trọng Lý Tình lại làm lơ em, hay là...em căn bản không yêu chị..."


Chống lấy trán của đối phương ánh mắt mơ màng nhìn theo đối phương,lúc này mùi rượu pha trộn hương vị trên thân của hai ngươi quanh quẩn ở bên cạnh họ, nhìn lên gương mặt tiều tụy còn bộ dạng cứng rắn không khóc bổng nhiên để cô gái cảm thấy rất đau lòng. Chỉ là nghe được câu nói cuối cùng của chị ấy rơi xuống, lòng của Giang Hiểu Đinh cũng bị gõ nát rồi, không nhịn được khóc ra


"Hiểu Đình sao khóc rồi, chị không phải từng nói nước mắt của con gái là trân châu, đừng vì chuyện nhỏ không quan trọng rơi nước mắt"


"Chị mới không phải chuyện nhỏ không quan trọng! ô ô..."


Vùi đầu ở trên vai đối phương, cô gái khóc đến rất thương tâm không ngừng nức nở, trên áo trắng của Phương Tư Dao chiếm đầy nước mắt ấm nồng của cô gái. Cô ấy nhẹ nhàng nhấc tay ở sau lưng cô gái an ủi, mặc cho là mộng cô ấy cũng không muốn để em ấy khóc


"Tư Dao...chị sờ đi, em là thật không phải mộng, hơn nữa em không có không cần chị, không có phải trả thù.Em...em rất yêu chị...Giang Hiểu Đình em rất yêu Phương Tư Dao, em sẽ không rời khỏi chị sẽ luôn ở bên cạnh chị"


Kéo lấy tay của đối phương để ở trên mặt mình sờ, cô gái muốn để chị ấy cảm nhận sự tồn tại của cô ấy, cuối cùng cô ấy đem tay của Tư Dao ấn ở trên ngực mình, đối với lời nói ra miệng của em ấy nói với mình luôn không hiểu...


"Chị có thể tha thứ sự ngang bướng nhất thời của em không...thật xin lỗi, em không phải cố ý nói lời tổn hại chị, nhưng mà em...em chỉ muốn người yêu của em chỉ yêu một mình em, là em quá ích kỉ không có đắn đo cảm nhận của chị"


Cô gái nhìn theo người gần ở trước mắt mình, bổng nhiên cảm thấy chị ấy trở nên rất xa.Tư Dao luôn không có trả lời Hiểu Đình, chỉ là muốn nhìn em ấy không biết đang nghĩ cái gì


"Hiểu Đình...là chị không đủ tốt em mới cảm thấy chị không đủ yêu em, muốn người mình yêu cũng yêu mình đó là nguyện vọng của mỗi một con gái, em không có sai, là chị để ý chuyện quá nhiều mới sẽ để không có cảm giác an toàn"


Phương Tư Dao tựa hồ phục hồi tinh thần, cô ấy tốn thời gian rất lâu mới làm rõ đây không phải mơ, mà là Giang Hiểu Đình bây giờ thì dựa ở trên người mình. Chỉ là khi cô ấy nói ra phiên thoại này, Giang Hiểu Đình lại yên tĩnh xuống, lúc này trong thế giới của hai người chỉ có tiếng nhịp tim vụn vặt kia. Thời gian mỗi phút mỗi giây qua đi cho đến Hiểu Đình từ từ đến gần cô ấy, ở trên môi của Phương Tư Dao nhẹ hôn xuống một cái lại một cái, kỹ thuật hôn của nụ hôn vụn về từ nông đến sâu luôn không có tiến bộ gì, bây giờ cô ấy chỉ muốn cảm thụ Phương Tư Dao một lần cuối cùng, một lần cuối cùng thuộc về Tư Dao của cô ấy...mà đối phương lại không biết gì thuận theo sự rung động trong lòng hồi đáp em ấy, siết chặt cả người triền miên theo nụ hôn, biểu hiện ra tình yêu và khát vọng của hai người đối với đôi bên...cho đến thời khắc buông ra, họ đều vẫn có chút không nỡ cho đôi bên


"Tư Dao chúng ta làm bạn bè đi. Em không hy vọng những chuyện này bào mòn tình yêu của chúng ta, chi bằng thì tĩnh lặng một chút đi, nếu như...nếu như ngày đó chúng ta đều có thể từ bỏ những chuyện chị lưu ý và em để tâm, thì chúng ta bàn chuyện tình cảm nữa. Có lẽ, có thể ngoài chuyện này chúng ta cũng không thể nào nữa, nhưng chị mãi mãi là người ở trong lòng em quan trọng nhất...yêu nhất"


Đây là quyết định vừa rồi khi Giang Hiểu Đình bình tĩnh lại, cô ấy không muốn để chị ấy khó xử, không muốn lãng phí tình yêu của hai người, cho nên quyết định phân ra, chật vật mà mở miệng, cô ấy cúi đầu không dám nhìn chị ấy. Lại luôn không che giấu được sự run rẫy trong ngữ khí.


Mà lời của Giang Hiểu Đình thực sự để Phương Tư Dao sửng sốt


Nụ hôn vừa rồi...là cáo biệt sao? mới không muốn, không muốn!


"Chị không muốn? em đừng rời khỏi chi..."


Hai tay ôm chặt lấy Giang Hiểu Đình, lúc này hai người đều nhịn không được rơi nước mắt, cho dù cũng không muốn tách ra, chỉ là họ bất đắc dĩ vẫn là cần phải nói hẹn gặp lại


"Tỷ tỷ xin chào, làm phiền rồi. Em tên là Giang Hiểu Đình..."


Không có mặc chị ấy, cô gái trực tiếp từ trên người của đối phương giãy giụa đứng dậy, cắn môi ngẩng đầu không để nước mắt tiếp tục rơi xuống. Sau đó miễn cưỡng lộ ra nụ cười để người đau lòng hướng đến Phương Tư Dao đưa tay ra


"Em tên Hiểu Đình a? diện mạo rất đáng yêu, lần đầu gặp mặt chị tên Phương Tư Dao..."


Đứng lên, cô ấy không có nắm tay của em ấy mà là đem em ấy ôm vào lòng, cô ấy cũng không cách giống như cô gái giả vờ kiên cường, nước mắt ấm áp đã mơ hồ đi tầm mắt không tiếng rơi xuống ở trên vai của Giang Hiểu Đình, cũng đốt cháy bị thương lòng của đôi bên


Cuối cùng cô ấy vẫn buông tay em ấy ra. Cô ấy biết có lẽ một khi buông ra thì không trở về được, nhưng cô ấy nguyện ý đánh cược một lần, cược một tương lai chỉ có Giang Hiểu Đình và Phương Tư Dao, cho phép người con gái cô ấy yêu nhất và mình có được một cơ hội hạnh phúc


Đêm nay, hai người trở về đến thời khắc mười năm trước gặp nhau. Nếu như tất cả có thể chưa từng, thì có phải có thể để tình yêu của họ trở về tuần túy của lúc đầu


Hết chương 55


Edit: hai má này hành tôi quá. Nhưng tôi thích kaka

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bên Cạnh Mà Xa Nhất, truyện Bên Cạnh Mà Xa Nhất, đọc truyện Bên Cạnh Mà Xa Nhất, Bên Cạnh Mà Xa Nhất full, Bên Cạnh Mà Xa Nhất chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top