Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bệ Hạ Xin Tự Trọng
Bên bờ hồ Thái Dịch trồng một loại liễu rủ. Thời tiết mùa xuân vừa bắt đầu, cây liễu còn chưa có nẩy mầm, nhưng toàn thân trên dưới đã thẩm thấu vào hơi thở sinh mệnh, cành da đã từ khô héo chuyển thành sáng bóng, biến thành dẻo dai. Gió xuân thổi qua, cành liễu đón gió nhẹ lay, rậm rạp mà không loạn, từ xa xa nhìn, giống như là một mái tóc đen mênh mông.
Điền Thất chấp tay sau lưng, ở dưới từng đầu tóc này đi qua.
Nàng đương nhiên không phải tới thưởng cảnh xuân, gặp phải nguy cơ sống chết, nàng không có loại thoải mái nhàn hạ kia.
Băng trên hồ Thái Dịch đã tan hết, mặt hồ phẳng lặng sáng trong như kính, gió nhẹ xẹt qua nhấc lên một dải vằn nước mỏng manh, giống như vẩy cá, thuận theo chiều gió đi vòng quanh mặt hồ.
Chân trời đã nổi lên vầng sáng bạc, nhưng thái dương còn chưa có đi ra. Toàn bộ thế giới lãnh lãnh thanh thanh, mấy nội quan và cung nhân dậy sớm lên ca làm việc ngẫu nhiên đi qua, trong mắt còn có chút lim dim, có người không tự giác há mồm ngáp một cái, ha khí thành sương mù. Mấy ngày nay nổi lên rét tháng ba, không khí mát lạnh thấm vào trong da thịt, làm cho huyệt thái dương của người ta càng sít chặt, từng người từng người đem tay giấu vào ống tay áo cúi đầu đi nhanh, hận không thể đem chân lướt như bay, để sớm một chút đi vào trong nhà.
Bởi vậy nên không có ai chú ý đến Điền Thất.
Điền Thất đi đến một chỗ hẻo lánh, nhìn trái nhìn phải một trận, cắn răng một cái, vẻ mặt giống như là thấy chết không sờn vậy, đột ngột nhảy vào trong hồ.
Mặt hồ tóe lên bọt nước cao gần hai thước, có người nghe đến động tĩnh, quay đầu nhìn xung quanh chỉ thấy được trên mặt hồ nổi lên một vòng gợn sóng, liền cho là loài chim nước nào đó lặn vào trong hồ, vì thế cũng không lưu tâm, bước chân không chậm một khắc bỏ đi.
Nước hồ lạnh buốt thấm đẫm áo quần, không nơi nào không ướt, toàn thân Điền Thất bị đông lạnh phát run, khớp hàm càng là run rẩy đánh vào nhau. Nàng hạ quyết tâm, bất cứ giá nào dùng cả tay chân ở trong nước bơi trong chốc lát. Thấy cách bờ đã xa, Điền Thất mới nhô đầu ra cởi thắt lưng và quần áo ném vào trong nước. Quần áo làm bằng bông vải, thắt lưng thì khảm ngọc lam, mấy thứ này vào nước đều sẽ chìm xuống.
Làm xong xuôi, Điền Thất hướng bờ hồ bơi về, vừa bơi vừa vỗ mặt nước kêu “cứu mạng”. Không phải là nàng không có năng lực tự mình bò lên bờ, mà chẳng qua là diễn kịch phải diễn cho tròn vai, nàng “vô ý rơi xuống nước”, chung quy nên có người làm chứng mới tốt.
Quả nhiên, có người nghe đến tiếng kêu cứu mạng, lập tức hướng bên này chạy tới. Mấy người thái giám tháo thắt lưng rồi buộc chúng lại, ném tới chỗ Điền Thất, Điền Thất nắm thắt lưng bò lên bờ.
Nàng vừa phun nước, vừa hướng mấy vị này cảm ơn.
Lúc này hình tượng của Điền Thất vô cùng chật vật, toàn thân nàng ướt chèm nhẹp, áo ngoài và áo bông đều không thấy, một làn gió lạnh thổi qua, đem nàng thổi được xuyên thấu, thế là giống như cỏ khô vậy, run lẩy bẩy. Mấy người kia thấy cũng không đành lòng, muốn đưa Điền Thất trở về.
Điền Thất xua tay, “Không cần, các ngươi đã cứu ta, ta không thể lại chậm trễ thời gian của các ngươi, ai cũng đều có việc cần làm, lỡ như làm lỡ công việc của các ngươi, không bằng ta trực tiếp chết đuối cho rồi,” vừa nói vừa đứng lên, “Yên tâm đi, nơi này cách sở Thập Tam không xa, một mình ta trở về là được, hôm nay quý vị cứu ta, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, quay đầu các ngươi dùng được ta, ta nhất định muôn lần chết không chối từ.”
Thế là hỏi rõ ràng tên họ và nơi làm việc của mấy người này xong, Điền Thất cáo từ rời đi.
Trở lại sở Thập Tam, Điền Thất đã sớm bị lạnh tới mức tê cứng, nàng nhanh chóng gọi một tiểu thái giám đem nước ấm tới tắm rửa. Vị trí của nàng trong đám thái giám thuộc về cấp bậc trung đẳng, phòng ở cũng xem như rộng rãi, ngoài phòng ngủ ra còn có một cái phòng nhỏ để tắm rửa. Thái giám cùng phòng biết tật xấu của Điền Thất là yêu sạch sẽ, yêu tắm rửa, còn tuyệt đối thể bị người khác nhìn - nghe nói người này mỗi lần bị người ta thấy được cái kia liền không khống chế được tè ra quần. Lời đồn này chưa có bị chứng thực qua, nhưng cũng không có ai đi chạm vô cái chuyện xui này.
Lúc tắm rửa, Điền Thất đem ngực thả ra hong hong. Từ mười hai tuổi bắt đầu, phần thân trên của nàng cũng giống như những bé gái khác bắt đầu lớn lên, lúc đó cảm giác xấu hổ chỉ là thứ yếu, còn chủ yếu nhất là sợ hãi, một khi bị phát hiện là nữ thì nàng tuyệt đối sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này. Thế là nàng nghĩ các loại biện pháp để quấn lại, sau khi mặc quần áo cẩn thận thì cũng không khác gì thái giám tầm thường. Nhưng đem ngực quấn lại không có nghĩa là nó sẽ biến nhỏ đi, lớn lên là vẫn như cũ lớn. Ban ngày lồng ngực bị đè ép rất khó chịu, Điền Thất cũng không nỡ ủy khuất nó, nên buổi tối sẽ cởi sạch quần áo nằm ở trong chăn thả lỏng một chút. Nàng sợ bị phát hiện, nên treo màn ở bốn cái cọc gỗ quanh giường, đem giường sàn gỗ cải tạo đơn giản thành một cái giường khung, buổi tối khi đi ngủ có thể để màn giường xuống. Sau đó lại thả ra lời đồn, nói bản thân mỗi lần bị nhìn thấy hết trơn sẽ lập tức tiểu tiện không kềm chế được.
Vậy là từ đó bình an vô sự. Nói thật, không có người nào lại đi thấy hứng thú với thân thể của thái giám, tuy rằng trong đám thái giám rất dễ ra biến thái, nhưng mục tiêu của biến thái vĩnh viễn không nằm trong đám thái giám.
Tắm rửa xong, Điền Thất lại tự mình kiếm tới chút nước gừng để uống. Nhưng mà lần này nàng bị lạnh quá sức, tắm nước nóng và uống nước gừng đều không có cách nào cứu vớt nàng, lúc xế chiều, nàng bắt đầu hắt hơi, đầu óc choáng váng.
Lúc này, ngự tiền thái giám lại tới, nói hoàng thượng truyền nàng đi cung Càn Thanh hỏi han.
Điền Thất lén lút vỗ vỗ ngực, thầm vui mừng chính mình đi trước một nước cờ.
Hoàng thượng hiện tại không ở trong noãn các, mà ở trong thư phòng chờ nàng. Điền Thất hành lễ xong, đứng dậy cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất, quy quy củ củ chờ hỏi han.
Mặt đất là cẩm thạch, chạm trổ họa tiết hoa sen cát tường, sạch sẽ loang loáng, giữa các khe điêu khắc không có nửa hạt cát bụi.
Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩng bị, nàng vẫn vô cùng khẩn trương như lúc đầu, tim đập thùng thùng thùng, đè cũng đè không được. Đầu óc nàng lại nặng trĩu, phản ứng không nhanh nhạy giống lúc bình thường.
Kỷ Hành ngồi sau bàn giấy ngẩng đầu lên, đánh giá nàng một cái. Nàng cúi đầu nên không thấy rõ mặt, thân thể cực kỳ nhỏ bé, vì mặc trang phục thái giám màu xanh đen, nên càng đem cơ thể hiện ra vẻ mảnh khảnh ốm yếu, mặc dù vậy bóng dáng nàng cũng không có chiều hướng tự xót thân mình, mà ngược lại để lộ ra một tia hờ hững cùng quật cường.
Hắn đột nhiên nghĩ đến cây táo chua bấu víu trên vách núi cheo leo, trông thì nhỏ bé yếu ớt không chịu nổi, vậy mà hàng năm vẫn cứ nở hoa kết quả.
Càng là hèn mọn, càng là ngoan cường.
Kỷ Hành đứng lên, đi đến trước mặt Điền Thất.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Hắn ra lệnh.
Điền Thất nghe lời ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng, thấy được cằm hắn, cùng với một đoạn cần cổ. Thường phục hôm nay của hắn có màu đỏ thẫm, cổ áo là màu đen, từ bên trong lộ ra một đường áo trong màu trắng, cổ áo màu trắng càng làm nổi bật lên cần cổ thon dài trắng nõn của hắn.
“Ngẩng đầu, nhìn trẫm.” Kỷ Hành hạ mệnh lệnh một lần nữa.
Điền Thất lập tức ngẩng đầu nhìn hắn. Nói thật, mặc dù nàng đã gặp hoàng thượng không ít lần, nhưng cũng chỉ có lần này là chân chính nghiêm túc nhìn hắn. Cái trán no đủ trơn bóng; tuấn mi đen nhánh mà xanh, từng sợi rõ ràng không lẫn lộn, thật dài bay nhập vào tóc mai; đôi mắt dài nhỏ hơi hơi mị, trong mắt ẩn tinh quang; sống mũi cao, môi mỏng, màu da trắng nõn như ngọc... Diện mạo tự nhiên là đứng hàng nhất đẳng, khó được là khí chất cả người hắn ôn nhuận bình thản, quý khí nội liễm.
Trong lúc Điền Thất thưởng thức gương mặt của Kỷ Hành thì Kỷ Hành đưa tay đụng tới eo nàng. Trong lòng Điền Thất căng thẳng, thân thể cứng ngắc ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
Kỷ Hành cúi đầu quan sát vẻ mặt của Điền Thất, ánh mắt bình tĩnh. Người trước mắt có vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt sương mù, cái mũi hồng hồng, chẳng lẽ bị bệnh?
Ngón tay hắn chạm đến ngang hông nàng, quần áo mùa xuân còn rất dày, vậy mà lại che không được hết bờ eo vô cùng bé nhỏ của nàng. Tay hắn thuận theo thắt lưng sờ đến đai cài, nhẹ nhàng đụng chạm, tháo thắt lưng xuống.
Trong mắt Điền Thất hiện lên một tia hoảng loạn, gò má nổi lên hai đóa ráng hồng.
Kỷ Hành buông Điền Thất ra, thối lui hai bước đánh giá nàng. Ừm, thực sự khẩn trương, bất quá giống như là vì... thẹn thùng?
Thịnh An Hoài đi tới, cầm lấy thắt lưng mà Kỷ Hành đưa cho hắn, một lát sau lại đi vào, bẩm báo, “Hoàng thượng, nô tài và thái y cẩn thận nghiệm qua, cái gì cũng không có.”
Kỷ Hành trở lại sau bàn giấy ngồi xuống, rồi nhìn chằm chằm Điền Thất, hỏi, “Ngươi có mấy cái thắt lưng như vậy?”
“Bẩm hoàng thượng, tổng cộng được phát hai cái.”
“Một cái khác đâu?”
“Mất rồi.”
Kỷ Hành nghe mắt lại, ánh mắt dần dần có chút lạnh lẽo.
Điền Thất nhanh chóng quỳ xuống, “Nô tài cũng là tình cảnh bất đắc dĩ, xin hoàng thượng thứ tội!”
“Tình cảnh bất đắc dĩ?”
“Vâng. Sáng sớm hôm nay nô tài vô ý rơi vào trong nước, bởi vì còn mặc áo bông nên bị ngấm nước trầm xuống, không thể bơi được lên bờ, nên nô tài đành phải cởi quần áo ném vào trong nước, sau đó được đồng liêu đi ngang hồ Thái Dịch cứu lên, lúc này mới nhặt về được một cái mạng, mấy người kia có thể làm chứng cho nô tài. Sau đó thắt lưng và quần áo cùng nhau chìm vào trong nước, không tìm thấy được. Nô tài không biết hoàng thượng muốn thắt lưng làm gì, cũng không dám suy đoán thánh ý, hoàng thượng nếu như ngài cần, còn lại một cái này cứ việc cầm đi, nếu không đủ, cục Châm Công chắc hẳn còn có rất nhiều.”
Kỷ Hành nhìn nàng chằm chặp, “Ngươi vẫn là hào phóng.”
Điền Thất nuốt nuốt nước miếng, “Cảm ơn hoàng thượng khích lệ.”
Kỷ Hành thấy được nàng mặt dạng mày dày đem lời trào phúng trở thành lời khích lệ thì có chút tức giận, quơ quơ tay, “Đi xuống đi, chính mình đi cục Châm Công, thiếu cái gì lĩnh cái đó, việc hôm nay chớ cùng người khác nói.”
“Tuân chỉ.” Điền Thất đứng lên, nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Kỷ Hành nhìn tờ giấy trên bàn, trên đó viết xiêu xiêu vẹo vẹo mấy con chữ: Trong dây lưng của Điền Thất có càn khôn.
Đây là một phong thư cáo trạng nặc danh, người cáo trạng sợ bị nhận ra chữ viết, nên dùng tay trái viết. Nguồn gốc lá thư này hắn đã hạ lệnh đi tra, chẳng qua đối phương đã dám viết, nghĩ đến là có nắm chắc không bị tra được.
Về chuyện thắt lưng của Điền Thất có phải giấu càn khôn hay không, Kỷ Hành cảm thấy đáp án chắc chắn là khẳng định. Người cáo trạng kia sẽ không mạo nguy hiểm bản thân có thể bị bắt được để đi nói vớ vẩn, còn nói được rõ ràng như thế, vậy thì hẳn là vô cùng xác thực.
Hôm nay đem Điền Thất kéo qua tra xong, biết hắn rơi xuống nước, mất thắt lưng, Kỷ Hành càng thêm chắn chắn cái phán đoán này.
Thắt lưng của Điền Thất có vấn đề, cùng cái chết của Tống chiêu nghi có liên quan.
Nhưng hung thủ không phải Điền Thất, bởi vì nếu như thực là hắn gây nên, vậy thì thắt lưng đã sớm bị xử lý sạch sẽ ngay lúc Tống chiêu nghi chết, không dại gì chờ đến hôm nay.
Cũng chính là nói, thái giám này bị người khác tính toán lợi dụng, xong rồi lại bị chụp cho cái nồi đen.
Hắn nhưng mà có mấy phần thông minh, sớm phát hiện ra, còn vô thanh vô tức đem xử lý xong chứng cứ phạm tội, làm được khiến cho người khách không thu được chút lỗi nữa chứ.
Ngón tay của Kỷ Hành nhàn nhã gõ mặt bàn, đột nhiên nghĩ đến một màn tên ngốc kia to gan ở trước mặt hoàng đế ngủ khò. Trong lòng hắn nghĩ, tên nô tài này không tệ, lúc cần thông minh thì đủ thông minh, lúc cần ngốc cũng đủ ngốc.
Lại nghĩ tới khuôn mặt đỏ hồng khi bị tháo thắt lưng mới nãy của hắn, ánh mắt trốn tránh giống hệt tiểu cô nương. Kỷ Hành cong khóe miệng, lắc đầu cười cười, rồi ngẩng đầu lệnh Thịnh An Hoài, “Đi tìm người thái y nhìn nhìn Điền Thất.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Bệ Hạ Xin Tự Trọng,
truyện Bệ Hạ Xin Tự Trọng,
đọc truyện Bệ Hạ Xin Tự Trọng,
Bệ Hạ Xin Tự Trọng full,
Bệ Hạ Xin Tự Trọng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!