Bất Tử Bất Diệt

Chương 207: Khiếu thiên.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bất Tử Bất Diệt

Độc Cô Bại Thiên múa kiếm, phát ra tiếng nổ ầm ầm, tam đại đế cảnh cao thủ chấn kinh vô vàn, kiếm pháp này là bất truyền chi bí của Vương gia, gia tộc cổ xưa ở Tân Minh đế quốc.

Nam Cung Vô Địch hỏi: “Ngươi…sao lại biết Khiếu Thiên kiếm pháp, đó là bất truyền chi bí của Vương gia?”

Hắn cười lạnh: “Cô lậu quả văn, lúc trước quần hùng đuổi ta đến sa mạc phía tây Thanh Phong đế quốc, ta từng thi triển rồi, lẽ nào ngươi không biết? Ta cho ngươi biết, đó không phải là Khiếu Thiên kiếm pháp đơn thuần, mà là Khiếu Thiên quyết!”

Tam đại đế cảnh cao thủ biến sắc, cao thủ tiền bối như họ ít nhiều đều nghe nói đến cửu đại thần quyết.

Độc Cô Bại Thiên ngửa mặt nhìn trời, thở dài: “Thời tiết đẹp, hôm nay Khiếu Thiên quyết sẽ danh dương võ lâm.” Đoạn quét ngang trường kiếm, phong mang chói mắt bắn ra.

Nhát kiếm cực kỳ cuồng vọng, đồng thời chém vào cả ba đế cảnh cao thủ, nhưng đủ tư cách cuồng vọng bởi trường kiếm phát ra tiếng rít chấn nhiếp hồn người, khiến ai nấy run rẩy. Những cao thủ lén quan chiến từ ngoài mấy chục dặm cảm giác được dao động khác lạ trên không, ai nấy biến sắc.

Nam Cung Vô Địch càng hai đế cảnh cao thủ của Ngọc Hư phủ và Ảo Thiên hiên nhanh chóng tuốt trường kiếm nhiều năm không dùng ra, ai cũng tỏ vẻ ngưng trọng, ba cây kiếm nhanh như chớp, ba đạo hàn quang như ba con độc long nghênh đón lôi đình nhất kích của địch thủ.

Tiếng nổ vang lên, quang mang chói lòa tỏa đi tứ phía, tứ đại đế cảnh cao thủ toàn lực đối kích, tạo thành sức phá hoại vượt khỏi tưởng tượng của cao thủ bình thường. Mặt đất run rẩy, từng vết nứt khổng lồ lan dài, cương khí tung hoành, năng lượng kịch liệt dao động, cảnh tượng trên không mơ hồ hẳn, không gian tựa hồ uốn cong, khiến người ta có cảm giác không chân thật.

Dao động cường liệt lan đi mười mấy dặm, nhiều kẻ nhát gan không dám nhìn lén, hoảng sợ bỏ chạy.

Khi tất cả bình tĩnh lại, y phục tứ đại cao thủ đều tơi tả, trên mình có vô số vết thương, máu tuôn dầm dề.

Chỉ trong hoảnh khắc, bốn người lại lao vao nhau như điện quang, bốn đạo kiếm cương tung hoành trên không, cương khí khiến mặt đất trong vòng ba mươi trượng lún xuống cả thước.

Chừng nửa khắc sau, Độc Cô Bại Thiên đột nhiên hú lên: “Khiếu Thiên quyết!”“

“Ầm, ầm, ầm.” Tiếng nổ vang lên, phía trước Độc Cô Bại Thiên xuất hiện tia sét dài hơn một trượng, điện hoa lóe lên, kèm theo tiếng loẹt xoẹt.

Điện lưu hùng hậu đập vào trường kiếm của ba đế cảnh cao thủ, cả ba cảm giác tay tê dại, vội vận công kháng cự, cắm kiếm xuống đất.

Một đòn đắc thủ, Độc Cô Bại Thiên liên tục xuất chiêu, từng đạo điện hồ từ trường kiếm của hắn lóe lên, nổ ầm ầm liên hồi.

Công pháp quỷ dị Khiếu Thiên quyết khiến tam đại đế cảnh cao thủ biến sắc, không kịp đề phòng, ba mái đầu trắng xóa dựng đứng, trông hết sức nhếch nhác, nhưng nhất thời không đến nỗi nguy hiểm.

“Ba con rùa đen các ngươi không phải là giương cao chính nghĩa, định thay trời hành đạo hả, ha ha…cười chết mất, xem dáng vẻ các ngươi đi, có khác gì đầu nhím, còn đâu phong phái cao thủ…”

Cả ba xanh lét mặt mày, không nói câu nào, toàn lực xuất chiêu.

Nam Cung Tiên Nhi ngoài xa quan chiến nóng lòng vô cùng, nói: “Sư phụ mau xuất thủ.”

Sắc mặt Tình Ma biến hóa bất định: “Thanh niên này tên gì?”

Nam Cung Tiên Nhi đáp: “Tên khốn đó là Độc Cô Bại Thiên.”

Tình Ma im lặng, một lúc sau mới bảo: “Đợi một chút đã.”

Đế cảnh cao thủ từ Ngọc Hư phủ nói: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi bức ta xuất tử chiêu, đã vậy ta không khách khí.” Đoạn quăng kiếm, dùng song chưởng nghênh đón, bàn tay ông ta biến thành màu vàng, quát to: “Đoạn Kim chưởng!”

Đế cảnh cao thủ của Ngọc Hư phủ liên tục vung song chưởng, kình khí bài sơn đảo hải từ thân thể xuất ra, hóa thành mấy chục bàn tay vàng chóe nhanh chóng bổ vào Độc Cô Bại Thiên. Kim chưởng đáng sợ liên tục quay tít trên không, hóa giải sấm sét thành vô hình, rồi cùng ấn xuống, kình khí bức nhân rít lên vù vù, áp lực trùm lên toàn thân hắn.

Trường kiếm của hắn múa tít như gió, kiếm cương như thực chất phát ra, mấy chục đạo hóa hình kiếm cương như trường kiếm nghênh đón bàn tay sắc vàng, tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt, tựa hồ kim loại va nhau.

Đối chiêu kịch liệt xong, trường kiếm của hắn gãy đôi, tam đại đế cảnh cao thủ lùi liền ba bước.

Đế cảnh cao thủ của Ngọc Hư phủ nói: “Độc Cô Bại Thiên, lần này trường kiếm của ngươi gãy, lần tới không còn gì để giương uy nữa.”

“Hắc hắc, vậy ư, khởi động đã xong, không đùa với mấy lão bất tử các ngươi nữa.” Hắn đưa đoạn kiếm chỉ lên trời, khí thế hùng hồn toát lên, cả ba đế cảnh cao thủ run rẩy tự tâm linh.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn biết mình đang ma hóa, trước kia mỗi lần bị đả kích quá độ là hắn xá thân thành ma, nhưng gần đây thân thể biến hóa vi diệu, khẽ động cũng thành ma. Hắn không hiểu do tu vi tăng nên càng lúc hắn càng tiếp cận ma thể hoặc do tâm tính biến hóa, càng lúc càng biến hắn thành ma.

Đoạn kiếm chỉ lên không, thiên địa phong vân biến ảo, lôi điện từ trên không giáng xuống, tụ vào cây kiếm gãy, diện quang sáng chói mỗi tấc không gian.

Đoạn kiếm chỉ vào ba đại đế cảnh cao thủ, hắn chuyển lôi điện sang phía họ.

Bọn Nam Cung Vô Địch cả kinh thất sắc, đối diện với lôi điện kinh hồn, cả ba không để ý đến danh dự nữa, lăn tròn dưới đất tránh sang bên.

Cùng với tiếng nổ, tia sét đánh trúng chỗ tam đại đế cảnh cao thủ vừa đứng, cát bụi mù mịt, đá bay rào rào, một miệng hố sâu xuất hiện, miệng hố cháy đen.

Tam đại đế cảnh cao thủ đứng dậy, định lao vào nhưng thấy hắn cười lạnh nhìn họ. Đoạn kiếm trong tay hắn hơi giơ lên, một tia sét lại từ trên không giáng xuống.

Võ nhân đứng cách mấy chục dặm rùng mình, dị tượng thiên địa này khiến không ai thốt lên lời, bởi đã vượt khỏi phạm vi lí giải của họ.

Nam Cung Anh Hùng và Nam Cung Tiên Nhi há hốc miệng, Nam Cung Tiên Nhi vội gọi: “Sư phụ mau cứu gia gia con. Cứ thế này, gia gia sẽ mất mạng.”

Tình Ma nhíu mày: “Lẽ nào là y, sao lại xảo hợp như vậy, ta vừa xuất quan đã gặp y?”

Nam Cung Tiên Nhi giục: “Sư phụ còn nói gì nữa, mau đi cứu gia gia con.”

Tình Ma chỉ nói một chữ: “Đợi.”

Tam đại đế cảnh cao thủ vội tránh né bảy tia sét của Độc Cô Bại Thiên, thân mình ai nấy dính đầy bùn đất, cộng thêm máu từ trước, phong thái cao thủ bay biến sạch, trông không khác nào khất cái.

“Ba lão rùa đen mau thay trời hành đạo, đến diệt ta đi…” Hai mắt hắn đỏ ngầu, cười điên cuồng, không khác nào cuồng ma, tà ác cực độ. Lại một tia sét giáng xuống, ba đại đế cảnh cao thủ cắm đầu chạy.

Lúc đó Nam Cung Anh Hùng và Nam Cung Tiên Nhi không giữ nổi lãnh tĩnh, Nam Cung Anh Hùng nói: “Tiền bối mau xuất thủ đi.”

Nam Cung Tiên Nhi cũng giục: “Sư phụ còn không xuất thủ, gia gia con nguy mất.”

Tình Ma thở dài: “Các con yên tâm, nhất thời họ không nguy hiểm tính mạng, e rằng không cần ta ra tay, đã có người khác rồi.”

Nam Cung Tiên Nhi không hiểu: “Ai định xuất thủ?”

Tình Ma đáp: “Một hậu sinh vãn bối vô danh, là thánh cấp cao thủ trong mắt các ngươi, không ngờ ngày ta xuất quan lại náo nhiệt thế này, ha ha, không tin được.”

Cha con họ Nam Cung đều chấn kinh, Nam Cung Anh Hùng kinh hãi: “Thánh cấp... cao thủ, đây...”

Tình Ma nói: “Ta cảm ứng được khí tức của y, hình như có thâm cừu đại hận với Độc Cô Bại Thiên, ta cảm giác được cừu ý khắc cốt. Hôm nay đúng là một ngày khó quên.”

Hai cha con Nam Cung kinh hãi không nói thành lời, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, một thánh cấp cao thủ tìm đến Độc Cô Bại Thiên, với họ là tin không thể tốt hơn.

Nam Cung Tiên Nhi nghe Tình Ma nói vậy, không lo cho gia gia nữa, lại hỏi: “Sư phụ hình như còn ẩn ý, vì sao người cảm khái như vậy?”

Tình Ma thở dài: “Hôm nay ta hơi cảm khái, mấy ngàn năm mới thấy lại Khiếu Thiên quyết, thật sự bất ngờ.”

Nam Cung Tiên Nhi hỏi: “Khiếu Thiên quyết là công pháp nào? Lợi hại lắm sao?”

Tình Ma hỏi: “Con có biết vì sao công pháp Độc Cô Bại Thiên thi triển có tên gì chăng?”

Nam Cung Tiên Nhi nhìn Độc Cô Bại Thiên ở cách không xa: “Hắn thật quá thần bí, học được công pháp kinh nhân thế này, lẽ nào…” Thị biến sắc: “Lẽ nào hắn đang thi triển Khiếu Thiên quyết? Công pháp được sư phụ xem trọng tất nhiên bất phàm, hắn đúng là…”

Tình Ma nói: “Không sai, y đang thi triển Khiếu Thiên quyết, đích xác là một môn công pháp đáng sợ, có thể lôi động cửu thiên, tiếp dẫn thiên lôi xuống, xứng danh thần quỷ mạc trắc.”

Nam Cung Anh Hùng kinh hãi, ít nhiều ông ta cũng biết đến cửu đại thần quyết.

Tình Ma nói: “Thiên địa có chín thần quyết, nhưng mấy người hiểu được ảo bí thật sự của nó, không ít công pháp không kém hơn, nhưng chỉ có cửu quyết là thần bí nhất.”

Nam Cung Tiên Nhi hỏi: “Cửu quyết nào?”

Tình Ma đáp: “Ma Thiên quyết, Ngạo Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Kinh Thiên quyết, Lạc Thiên quyết, Diệt Thiên quyết, Loạn Thiên quyết.”

Nam Cung Tiên Nhi nói: “Không đúng, có tám quyết thôi, thiếu một quyết.”

Tình Ma trả lời: “Đệ cửu quyết trong truyền thuyết chưa hiện thế.”

Nam Cung Tiên Nhi thoáng nghĩ ngợi, định nói gì đó, Tình Ma nhìn thị: “Đợi chút nữa sẽ có kịch hay, con sẽ thấy thánh cấp cao thủ trong truyền thuyết đại chiến, nhớ xem cho kỹ.”

Nam Cung Tiên Nhi gật đầu, nội tâm sôi sục.

Độc Cô Bại Thiên giơ hai nửa kiếm gãy lên, ngửa mặt hú vang: “Lôi động cửu thiên!”

Một tia sét từ trên không giáng xuống, vượt khỏi tầng mây đen dày mịt, trực tiếp đáp xuống đoạn kiếm của hắn, mây gió lại biến ảo.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bất Tử Bất Diệt, truyện Bất Tử Bất Diệt, đọc truyện Bất Tử Bất Diệt, Bất Tử Bất Diệt full, Bất Tử Bất Diệt chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top