Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 45: Ngoại truyện 3-1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Edit: Xám
Beta: Xám

0,

"Đến lúc cậu trả xe cho tớ rồi." Lục Hi nói.

"Không trả, hiện tại tớ đang ngồi trên nó, nên xe chính là của tớ!"

"......Cậu bảo mượn xe đi hai vòng rồi sẽ trả xe cho tớ mà."

"Đúng là đồ ngốc, còn lâu tớ mới trả, đây là xe của tớ —— A!!!!!"

Cậu bé đang ngồi trên xe đạp bị Lục Hi dùng sức đẩy xuống xe, đầu đập mạnh xuống nền bê tông, chưa kịp đứng dậy thì Lục Hi đã đè lên người, túm lấy đầu cậu bé rồi lại đập xuống đất.

Lục Hi cúi đầu, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cậu bé: "Đấy là xe của tớ, cậu nói không giữ lấy lời, cậu phải xin lỗi tớ."

1,

"Lục Hi, con có biết mình sai rồi không? Con đánh con nhà người khác ra nông nỗi như vậy, chỉ cần con đi xin lỗi con cái họ một câu thôi mà con cũng không làm được sao?"

Lục Hi mím miệng, không nói gì, hai tay đặt sau lưng gắt gao siết chặt vào nhau.

"Con nghe mẹ nói gì không Lục Hi?"

"......Cậu ta mới là người phải xin lỗi con." Lục Hi nhỏ giọng nói, mang theo một chút hy vọng cây ngay không sợ chết đứng, "Con không có sai, cậu ta cướp xe của con, cậu ta nói dối!"

"Cướp cái gì mà cướp, không phải chỉ là cho thằng bé mượn xe lượn vài vòng thôi sao, cần gì phải đánh con nhà người ta đến mức độ này?"

Lục Hi ngậm miệng, tầm mắt dời sang chỗ khác không nói gì.

Cậu cảm thấy rất khó chịu, bỗng nhiên muốn khóc, bỗng nhiên muốn đánh đấm cái gì đó hoặc là tự đẩy bản thân ngã xuống mặt đất.

2,

Tề Tiểu Nhạc lúc nào cũng lủi thủi chơi một mình.

Ngay cả khi bố mẹ mang cô sang chơi với những đứa trẻ khác thì một lúc sau, Tề Tiểu Nhạc vẫn là chơi một mình, những đứa trẻ còn lại thì chơi cùng nhau.

Bố mẹ lo lắng hỏi Tề Tiểu Nhạc tại sao cậu không chơi với những đứa trẻ khác.

"Các bạn ấy không muốn chơi cùng con." Tề Tiểu Nhạc nói.

Bố mẹ đã rất ngạc nhiên.

Bởi trong mắt con gái mình không hề có chút tức giận hay buồn bã gì cả, cô bé giống như đang nói "Hôm nay trời nắng to quá" mà thôi.

3,

Tề Tiểu Nhạc cũng không muốn chơi với những đứa trẻ khác.

Bởi vì cô bé không tài nào hiểu nổi bọn họ.

Tại sao nhìn thấy kiến thì phải giẫm lên? Tại sao khi nhìn thấy con thiêu thân là phải hét lên? Tại sao khi chơi đồ hàng con trai làm bố, con gái làm mẹ? Tại sao không được sang nhà con trai chơi trừ khi tất cả mọi người cùng chơi?

Cô đã thử hỏi những vấn đề này.

Sau đó những người bạn ấy không bao giờ chơi với cô nữa.

4,

Mùa hè trước khi Lục Hi đi học tiểu học, ngày nào cậu cũng ở nhà một mình.

Cậu không muốn nhận sai, cũng không cho rằng bản thân cần phải xin lỗi.

Cậu bé nghĩ, rồi một ngày nào đó cậu sẽ chứng minh được mình đúng, và ngay từ đầu cậu không cần phải xin lỗi.

Nhưng dường như ngày đó vẫn chưa đến.

Cả bố và mẹ cậu đều cho rằng cậu mới là người sai vì cậu đã đánh người.

Lục Hi không hiểu tại sao.

Tại sao cả hai người đều cho rằng việc phía bên kia nói dối là không quan trọng, tại sao xe đạp của mình bị cướp mất lại càng không quan trọng chút nào?

5,

Cuối cùng cậu vẫn phải xin lỗi.

Chỉ có bản thân cậu mới biết trong lòng buồn bao nhiêu, muốn khóc đến nhường nào.

Nhưng không thể khóc, nếu khóc bố mẹ sẽ phát hiện ra.

Nhận được lời xin lỗi, thằng nhóc kia vô cùng hả hê, đắc ý tuyên bố "Về sau xe của cậu phải cho tớ đi!".

Lục Hi cúi đầu, không nói chuyện.

Mẹ cậu vội vàng đẩy cậu một cái.

"Được." Cậu nghe thấy bản thân nói.

Thằng bé tự hào như thắng trận, bố mẹ hai nhà mỉm cười nói chuyện, "Tụi nhỏ còn bé biết nhận lỗi để sửa sai là tốt rồi."

Mọi người đều coi đó là điều hiển nhiên, ai cũng cảm thấy vui mừng.

—— Chỉ có cậu thảm hại nhận thua.

Cho dù cảm thấy chính mình đúng, dù cho rằng không cần xin lỗi, nhưng cậu vẫn phải nhận thua.

6,

Tề Tiểu Nhạc đã quen với việc chơi một mình.

Cô có rất nhiều đồ chơi nào là: khủng long bằng bông, xếp gỗ, xếp hình, sách tô màu.

Cô cảm thấy chơi một mình vui hơn rất nhiều so với chơi cùng những người bạn khác.

Tuy rằng chỉ có một người, đôi khi sẽ hơi nhàm chán.

Nhưng ít nhất khi ở một mình, sẽ không ai nói những câu hỏi của cô là ngu ngốc, và sẽ không ai cười nhạo nói cô ngốc cả.

7,

Đi học tiểu học.

Bố mẹ dặn dò Lục Hi phải là một đứa trẻ ngoan, nghe lời thầy cô và ngoan ngoãn.

Lục Hi gật đầu cười, nói vâng, con sẽ.

Vì thế bố mẹ rất vui vẻ.

Lục Hi nghĩ, quả nhiên cậu đã đoán đúng.

Cái bố mẹ thích chính là những lời này, cái tôi giả tạo.

Bởi vì nếu cậu khiến bố mẹ tức giận, cậu sẽ lại bị nhốt trong nhà, buộc phải thừa nhận lỗi sai của mình.

Cậu phải làm một cậu bé ngoan cho đến khi bố mẹ không nhốt được cậu trong nhà nữa mới thôi.

8,

Đi học tiểu học.

Bố mẹ dặn dò Tề Tiểu Nhạc ở trong lớp phải hòa đồng với các bạn, cố gắng kết bạn mới.

"Nhưng con không muốn kết bạn mới." Tề Tiểu Nhạc nói.

"Sao lại như thế được, có bạn để chơi cùng sẽ rất vui đó!"

"Nhưng bây giờ con tự chơi một mình cũng rất vui vẻ."

"Chơi cùng các bạn sẽ càng vui vẻ hơn."

Tề Tiểu Nhạc nghiêng đầu khó hiểu: "Vì sao chơi với các bạn lại vui hơn chơi một mình hả mẹ?"

Cô cảm thấy mình thực sự không hiểu.

Dường như mọi người đều hiểu, chỉ có một mình cô không hiểu.

Không lẽ cô thật sự là một đứa trẻ ngốc nghếch chăng?

9,

Lục Hi là học sinh giỏi nhất trong khối lớp một.

Chẳng bao lâu, bởi vì sự hiểu chuyện và lễ phép, cậu trở thành lớp trưởng lớp một.

Cậu cảm thấy có chút vô vị, vì cậu chẳng có tí hơi sức nào để đi quản chuyện của mấy đứa nhóc khác.

Cô giáo khen Lục Hi là đứa trẻ ngoan.

Lục Hi gật đầu cười cảm ơn cô giáo, đồng thời sau lưng lén lút đan chặt hai tay vào nhau.

Động tác này tựa hồ đã thành thói quen của cậu.

Mỗi khi cảm thấy không vui, cậu liền siết chặt lấy tay của mình, hơi đau nhưng tâm tình sẽ tốt hơn một chút.

Mọi người đều thích Lục Hi, đều thích đứa trẻ ngoan.

—— Nhưng đó hoàn toàn không phải là cậu.

Không ai cảm thấy cậu làm đúng.

Không ai thích cậu.

10,

Tề Tiểu Nhạc ở trong lớp là một đứa trẻ trầm lặng.

Trong lớp rất ít khi giơ tay phát biểu, thành tích không thuộc top đầu nhưng cũng chẳng thuộc top bét lớp, bình thường cũng không hoạt bát, là một đứa trẻ ít nói.

Vì vậy khi giáo viên chủ nhiệm viết nhận xét cuối kì cho Tề Tiểu Nhạc, phải mất một lúc lâu mới nghĩ được vài câu.

[ Em thực sự là một đứa trẻ hướng nội. Các thầy cô trong lớp rất hiếm khi nghe thấy em nói chuyện, hy vọng vào kì học sau có thể nghe thấy giọng nói của em nhiều hơn. Đừng sợ, hãy mạnh dạn giơ tay phát biểu ý kiến của mình đi nào! ]

Tề Tiểu Nhạc cảm thấy có chút bối rối.

Tại sao không nói chuyện trong lớp thì bản thân là người hướng nội? Với cả không phải cô sợ hãi.

Chỉ là cô không muốn nói chuyện mà thôi.

—— Như hiện tại, nếu về nhà đem vấn đề này hỏi bố mẹ, họ nhất định sẽ nói, đương nhiên rồi, do con không nói lời nào nên cô giáo sẽ cho rằng con là người hướng nội.

Vì sao nó lại đương nhiên, thật kỳ quái.

11,

Lục Hi thường xuyên cảm thấy những người xung quanh rất kỳ quái.

Luôn có rất nhiều tiêu chuẩn và đánh giá được phân ra, sau đó mọi người đều xoay quanh những tiêu chuẩn này, ai đạt tiêu chuẩn là tốt, ai không đạt chính là hư, khá trực tiếp.

Khoan dung là tốt, đánh người là hư.

Hào phóng là tốt, keo kiệt là hư.

Nghe lời là tốt, phản bác là hư.

Chỉ có phe "Tốt" mới có quyền lên tiếng, còn phe "Hư" thì cơ hội để giải thích cũng chẳng có.

Điều này thật kỳ quái.

Nhưng nếu toàn bộ thế giới đều là như vậy, cậu đành phải cố gắng sống cuộc sống của mình trong cái thế giới này thôi.

Lục Hi bỗng nhiên cảm thấy bản thân không tài nào thở nổi.

Cậu lại muốn khóc, nhưng lần này cậu phát hiện ra mình không cần phải kìm lại nước mắt nữa, vì nước mắt không còn rơi ra được nữa rồi.

Cậu đã quen là một đứa trẻ ngoan không biết khóc.

12,

Tề Tiểu Nhạc thường xuyên cảm thấy những người xung quanh rất kỳ quái.

Mỗi người đều có mối liên hệ nhân quả tự nhiên, bởi vì như này, cho nên như vậy, nhưng không ai phải giải thích một câu, tại sao bởi vì như này, cho nên cái kia như vậy?

Khi cô hỏi tại sao lại vậy thì luôn bị người khác chê cười.

Hoặc là những người lớn đấy không kiêng nể gì nghị luận "Ông xem đứa bé hỏi thế này, ông thấy có hứng thú gì không?"

Tại sao không thể hỏi những chuyện này?

Tại sao chỉ có bản thân là cảm thấy kỳ quái?

Nếu có người có thể lắng nghe mình nói chuyện thì tốt biết mấy.

Tề Tiểu Nhạc vừa nghĩ như vậy, vừa cảm thấy không có người nghe cũng không sao.

Bởi vì không thể hỏi bố mẹ những chuyện này, cũng không thể hỏi bất cứ một ai.

Nếu không sẽ bị coi là đứa trẻ ngu ngốc.

Tác giả có lời muốn nói: Đã viết cái này /////

Trước đây tôi và bạn mình từng nói với nhau về chuyện Lục Hi và Tiểu Nhạc nếu không gặp nhau thì khi lớn lên từng người sẽ có bộ dạng như nào.

Tôi nói với bạn tôi rằng, thật ra, Tiểu Nhạc không hề bình thường chút nào, chỉ là cô ấy không biết mà thôi.

Có một nét ở cô ấy mà tôi rất thích.

Nhưng lại rất dễ bị xem nhẹ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều full, Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top