Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 35: 21-1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Edit&Beta: Xám

"......?"

Lúc bỏ cặp sách vào hộc bàn, động tác của Lục Hi có hơi chững lại một chút.

Tôi vẫn còn buồn ngủ dựa trên người cậu, cảm nhận được động tĩnh, miễn cưỡng mở một con mắt: "Làm sao vậy......?"

"Không có việc gì, ngủ đi." Lục Hi nhấc bàn tay che đôi mắt tôi lại, rồi xoa đầu tôi.

Tôi nhắm mắt với không chút áp lực, tiếp tục dựa vào người Lục Hi ngủ nướng.

Trong cái phòng học này, hình như chỉ có mình tôi trắng trợn ngủ nướng —— những người khác đều mang vẻ mặt nghiêm túc múa bút thành văn, hoặc là làm bài tập nghỉ đông, hoặc là làm bộ đề nâng cao. Cả phòng học im phăng phắc, chỉ thi thoảng mới nghe thấy tiếng loạt soạt mở trang sách.

Đề bình thường tôi còn chưa làm được, giờ còn làm đề nâng cao khác gì tìm ngược.

Lớp học cải thiện sau kì nghỉ đông của những học sinh top đầu đúng là đáng sợ.

Năm phút trước khi chuông vào lớp kêu, tôi ngáp một cái, đấu tranh để thân thể rời khỏi người Lục Hi, vừa dụi mắt vừa câu được câu không nói chuyện cùng Lục Hi.

"Lục Hi, Lục Hi......"

"Hửm."

"Ba nghìn bảy trăm năm mươi sáu quả dưa hấu......Bốn trăm chín mươi ba quả nho ......" Tôi choáng váng, trong đầu nghĩ cái gì liền thuận miệng nói ra hết.

"Muốn ăn hả? Tan học về thì tụi mình đi mua."

"Đừng......trái mùa, hại người......"

"Vậy mua táo ăn? Hay là lê?"

"Không muốn ăn......"

Tôi lại gục đầu vào vai Lục Hi, ngáp mấy cái, chớp chớp mắt, rồi lấy tay dụi đi nước mắt, cuối cùng mới cảm thấy mình đã tỉnh ngủ.

"Tiểu Nhạc, tỉnh rồi?"

"Tỉnh tỉnh tỉnh......Oáp......" Vừa nói vừa ngáp một cái.

"Được rồi, đừng cử động." Một bàn tay của Lục Hi nâng mặt tôi, khiến tôi hơi ngẩng mặt lên, một tay khác từ trong cặp sách lấy ra cái lược, tôi vẫn còn đang hơi mơ màng, dùng nửa con mắt nhìn Lục Hi chải tóc mái cho tôi.

Lục Hi cẩn thận dùng lược chải, rồi lại dùng tay gảy gảy: "Được rồi, tóc mái của Tiểu Nhạc hơi chéo chéo như này rất đẹp."

Tôi lặng lẽ vươn tay vén tóc mái của Lục Hi lên, nhìn chằm chằm vào trán cậu ấy một lúc.

Lục Hi cũng không nói lời nào, ngoan ngoãn ngồi im cho tôi ngắm.

Nhìn một lát rồi tôi buông tóc mái cậu ra, lấy lược chải lại hai đường: "Để mái trông vẫn đẹp hơn."

"Thật sao?" Lục Hi giơ tay chỉnh lại tóc mái, sau đó nghiêng đầu nháy mắt với tôi, "Thật ra thì trông đẹp nhất đúng không?"

Tôi bị ánh mắt của Lục Hi làm cho tim đập thình thịch, tôi có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy —— Một chút cũng không sai, tóc mái hơi lộn xộn che mất một nửa đôi mắt sáng màu, đẹp đến mức mê hoặc.

"Được rồi được rồi, là lúc cậu đẹp nhất, học đi." Tôi đẩy cậu ấy một cái.

Lục Hi quay lại, cúi đầu nhẹ nhàng cười rộ lên.

Chuông báo vào học reo lên, thầy giáo cầm theo giáo trình vào phòng học, top học sinh giỏi nghiêm chỉnh lấy ra giáo trình, còn cái đứa gà giữa bầy hạc là tôi đây thì lấy bài tập nghỉ đông ra, không chút run sợ làm bài tập.

Tôi gần như không nói chuyện với Lục Hi trong giờ học, đến cả truyền giấy cũng ít. Tôi tập trung làm bài, còn Lục Hi thì tập trung nghe giảng. Chỉ thỉnh thoảng, cậu ấy đột nhiên duỗi bút lại gần, vẽ vào vở bài tập của tôi hình trái tim hoặc ngôi sao gì đấy, vẽ xong lại tiếp tục nghe giảng. Còn tôi sẽ lấy bút màu tô lên hình vẽ, khi cậu ấy liếc sang thấy liền sẽ rất vui vẻ.

Đây là cách biểu đạt "Tôi nhớ em/anh" và "Tôi biết em/anh nhớ tôi" qua ngôi sao và mặt trăng.

Khi ngồi chung lớp với một nhóm học sinh giỏi, rất dễ bị lây nhiễm không khí học tập, ít nhất thì tôi cảm thấy hiệu suất làm bài tập đã được cải thiện rất nhiều.

Đang làm bài bỗng thấy khát nước, nhớ rằng Lục Hi có nói mang cho tôi một bình trà Ô long bạch đào. Tôi vô cùng tự giác duỗi tay về phía cặp sạch Lục Hi lấy chai nước.

Đã sờ thấy chai nước, nhưng hộc bàn có hơi hẹp, tôi mất một ít sức mới lấy bình nước ra được, theo đó là cặp sách của Lục Hi bị kéo ra hơn nửa, còn có một mảnh giấy bị rớt xuống đất.

Tôi đẩy cặp sách của Lục Hi vào lại gầm bàn, Lục Hi nhìn tôi một cái, thấy tôi cầm trên tay bình nước thì cười mãn nguyện, rồi tiếp tục vùi đầu vào bộ đề thi thử.

Ổn định lại, tôi để bình nước lên bàn, cúi xuống nhặt tờ giấy lên.

Tôi cầm lên xem, không phải là giấy, mà là một phong thư màu hồng nhạt, phần niêm phong còn dán hình trái tim, mặt trước của phong thư có bốn chữ được viết rất đẹp "Thân gửi Lục Hi".

Chữ đẹp hơn so với tôi viết gấp nghìn lần —— tôi theo bản năng cảm thán trước.

Sau đó tôi vội vàng nhét phong thư vào gầm bàn của mình, vặn mở nắp bình nước rồi rót lấy một ly trà Ô long bạch đào, vừa cầm nắp bình chậm rãi uống, vừa suy nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra.

Từ ấn tượng đầu tiên, phong thư này nhìn như thế nào cũng giống một bức thư tình, phong thư rơi ra từ gầm bàn thay vì cặp sách của Lục Hi, có nghĩa là phong thư đã được nhét vào gầm bàn trước khi Lục Hi đến.

Lớp bổ túc sau nghỉ đông cũng không có mấy người, chỗ ngồi cùng là ngồi linh tinh. Nhưng Lục Hi vì suy nghĩ cho tôi, ngồi xa xa để tránh giáo viên để làm bài tập cho yên lòng, nên từ trước đến nay chúng tôi luôn ngồi ở dãy bản cuối.

Nói cách khác, người viết bức thư này ( rất có thể là thư tình ), hẳn là đang trong lớp học này, nếu không sao có thể biết được chỗ mà Lục Hi thường ngồi chứ?

—— Nói cách khác là ở trong nhóm học sinh top đầu này?

Uống hết ly trà, tôi không còn tâm trí nào để làm bài tập, lá thư nhét trong gầm bàn làm lòng tôi ngứa ngáy, tôi rất muốn mở ra xem, muốn biết ai là người đã viết bức thư này.

Nhưng nghĩ đến hậu quả của việc mở nó ra, tôi lại kiềm chế sự tò mò của mình. Lục Hi rõ ràng không muốn tôi biết đến sự tồn tại của bức thư tình này, có lẽ cậu ấy định vứt nó sau khi tan học. Nghĩ lại thì, lúc sáng khi cậu ấy ngồi xuống có hơi sững lại một lúc, khả năng cao cậu ấy đã thấy bức thư này rồi.

Sau đó trong nháy mắt liền quyết định giấu nhẹm luôn.

Đối với chuyện này tôi không có cảm xúc đặc biệt gì. Nếu phải nói thì chỉ là "A a a, Lục Hi sẽ làm gì đây" thôi. Quả thật, nếu tôi không biết đến sự tồn tại của bức thư này, tôi sẽ không bận tâm về việc đó. Lục Hi đi vứt bức thư này đỡ căng thẳng hơn, cũng không cần lo tôi biết có người viết thư tình cho cậu ấy mà tức giận —— và thế là cả nhà đều vui.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, trà Ô Long bạch đào đã phơi bày bức thư này.

Với lại tôi rất tò mò muốn biết ai là người viết thư cho Lục Hi, nói cách khác, tôi muốn đọc nội dung bức thư này.

Đã để ý tới thì phải nói cho Lục Hi, giả vờ không để ý tới, tâm trạng của tôi sẽ không tốt, tâm trạng Lục Hi cũng không tốt.

Gắng gượng mãi mới ra chơi, tôi so với Lục Hi còn nhẹ nhõm hơn.

"Lục Hi." Tôi kéo cậu ấy lại, ra hiệu bảo cậu ấy tiến lại gần hơn. Lục Hi bèn cúi người xuống và dịch tai trái đến gần miệng tôi.

Tôi đưa hai tay chụm lại cạnh lỗ tai cậu, nhỏ giọng nói: "Ừm thì......Vừa nãy lúc tớ lấy trà Ô long bạch đào ấy, có một phong thư màu hồng rơi ra từ chỗ cậu."

Lục Hi trong nháy mắt liền cứng đờ, cả cơ thể trở nên hoảng loạn cả lên: "Tiểu, Tiểu Nhạc, cái đấy...... Không không, cái kia không phải......Cậu nghe tớ nói......"

Tôi rất nghe lời đưa tai phải qua —— cho dù tôi không hề hiểu lầm chuyện gì, nhưng ngắt lời giải thích của Lục Hi sẽ chỉ làm cậu ấy càng thêm bất an.

Thế là Lục Hi cũng chụm hai tay cạnh tai tôi nói: "Cái kia tớ cũng không biết là ai bỏ vào nữa, lúc tớ ngồi xuống thì đã thấy nó nằm ở đấy rồi. Tớ cảm thấy đây là thứ phiền phức, cho cậu biết sẽ khiến cậu lo nghĩ, nên không nói cho cậu biết......Tớ định bí mật vứt đi! Ném vào thùng rác nhà vệ sinh nam, tớ sẽ không mở ra xem!"

Tôi đẩy Lục Hi, ý bảo cậu ấy nhìn vào đôi mắt tôi.

"Tớ không hề hiểu lầm cậu, tớ tin tưởng cậu sẽ không đọc." Tôi dùng hai tay nắm lấy bàn tay của Lục Hi vuốt ve, một bên dịu dàng trấn an cậu: "Đừng lo lắng, tớ không giận, tớ biết cậu không nói với tớ là vì sợ tớ buồn. Đương nhiên cậu có quyền quyết định mọi việc thay tớ, tớ cho phép cậu."

"Tiểu Nhạc......" Mắt Lục Hi chợt lóe sáng, cậu ấy hình như rất muốn ôm tôi vào lòng, nhưng vì đang trong lớp nên không thể làm vậy được, thế là cậu liền nắm chặt lấy tay tôi.

Có chút đau, nhưng tôi thích cậu ấy nắm chặt như này.

"Được rồi, tớ biết cậu chỉ thích mình tớ, không sao cả." Phải mất một lúc mới dỗ cho cảm xúc của Lục Hi hoàn toàn bình tĩnh lại, đến lúc này tôi mới nghiêm túc đưa ra yêu cầu: "Lục Hi, tớ muốn đọc nội dung của bức thư."

Lục Hi ngơ ngác chớp mắt, thoạt nhìn hơi nguk ngốk.

"Tớ rất tò mò về nội dung bức thư, với cả người viết thư là ai, tớ muốn xem qua một chút, được chứ?"

"Tại sao lại tò mò?" Lục Hi nhẹ giọng hỏi, môi hơi mím lại.

"Bởi vì tớ có chút không vui." Tôi bĩu môi, cuối cùng cũng nói ra cảm xúc nhỏ của mình, "Nếu người viết ở trong lớp học này, đã biết rõ cậu với tớ bên nhau rồi mà vẫn còn viết thư tình cho cậu, tớ cảm thấy mình đang bị khiêu khích."

Khi bạn trai nhận được thư tình mà bên nữ chỉ cười nói "Uầy, anh nổi tiếng thật đấy", chuyện đó chắc chỉ xuất hiện trong phim truyền hình thôi ha?

Tuy rằng tôi sẽ không hiểu lầm Lục Hi, cũng sẽ không ghen —— Lục Hi vốn đã tính vứt bức thư vào thùng rác —— nhưng làm thế vẫn phảng phất cảm giác mình bị khiêu khích ngay trước mặt, nhiều ít thế nào vẫn tồn tại.

Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Lục Hi nghe tôi nói xong, mắt chớp chớp, sự lạnh lùng thoáng qua trong mắt cậu dần biến thành dòng nước xuân ấm ấp.

"Hừ, cô ta dám khiêu khích cậu, đúng là không biết tốt xấu. Tiểu Nhạc rất tức sao? Nếu thế, tớ sẽ tự mình giải quyết người này." Lục Hi vừa nói vừa nheo đôi mắt lại, "Yên tâm, tớ sẽ không làm chuyện gì quá đáng quá đâu."

"Đọc thư trước nha?"

"A, được, Tiểu Nhạc muốn xem, đương nhiên là được rồi."

Vì thế, bức thư gửi Lục Hi, liền cứ vậy bị tôi không thương tiếc mở ra. Lục Hi đem đầu đặt lên vai tôi, hai chúng tôi dùng tư thư này dính lấy nhau, cẩn thận mở tờ giấy ra.

[ Bạn học Lục Hi:

Chào cậu.

Tớ cảm thấy hơi lo lắng khi viết bức thư này cho cậu. Mặc dù tớ biết cậu đã có bạn gái, tớ vẫn nhịn không được muốn nói ra cảm xúc của tớ dành cho cậu.]

—— Kết quả là, từ ngay câu đầu tiên đã khiến áp suất không khí quanh Lục Hi giảm xuống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm nay tôi nói chuyện với bạn thân về chuyện Lục Hi và Tiểu Nhạc.

Bạn thân nói, cô ấy nhớ đến một câu, "Yêu là mang thế giới của chính mình đi vào thế giới của người khác."

Tôi đã nghĩ về điều đó, tôi nói rằng ngay từ đầu đã đem thế giới của hai người họ lại gần nhau.

Bạn thân nói nó là tòa thành được xây dụng bằng bánh Oreo!!!

.......

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!

=============

Tôi đã cười rất vui vẻ và thế là viết thêm một chương nữa.

Xám: Tình địch vừa xuất hiện đã bị bóp chết rồi :<<

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều full, Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top