Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 27: 17-1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Edit: Xám
Beta: Nguyễn Hằng

Đối với học sinh, cái gọi là Tết Dương lịch có nghĩa là ba ngày làm bài tập về nhà. Khi ba ngày nghỉ đó kết thúc, kỳ thi cuối kỳ sẽ đến.

Năm nay Tết âm lịch vào cuối tháng Giêng, vì thế ngày thi càng lúc càng cận kề. Toàn trường ngập tràn niềm vui của kỳ nghỉ đông đang đến gần nhưng cũng tràn đầy không khí căng thẳng của kỳ thi sắp diễn ra.

Đương nhiên, những điều này không liên quan gì đến Lục Hi, ý tôi là, nó sẽ không gây rắc rối cho cậu ấy.

Điều cậu ấy bận tâm bây giờ là một chuyện khác —— cậu ấy đang suy nghĩ biện pháp thuyết phục chủ nhiệm không cho cậu tham gia lớp luyện thi mùa đông của trường.

Trường nào cũng sẽ có lớp luyện thi như vậy. Cho dù Bộ Giáo dục đã nhiều lần ra lệnh không được dạy bù cho học sinh trong kỳ nghỉ, nhưng các giáo viên vẫn luôn tìm cách dạy thêm học sinh và mở lớp nhỏ dành cho những học sinh muốn thi vào các trường Đại học với số điểm cao thậm chí là đạt thủ khoa.

Lục Hi không nghi ngờ chính là hạt giống hàng đầu cho vị trí thủ khoa kia, cũng không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy sẽ bị nhìn chằm chằm vào.

—— Vấn đề là tôi không phải thành viên của nhóm học sinh đứng đầu. Nói cách khác, tôi không thể vào lớp luyện thi này được.

Lớp luyện thi chiếm hai tuần của kỳ nghỉ đông, mỗi ngày từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, toàn bộ các lớp học tinh anh đều đóng cửa chặt ôn luyện.

Bởi vì tôi không ở đó, nên trong nháy mắt trở thành chuyện không thể chịu đựng được với Lục Hi.

Sau khi biết đến sự tồn tại của lớp luyện thi này, cậu đã nghĩ đủ cách để thuyết phục chủ nhiệm nhưng đáng tiếc, tất cả đều thất bại.

Lục Hi quả thực rất thông minh, siêu cấp thông minh. Nhưng cho dù có là cậu ấy, thì hiện tại cũng không có cách nào để bắt mọi chuyện theo ý mình được.

Tôi dựa vào bức tường bên ngoài văn phòng chủ nhiệm đợi Lục Hi, hay đúng hơn là đợi cậu ấy ra để an ủi.

Kết quả chưa đợi được Lục Hi, Lâm Linh từ văn phòng ngữ văn bên cạnh đi ra, vọt tới trước mặt tôi: "Ôi, Tiểu Nhạc! Thật trùng hợp!"

"Thật trùng hợp." Tôi đồng ý với điều này, trong tay Lâm Linh vẫn ôm một chồng sách bài tập, xem ra là lớp trưởng.

"Trời lạnh quá —— cậu đang đợi Lục Hi à? Trong đó?" Lâm Linh cười hì hì chỉ vào cửa phòng chủ nhiệm.

Tôi yên lặng gật đầu —— nhiều lời nhiều sai, ít lời ít sai. Quan trọng hơn tôi không muốn Lục Hi nghe thấy giọng tôi và Lâm Linh nói chuyện với nhau, điều này sẽ làm tăng thêm sự lo lắng trong cậu.

"Vậy tớ đi trước." Lâm Linh lắc đầu, "A đúng rồi, anh trai tớ sắp về rồi, anh ấy học ở đại học Z bên cạnh, nghỉ đông tớ sẽ giới thiệu anh ấy cho cậu biết!"

Sau đó Lâm Linh như một con thỏ, ba bước thành một chạy đi.

Tôi vẫn im lặng nhìn theo, cũng không nói lời chia tay với cô ấy. Dù sao tôi cũng chưa có đồng ý đi gặp anh trai cô ấy, đến lúc ấy cứ từ chối là được.

Lần này Lục Hi và chủ nhiệm lớp dường như nói chuyện rất lâu, nội dung cuộc nói chuyện cụ thể tôi cũng không rõ, vì cửa có một lớp cách âm nên tôi cũng chẳng nghe được gì.

Đứng dựa vào tường hồi lâu, tôi rất muốn ngồi xổm xuống, sau đó tôi làm thật. Tôi định đợi Lục Hi đi ra rồi bắt cậu ấy kéo tôi dậy.

Ngồi xổm một lúc, không biết khi nào bên cạnh nhiều ra hai cái chân.

Nhìn dọc lên theo hai chân, là một nữ sinh cao gầy xinh đẹp, môi mím chặt, thoạt nhìn trông lạnh lùng. Cô ấy không dựa người vào tường mà đứng thẳng tắp đoan trang, dường như cô ấy đang đợi ai đó.

Chắc là đến tìm chủ nhiệm. Tôi thờ ơ nghĩ.

Một người đứng, một người ngồi xổm. Tôi và nữ sinh kia đều không có ý định mở lời nói chuyện với nhau, chúng tôi im lặng cùng nhau chờ đợi. Điều này khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, từ xưa đến nay tôi giỏi xử lý những cuộc trò chuyện trầm mặc hơn là những cuộc trò chuyện sôi nổi.

Cuối cùng, Lục Hi đẩy cửa đi ra.

"Lục Hi."

"Lục Hi!"

Tôi và nữ sinh kia đồng thời mở miệng gọi cùng một cái tên, khiến cho hai chúng tôi không kìm được liếc nhìn nhau một cái —— xét theo ánh mắt của cô ấy, đến bây giờ cô ấy mới nhìn thẳng người đang ngồi xổm bên cạnh là tôi, tất nhiên, tôi cũng vậy.

Lục Hi rất tự nhiên không để ý đến nữ sinh bên cạnh, đi đến cạnh rồi đưa tay về phía tôi: "Tiểu Nhạc, xin lỗi, cậu đã đợi lâu chưa?"

"Không sao.......Á." Tôi kéo tay Lục Hi đứng dậy, cảm giác máu ở chân lưu thông lại khiến cho bắp chân tôi tê dại.

Lục Hi đã quá quen với bộ dạng này của tôi. Cậu vẫn giống như trước, ngồi xổm xuống xoa bóp chân tôi, điều này rất hiệu quả, một lúc sau, chân tôi đã thoải mái hẳn.

"Lục Hi, đừng giả bộ không nhìn thấy tôi." Người đẹp lạnh lùnh bị lơ đi cuối cùng lên tiếng, "Tôi cố ý chờ cậu ở chỗ này vì có việc cần nói với cậu, xong đây là thái độ của cậu với tiền bối sao??"

"Tôi không giả bộ không nhìn thấy chị, tôi chỉ là không nhìn thấy chị." Lục Hi xoa bóp bắp chân tôi, khi đứng dậy mặt liền trở nên vô cảm, "Tôi đã nói nhiều lần rồi, không có hứng thú."

Sau đó cậu ấy lập tức ghé vào tai tôi đáng thương giải thích: "Tiểu Nhạc, cậu đừng hiểu lầm. Chị này là chủ tịch hội học sinh, muốn tớ làm trưởng ban đại diện học sinh, lần trước tớ đã từ chối rồi nhưng không biết gần đây vì sao lại cứ khuyên tớ......"

—— A, tôi nhớ ra rồi, chính là nữ sinh lần trước! (chương 4)

Vậy chủ tịch hội học sinh hiện tại là người đẹp cao lãnh này sao? Vậy xem ra nhan sắc tổng thể của hội học sinh nghe chừng khá cao —— tôi một bên mạch suy nghĩ chạy ngàn dặm, một bên sờ tóc Lục Hi.

*cao lãnh: xa cách và lạnh lùng

"Có hứng thú hay không thì những người có năng lực vẫn phải nhận phần trách nhiệm nhiều hơn. Trưởng ban học sinh sắp từ chức, hiện tại trong đám học sinh năm nhất tôi thấy cậu là người thích hợp nhất. Đây là do chủ tịch hội học sinh bổ nhiệm, cậu không thể có lí do gì để từ chối."

"Vậy thì để tôi trì hoãn đến khi chị từ chức đi, tới học kì sau chúng ta nói tiếp." Lục Hi thản nhiên trả lời. Sau khi xác nhận chân tôi đã khôi phục bình thường, cậu dùng một tay kéo tôi dậy, bơ luôn chị chủ tịch hội học sinh, "Tiểu Nhạc, đi thôi."

"Chờ một chút!" Học tỷ cuối cùng cũng sốt ruột. Đương nhiên Lục Hi là loại mềm cứng không ăn, không nóng nảy mới là lạ —— sau đó chị ấy cuống cuồng liền túm lấy tay tôi.

Ai bảo vì tôi chậm hơn Lục Hi nửa bước chứ.

Tôi cố giãy ra một chút nhưng không thể rút tay về được.

"Học tỷ, mau buông tay!" Tôi thấp giọng nói, bây giờ buông tay thì còn có thể coi như chưa có chuyện gì từng xảy ra!

"Lục Hi, không thương lượng gì nữa, kiên nhẫn của tôi có hạn!"

Lục Hi xoay người, thấy học tỷ gắt gao cầm tay tôi.

Cậu hơi nheo mắt lại: "Kiên nhẫn của tôi có hạn, chị lập tức mau buông tay ra."

Học tỷ không hổ là chủ tịch hội học sinh, nhân vật tinh anh đối với nguy hiểm thì nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều —— ít ra thì chị ấy liền lập tức buông tay.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội đi vòng ra phía sau Lục Hi.

Quả nhiên, tôi chui ra phía sau cậu ấy làm cho cảm xúc của cậu thả lỏng một chút, ít nhất là đã thoát khỏi trạng thái tràn đầy tính công kích vừa rồi.

Học tỷ thở dài: "Lục Hi, tôi nói nghiêm túc, vị trí trưởng ban học sinh này cậu sẽ đảm đương tốt. Khi tôi từ chức cũng sẽ dễ dàng thuận lí thành chương đẩy cậu từ trưởng ban học sinh thành chủ tịch hội học sinh. Tôi đã lược bỏ cho cậu một đống khâu phỏng vấn để được vào hội học sinh đó."

"Có rất nhiều học sinh trong trường, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào mỗi tôi được không? Tôi cho rằng mình đã nói rất rõ ràng là tôi không có hứng thú, không có thời gian. Vào hội học sinh sẽ phải làm vô số các buổi lao động tình nguyên, tôi không muốn đi lao động miễn phí."

Học tỷ trầm tư khoảng hai ba giây, rồi bỗng nhiên bước qua Lục Hi đi thẳng về phía tôi.

Tôi không chút chần chừ, lập tực quay người núp sau lưng Lục Hi. Chúng tôi như đại bàng bắt gà con giằng co trên hàng lang trong chốc lát, cho đến khi học tỷ mất kiên nhẫn: "Bỏ đi, cô trốn tránh chi, tôi hỏi cô, cô với Lục Hi có quan hệ gì?"

Lục Hi nắm chặt tay tôi, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Không liên quan gì đến chị."

Sau đó cậu trực tiếp kéo tôi bỏ đi, mặc kệ học tỷ ở phía sau kêu cậu đứng lại.

Không tồi, người đẹp cao lãnh cũng có gánh nặng của người đẹp cao lãnh, ở trên hành lang truy đuổi người đoán chừng là làm không được.

"Tiểu Nhạc, kệ chị ta." Lục Hi vội vàng nói, "Mặc kệ chị ta định nói gì với cậu cứ tỏ ra không quan tâm là được."

"Được."

Vốn dĩ tôi cũng không có hứng thú nghe học tỷ nói chuyện. Dù gì tôi cũng sẽ không giúp chị ấy thuyết phục Lục Hi, nào có loại người tự cho là đúng để ruột bỏ ra, da bọc vào? 

*Ruột bỏ ra, da bọc vào: Diễn tả những người coi thường, không quan tâm đến người nhà, trái lại chỉ tôn trọng, quan tâm những người xa lạ.

Nhưng điều tôi không ngờ tới học tỷ thực sự đến gặp tôi, hơn nữa chị ấy còn đặc biệt chọn thời điểm Lục Hi vắng mặt.

"Năn nỉ em, mặc kệ em là ai, xin em hãy khuyên Lục Hi đồng ý chị đi!"

—— Hơn nữa, phong cách này không hợp với tính cách cao lãnh của chị ấy chút nào.

"Em từ chối."

Nhưng tôi chỉ có thể trả lời chị ấy như vậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tôi đã đọc các bình luận, nói rằng có người đề cử, cho nên mới nhiều người tới đọc như vậy.

Tuy không biết ai đề cử bộ truyện này, nhưng từ đáy lòng tôi xin cảm ơn rất nhiều!

Cảm ơn những người đã để lại bình luận giúp cho tôi biết mỗi người thích câu truyện này.

Thật sự rất vui ///////w\\\\\\\\\\\

Xám: Gần đây tớ đang đi làm thêm nên cũng không có nhiều thời gian rảnh nữa :< Mãi hôm nay mới rảnh một xí để lên chương hiccc :"< Nhưng tớ sẽ cố gắng ít nhất 1 tuần ra được 2-3 chương truyện cho các cậu, nên mọi người đừng quên tớ nhaaa <3

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều full, Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top