Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 43: Mắt Phượng 2


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Hắn đang đeo kính râm, Lan Lan dù không nhìn ra vẻ mặt hắn, nhưng tôi thì có thể hiểu sao hắn lại tức giận.

Tông Thịnh bước đi từ phía trước mặt Lan Lan, ngang qua tôi hắn đè thấp thanh âm nói: “Cô muốn hại chết cô ấy sao?”

“Tôi..” hắn không chờ tôi nói xong đã bỏ lên lầu.

Tôi nhìn Lan Lan, trong giây lát cũng không biết phải nói thế nào cho đúng.

“Lan Lan...”

“Anh cậu hình như thật sự không thích tớ.”

Lan Lan cười.

“Thực xin lỗi.”

“Không có việc gì, không có việc gì. Cậu có muốn tớ đợi cậu… rồi mình về cùng không?”

Tôi đưa tay cầm lấy túi giấy cô nàng mang tới: “Chờ tớ một lát, tớ thay đồ, nói với anh ấy một tiếng rồi về khách sạn với cậu.”

Tôi cầm lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay rồi mới lên lầu. Đồ Lan Lan mang tới là đồ thường ngày của tôi, không phải là đồng phục.

Trong phòng, Tông Thịnh đang rửa bát ăn cơm khi nãy, miệng ngậm thuốc lá. Trước giờ trên người hắn toàn mùi thảo mộc nên tôi chưa từng nghĩ tới hắn lại hút thuóc lá, càng không nghĩ tới hình ảnh hắn miệng ngậm thuốc lá, tay rửa bát.



“Sao lại hút thuốc trong phòng?” Tôi nhỏ giọng.

Hắn ngậm điếu thuốc, không đeo kính râm hỏi tôi: “Về khách sạn sao? Có muốn tôi đưa về không?”

“Vẫn là thôi đi. Thẩm Kế Ân kia...” Tôi không biết Thẩm Kế Ân có làm ra hành động gì không, giống như lần trước, hắn trực tiếp dùng âm hương châm đầu tôi, đồng thời cũng thương tổn Tông Thịnh.

Tông Thịnh cười lạnh một tiếng, kẹp điếu thuốc nói: “Hắn còn chưa có bản lĩnh đối phó tôi đâu, có điều cô phải cẩn thận một chút. Mấy hôm nay nghỉ đi, chẳng phải chỉ là thực tập thôi sao?Tôi chậm rãi thở ra, đối với hắn mà nói thì hắn không thể hiểu, công việc có ý nghĩa với tôi thế nào. “Vậy, Lan Lan sẽ không sao phải không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tông Thịnh rửa sạch chén bát, nói: “Cô gái kia, gia đình có lẽ điều kiện cũng không tốt.”

“Ừ, cũng tương tự nhà tôi, làm sao anh biết?” Lan Lan tới, trên người còn mặc đồng phục, hơn nữa Tông Thịnh cũng chỉ mới gặp Lan Lan khi mặc đồng phục, làm sao nhận ra được.

“Nhìn vào trán, trán cô ta không đủ trơn bóng, mép tóc không đều, trán còn nhỏ hẹp, có vẻ gia cảnh không tốt. Bất quá, cô yên tâm. Cô ta có đôi mắt phượng, là chủ phú quý, đôi mắt hẹp dài, mắt sáng, khi cười lên sẽ có nét mị hoặc. Sau này cô ta sẽ có cuộc sống tốt. Còn chuyện ở khách sạn lần này, cô ta có bị ảnh hưởng không, thì phải xem cô. Nếu cô kéo cô ta xuống nước thì dù mệnh cô ta tốt cũng sẽ bị giảm thọ.”

“Tôi hiểu.” Tôi gật đầu thấp giọng. “Tôi xui xẻo một mình là đủ rồi.”

“Ở bên tôi là xui xẻo à?” Hắn cao giọng.

Tôi lắc đầu, tôi đã nói nhỏ tới vậy sao hắn có thể nghe thấy chứ. Tôi vội chạy xuống lầu, không cần phải đối mặt với gã này nữa, đúng là khủng bố mà.

Xuống tới đất, Lan Lan đang đứng nhìn mấy chậu cây xanh mướt ở cửa sổ sát đất. thấy tôi xuống tới, cô nàng nhảy tung tăng tới: “Ưu Tuyền, anh trai cậu cũng thật là thích cây cỏ nhỉ. Cậu xem, quá trời chậu hoa bé xinh nè.”

Tôi cười, hôm qua còn chưa thấy mấy chậu hoa này, chắc là người ta mới mang lại hôm nay.

“Chỉ là nhà này lạ thật, ở ngoài nắng chói chang, vậy mà trong nhà có chút lạnh. Nhưng như vậy cũng tốt, đông ấm, hạ mát nhỉ.”



Tôi nghe thấy cũng có chút sửng sốt, tôi nhớ lúc còn mơ màng có nghe nói cái gì mà “Âm Địa”, không phải là do Tông Thịnh là quỷ thai nên đã đem nơi mình sống biến thành nơi quỷ sống chứ/

Tôi đi cùng Lan Lan tới khách sạn cũng đã khoảng hơn 6 giờ. Thời gian tôi có chút đảo lộn do có khoảng thời gian bị mê man.

Hóa ra tôi đã ngủ ở nhà hắn cả một đêm, và nửa ngày hôm sau.

Vốn dĩ cho rằng khi xin nghỉ thì sẽ bị quản lý mắng cho, nhưng không nghĩ tới khi tôi đứng ở cửa lớn chờ quản lý tan tầm để xin cô ấy cho nghỉ haingày, thế mà cô ấy lại nhẹ nhàng nói: “Đi đi, tôi sẽ sắp xếp trực ban cho, nếu cô quá mệt mỏi, thì cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

Tôi hơi hoảng sợ khi nghe nói vậy.

[Mèo again: chương này mèo nói hơi nhiều… nhưng đoạn này, mèo thề mèo không hiểu tác giả viết cái gì, nên mèo xin phép lược bớt, vì mèo nghĩ nó chả ảnh hưởng cái gì tới truyện cả. Trang truyện gốc tiếng trung nay nó còn không cho mèo copy để dịch cái đoạn này, vì mèo đọc thì thấy toàn mấy từ nó vô cùng vô nghĩa, mèo ghép cỡ nào cũng không ra được nghĩa, định copy dịch thì nó cũng không ra hehe. Bỏ qua nha!?]

“Cảm ơn quản lý, cảm ơn quản lý”

“Không cần cảm ơn tôi, làm cho tốt, sau này cô chính là bà chủ rồi còn gì.”

Tôi nghẹn lời, tôi với Thẩm Kế Ân làm sao chứ?!

Sau khi quản lý rời đi thì Lan Lan nói cô ấy muốn lên phòng lấy sạc điện thoại, hôm nay cô ấy nghỉ nửa buổi đi lấy rồi đưa quần áo cho tôi nên để quê.

Dù tay chân tôi vẫn rã rời nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đi cùng cô nàng vào thang máy lên lầu.

Lan Lan vào thang máy thì thầm với tôi: “Ưu Tuyền, hôm nay cậu không đi làm nên không biết, phòng khách hôm nay lại có dấu tay máu. Không phải một cái mà tới sáu cái, trên cùng một bức tường. nhìn qua thật sự giống như có người muốn bò từ lầu 11 lên lầu 12.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi, truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi, đọc truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi, Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi full, Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top