Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Chương 6: Học bá công vị dâu tây (6)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Editor: Minori

Sau khi ăn tối trong bệnh viện.

Thương thành hệ thống liền phản hồi về biện pháp xử lý đạo cụ cảnh trong gương mất đi hiệu lực cho Cẩu Lương —— trả lại toàn bộ số tiền, vì biểu đạt thành ý thương thành còn cung cấp một cơ hội rút thăm trúng thưởng.

【 Thấy Cẩu Lương có vẻ hứng thú, hệ thống liền nói trước: Chủ nhân, đây là lần đầu tiên thương phẩm mất đi hiệu lực mang đến bất tiện cho ngài, thương thành hết sức chân thành bồi thường, nhưng chỉ một lần này, không có lần sau. A, đúng rồi, nhớ khen ngợi nha. 】

【 Cẩu Lương xua xua tay: Nhiều lời, mau nói cho tôi biết phạm vi rút thăm trúng thưởng. 】

【 Hệ thống: Đinh, chủ nhân thân ái, xét thấy cấp bậc thương thành của ngài chỉ là Kim cương trắng sơ cấp, phần thưởng của lần rút thăm này là vật phẩm trong thương thành có giá trị dưới 100 tích phân, chúc ngài may mắn nha. 】

Số của các vật phẩm xuất hiện trong biển ý thức của Cẩu Lương, thay đổi với tốc độ cực nhanh.

Cẩu Lương không nghĩ tới còn có hình thức như vậy, sớm biết thế cậu đã ghi nhớ toàn bộ mã số của vật phẩm trong thương thành, bây giờ đành phải tùy cơ kêu dừng.

【 Đinh, chúc mừng chủ nhân đạt được vật phẩm DEBUFF may mắn, trị giá 44 tích phân! Giới hạn sử dụng ở thế giới hiện tại, đeo vật phẩm này sẽ lấy đi vận may của đối tượng được chỉ định và biến nó thành điều xui xẻo. Giới hạn khoảng cách trong phạm vi bản đồ thành phố của người chấp hành, mỗi lần sử dụng có hiệu lực 3 phút, thời gian làm lạnh của vật phẩm là 3 giờ, xin hãy sử dụng nó đúng cách nha! 】

【 Cẩu Lương: Khiến người khác xui xẻo sao? Có chút thú vị...... Chỉ tiếc là tôi đã đoán được đồ chơi này không có hiệu lực với mục tiêu rồi. →-→】

【 Hệ thống: Ầy...... Không cần để ý những chi tiết này mà chủ nhân. 】

Đem vật phẩm DEBUFF may mắn thay đổi thành dạng đồng hồ điện tử ở thế giới hiện tại rồi đeo trêи tay, Cẩu Lương xoay chiếc đồng hồ và đã nghĩ kỹ tác dụng của nó, khóe miệng nhếch lên, cậu thuận tiện nhìn thời gian hiện tại.

【 Cẩu Lương: Thời gian vừa đúng lúc, Tiểu Tứ, đem hình ảnh theo dõi Diệp Siêu và Diệp Huy lấy ra cho tôi. 】

【 Hệ thống không dám vi phạm, một bên làm theo một bên lải nhải lẩm bẩm: Chủ nhân, ngài hao phí tinh lực trêи người bọn họ chỉ sợ không ổn lắm. Hiện tại trêи dưới toàn Cục đều nhìn chằm chằm chúng ta, hơn nữa độ hảo cảm -5 cảnh cáo mỗi năm phút liền xoát một lần, ngài chẳng lẽ không nhìn thấy sao? 】

Thấy hệ thống hiển thị hình ảnh theo dõi mục tiêu và phóng to nó cho mình xem, Cẩu Lương thuận thế nhìn: Vị trí của mục tiêu giống với nơi cậu nhìn thấy nửa giờ trước, trong một căn phòng chất đầy sách, xem ra là người ham học hơn nữa còn rất nhàm chán.

【 Cẩu Lương đã có sẵn kế hoạch sơ bộ trong lòng, không chút nóng nảy: Tiểu Tứ, cậu phải tin rằng mọi thứ tôi làm bây giờ là để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn mà. 】

Hệ thống:...... Ha ha.

【 Cẩu Lương nhướng mày: Cậu không tin à? Vậy cậu cảm thấy Thời Vũ vừa cao ráo vừa đẹp trai lại giàu có như vậy sẽ thích người như thế nào? 】

【 Hệ thống:...... Ngây thơ đáng yêu ư? 】

【 Cẩu Lương:......】

Cậu chân thành đề nghị hệ thống ít xem kịch não tàn thế giới cấp C, vốn dĩ chỉ số thông minh còn có đủ lên cấp.

Hệ thống hỏi lại, nhìn thấy Diệp Huy đi vào thư phòng Diệp Siêu, Cẩu Lương lười phí miệng lưỡi giải thích một việc mà nó không thể hiểu được, bưng bát dưa lê, thích thú khi xem hai cha con sắp trình diễn kịch —— Diệp Siêu không làm Cẩu Lương thất vọng.

Diệp Siêu ngừng viết, chậm rãi xoay bút trêи hai tay, nhìn Diệp Huy với vẻ mặt bình tĩnh không nói một lời, cho đến khi người sau lo lắng hỏi: "Bố, bố gọi con tới có chuyện gì ạ?"

"Con sao." Ánh mắt Diệp Siêu vẫn chăm chú trêи người hắn, "Con không có chuyện gì muốn nói với bố ư?"

Diệp Huy cười gượng, "Con có thể có chuyện gì chứ, không phải vẫn như cũ đấy thôi, thành tích cũng không bị suy giảm. A, đúng rồi, bố à, cuối tuần sau con còn đại diện trường tham gia cuộc thi, gần đây đều vì chuyện này mà chuẩn bị, nhất định lấy cúp trở về."

"Con rất đắc ý với hiện tại sao?"

"Ơ? Bố, sao bố lại hỏi như vậy......"

Diệp Siêu từ trong ngăn kéo lấy ra điện thoại hôm trước còn thuộc về Diệp Huy đặt lên bàn, trêи màn hình, ảnh chụp đúng là bức ảnh con riêng cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tay bị nhét vào giữa hai chân dùng băng dán trong suốt trói chặt. Thời gian chụp là ba ngày trước, đối phương trêи người ngoại trừ tay, cổ và mặt, toàn thân vết thương dày đặc, cặp mắt kia để lộ ra đau khổ và mờ mịt, khiến lòng người sợ hãi.

Diệp Huy lập tức khản giọng nói.

"Bố muốn con giải thích như thế nào ạ?"

Sắc mặt Diệp Siêu vô cùng khó coi.

Ông cho người lấy điện thoại của Diệp Huy vốn dĩ là vì ngăn người ngoài lấy được bằng chứng con trai có liên quan đến những học sinh thể ɖu͙ƈ phạm tội kia hoặc là chứng cứ giao dịch tiền bạc, không nghĩ tới còn có "Bất ngờ" lớn hơn nữa.

Diệp Huy cúi đầu, mũi chân đá tấm thảm, cứng rắn nói: "Con chỉ chụp ảnh mà thôi, ý tưởng chụp ảnh là của người khác, chính Chiêm Vĩnh Triết đưa tiền cho những học sinh chuyên thể ɖu͙ƈ để họ đánh nó, có liên quan gì đến con chứ? Chính nó là đồ biến thái còn không cho phép người khác nói sao?"

"Mày cảm thấy mày làm đúng à, mày cảm thấy mày không liên quan gì đến nó. Phải không?"

"Bố, con chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi, con không có nghĩa vụ gì phải giúp nó cả? Hơn nữa là nó coi thường trêu chọc người khác trước ——"

"Bang!"

Diệp Siêu nặng nề đặt bút máy xuống, đứng lên, không chút nể tình tát Diệp Huy lảo đảo. Người sau nghiêng đầu không dám tin nhìn bố mình, sau đó mới sờ lên khuôn mặt đau nhức của mình, đau lòng tức giận quát: "Con đã làm sai cái gì chứ?! Bố lại vì nó mà đánh con!"

"Đến chết cũng không chịu hối cải."

Trong mắt Diệp Siêu lộ ra thất vọng sâu sắc, trầm giọng nói: "Là mày đem Thích Trình kéo tới WC, cũng là mày châm ngòi Chiêm Vĩnh Triết xúc phạm nó, hôm nay vẫn là mày xúi giục Ngô Dũng ăn cắp nhật ký của Thích Trình và dán trêи bảng thông báo. Những việc này người có tâm điều tra là có thể tra ra! Hơn nữa việc tương tự như này mày đã làm không ít! Trước kia mày ở nhà bắt nạt nó cô lập nó, tao chưa từng nghĩ đến việc nhúng tay can thiệp. Đó không phải vì tao cho rằng mày làm đúng, mà bởi vì tao tin tưởng mày quá mức cũng biết mày chắc chắn có chừng mực! Sẽ nhớ rằng nó là người trêи hộ khẩu nhà họ Diệp chúng ta, hiểu rõ nó đi ra ngoài cũng tương tự đại diện bộ mặt của nhà họ Diệp, khi đối mặt với người ngoài nó và mày đứng cùng một chiến tuyến!"

"Nhưng hiện tại xem ra, là tao đánh giá mày quá cao."

"Chuyện như hôm nay cũng vậy, bất luận kẻ nào có thể làm, riêng mày thì không được!"

"Mày làm như vậy thì có lợi ích gì hả? Người ngoài sẽ không nói trường cấp 3 Nhạc Thành dạy ra một nam đồng tính, toàn trường tỏ tình cùng ai. Bọn họ chỉ biết nói Diệp Siêu tao có một đứa con riêng tốt, nhà họ Diệp chúng ta nuôi dạy ra một người đồng tính! Quan hệ lợi hại đơn giản như vậy mày cũng không rõ sao? Chủ động giúp người ngoài dẫm mặt bố mày, mày rất đắc ý hả? Nhà họ Diệp chúng ta biến thành trò cười, trong lòng mày có phải còn muốn đi theo bọn họ cười hai tiếng phải không? Quả thực ngu xuẩn hết sức!"

Diệp Huy sửng sốt, vội vàng biện bạch cho mình: "Bố, con không có ý đó, con chỉ là nhìn nó không vừa mắt, con không nghĩ nhiều như vậy......"

"Mày coi Thích Trình như kẻ thù, chuyện này tao cũng không hiểu."

Diệp Siêu ngắt lời hắn, ngồi trở lại vị trí. Cho dù là tư thế ngửa đầu nhìn con trai, cũng hoàn toàn không giảm khí thế lạnh lùng nghiêm nghị của ông lúc này.

"Tao có từng thiên vị nó bất kỳ cái gì sao? Ngược lại là mày, nó đi vào nhà này 12 năm, mày thành công làm mẹ kế mày bỏ qua con trai ruột của mình, khiến nó không còn chỗ đứng trong căn nhà này. Hay là mày cảm thấy nó có dã tâm muốn tranh đoạt tài sản của tao với mày, khiến mày có cảm giác nguy cơ? Ha, đều không phải. Mày tới nói cho tao, tại sao mày có thành kiến lớn với Thích Trình như vậy, một hai phải làm cho như nước với lửa hả?"

Diệp Huy bị hỏi đến nghẹn họng, hắn ậm ừ nửa ngày lại không nói được lý do gì.

"...... Con chán ghét nó, không có lý do gì cả, con chính là không thích nó."

"Đó không phải cái cớ để mày phạm sai lầm."

Diệp Siêu nói: "Rất lâu trước kia, tao đã nghĩ tới muốn đem nó bồi dưỡng thành trợ thủ của mày, nhưng mày biểu hiện bài xích với nó, cũng thành công làm tao từ bỏ quyết định này. Trong mười hai năm qua, tao không hỏi nó nhiều quá một câu, không cung cấp cho nó dù chỉ một giờ dạy học giáo ɖu͙ƈ ưu tú. Nhưng tao không đem nó lơ là thành một con bạch nhãn lang* phản nghịch, lại hao phí 17 năm tâm huyết nuôi ra một đứa ngu xuẩn. Mày có từng nghĩ tới, nếu hôm nay nó ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra hành động của mày, sẽ có hậu quả gì không?"

*Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.

Diệp Huy: "Nó không dám nói!"

"Nó vì sao không dám, là bởi vì bức ảnh này vẫn là nhược điểm sợ hãi mày ɖâʍ uy?" Diệp Siêu cười lạnh, "Đó là bởi vì nó phân biệt rõ ràng hơn mày, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, biết lấy đại cục làm trọng! Bởi vì nó coi mình như một thành viên của gia đình này, biết bảo vệ gia đình mình trước mặt người ngoài! Thậm chí vì không muốn mẹ ruột của mình phải khó xử, nó chấp nhận bản thân chịu sự uất ức, cũng không nói bất cứ điều gì không tốt về mày với mẹ của mình với tao."

"Bố! Bố lại vừa lòng nó như vậy, nó dựa vào cái gì chứ? Thành tích rách nát như vậy, cả người không có một ưu điểm gì——"

"Mày vẫn không hiểu." Diệp Siêu vô cùng thất vọng.

Diệp Huy bắt gặp ánh mắt của ông, tức giận kịch liệt như bị dẫm phải đuôi mèo, "Con mới là con của bố, bố, nó là thứ gì chứ——"

"Đây cũng là mày hôm nay xúi giục em trai mày, khi tao và mẹ kế mày trở về nguyên nhân làm nó hỏi anh trai Thích Trình có phải đồng tính hay không, khóc nháo muốn mẹ kế mày đuổi nó (Thích Trình) ra nhà khỏi này? Có phải chờ mày đuổi Thích Trình đi rồi, sau đó liền dùng loại thủ đoạn này với em mày, với tao hay không?"

"Bố con không có, con làm sao sẽ nghĩ như vậy, Thích Trình nó là gì chứ, nhưng mọi người là người thân duy nhất của con......"

Diệp Siêu thở dài, lại cầm bút lên, không có ý định tiếp tục loại giao tiếp vô nghĩa này với hắn: "Mày đi ra ngoài đi. Suy nghĩ xem hôm nay vì sao tao muốn nói những lời này với mày, suy nghĩ xem mình rốt cuộc sai ở chỗ nào. Khi nào mày hiểu rồi, thì tới tìm tao. Nếu mày không hiểu, tao cũng phải xem xét phương pháp giáo ɖu͙ƈ của mày có phải nên điều chỉnh lại hay không, một lần nữa cân nhắc năng lực của mày. Còn nữa, đừng tìm Thích Trình gây phiền toái, đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng tao nhắc nhở mày."

【 Hệ thống lại bị vùi trong đám bong bóng hồng: Chủ, chủ nhân, ngài lại phát tài sao? 】

【 Cẩu Lương cười không ngừng, nói: Không phải, chỉ là được 100 hồn tệ khen thưởng mà thôi. 】

Sinh hồn của nguyên chủ vẫn có khả năng nhận thức được những người từng tiếp xúc với mình, đương nhiên sẽ cảm thấy vui khi thấy Diệp Huy bị mắng thông qua đôi mắt cậu, 100 hồn tệ này cậu liền vui lòng nhận lấy.

Không sốt ruột, từ từ tới, cậu nhất định sẽ không khách sáo mà đem toàn bộ hồn lực của nguyên chủ đổi thành hồn tệ đáng yêu. ≡‿≡✧

Ngày hôm sau, Cẩu Lương được người hầu nhà họ Diệp đón xuất viện, còn những gì Trình Lị hứa ngày hôm qua nhất định sáng sớm sẽ đến gặp cậu, cậu coi như trò cười.

Bởi vì Diệp Siêu cố ý dặn dò, phòng bếp không dám chậm trễ bữa cơm trưa này, Cẩu Lương vui vẻ dùng bữa.

Trình Lị làm đẹp xong liền đón Diệp Diệu tan học về nhà, hai mẹ con vừa nói vừa cười, nhưng thấy Cẩu Lương đợi ở cửa, hai người đều ngừng cười rồi thay đổi sắc mặt.

Diệp Diệu càng kịch liệt hét lớn: "Mẹ, sao mẹ còn chưa đuổi anh ta đi! Anh ta là đồ biến thái! Trêи người anh ta có bệnh con không muốn bị lây bệnh đâu! Mẹ, không phải mẹ đã hứa với con chắc chắn sẽ đuổi anh ta đi không để con thấy nữa sao! Vì sao anh ta vẫn còn ở đây, con không muốn thấy anh ta, con không muốn!!"

Trình Lị lúng túng nhìn con trai lớn sợ hãi lùi lại một bước, ngồi xổm xuống ôm con trai nhỏ vào lòng dỗ dành: "Diệu nhi ngoan nào, hôm nay anh con vừa mới xuất viện, chúng ta không nói chuyện này được không?"

"Đó không phải anh con! Ngày hôm qua rõ ràng mẹ đã hứa với con!" Diệp Diệu đẩy Trình Lị đang đi giày cao gót ra, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu đau đớn của người sau ngã xuống đất, lao tới tay đấm chân đá với Cẩu Lương: "Mày cút ra khỏi nhà tao! Cút đi, mày là đồ tạp chủng! Biến thái! Mày không phải anh tao, mày là thứ gì chứ, cút ra khỏi nhà tao!"

Cẩu Lương vòng qua nó tiến lên đỡ Trình Lị không đứng dậy nổi, giọng lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?"

Không đợi Trình Lị nói chuyện, Diệp Diệu đã lao lại như một viên đạn nhỏ, "Buông mẹ tao ra! Đó là mẹ tao không phải mẹ mày, mày tránh ra! Oa oa oa ——"

Hắn đột nhiên khóc lớn lên.

Trình Lị đau lòng, vội bế nó lên an ủi, không kiên nhẫn nói với con trai lớn đang nhắm mắt theo đuôi: "Con về phòng trước đi, đừng chọc em trai con khóc!"

Cẩu Lương mím môi, quay lại căn phòng cuối hành lang mà không nói một lời.

Buổi tối hôm đó, cậu chủ động tìm Diệp Siêu, đề xuất ý định chuyển ra ngoài.

Diệp Siêu dừng một chút, mới nói: "Khi chú trở về đã nghe mẹ con nói về tính tình nóng nảy của Diệp Diệu. Chuyện này là nó không đúng, chú sẽ cẩn thận giáo ɖu͙ƈ nó, không để xảy ra những chuyện tương tự nữa. Tiểu Trình, chú biết hôm nay nó làm con bị tổn thương, nhưng dù sao nó và con cũng có một nửa quan hệ máu mủ, đánh gãy xương còn dính gân. Xem nó còn nhỏ tuổi, tha thứ cho nó, được không?"

Cẩu Lương vội vàng nói: "Không, chú, chú hiểu lầm rồi ạ. Thật ra...... Lúc khai giảng lớp 11 con định đề xuất muốn sống trong trường, không phải vì em trai. Chỉ là bây giờ con như này cũng không tiện ở ký túc xá trong trường nữa, cho nên con mới nghĩ thuê nhà trọ ở bên ngoài."

"Nếu nguyên nhân không phải là vì em trai con, con có thể nói cho chú biết suy nghĩ của con được không?"

Diệp Siêu biểu hiện sự dịu dàng đáng tin cậy của một bề trêи điềm tĩnh.

Cẩu Lương quả nhiên mở lòng với ông, "Chú à, nếu con nói lời gì đó không đúng, chú đừng tức giận nhé."

"Thật ra không phải nguyên nhân đặc biệt gì cả, con muốn chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi tuyển sinh đại học, vào một trường đại học không tồi, sau này tìm một công việc ổn định là được. Vốn sĩ con còn do dự, dù sao thì hai người thân duy nhất trêи thế giới của con đều ở đây, chú Diệp cũng chưa từng để con phải chịu uất ức gì, chú chính là định nghĩa bố của con, nơi này vẫn luôn là nhà của con. Không sợ chú chê cười chứ...... lúc ấy con sợ con đi rồi, mẹ và em trai sẽ quên con, cho nên vẫn luôn do dự. Nhưng ngày hôm qua ở bệnh viện, cuộc nói chuyện của chú đã đánh thức con, đây là hai năm quan trọng nhất trong cuộc đời học sinh của con, nếu không giơ tay bắt lấy, sau này con sẽ hối hận."

Diệp Siêu thăm dò vài câu, cũng chưa nghe cậu nói ra Diệp Huy hoặc là Diệp Diệu không đúng, cậu tâm ý đã quyết, đành phải đồng ý: "Vậy chú sẽ mua cho con một căn nhà ở gần trường."

"Không không, không cần đâu chú." Cẩu Lương vội vàng nói, "Nhiều nhất cũng ở 2 năm, mua vậy lãng phí quá. Hơn nữa, chú nuôi con khôn lớn, con không báo đáp được gì cho chú, ngược lại còn mang đến cho chú nhiều rắc rối như vậy, thật sự không có mặt mũi yêu cầu chú đồ vật gì cả...... Chú, trêи người con vẫn còn tiền, mấy năm nay chú cho con con cũng chưa tiêu hết đâu."

Diệp Siêu tất nhiên không thể để cậu bỏ tiền, ngay trước mặt cậu gọi điện thoại cho thư ký hỗ trợ tìm kiếm phòng trọ thích hợp, ông sẽ chi trả tất cả chi phí cần thiết.

Cẩu Lương vô cùng cảm động, khi rời khỏi thư phòng, cậu dừng một chút, ở cửa xoay người lại, cúi đầu thật sâu với Diệp Siêu.

Cậu nói: "Chú, về sau con sẽ báo đáp chú."

Diệp Siêu sửng sốt, sau đó đứng dậy tiến tới vỗ bờ vai của cậu, nói: "Chú tin tưởng con."

Thư ký của Diệp Siêu làm việc rất hiệu suất, ngày hôm sau Cẩu Lương liền chuyển vào nhà mới, còn thêm vào không ít đồ dựa theo sở thích của bản thân.

【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, đây là tổ ấm đầu tiên của chúng ta trêи thế giới này. 】

【 Hệ thống spam: Độ hảo cảm hiện tại -5 ( In đậm màu đỏ tươi) 】

【 Cẩu Lương:...... Mất hứng. 】

Tuần mới đang dần đến trong sự chuẩn bị tỉ mỉ của Cẩu Lương.

Làn gió ban mai thổi nhẹ rèm cửa trắng, mặt trời vừa thức dậy tinh nghịch dẫn theo đám bụi mịn bay nhảy, những chậu hoa, cây cảnh được chăm bón cẩn thận trêи ban công vươn mình đón chào ngày mới, nở ở tư thế đẹp nhất và tỏa hương thơm ngát.

Mồ hôi rơi xuống dưới ánh mặt trời, Cẩu Lương từ trêи máy chạy bộ đi xuống, vừa lau mồ hôi vừa đi vào phòng tắm. Trong bồn tắm đã thả đầy Phản Hồn Thảo màu xanh lá thành hỗn hợp nước thuốc, Cẩu Lương đến nằm xuống, phát ra tiếng thở dài thoải mái, cả người hoàn toàn chìm vào trong nước thuốc. Thuốc tắm màu xanh lá đậm từ từ chuyển sang nhạt, khi một vệt xanh lá cuối cùng biến mất ở trong làn nước trong veo, Cẩu Lương mới đứng dậy.

Những giọt nước trượt dài trêи da, cậu đứng trước gương nhìn bản thân.

Làn da căng mọng, ẩm ướt và đàn hồi, không còn dấu vết của những vết thương vô cùng thê thảm mấy ngày trước. Màu trắng nõn khỏe khoắn, tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn mà một thiếu niên nên có.

Vẻ ngoài tinh tế được tôn lên bởi màu da, mái tóc ngắn làm lộ ra khuôn mặt hoàn hảo của thiếu niên, trông tràn đầy năng lượng. Đôi mắt mèo to đầy ý cười gian xảo, lông mi dày và cong vút hút hồn người nhìn, má lúm đồng tiền ngọt ngào khi cười nhẹ, đôi môi hình kim cương màu anh đào càng tô điểm thêm cho các đường nét trêи khuôn mặt, khi cười lên vẻ mặt trông thật phấn chấn, khi nói chuyện thu hút người nhìn.

Không uổng phí cậu mạnh tay mua 10 đơn Phản Hồn Thảo, quả nhiên thấy hiệu quả lớn lao.

Hệ thống:...... Cống hiến 10 tích phân cũng không vui vẻ lắm, ngài còn nhớ rõ khuyến mãi 998 bên hồ Đại Minh sao, chủ nhân thân ái của tôi!

Thức ăn ngon tỏa ra hơi nóng mê người dưới ánh đèn ấm áp, Cẩu Lương ngửi một cách say sưa, đôi mắt nheo lại vì hạnh phúc.

Hôm nay, nhất định là một ngày đẹp trời.

Trung học Nhạc Thành, lớp 11-3.

"Bạn Thời Vũ, hôm qua giáo viên nói đề này tớ không hiểu lắm, cậu có thể giảng giúp tớ một chút được không?"

"Được, là đề này sao?"

"Ừ ừ, cái kia......Tớ có thể ngồi xuống không?"

"Tất nhiên có thể."

15 phút giải lao khi kết thúc giờ đọc buổi sáng, cảnh tượng này diễn ra ở góc lớp. Các bạn học lớp 11-3 không có gì ngạc nhiên khi thấy chuyện này —— Mấy ngày nay, thỉnh thoảng lại xảy ra những đợt hỏi ý kiến

tương tự như này, như thể tất cả các bạn nữ trong lớp đều trở nên ham học hơn trong một đêm.

Hoa khôi lớp & hot boy* mới hằng ngày đã không tạo thành đề tài nữa, bọn họ đang thảo luận sôi nổi chính là vụ đánh nhau ở vườn trường diễn ra vào thứ hai tuần trước.

Có người hiểu rõ sự tình nói rằng trong buổi lễ chào cờ hôm nay hiệu trưởng sẽ thông báo Ngô Dũng và mười mấy học sinh khác trong lớp bọn họ sẽ bị đuổi học. Lại có người trong cuộc khác nói rằng những học sinh đó nổi điên là do bị trúng độc, truyền đến truyền đi liền biến thành chơi ma tuý, nhiều ý kiến khác nhau.

Những tin sốt dẻo ríu rít đó không ảnh hưởng đến một góc độc đáo của lớp học, hot boy tập trung tinh thần giảng đề, hoa khôi lớp tập trung tinh thần làm một fangirl của hotboy, cho đến khi có người đến gần bọn họ.

"Cộc cộc"

Tiếng xương ngón tay gõ lên bàn học khiến hai người chú ý, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thiếu niên xinh đẹp với má lúm đồng tiền đang mỉm cười nhìn họ nói: "Bạn học này, đây là vị trí của tôi, cậu dùng tốt chứ?"

"A, xin, xin lỗi cậu."

Hoa khôi lớp như nai con chạy loạn, nói lắp, đứng lên.

"Không sao, buổi sáng tốt lành."

Cậu đưa cuốn sách giáo khoa cho hoa khôi lớp mà cô đã để quên trêи mặt bàn, nói: "Cậu lâm hạnh nó, là vinh hạnh cho cái bàn của tôi, hoan nghênh lần sau lại đến."

Hoa khôi lớp bị chọc cười, ôm sách vở ở ngực, hỏi cậu: "Bạn học này, cậu là học sinh mới chuyển đến hôm nay sao?"

Cẩu Lương đặt cặp sách xuống và dừng lại động tác ngồi xuống, ngược lại cậu dựa vào bàn học, hai tay đút túi quần cúi người nói: "Tôi là Thích Trình, bạn học Trương Tiêu, rất vui khi quen biết cậu."

Học sinh cả lớp: "......"

Trương Tiêu: "......"

Thời Vũ: "......"

'Xíttt' một tiếng.

Không biết ai là người đầu tiên hít vào một hơi khí lạnh, nhanh chóng ở lan tràn khắp lớp 11-3.

Cẩu Lương cười khúc khích, nhấc chân đi lên bục giảng, "Vẻ mặt của mọi người khiến tôi cho rằng tôi bị khủng long bám vào người đấy. Nhân cơ hội này, tôi chính thức tự giới thiệu một chút, tôi là Thích Trình. Không sai chính là Thích Trình ở lớp 11-3 của chúng ta luôn ngồi trong một góc, mái tóc dài như vậy trong giờ học lúc nào cũng ngủ còn có...... Từng thích bạn học Chiêm Vĩnh Triết."

Nhìn thấy sắc mặt Chiêm Vĩnh Triết thay đổi, khóe miệng hơi hơi nhếch lên của Cẩu Lương cứng lại, ngay sau đó nở một nụ cười thoải mái.

Cậu đi về phía Chiêm Vĩnh Triết, dừng lại ở khoảng cách an toàn trước biểu cảm lo sợ tránh còn không kịp của đối phương.

"Bạn học Chiêm Vĩnh Triết, chuyện lúc trước tôi từng thích cậu đã gây ra rắc rối cho cậu, tôi chính thức xin lỗi cậu, mong cậu hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết thời thiếu niên của tôi. Tất nhiên...... những gì cậu đã làm với tôi, kể từ giây phút này, như nhau xóa bỏ toàn bộ. Nhờ cả lớp giúp tôi làm chứng, tôi Thích Trình thề sẽ không thích Chiêm Vĩnh Triết nữa, không gây bất kỳ rắc rối nào cho cậu ấy nữa, nếu làm trái lời thề này...... Tôi sẽ mời bạn học cả lớp ăn tôm hùm đất xào cay!"

Vẻ mặt đau lòng và nghiêm túc của Cẩu Lương.

Lớp học im ắng, sau đó không biết ai là người cười đầu tiên.

"Ha ha ha ha ha."

Giữa những tràng cười sảng kɧօáϊ, Cẩu Lương để lộ má lúm đồng tiền thật sâu, nhìn xung quanh cuối cùng tầm mắt dừng ở trêи người ngồi cùng bàn.

Cậu hơi hơi mỉm cười, nghiêm túc mà nói: "Hy vọng cuộc sống về sau, chúng ta có thể...... Ở chung vui vẻ."

*

【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu hiện tại:............-5. 】

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác, truyện Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác, đọc truyện Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác, Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác full, Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top