Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 26: 26


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Edit: Mộc

Beta: Ann, Lia, Nguyệt Hạ.

________________________

Đầu óc Chu Nặc có chút rối rắm, còn đang suy nghĩ làm sao để đánh tan suy nghĩ của Đường Tĩnh Văn, dù sao Vân Niệm cũng là người có hào quang của nữ chính, khiêu khích cô ta không phải là tự tìm phiền phức cho mình hay sao?

Mặc kệ trong lòng oán thầm như thế nào, Chu Nặc vẫn đúng giờ tới nơi đã hẹn trước. Đây là hội sở có hoàn cảnh rất yên tĩnh, hơn nữa, nếu không phải hội viên thì không thể vào trong được, rất thích hợp để thảo luận những chuyện không thể mang ra ánh sáng, nghĩ đến đây, bước chân của Chu Nặc không khỏi nhanh hơn, nhanh chóng kết thúc buổi nói chuyện, cô cũng có thể về nhà sớm một chút.

Chu Nặc được nhân viên phục vụ đưa tới bàn của Đường Tĩnh Văn. Đường Tĩnh Văn đang cúi đầu uống trà, nhìn thấy cô đến liền ngẩng đầu cho cô một nụ cười, nói: "Đến đây, ngồi đi."

Chu Nặc ngồi xuống đối diện, nắm lấy chén trà trước mặt chờ Đường Tĩnh Văn mở miệng.

Đường Tĩnh Văn nâng mắt nhìn về phía người đối diện, chỉ thấy hai tay cô đang cầm chén trà, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt bàn làm cho người ta nhìn không ra hiện tại cô đang có tâm trạng gì. Đường Tĩnh Văn ở trong lòng đem Cố Càn ra mắng, đến trêu chọc cô gái nhỏ người ta để làm chi, bây giờ làm hại người ta thương tâm như vậy. Nghĩ đến đây, bà nói với giọng điệu ôn hòa hơn không ít: "Gần đây cháu có khỏe không?"

Chu Nặc nhất thời không nắm được mục đích của Đường Tĩnh Văn, vì thế ngẩng đầu nhìn bà, miễn cưỡng cười: "Rất tốt ạ, dì thì sao, gần đầy dì vẫn khỏe chứ ạ?"

Đường Tĩnh Văn thấy cô đang cố nén bi thương, còn không quên quan tâm đến bà, trong lòng đối với Chu Nặc lại càng thương tiếc: "Chuyện của cháu với Cố Càn, là Cố Càn có lỗi với cháu, dì ở đây thay nó giải thích với cháu, cũng chẳng phải hy vọng cháu sẽ tha thứ cho hành động của nó, dì chỉ mong cháu có thể nhìn về phía trước, cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp."

Chu Nặc có chút thụ sủng nhược kinh, cho nên, đây là cố ý đến để an ủi cô sao. Nghĩ đến khả năng này, cô có chút hưng phấn, dù sao Đường Tĩnh Văn cũng là bà chủ nhà họ Cố, biết bao nhiêu người muốn cùng bà ấy tạo dựng mối quan hệ, cô không cầu được làm con dâu của bà, chỉ hy vọng lúc bị người khác gây khó dễ, có người quan tâm mình một chút.

Đường Tĩnh Văn nói xong thật lâu không thấy Chu Nặc đáp lại, cũng không có ý trách tội của cô, ngược lại nhớ tới hoàn cảnh trước kia của mình, tuy rằng không đến mức kiếm ăn dưới chướng mẹ kế, nhưng nghĩ đến người yêu của mình mà mình cho là tình nguyện, lại bởi vì địa vị của mình ở nhà mà thay đổi, lựa chọn kết hôn cùng người khác. Khi đó bà mới hiểu được, tình cảm chó má gì chứ, trong mắt những người này chỉ có lợi ích mới là quan trọng nhất, bà coi đó tình cảm nhưng mà lại dựa vào nền tảng ở mình có thể mang lại cho hắn ta nhiều lợi ích hay không thôi, cho nên khi đó bà liền hiểu được thứ vô dụng nhất trên đời này đó chính là tình cảm. Về phần Cố Càn cùng Vân Niệm, bà không ngăn cản, ngoại trừ là Cố Càn thích ra thì cũng còn có nguyên nhân khác, bà căn bản là không xem trọng hai người, xa cách nhiều năm như vậy, rất nhiều sự việc sớm đã thay đổi, cảnh còn người mất, cho dù kết hôn, về sau đại khái cũng sẽ giống những cặp vợ chồng khác trong cái vòng luẩn quẩn này thôi.

Đường Tĩnh Văn nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn về phía người đối diện nhẹ giọng mở miệng nói: "Cháu còn trẻ, con đường về sau còn dài, không cần phải vướng bận thứ tình cảm nhỏ nhoi này. Quan trọng nhất với phụ nữ vẫn là sự nghiệp, nghe nói hiện tại cháu đang theo diễn xuất, nếu thích thì cố gắng làm được tốt nhất đi. Nếu gặp phải chuyện gì, cháu có thể liên hệ dì, đây là số điện thoại riêng của dì." Nói xong liền đẩy danh thiếp trong tay đến trước mặt Chu Nặc.

Chu Nặc nhìn chằm chằm danh thiếp trước mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tĩnh Văn, cảm động nói: "Cảm ơn dì."

Vẻ tươi cười trên mặt Đường Tĩnh Văn không thay đổi: "Không cần khách khí như vậy, chủ yếu là chúng ta hợp ý." Đường Tĩnh Văn cũng không phải thánh mẫu, nếu không phải Chu Nặc vừa vặn hợp ý của bà ấy, bà ấy cũng sẽ không cố ý hẹn người ta ra ngoài.

Đợi cho Đường Tĩnh Văn rời đi, Chu Nặc cầm lấy danh thiếp không khỏi cảm khái, tên xấu xa Cố Càn này rốt cuộc là gặp được cái vận cứt chó gì thế, tự nhiên có được một người mẹ tuyệt vời như vậy, nể mặt mẹ hắn, Chu Nặc quyết định thu hồi những lời nói trước kia của mình mong anh ta sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Chu Nặc trở lại nhà không lâu liền nhận được điện thoại của Thẩm Kính Châu, số trang sức lúc trước của cô đã bán được hết, số tiền cũng nên tới ba nghìn vạn, về phần nhà ở vì lý do giá cả nên có lẽ sẽ không nhanh được. Chu Nặc suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: "Không sao cả, em cũng không gấp, tiền bán trang sức chuẩn bị dùng để mua nhà, anh Thẩm có đề cử nào không?"

Thẩm Kính Châu hỏi: "Vậy em có yêu cầu gì không?"

Chu Nặc nhíu mày suy nghĩ, thực ra cô cũng không thích ngôi nhà quá lớn, trống trải làm cho người ta cảm thấy không có cảm giác an toàn, biệt thự Thành Hoa thực sự rất thích hợp, nhưng bởi vì là của nguyên chủ để lại, cho nên cô luôn cảm thấy không ưng ý lắm.

"Được, anh hiểu rồi, chờ anh chọn mấy căn thích hợp, sau đó đưa em đi xem nhà, lúc đó em tự quyết định đi."

"Cảm ơn anh Thẩm, làm phiền anh Thẩm rồi." Trong giọng nói của Chu Nặc tràn đầy vẻ chân thành.

"Không có việc gì, em nhanh chóng ổn định cũng là việc tốt." Dù sao thì công việc của người đại diện chính là một bảo mẫu sống.

Sau khi cúp điện thoại của Thẩm Kính Châu, Chu Nặc đứng ở phía trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới, dưới tán cây ở bên ngoài treo đầy những đèn lồng nhỏ màu đỏ, đậm nồng vẻ già nua của niên kỉ, Tết Nguyên Đán đến rồi, năm mới, cuộc sống mới, Chu Nặc bắt đầu chờ mong.

*

Từ nhỏ Vân Niệm đã học đàn dương cầm, học đại học cũng là học viện âm nhạc, vài năm nay tuy rằng bôn ba khắp nơi, nhưng cô ấy cũng không từ bỏ đàn dương cầm, khi rảnh rỗi cô ấy sẽ tìm một công việc bán thời gian - chơi đàn dương cầm, mỗi ngày cũng chơi đến hai giờ. Cho nên khi trở về nước, Kiều Thiếu Ngôn liền giúp đỡ cô tìm thầy giáo trước kia để học tập.

Giang Nhu biết đây là bọn họ chuẩn bị để cho Vân Niệm trở về, nhưng mà dựa vào cái gì Vân Niệm có thể thuận lợi như vậy, nếu Vân Niệm thật sự thành công, chẳng phải những việc lúc trước cô ta làm trở nên công cốc hay sao? Lại thấy Chu Nặc không hề động tĩnh gì, Giang Nhu thầm mắng một câu phế vật, sau đó lấy điện thoại trong ngăn kéo ra và gửi các tin nhắn khác nhau đến số của Vân Niệm và số của Điền Hinh.

Gần đây Điền Hinh bởi vì cùng Chu Kiến Đức lén đạt thành hiệp nghị, được phân cho không ít tiền, nên ngày ngày trôi qua khá thoải mái. Nhưng Chu Mật lại không cam lòng: "Mẹ, rốt cuộc khi nào thì mới có thể cho Chu Nặc một bài học, còn phải đợi bao lâu nữa?" Gần đây thông tin đều là đề tài liên quan đến Điền Hinh là vợ bé, đương nhiên cô ta sẽ không thừa nhận, việc này thật vất vả mới từ từ lắng xuống, nếu hiện tại cô ta nhận việc đó, không phải sẽ không thể đứng lên được sao? Cô ta còn nghi ngờ những người này có phải do Chu Nặc sắp xếp hay không.

"Chờ một chút, nhất định có cơ hội." Tin tức Vân Niệm về nước đã truyền khắp nơi, đến lúc đó Cố Càn đá Chu Nặc đi, bọn họ chỉ cần tiến lên đá một cái nữa là được.

Lời nói của Điền Hinh làm cho Chu Mật có chút tức giận: "Từ từ chờ, mẹ lúc nào cũng chỉ biết bắt con chờ chờ, ngoài chờ đợi ra không còn biện pháp nào khác hay sao?"

Đúng lúc này, di động vang lên, xem nội dung tin nhắn gửi đến, bà ta nhếch miệng: "Hay lắm, cơ hội tới rồi."

Chu Mật có chút nghi ngờ nhìn về phía Điền Hinh: "Thật ạ?"

Điền Hinh cắt điện thoại đi rồi liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Mẹ có khi nào lừa con chưa, chính chủ đã trở lại, hiện tại Cố Càn chỉ muốn Chu Nặc biến mất, làm sao còn giúp cô ta được nữa?"

Vẻ mặt của Chu Mật rốt cuộc cũng thay đổi: "Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể cho Chu Nặc kia mất hết mặt mũi rồi."

*

Vân Niệm đang luyện đàn, điện thoại bên cạnh vang lên âm thanh tin nhắn, cô ấy không để ý đến mà tiếp tục đánh đàn, đợi đến khi đàn xong một khúc cô ấy mới với tay qua lấy điện thoại, người biết số điện thoại hiện tại của cô ấy không nhiều lắm, cô ấy nghĩ có chuyện tìm cô ấy, còn đang ngạc nhiên vì bây giờ còn có người gửi tin nhắn. Cho đến lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn cô ấy không khỏi sửng sốt.

Kiều Thiếu Ngôn ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của cô ấy không đúng, vội vàng đi đến bên cô ấy, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Vân Niệm đưa điện thoại trong tay cho Kiều Thiếu Ngôn, giọng điệu không nghe ra bất cứ dị thường nào: "Việc này là thật sao?"

Kiều Thiếu Ngôn nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, không có gì khác ngoài việc nói cho Điền Hinh (*), Cố Càn không có yêu cô ấy như trong tưởng tượng, sau khi cô ấy rời đi liền tìm một người phụ nữ giống cô ấy để bên người. Cô ấy ở nước ngoài chịu khổ, người phụ nữ kia lại dựa vào vẻ ngoài giống cô ấy mà hưởng thụ cuộc sống.

Làʍ ŧìиɦ địch, không thể nào Kiều Thiếu Thiên không có những suy nghĩ đen tối đó trong lòng, anh ta cũng tính toán nói cho Vân Niệm chuyện này, nhưng lại cảm thấy nếu như vậy có vẻ anh ta quá ti tiện rồi, cho nên anh ta vẫn là không mở miệng, nhưng không thể tưởng tượng được sẽ có người dùng hình thức như vậy nói cho Vân Niệm biết. Trước cái nhìn chăm chú của Vân Niệm, anh ta chậm rãi gật gật đầu: "Đúng là có chuyện này, nhưng tình huống cụ thể anh cảm thấy em nên hỏi rõ Cố Càn, dù sao cậu ta mới là người trong cuộc."

Vân Niệm thu hồi di động, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước không có cảm xúc: "Được, em biết rồi."

Kiều Thiếu Ngôn thấy bộ dáng bình tĩnh của cô ấy, nhất thời không biết nên khổ sở hay là vui sướng, khổ sở vì thứ hàng giả kia ỷ vào vẻ ngoài giống Niệm Niệm mà cướp đi cuộc sống vốn thuộc về Niệm Niệm, những lại vui sướng vì hình tượng của Cố Càn ở trong lòng Niệm Niệm nhất định sẽ bị suy giảm. Nghĩ đến đây, anh ta có chút đau lòng nắm lấy đầu vai của Vân Niệm, cằm gác lên đỉnh đầu của cô ấy: "Niệm Niệm, em không cần đau lòng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Vân Niệm nhếch nhếch đuôi lông mày nhẹ giọng nói:"Thiếu Ngôn, em không có đau lòng, thật đó." Bởi vì cô ấy vẫn luôn rõ ràng Cố Càn đối với cô ấy sẽ không có tình yêu nam nữ, anh đối tốt với cô ấy, giúp đỡ gia đình cô ấy, là bởi vì lúc anh mười tuổi bị viêm ruột thừa, khi đó lại đúng lúc cô ấy đang ở cùng, lúc anh bị đau, bác sĩ gia đình nhanh chóng chẩn đoán ra viêm ruột thừa, nói là cần phải phẫu thuật. Lúc đó ba mẹ anh cũng không ở nhà, cho dù điện thoại cho bọn họ thì bọn họ cũng không trở về được, hơn nữa có bác sĩ gia đình cùng bảo mẫu ở đó, bọn họ cũng không cần trở về. Nhưng mà bọn họ lại quên khi đó Cố Càn vẫn là một đứa trẻ, lúc cần ba mẹ quan tâm, là Vân Trung Sâm cùng Triệu Kỳ thế vào chỗ trống của ba mẹ anh, chuyện đó qua đi, anh đối với Vân Trung Sâm cùng Triệu Kỳ rõ ràng trở nên thân thiết hơn, khi đó Vân Trung Sâm còn trêu ghẹo anh, nếu thích nhà bọn họ như vậy, không bằng làm con rể nhà bọn họ cũng được. Khi đó Cố Càn mới mười tuổi đã dùng một câu kiên định để cự tuyệt, anh nói Vân Niệm sẽ vĩnh viễn là em gái của anh. Cố Càn không chỉ là nói không, anh cũng làm rồi, đối với cô ấy quan tâm hơn, khi nhà cô ấy gặp chuyện không may, bọn họ suốt đêm chuyển nhà, không lưu lại tin tức gì cho anh, anh vẫn kiên trì tìm kiếm. Nghĩ đến đây, Vân Niệm khẽ cong khóe môi, thật ra cô ấy vẫn luôn muốn cảm ơn Cố Càn năm mười tuổi ấy đã kiên trì, bằng không với những ồn ào bất an ở tuổi phản nghịch thì cô ấy khó tránh khỏi động tâm với anh. Thật may là anh vẫn luôn kiên quyết làm cho cô ấy hiểu được bọn họ mãi mãi sẽ chỉ là anh em, cho nên cô ấy vẫn luôn coi anh là anh trai thân thiết của mình.

Kiều Thiếu Ngôn hiểu rõ lời nói của Vân Niệm, nhưng anh ta không tin, anh ta cảm thấy lý do thoái thác của cô ấy chẳng qua là để tự an ủi mình thôi, nghĩ đến đây, anh ta lại căm giận người gửi tin nhắn, rốt cuộc người này có tâm tư gì, chẳng lẽ là do thứ hàng giả kia gửi tới? Nghĩ đến đây, Kiều Thiếu Ngôn không khỏi hừ lạnh một tiếng, nếu dám làm cho Niệm Niệm khổ sở, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Vân Niệm chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Kiều Thiếu Ngôn, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái: "Thiếu Ngôn, anh làm sao vậy?"

Kiều Thiếu Ngôn lắc lắc đầu, giọng điệu dịu đi nói: "Không có việc gì."

Đôi mày thanh tú của Vân Niệm nhăn lại: "Anh biết bạn gái của Cố Càn không? Em cảm thấy người gửi tin nhắn tâm tư bất chính, muốn mượn tay em đối phó với cô ấy. Cho nên em muốn nhắc nhở cô ấy một tiếng."

"Niệm Niệm, em thật sự là rất thiện lương." Đến lúc này rồi mà vẫn còn suy nghĩ cho thứ hàng giả.

Vân Niệm lắc lắc đầu, chỉ là cô ấy không hy vọng mình trở thành con dao của người khác để đi hại người. Nếu cô thật sự làm cái gì với Chu Nặc, ảnh hưởng đầu tiên chính là tình cảm lúc trước giữa cô và Cố Càn, xem ra người gửi tin nhắn đến không muốn nhìn nhà họ Vân đông sơn tái khởi. Nghĩ đến đây, Vân Niệm không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ người này có liên quan tới chuyện năm đó?

Kiều Thiếu Ngôn nhìn thoáng qua Vân Niệm, càng nhìn càng cảm thấy lời nói vừa rồi của cô ấy chẳng qua là để tự an ủi bản thân, anh ta nhìn người trước mặt, quyết định hiện tại phải đi tìm Cố Càn, để anh ta quản thứ hàng già kia cho tốt, bằng không đừng trách anh ta ra tay.

Trần Tiên Tiên nhận được bưu kiện nặc danh gửi tới. Trong đó là những thông tin đen của Chu Nặc, mặc dù cô ta không biết là thật hay giả, nhưng quan trọng là người nọ còn nói hiện tại người phía sau Chu Nặc đã đá cô rồi, để cho an toàn cô ta còn đặc biệt tìm kim chủ để đổ vỏ chuyện này. Đạt được khẳng định cho sau này, cô ta liền nhếch khóe môi tìm bức ảnh chụp lần trước, bắt đầu an bài từng bước.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu, truyện Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu, đọc truyện Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu, Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu full, Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top