Bắc Tống Phong Lưu

Chương 316: Loạn quyền đánh chết sư phụ già (p1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bắc Tống Phong Lưu

Bạch phu nhân đau đầu nói:

- Thôi, thôi, việc này cứ tạm thời để đấy đã. Ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngơi.

Lý Kỳ sững sờ:

- Mời bá mẫu nói.

Bạch phu nhân nhìn chằm chằm vào hắn:

- Ta hỏi ngươi, vì sao Hoàng thượng cho phép ngươi một tháng mới phải tiền nhiệm?

Lý Kỳ rùng mình một cái, lẽ nào nàng ta đã phát hiện lý do mà Hoàng thượng phải bảo vệ mình? Nếu là như vậy, thì nàng ta thật thông minh tới mức biến thái. Thực ra Lý Kỳ đã sớm hiểu dụng ý của Hoàng thượng. Tống Huy Tông làm vậy đơn giản là muốn ám hiệu cho hắn. Dùng một tháng này điều trị tốt sức khỏe cho người nọ. Nhưng lúc trước hình như Lương Sư Thành có vẻ không biết chuyện này, đã khiến hắn rất hoang mang. Nhưng bên ngoài vẫn kinh ngạc hỏi:

- Ủa, chẳng lẽ đây không phải là quy củ sao?

Bạch phu nhân thu hồi mục quang, nói thẳng:

- Ngươi không muốn nói thì thôi.

Bạch Thiển Dạ đột nhiên lên tiếng:

- Lý đại ca, mẹ muội hỏi vậy cũng là vì tốt cho huynh. Huynh có chuyện gì thì có thể thương lượng với mẹ muội mà.

Thất Nương à, không phải là ta không muốn nói, mà là ta không thể nói.

Lý Kỳ âm thầm cười khổ.

Bạch phu nhân mỉm cười:

- Con gái, con đừng trách hắn, ta thấy chắc hắn cũng không hiểu.

- Bá mẫu thật đúng là nữ Chư Cát.

Lý Kỳ nịnh hót một câu, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:

- Hôm nay bá mẫu tới đây, chắc không phải chỉ muốn nói với ta vài câu đó chứ?

Bạch phu nhân cười khẽ:

- Nếu không phải vì con gái ta, thì ta chẳng mất công tới đây làm gì.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Như nhau, như nhau, chỉ là bá mẫu, sao người hiểu được nhiều chuyện như vậy? Nhất định là Bạch thúc thúc dạy cho người rồi.

- Hừ, ta…

Bạch phu nhân nói tới đây, bỗng vỗ bàn:

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi.

Lý Kỳ vội cười làm lành. Nghĩ bụng, xem ra ở Bạch gia không phải là Bạch lão hàng làm chủ, mà là phu nhân của ông ta làm chủ. Thế này thì nguy rồi, phu nhân này rất khó lừa dối. Không bị nàng ta lừa dối đã là rất tốt rồi.

Bạch phu nhân hít sâu một hơi, đứng lên nói:

- Đến giờ ta phải về. Thất Nương, con về cùng ta luôn đi. Cha con cũng rất nhớ con.

Lời này không có một điểm thương lượng.

Bạch Thiển Dạ dám khiêu chiến quyền uy của Bạch Thế Trung, nhưng nàng lại không dám làm càn trước mặt mẫu thân. Huống hồ nàng cũng có chút nhớ nhà, vụng rộm nhìn Lý Kỳ một cái.

Hiện tại Lý Kỳ cũng có rất nhiều việc phải làm, gật đầu:

- Thất Nương, dù sao đây cũng là nhà của muội. Muội về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nếu nhớ tới huynh, thì cứ quay lại là được.

Tiểu tử này đúng thật là không để mình vào mắt. Bạch phu nhân bỗng cười nói:

- À, không ngờ con gái ta còn có một tòa nhà lớn như vậy. Lúc này rảnh rỗi cũng phải tới ở xem.

Bà mà tới đây ở, chắc tòa nhà này biến thành của họ Bạch quá.

Lý Kỳ ho khan vài tiếng:

- Bá mẫu, nếu người có thể đến, ta tự nhiên hoan nghênh. Tuy nhiên hai nhà chúng ta cách xa như vậy, đi lại cũng đủ mệt mỏi, trong lòng ta quả thực không đành lòng. Nếu là người muốn gặp con rể này, phái người mang thư tới là được, rồi ta tới nhà của bá mẫu.

Bạch phu nhân tức giận hừ một tiếng, hất ống tay áo lên:

- Thất Nương, chúng ta đi thôi.

- Để ta tiễn.

- Không cần.

- Bá mẫu, người hiểu lầm, ta nói là tiễn Thất Nương.



Mặc kệ mục đích cuối cùng của Bạch phu nhân là gì, nhưng Lý Kỳ đã được lợi ích không nhỏ từ mấy lời khuyên của nàng. Lý Kỳ biết, hắn còn rất nhiều thứ phải học.

Bạch Thiển Dạ đi theo mẫu thân về nhà, còn Lý Kỳ thì quay lại Tần phủ ở. Dù sao chỗ đó cũng có nhiều người để nói chuyện, chứ không buồn bực như ở đây.

Lý Kỳ quay lại, Tần phu nhân cũng không có ý kiến gì.

Lý Kỳ vốn là một người từ bên ngoài tới, sợ nhất chính là cô đơn. Tâm lý này đã thúc đẩy hắn coi Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh như người thân của hắn. Cũng coi Tần phủ như nhà của hắn.

Ngủ một giấc thật ngon, Lý Kỳ vặn eo lắc cổ đi tới tiền viện. Đến một chỗ rẽ, chợt nghe thấy tiếng ca dễ nghe truyền tới. Chính là bài ‘Khói bếp’ của Vương Phi.

Hồng Nô?

Đây là cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng nghe cẩn thận lại không phải là thanh âm của Hồng Nô.

Khi hắn nhìn thấy rõ người nọ, không khỏi bật thốt lên:

- Phu nhân?

Tiếng ca lập tức dừng lại.

Tần phu nhân xoay người, thấy là Lý Kỳ, nói:

- Ngươi tới rồi à.

Lý Kỳ nao nao, đi tới phía trước, cười ha hả:

- Phu nhân, vừa rồi phu nhân hát thật dễ nghe. Là Hồng Nô dạy phu nhân à?

Tần phu nhân đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:

- Ta cũng chỉ là tùy tiện hát mà thôi. Ngươi chớ chế giễu ta.

Lý Kỳ sợ hãi than:

- Tùy tiện hát cũng hát dễ nghe như vậy. Phu nhân, người không đi ca hát thật sự lãng phí thanh âm trời cho này.

Tần phu nhân trừng mắt nhìn hắn:

- Ta không bị lừa dễ như Hồng Nô đâu.

- Phu nhân, sao phu nhân lại nói vậy. Ta lừa gạt Hồng Nô chỗ nào chứ. Ta chỉ dạy nàng biết làm sao dùng ưu thế của mình để kiếm sống. Đây gọi là bắt cá thay người, không bầng dạy người bắt cá.

Lý Kỳ phản bác.

Tần phu nhân bất đắc dĩ gật đầu:

- Rổi, rồi, ngươi nói có lý được chưa. Dù sao ta nói không bằng ngươi.

- Phu nhân thật quá khiêm nhường.

Lý Kỳ cười ha hả, lại hỏi:

- Phu nhân thấy bài hát đó được không?

Tần phu nhân nghĩ ngợi đáp:

- Mới đầu nghe cảm thấy có chút cổ quái, từ ngữ hơi trắng ra, nhưng nghe nhiều lại cảm thấy rất dễ nghe.

Lý Kỳ gật đầu, càng thêm tin tưởng. Ngay cả một nữ nhân cổ hủ như Tần phu nhân đều bảo dễ nghe, còn sợ người khác không tiếp thu được sao?

- Phu nhân, Lý sư phó.

Trần đại nương bỗng đi vào, hướng hai người thi lễ:

- Phu nhân, Thái viên ngoại của Phỉ Thúy Hiên đang ở ngoài cửa cầu kiến.

- Y tới làm chi?

Tần phu nhân nhíu mày, quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhún vai:

- Phu nhân đừng nhìn ta, ta cũng không biết. Tuy nhiên lão hồ ly đó tới đây chắc hẳn là vì việc buôn bán.

Tần phu nhân hừ nhẹ nói:

- Tên kia nhiều lần giở thủ đoạn hèn hạ, khiến Túy Tiên Cư rơi vào khốn cảnh. Y còn mặt mũi tới nơi này? Thím, thím nói với y rằng ta và Lý Kỳ đã đi ra ngoài rồi, bảo y quay về đi.

Dù nàng không thích trở mặt với người khác. Nhưng Thái Mẫn Đức ba lần bảy lượt gây rối cho Túy Tiên Cư, đã khiến cho nàng rất căm tức.

- Chậm đã.

Lý Kỳ vung tay, hướng Tần phu nhân nói:

- Phu nhân, chúng ta là làm buôn bán, chứ không phải kết thù. Phu nhân tránh mà không gặp, thì đâu phải là đạo đãi khách.

Tần phu nhân tức giận:

- Vậy ngươi đi mà gặp y, ta về phòng.

- Đừng, y tới đây khẳng định là nói chuyện làm ăn. Ta thấy lần đàm phán này, do phu nhân tiếp, ta ở một bên nghe là được. Chẳng phải hôm qua phu nhân nói, sẽ vì Túy Tiên Cư làm nhiều hơn đó sao. Phu nhân là đông gia của Túy Tiên Cư, cũng không thể nói lời không giữ lời chứ.

Lý Kỳ ngăn lại Tần phu nhân, khuyên bảo.

Hậu đường.

Tần phu nhân ngồi ghế trên, ánh mắt u oán nhìn Lý Kỳ ngồi ở ghế bên phải.

Lý Kỳ cúi đầu, làm như không thấy.

- Phu nhân, Thái viên ngoại tới.

- Mời vào.

Kết một tiếng, cửa mở, Thái Mẫn Đức dẫn theo Thái Lão Tam đi vào. Trong tay Thái Lão Tam còn có lễ vật.

Bốn ngươi hàn huyên một hồi.

Thái Mẫn Đức cười nói:

- Nhờ phu nhân và Lý công tử không kể hiềm khích lúc trước, ra tay tương trợ, mới giúp tiểu điếm vượt qua cửa ải khó. Đây là chút lòng thành, mong phu nhân nhận cho.

Tần phu nhân thản nhiên đáp:

- Viên ngoại quá khách khí rồi. Lại nói, lần trước đều nhờ viên ngoại hạ thủ lưu tình, Túy Tiên Cư mới kéo dài được hơi tàn. Ngày khác chắc chắn sẽ tới bái tạ.

Nàng vừa lên tiếng, đã gây khó dễ, khiến cho Thái Mẫn Đức mặt già đỏ lên, không biết trả lời thế nào.

Lý Kỳ sững sờ, cười thầm. Phu nhân bình thường ít nói, vừa lên tiếng cái đã rất sắc bén. Liền nháy mắt ra hiệu cho Trần đại nương, ý bảo bà ta nhận lấy phần lễ vật này.

Trần đại nương nhận lễ vật từ trong tay Thái Lão Tam, rồi lui xuống.

Tần phu nhân liếc nhanh Lý Kỳ, rất không tình nguyện duỗi tay nói:

- Mời viên ngoại ngồi.

- Đa tạ.

Thái Mẫn Đức ôm quyền, ngồi xuống ghế bên trái. Thái Lão Tam thì cung kính đứng một bên.

Hôm nay Lý Kỳ lặng lẽ, đã khiến Thái Mẫn Đức cảm thấy có chút kinh ngạc. Từ trước tới nay y đều là cùng Lý Kỳ đàm phán. Đây là lần đầu tiên đàm phán với Tần phu nhân. Một người đầy kinh nghiệm như y, trong lòng cũng khó tránh khỏi chột dạ.

Tần phu nhân uống một ngụm trà, nói thẳng:

- Có câu rằng, vô sự không lên điện tam bảo, không biết hôm nay viên ngoại tới là vì chuyện gì?

Thái Mẫn Đức không ngờ Tần phu nhân lại trực tiếp như vậy, cười đáp:

- Phu nhân, hôm nay Thái mỗ tới, đầu tiên là cảm ơn phu nhân lần trước hùng hồn tương trợ. Tiếp theo là muốn cùng phu nhân làm chút sinh ý.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bắc Tống Phong Lưu, truyện Bắc Tống Phong Lưu, đọc truyện Bắc Tống Phong Lưu, Bắc Tống Phong Lưu full, Bắc Tống Phong Lưu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top