Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Tình huống phát sinh quá mức đột ngột, mắt thấy Lý Hồng Khinh đứng đó không biết trốn, Diêm Hàn theo bản năng mà ra tay, dùng tốc độ nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng, động thủ kéo người đàn ông kia xuống khỏi thang lầu.
Cậu bước lên bậc thang, đi hai ba bậc, rồi quay người nói với mấy tên ở phía dưới, hoàn toàn lấy tư thế bảo hộ chắn cho Lý Hồng Khinh đằng sau.
Diêm Hàn nói "Có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng."
"Mẹ, mày là đứa nào?"
"Tiện nhân từ đâu chui ra đấy, dám quản chuyện bọn này à?!"
Mấy tên đứng bên dưới tuy đều rất ẻo lả, động tác cử chỉ quá mức điệu đà, nhưng tóm lại vẫn là đàn ông.
So với bọn họ, dáng người Diêm Hàn hiển nhiên ốm yếu hơn một ít, tuy rằng trong khoảng thời gian này không đoán được giới tính của cậu, nhưng xem khuôn mặt sạch sẽ kiều nộn của cậu, lại phối hợp với váy trắng, liền giống như đóa hoa bách trắng, bị mấy tên này theo bản năng mà xếp vào hàng ngũ không có sức chiến đấu.
Cho nên mấy người đàn ông không đặt cậu vào trong mắt.
Hai người đàn ông lúc nãy bị Diêm Hàn kéo xuồng còn mang giày cao gót, hình như bị trẹo chân, một người táo bạo mà ném giày cao gót của mình đi, chân trần lần nữa vọt lên.
Vài người khác cũng không cam lòng yếu thế, xông lên muốn kéo váy với tóc Diêm Hàn, nhưng phản ứng của Diêm Hàn nhanh hơn bọn họ cả mả, đầu tiên là nắm lấy ngón tay của một người trong số đó, bẻ ngược lại, người kia ăn đau không thể không chuyển mình theo lực của Diêm Hàn, nháy mắt kia Diêm Hàn thân pháp linh hoạt mà né tránh mấy cánh tay đang duỗi tới của bọn họ, sau đó lấy người này làm điểm chống, nhấc chân đá!
Cậu nhắm chuẩn phương hướng không chạm nơi yếu hại, hơn nữa cũng không định đá người thật, chẳng qua thanh thế sắc bén, trông rất giống như muốn làm thật.
Mấy người đàn ông đó hết người này đến người kia, tên bị ăn đau hô to cũng bị động tác của cậu dọa sợ, thậm chí không chờ đế giày của Diêm Hàn đá tới, có người đã theo bản năng mà trốn ra đằng sau, rồi "Á" một tiếng mà tự mình té từ trên cầu thang té xuống.
Bẻ người xong lại đem tên sau lưng cậu vật ngã, trong nháy mắt, dưới mặt đất đã nằm hai ba người, còn nháo ra động tĩnh không nhỏ, khiến quần chúng bàng quan nhìn không được thét chói tai "Có người đánh nhau!"
Diêm Hàn sạch sẽ lưu loát mà buông tay, lại đạp lên lưng người đang bị cậu khống chế một cái, trực tiếp đạp người xuống, mấy người dưới chân cầu thang thuận lợi mà xếp thành chữ La Hán, chất chồng lên nhau.
Mà từ đầu đến cuối Diêm Hàn cũng chỉ tung chân một cái, mà cái chân kia thu lại rất nhanh, góc váy chỉ hơi nâng lên một chút là lại rơi xuống, Diêm Hàn vẫn là biểu tình lạnh lẽo, cao ngạo mà đứng đó, nói "Nói rồi, có chuyện gì thì nói đàng hoàng."
Đám ngã trên mặt đất lổm ngổm bò dậy, vặn vẹo thân hình.
Mà Lý Hồng Khinh thấy thân thủ của cậu, lúc này cũng tìm được giọng của mình "Tôi đã nói là thằng cha đó gạt tôi rồi mà, nói mình độc thân, tôi cũng là người bị hại có được không!"
"Bớt giảo biện đi, mày muốn nháo lớn chuyện không? Được thôi, cho người ta biết mày là cái thứ bồ nhí không biết xấu hổ!"
Tuy rằng một đám bọn họ vừa rồi rất ngang ngược, thế nhưng hiển nhiên sau khi bị ngăn lại, mấy người này cũng không định ngang thêm nữa.
Mà đã có tên tuổi trong vòng gay này, đặc tính đầu tiên của mấy người này chính là công phu mồm miệng rất lợi hại —— mắng người cực kỳ khó nghe, mặt mũi cũng làm rất lớn, đầu tiên là mắng Lý Hồng Khinh không biết xấu hổ các loại, rồi sau đó lại mắng Diêm Hàn xen vào việc của người khác, bọn họ chống nạnh đứng dưới lầu, dù sao Lý Hồng Khinh không xuống dưới, bọn họ chỉ biết mắng mãi, hận không thể làm cho người người đều biết.
Mắng không còn chưa đã hận, quần áo bọn họ mang không tiện đánh nhau, nhưng bọn họ có thể gọi người tới mà!
Hai người bị té ngã ban nãy, giờ phút này lớp trang điểm bị nhòe, còn đứng dưới chân cầu thang mắng không ngừng, cái người được gọi là chị Mầm kia thì đứng ở phía sau, bấm điện thoại gọi người.
Hình như là gọi người tới, lúc này gã hả hê đắc ý mà cất điện thoại, hận không thể một bước biến thành ba đi đến trước cầu thang, giọng nói khinh mạn "Mày không muốn xuống thì cứ đứng trên đó mà chờ, dù sao cái nợ này hôm nay tao phải tính cho bằng được."
Mà Diêm Hàn nghe tiếng mắng của bọn họ cùng lời nói của Lý Hồng Khinh cũng hiểu được sơ sơ tình huống, cậu hỏi Lý Hồng Khinh "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Việc này thật sự không phải do anh."
Nhắc tới chuyện này là Lý Hồng Khinh vừa tức vừa uất ức.
Chuyện phải nói từ đoạn thời gian trước anh quen một người bạn trai qua app xã giao.
Là một gay độc thân rất lâu, những lúc cô chẩm nan miên (trằn trọc một mình khó ngủ) Lý Hồng Khinh cũng sẽ đăng nhập một vài trang web xã giao để tâm sự với người lạ.
Đừng nói cái vòng này, người hiện đại đều rất phóng khoáng, có nhiều người còn rất tùy tính, có đôi khi còn nói đến gặp được bạn hẹn một pháo luôn.
Mà Lý Hồng Khinh không phải loại người tùy tính này, mỗi lần anh kết giao với ai đều là thật lòng thật dạ, kết giao là để đi lâu dài, cho nên tuy rằng thường xuyên tịch mịch lạnh lẽo, cũng thích chơi, nhưng lúc mấu chốt vẫn khống chế được bản thân, chưa bao giờ hẹn người ta qua đêm, điển hình cho loại ngoài miệng phóng đãng, đụng chuyện thật thì nháy mắt tắt lửa làm gà cùi.
Người bạn trai kia trước khi kết giao anh cũng đã nói rõ ý của mình, cũng xác định đối phương là độc thân, rồi sau đó nói chuyện hàn huyên suốt ba tháng mới đồng ý gặp mặt.
Lúc ở trên mạng tên đó thời thời khắc khắc quan tâm anh, làm người ta ấm lòng, vừa gặp mặt lại phát hiện đối phương là 1 dáng người rất tốt, Lý Hồng Khinh đương nhiên càng thêm động tâm.
Bạn trai không chỉ phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh, còn rất ôn nhu săn sóc, đoạn thời gian kia Lý Hồng Khinh cứ như rơi vào bể tình, cuộc sống mỗi ngày đều tràn ngập bong bóng trái tim màu hồng phấn.
Nhưng ngày thường anh bận công tác, còn có chương trình học y chuyên nghiệp cần phải học lên, ngoài chuyện yêu đương còn rất nhiều việc để làm, lại theo bản năng mà cho rằng đối phương cũng bận như anh, cho nên thời gian hai người ở chung cũng không nhiều nhặn là bao, anh cũng không phát hiện tên kia lạ thường.
Thẳng đến lúc ở chung gần một tháng, cái người tên chị Mầm này tới quán bar đánh anh cùng bạn trai anh, Lý Hồng Khinh mới biết thì ra trước khi kết giao với mình bạn trai anh đã có người yêu, là trộm người ta dùng điện thoại chơi app kết bạn mới nổi, nói cách khác...!Anh là tiểu tam!
Lý Hồng Khinh ghê tởm nhất chính là loại người này, sau khi biết chân tướng, ngoại trừ đau lòng, chuyện thứ nhất anh làm chính là tức giận chia tay với tra nam.
Nhưng anh không ngờ càng tức chính là nghe nói chị Mầm rất biết kiếm tiền, nhân mạch trong vòng cũng rộng, tên tra nam kia cũng là không muốn chia tay với gã nên mới đi ăn vụng, cho nên chuyện xảy ra liền ném cái nồi lên đầu Lý Hồng Khinh, nói mình bị câu dẫn, Lý Hồng Khinh mới là đầu sỏ gây tội!
Rồi sau đó chị Mầm cũng không chia tay với tra nam, ngược lại chỉa đầu mâu về phía Lý Hồng Khinh, muốn xả giận lên người anh.
Lý Hồng Khinh năm lần bảy lượt giải thích cũng vô dụng, chị Mầm mỗi ngày lên mạng chửi bới bôi nhọ anh, còn dẫn người đánh anh, tuyên bố nếu bắt được anh phải đánh cho gãy chân!
Chị Mầm cũng là bác sĩ, thế nhưng là nha sĩ, tương đối thanh nhàn, trong giới gay cũng lăn lộn lâu, nhân mạch rất rộng, ngày thường sẽ giới thiệu cho một vài chị em đàn ông chất lượng tốt để quen, cho nên người trong vòng đều rất nịnh gã, vô cùng trung thành với gã.
Đối với những người đó mà nói, kẻ thù của chị Mầm chính là kẻ thù của bọn họ, đoạn thời gian kia Lý Hồng Khinh vô cùng khổ sở, chỉ kém hậm hực tự sát, anh không dám lên mạng, cũng không dám đến quán bar nữa, còn thấy may mắn đối phương không phải người có địa vị xã hội, không có nháo lớn chuyện ở chỗ khác trừ internet với gay bar, cũng không có đến nhà hay đến trường đánh anh.
Thế nhưng chuyện này cũng qua được non nửa năm, Lý Hồng Khinh hậm hực đến khi anh bị Chủ Thần chọn làm NPC, lại kết bạn với Diêm Hàn thì mới thôi.
...!Một bé 0 đĩnh đạc hấp tấp lại thô bạo, hoàn toàn không có tí ti khí chất nào giống đám người kia, nhưng nhan sắc có thể nhẹ nhàng nghiền áp một đám gay trong vòng, hơn nữa trên người cậu còn mang theo nét tiêu sái...!Mẹ nó đẹp trai xỉu.
Tuy rằng ngoài miệng không nói, còn thường xuyên quở trách cậu, nhưng Lý Hồng Khinh vẫn luôn xem Diêm Hàn là thần tượng mà đối đãi.
Mỗi lần nhìn thấy cậu, những chuyện không vui đều bay đi thật xa, người này có thể mang đến cho anh sức mạnh.
Cho nên mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cậu.
Một đoạn thời gian như vậy qua đi, trạng thái tinh thần của Lý Hồng Khinh tốt hơn rất nhiều, một lần nữa đối mặt hết thảy, anh phát hiện tiếng mắng anh trên mạng đã biến mất từ rất lâu, ngay cả chị Mầm cũng không xuất hiện trước mặt anh nửa.
Anh cho rằng chị Mầm kia bình tĩnh lại đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện qua rồi, mới dám chạy tới gay bar bạn mở để chơi.
Tuần trước anh tới, ngày hôm qua anh cũng tới, đều là gió êm biển lặng không xảy ra chuyện gì.
Hôm nay vất vả lắm mới bắt được Diêm Hàn tới, suy nghĩ tà ác muốn xem anh Diêm mang váy lại xông lên, dứt khoát đem người tới đây, tiện kiếm thêm giá trị kinh diễm cho cậu, ai mà ngờ...
Chuyện đó tuy rằng thời gian phát sinh rất lâu, cũng rất tra tấn người, nhưng lúc này nói ra chỉ hai ba câu là tự thuật xong.
Diêm Hàn nghe hiểu, hỏi anh ta "Cho nên trước khi ở bên cạnh tên kia anh thật sự không biết hắn có bạn trai?"
"Đương nhiên không biết!" Vừa mới nhớ tới chuyện này, Lý Hồng Khinh đã bị ghê tởm đến trợn trắng mắt.
"Anh còn cố ý hỏi hắn, hắn nói hắn độc thân, nếu không anh còn đến mức này à, cậu xem anh đây đi, đáng phạm tiện vì tên tra nam đấy không?"
"Ừm." Diêm Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại quay đầu nói với đám chị Mầm "Bạn tôi đã nói rõ chuyện rồi, nếu các người không tin, có thể tìm tên kia tới đây ba mặt một lời."
"Mẹ, tìm ai đối chất do bọn mày định đoạt à?" Chị Mầm chống nạnh nói chuyện "Hôm nay tao nói rõ cho bọn mày biết, hôm nay tao muốn xử nó, không đánh nó chị đây không xả được cục tức này!"
Tuy rằng khung xương so với đàn ông thì mảnh khảnh, nhưng chị Mầm này nếu so với con gái chim nhỏ nép người thì vẫn cao lớn thô kệch.
Người đàn ông vẽ mặt đậm một bên chống nạnh một bên chửi tục, sắc mặc còn xấu xí hơn đàn bà đanh đá chửi đổng.
Nghe khẩu khí của đối phương hẳn cũng rõ Lý Hồng Khinh vô tội, tốt ghê, lúc này thì khỏi phải đối chất luôn.
Diêm Hàn hơi hơi nhíu mày "Cho nên ý của bác là mặc dù bạn tôi cũng là người bị hại, bác cũng muốn xả giận lên người anh ấy, rồi xem nhẹ bản chất mâu thuẫn là do bác không quản được tra nam à?" (Edit: Ôi chất quá anh ơi!)
Một hơi nói xong câu đó, Diêm Hàn cảm thấy mình học tập đàng hoàng cũng được không ít lợi, không chỉ có năng lực tư duy logic tiến bộ, lúc lao lên cắn nhau cũng tiến bộ không kém.
Chị Mầm không đuổi kịp tiết tấu của cậu, cái hiểu cái không mà nhíu mày "...!Mẹ nó mày có ý gì?"
"Bạn trai mình ngoại tình còn lừa gạt tình cảm người ta, không chỉ không dạy dỗ lại người của bác, ngược lại còn đổ tức lên đầu người khác..." Diêm Hàn nói, lạnh lùng cười "Đủ thấy bác cũng không phải thứ tốt gì."
"Đ* má, tới lượt mày dạy tao à?" Chị Mầm lập tức xù lông "Mày là đứa nào? Muốn vào ăn đánh đúng không?!"
Lúc bọn họ nói chuyện xung quanh đã vây một vòng người, đơn giản là do không đánh thật, âm nhạc cũng không dừng, nếu không bầu không khí còn phải nghiêm túc hơn nhiều lắm.
Nhân viên phục vụ đã sớm gọi cho ông chủ bảo người về tọa trấn, lúc này thấy hai đám người dằng co cũng không dám lên khuyên, thế nhưng đúng lúc này, từ ngoài cửa lại có mấy tên đàn ông cao lớn thô kệch chạy vọt tới đây, trong miệng kêu.
"Mẹ nó đứa nào không mọc mắt? Dám chọc anh Mầm của tụi tao?"
Thấy mấy tên cao to, chị Mầm nở nụ cười thẳng lại, vênh mặt hất hàm chỉ vào Diêm Hàm cùng Lý Hồng Khinh mà nói "Kéo con nhỏ này ra, còn cái thằng kia mang đi cho chị, phải để nó tâm sự chuyện bạn trai chị cho đàng hoàng."
Nhưng mà mấy tên cao to đứng dưới thang lầu, một tên đã đủ đứng kẹt cửa, đao to búa lớn nhìn thấy Diêm hàn đứng trên cầu thang cũng sửng sốt một chút, cũng không biết phải xuống tay với người này như thế nào.
Thế nhưng cũng không cần bọn họ rối rắm, Diêm Hàn đã đột nhiên nhấc đầu, tầm mắt nhìn thẳng chị Mầm kia, trong nháy mắt không khí chỗ cầu thang đã thay đổi, chị Mầm bị dọa đến lui ra sau một bước!
Nhưng chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt, liền nghe thấy "con nhỏ" mang váy trắng kia nói "Kéo tôi ra? Thế phải xem mấy người có cái bản lĩnh đó không đã."
Diêm Hàn vừa dứt lời, lúc mọi người chưa kịp chuẩn bị đã phi thân vọt từ trên lầu vọt xuống, trong khoảnh khắc đã tới trước mặt chị Mầm.
Trên mặt cậu tràn ngập lạnh nhạt cùng lãnh đạm, một đôi mắt đào óng nước lúc này phiếm ánh sáng hung ác dã man, khiến chị Mầm đứng gần cậu nhịn không được sợ hãi la một tiếng.
Nhưng giây tiếp theo, Diêm Hàn đã ra tay, một cái tát lên mặt đối phương, làm chị Mầm còn đang trong trạng thái quỷ kêu nháy mắt tắt tiếng.
"Bạt tay này là đánh thay anh bạn bị bác tra tấn bấy lâu nay."
Cậu nói, trên mặt lộ ra tia cười nghiền ngẫm, quang mang trong mắt càng thêm hung tầm, ngay sau đó "bốp" một tiếng, cậu giã một quyền lên bụng chị Mầm, ngoài ra phòng ngừa đối phương chạy thoát, một bàn tay khác của cậu từ đầu tới cuối đặt trên vai của đối phương.
Chị Mầm đau đến thẳng eo không nổi, nhưng so với đau đớn, hàn ý vô hình lúc này đang bao phủ gã càng đáng sợ hơn.
Bấy giờ Diêm Hàn chịu đựng mùi nước hoa gay mũi trên người gã, tiến đến bên tai gã nói "Đấm này là cho bác mở con mắt ra, đừng có thấy ai cũng khi dễ, để tôi biết bác tới tìm anh ấy gây sự, ông đây diệt bác!"
Diêm Hàn nói xong cuối cùng cũng buông lỏng cái tay đang khống chế thân thể tên kia, trong nháy mắt hoảng sợ ập tới, nhưng những thứ đó chỉ phát sinh trong hai câu nói mà thôi.
Tất cả mọi người đều không dám tin, cái người mang váy trắng thoạt nhìn mảnh mai này có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, chờ đến lúc có người kịp phản ứng, mấy tên cao to đã bất chấp đây có phải mỹ nữ hay không, tùy tay túm ghế dựa hay bình rượu bên cạnh đạp qua phía Diêm Hàn.
Diêm Hàn đương nhiên sẽ không cho bọn gã cơ hội, cậu linh hoạt mà tránh thoát một cái ghế dựa đang đập tới, vòng ra phía sau tên cao to kia, cũng vô cùng lưu loát mà đạp một cái thật hung hăng lên lưng gã.
Ngay sau đó cậu nghiêng đầu, né một bình rượu bay tới, tiếng xé gió vừa xẹt qua bên tai, cậu liền tiện tay cầm lấy cái ghế dựa khác, ném qua phía cái bình rượu bay tới!
Hỗn chiến chạm là nỗ ngay, Diêm Hàn cùng với vài người mày đến tao đi, thế mà còn rảnh hô với Lý Hồng Khinh "Nhìn cái gì? Mau chạy đi!"
"A a a...!" Lý Hồng Khinh đáp một tiếng, liền xem tình huống chạy xuống khỏi thang lầu.
Lúc này lực chú ý của mọi người đặt hết lên người Diêm Hàn, tình hình trong quán bar loạn thành một đống, căn bản không ai quản anh ta.
Đánh nhau thật rồi quần chúng không bình tĩnh nổi nữa, đến tiếng nhạc cũng dừng, tất cả mọi người đều sợ dính lây, sợ hãi kêu tán loạn.
Lý Hồng Khinh vốn đang không yên tâm Diêm Hàn, không muốn làm rùa đen rút đầu bỏ Diêm Hàn lại mà chạy, nhưng quay đầu nhìn thấy Diêm Hàn lãnh khốc vô tình đá một tên còn cao hơn cậu cả một cái đầy bay đi...
Xin lỗi, loại rác rưởi như mình ở lại chỉ làm trói buộc thôi, còn làm cho lão đại thêm phiền.
"Thầy Lý, nhanh lên, bên này nè!" Lý Hồng Khinh nghe thấy có người kêu anh, chộp lấy anh rồi kéo ra bên ngoài quán bar, anh vừa ngẩng đầu nhìn, thế mà lại là Tiểu Tô mà anh quen biết, Tô Lâm Bồi!
Tô Lâm Bồi tuy rất ốm, nhưng sức lực lớn vô cùng, túm Lý Hồng Khinh rời xa vòng đánh nhau.
Mà lúc này bên Diêm Hàn xuất hiện một chuyện —— Cậu đánh lui tất cả mọi người, mấy tên đối diện đánh tới đỏ cả mắt, sôi nổi tìm kiếm thằng nhóc kia khắp mọi nơi.
Nơi này là quán bar, đánh nhau thật thì tới bình rượu chén dĩa cũng có thể dùng làm vũ khí, rất nhanh liền có người gõ vỡ bình rượu, cầm bình vỡ nhắm về phía Diêm Hàn.
Trong tay Diêm Hàn không có công cụ tiện tay, nhưng cậu nhìn trúng một cái ghế dựa cách mình có chút xa.
Bằng tốc độ của cậu, hẳn có thể nhảy qua người đối diện để chộp lấy vũ khí...
Nhưng ngay lúc này, một thân ảnh xuất hiện giữa cậu với người đối diện, thân ảnh kia đĩnh bạc mà cao lớn, đưa lưng về phía cậu, động tác tự nhiên mà khởi động hai cánh tay...!Dùng tư thế bảo vệ...!Nhìn dáng vẻ hẳn là muốn bảo vệ cậu.
Mà nói thì chậm xảy ra thì nhanh, bởi vì đưa lưng về phía cậu, trong nháy mắt kia Diêm Hàn cũng không thấy rõ biểu tình của đối phương.
Nhưng không biết vì sao, tên cầm bình rượu vỡ thấy người đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt trở nên do dự, cưỡng ép dừng bước chân lại, bình rượu vung lên cũng không nện xuống được.
Sau đó Diêm Hàn nghe thấy giọng nói quen thuộc của bạn cùng bàn "Dừng tay đi, có chuyện gì từ từ nói.".
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học, truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học, đọc truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học, Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học full, Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!