Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Aov: Mộng Tưởng Thanh Xuân
Ép Valhein từ bỏ một con lính, tên mập liền đắc ý liền để Violet bắn thường đồng thời ném “Lựu đạn nổ” về phía còn lính, chuẩn bị thành công tấn cấp lên lv4.
Đợi đến đợt lính thứ 3, cả hai không tiếp tục chơi trò du kích nữa mà muốn nhanh nhất lên lv4 để áp đặt lối chơi kiểm soát lên đối phương. Nhưng lần này Violet vừa mới lộn nhào tiến lên bắn con lính đạt lv4 thì Valhein cũng tấn cấp thành công.
Không chút do dự Hải Ân bấm tốc hành khống chế Valhein đang ở trạng thái nội tại lao ra ngoài công kích Violet, chỉ thấy sát thương phép bạo kích hơn 600. Ngay lập tức phóng ra chiêu 2 “Trừ tà” làm chóng Violet trong giây lát, rồi bồi thêm chiêu 1 “Chuyến săn mạo hiểm” vừa đánh vừa di chuyển chẳng mấy chốc đã đến gần Violet, lập tức phóng ra Ultimate “Bạo đạn”.
Tên mập giật mình, lập tức tốc biến đi, nhưng hp của Violet chỉ còn 1/2, thấy Valhein vẫn cố di chuyển vào trong trụ hắn liền ném chiêu 2 “Lựu đạn nổ” ngăn cản, đồng thời bắn ra chiêu cuối “Pháo đạn” nhưng tốc chạy và tốc đánh của Valhein khi mà được bắn liên tục thì cực kỳ mạnh, liên tục bạo kích sát thương phép.
Ngay khi Violet hồi chiêu 1 “Đạn xuyên thấu” liền lộn vào trong, khi hắn cho rằng mình đã sống thì một phi tiêu nhỏ dí theo sau lưng. “First Blood” âm thanh vang lên.
Khóe miệng Hải Ân lộ ra nụ cười đắc ý.
“Đã nhường.”
“Đánh thêm ván nữa.” Tên mập cắn răng nói.
“Thắng rồi còn phải đánh nữa à?” Hải Ân hỏi.
Lúc này, Tổng Huy đứng dậy, cười nói: “Chúc mừng em gia nhập đội của bọn anh. Tên mập chẳng qua chỉ cảm thấy không phục muốn đánh thêm ván nữa.”
Hải Ân nghe vậy thì bĩu môi, nói: “Không được. Thắng là thắng không nên lý do. Muốn báo thù rửa hận, giờ em phải đi ăn cơm trưa rồi. Tạm biệt!”
Nói xong, cô nhớ ra điều gì rồi quay đầu lại nói tiếp: “Phải rồi. Đây là zalo của em, nhớ gửi em địa chỉ team luyện tập. Có rảnh em sẽ tới.”
Tống Huy vội nói: “A! Còn điển tên nữa. Thôi được rồi...” Nhớ tới đối phương vừa cho mình zalo, hắn liền không nói nữa.
Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện: “Đây có phải nơi tuyển người chơi Liên Quân phải không?”
Vốn đang thua rất bực, tên mập nghe có người nói lớn liền hướng ra cửa quát: “Im lặng. Hô cái gì mà hô.”
Tùng ho một tiếng, hơi xấu hổ, vội xin lỗi: “Em xin lỗi. Vừa rồi em có chút kích động.”
Sau đó, hắn hỏi: “Anh Tống Huy, em đến ứng tuyển.”
Tống Huy ổ một tiếng, nhớ ra đối phương là ai liền có chút thất vọng, “Kim Cương còn bị ngược. Anh đối với chú chẳng có bao nhiêu hy vọng, chút nữa bị tên mập ngược đừng có khóc đấy.”
“Cái gì? Anh xem thường em à.”
Tùng có chút không vui, đối với bản thân rất là tự tin.
Mà Hải Ân vốn chuẩn bị rời đi nghe đối phương lớn lối như thế không nhịn được hỏi: “Này bạn bạn rank gì thế?”
“Kim Cương V.” Tùng không chút do dự nói.
Nhưng lập tức đằng sau có tiếng nói: “Hả? Không phải tối qua đánh thua rớt xuống rồi Bạch Kim ] rồi à?”
Minh Triết đi vào, nghe thấy bạn cùng phòng nói về rank của mình liền buột miệng nói ra.
Bầu không khí trong phòng lập tức rơi vào tình lặng, sau đó tên mậy không khỏi cười nhạo: “Bạch Kim? Thôi qua đó đứng đi. Lúc nào lên Kim Cương lại thì tới.”
“Xem thường nhau quá rồi.” Tùng cảm thấy mình bị tổn thường, ủ rũ không thôi.
Mà lúc này Minh Triết đang nhìn Hải Ân cùng Tuyết Sương, trên mặt lộ ra tia kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới lại gặp hai người này ở đây.
“Đừng nói là bạn đến đây ứng tuyển?”
“Ừ. Phải rồi.” Hải Ân gật đầu, liếc nhìn chiếc bánh mì kẹp thịt trong tay của Minh Triết,’
Thấy vậy Minh Triết liền để bánh mì ra đằng sau, rồi mới nói chuyện: “CLB cũng tuyển con gái à?””
Nghe hắn nói vậy Hải Ân bĩu môi không vui, “Làm sao? Xem thường. con gái à? Hừ, nói cho mà biết tôi đã thông qua khảo hạch”
“Chưa thấy con gái chơi game bao giờ à?”
Lần này Minh Triết trừng mắt, cảm thấy rất khó tin, nghe nói chất lượng thành viên của CLB rất cao, đều là rank cao thủ mà Hải Ân có thể thắng được chẳng phải nói cô cũng đang ở rank cao thủ. Mặc dù mới chơi hôm qua, nhưng kiến thức cơ bản của game hắn đã nắm rõ.
Minh Triết không nói chuyện.
Nhưng mà Hải Ân liền đến gần hắn, tỏ ra đáng thương: “Từ lúc nhìn thấy cậu là mình đã biết cậu rất đẹp trai rồi, nhưng không ngờ hôm nay càng đẹp trai hơn. Tim mình đập nhanh hơn bình thường, calo cũng bị đốt cháy nhiều hơn, nhanh đói bụng… Cậu không phải nên đền bù cho mình à?”
“Hả?” Minh Triết ngẩn người, có chút không hiểu. Nhưng được Tống Huy nháy mắt liền hiểu ra, bất đắc dĩ đưa hai chiếc bánh mì mới mưa để ăn trưa đưa cho cô, “Cầm lấy ăn đi.”
“Cảm ơn.” Hải Ân không chút khách khí cầm bánh mì, đưa cho bạn thân Tuyết Sương một cái, mình một cái sau đó rất tự nhiên cắn từng miếng.
“Ôi! Ngon quá… bánh mì thật mềm, thịt hôm nay ướp gia vị vừa vặn quá.”
Minh Triết: “...”
Tuyết Sương cầm bánh mì nhìn Minh Triết nói: “Cảm ơn, bánh mì rất ngon.”
Ăn mấy miếng bánh mì thì Hải Ân mới tò mò hỏi: “Ơ, cậu cũng chơi game này à? Đến ứng tuyển sao?”
“Không phải.” Minh Triết lắc đầu.
Tùng lúc này thừa cơ chen vào nói: “Minh Triế: mới tập chơi từ hôm qua Giờ đang là bạc I.”
Hai mắt Hải Ân sáng lên, lập tức nghéo tay với Minh Triết: “Đi! Chúng ta đi solo một ván.”
Minh Triết ¡m lặng nhìn cô, thầm nghĩ: “Trông mình rất ngu à?”
Sau đó Tùng chán nản kéo theo hắn về ký túc xá, vừa đi vừa càu nhàu, đặc biệt là thống hận tên mập chết bầm dám khinh thường mình.
Đi theo sau Minh Triết chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Đợi đi, để tôi đạt tới thách đấu. Lúc đó, mời tôi cũng không vào.”
“Thách đấu là chỉ có 50 hạng đầu phải không?” Minh Triết đột nhiên hỏi.
“A! Đúng thế. Sao vậy?” Tùng dùng ánh mắt không hiểu nhìn qua hắn.
Minh Triết cười cười không nói chuyện.
Đi qua sân trường, đột nhiên hắn không muốn về ký túc xá cho nên để Tùng về phòng trước còn hắn thì đi dạo quanh trường.
Bỗng nhiên gió nổi lên, sau đó hắn cảm thấy lưng mình có ai đó va phải khiến hắn mất thăng bằng ngã xuống mặt mặt sân, trong lòng thầm nghĩ thật đen đủi. Vội đứng dậy, phát hiện đó là một cô gái bất đắc dĩ hắn chỉ có thể kéo đối phương đứng dậy.
“Thật xin lỗi. Vừa rồi gió thổi vào mắt cho nên… mình không cố ý. Rất xin lỗi.” Cô gái vội xin lỗi, sau đó vội vã đi nhặt mấy tờ rơi bị gió thổi.
Mà Minh Triết đứng đó, cúi đầu nhìn cô gái đang vội vã nhặt từng tờ rơi trên mặt sân, mái tóc đen bay theo gió phất phới, đôi mắt to tròn long lanh, má lúm đồng tiền khiến cô trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết. Hình tượng này… đây là mẫu cô gái hắn yêu thích!
Hai mắt Minh Triết sáng lên, sau đó cũng vội chạy đi nhặt tờ rơi rồi đưa cho cô gái, đồng thời nói: “Bạn không sao chứ? Vừa rồi mình thấy bạn cũng ngã.”
“Không sao. Không sao. Là lỗi của mình mà.” Cô gái cảm ơn Minh Triết nhặt giúp tờ rơi hộ mình.
Sau đó cô lên tiếng tự giới thiệu bản thân, “Mình là Ngọc Hân, tân sinh viên Viện ngoại ngữ”
Minh Triết nhìn tờ rơi có vài cái bị bẩn, liền lên tiếng xin lỗi: “Rất xin lỗi đã để bạn đụng ngã, để tờ rơi bẩn mất rồi. Có cần mình trợ giúp gì không?”
Ngọc Hân mở to mắt, cảm thấy rất kỳ quái. Đối phương là người bị hại mà thế nào toàn lên tiếng xin lỗi mình, cô lắc đầu, từ chối:
“Không cần đâu. Là lỗi của mình, bạn đừng để ý.” Nói xong cô rời đi, để lại Minh Triết đứng đó thẫn thờ, đợi bóng dáng của đối phương triệt để biến mất thì hắn mới lững thững đi về ký túc xá.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Aov: Mộng Tưởng Thanh Xuân,
truyện Aov: Mộng Tưởng Thanh Xuân,
đọc truyện Aov: Mộng Tưởng Thanh Xuân,
Aov: Mộng Tưởng Thanh Xuân full,
Aov: Mộng Tưởng Thanh Xuân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!